Đại Thần Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 35



- Edit by Nguyên -

Ngày hôm sau, Đào Hủy Hủy giúp Tiền Quân gửi văn kiện trong phòng ra ngoài, trên mạng cũng xuất hiện tin tức vạch trần.

Nữ nhà văn nổi tiếng Diệp Lâm Chi có cuộc sống riêng tư hỗn loạn.

Người cung cấp mấy tấm ảnh chụp vạch trần còn đánh mosaic cho mỗi tấm ảnh, chỉ chừa lại gương mặt.

Cư dân mạng rất thích nghe ngóng loại tin tức vạch trần này, đặc biệt là một số anh hùng bàn phím, nói ra lời hết sức khó nghe. Nói rằng lí do sách và kịch bản của Diệp Lâm Chi sở dĩ được quảng bá rộng rãi như vậy, đều là do ngủ với người có chức vụ cao.

Trong lúc nhất thời, sự nghiệp của tài nữ bỗng chốc sụp đổ không còn lại gì.

Đào Hủy Hủy nhìn đề tài đang không ngừng tăng nhiệt trong điện thoại di động, lập tức hiểu rõ.

Ngày ấy Tiền Quân qua đời, thật ra là đã cho Diệp Lâm Chi một cơ hội, lúc ấy nếu cô ta nhận điện thoại của Tiền Quân, cho dù là để lại một tia thiện lương trong lòng một người sắp chết, thì có lẽ phần bưu kiện sẽ không thể gửi đi.

Vốn là một nhà văn kiếm sống dựa vào tài năng, mặc dù đời sống cá nhân bê bối có ảnh hưởng lớn đối với cô ta. Sau một khoảng thời gian yên lặng, mang theo tác phẩm mới tái xuất giang hồ cũng không phải là không thể.

Mãi cho tới khi tiểu hoa đán đang "hot" Phương Tĩnh Khởi đăng bài lên Weibo, vụ bê bối của Diệp Lâm Chi lập tức bùng nổ trên Internet, mọi người đều chống lại tình cảnh này.

Một bộ phận dân mạng chất vấn trong chủ đề HOT, theo lý mà nói thì Phương Tĩnh Khởi này chả hề liên quan gì đến Diệp Lâm Chi, là vì có ân oán gì hay sao? Nếu không thì tại sao lại muốn giẫm một cước trên đầu sóng ngọn gió chứ?

【Bánh nướng giáo viên: Trước đó Diệp Lâm Chi có một bộ hí kịch, nguyên tác với biên kịch chính là Diệp Lâm Chi, không phải là ngay lúc đó gây thù kết oán chứ.】

【Cá du Thất Lý Hương: Diễn viên với biên kịch làm sao có thể có thâm cừa đại hận, tôi đoán là tranh chấp tình cảm, trước đó không phải Phương Tĩnh Khởi có scandal ầm ĩ với Lý Trì sao, có người chụp được Lý Trì cùng với một người phụ nữ từ trong khách sạn đi ra, sẽ không phải là Diệp Lâm Chi chứ, @Lý Trì 】

【Hãy chăm sóc tôi thật tốt: Cũng không còn đọc tiểu thuyết của Diệp Lâm Chi, thiệt thòi cho tôi trước đây còn cất chứa toàn bộ tiểu thuyết của cô ta, thật là buồn nôn, về nhà sẽ đốt đi.】

【Tôi yêu Phương Tĩnh Khởi bảo bảo: Theo nữ thần của tôi đi, không lạc đường.】

【Magpie Halo 01: Ăn dưa ăn dưa.】

【nước trái cây orange: Xem phim V, haokan1996.】

...

Hạng Noãn đang ở bệnh viện giúp Ôn Hàn làm thủ tục xuất viện, hoàn toàn không biết chuyện đang xảy ra trên mạng.

Đào Hủy Hủy cầm một bó hoa chúc mừng Đại thần nhà mình xuất viện, cũng bày tỏ sự sốt ruột ân cần thăm hỏi: "Đại thần, khi nào thì mở tân văn?"

Hạng Noãn đánh Đào Hủy Hủy một cái, nhỏ giọng oán trách: "Anh ấy còn chưa bình phục, hối cái gì mà hối"

Ôn Hàn nghe Hạng Noãn nói vậy, khóe môi giương lên.

Miệng Đào Hủy Hủy bị nhét đầy thức ăn cho chó, dứt khoát chạy sang một bên chơi điện thoại.

Hạng Noãn đi đến phòng của y sĩ trưởng, hỏi thăm một chút những điều cần chú ý trong quá trình hồi phục. Bác sĩ dặn dò xong, sau đó nhìn Hạng Noãn nói: "Không biết đã có người nói với cô hay chưa, rằng diện mạo của cô có điểm giống với nữ minh tinh Phương Tĩnh Khởi kia."

Đây không phải là lần đầu tiên Hạng Noãn bị người trên đường nói giống với Phương Tĩnh Khởi, trong lòng cô không hề vui, nhưng vẫn nở nụ cười với bác sĩ nói:"Không có"

Nói xong cầm bản bệnh án đi ra.

Trước kia vào thời điểm lên đại học, Phương Tĩnh Khởi là hoa khôi của học viện điện ảnh sát vách, không có chuyện gì hay thích đến trước cổng đại học Nam Thành của bọn cô chặn đường Ôn Hàn. Cho dù về sau Ôn Hàn có bạn gái, Phương Tĩnh Khởi vẫn thường xuyên đến dưới lầu tìm anh. Đây cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến hiểu lầm giữa bọn họ.

Thời điểm đó, mắt của Phương Tĩnh Khởi không to như thế, mũi không thẳng như hiện tại, càng không giống với hai năm qua, dáng dấp càng lúc càng giống Hạng Noãn.

Nữ minh tinh phẫu thuật thẩm mỹ là rất bình thường. Nhưng bộ dạng của cô ta, hoàn toàn dựa vào Hạng Noãn để chỉnh.

Cũng không thể nói là giống hoàn hoàn, ít nhất cũng có bảy phần giống.

Người đi đường luôn nói với cô, diện mạo của cô giống với Phương Tĩnh Khởi, thế nên chính xác phải là Phương Tĩnh Khởi chỉnh giống cô mới đúng.

Cẩu Nhan và Hứa Tĩnh Vi ngược lại biết phân biệt, cô ấy đã sớm biết Hạng Noãn và Phương Tĩnh Khởi giống nhau, nhưng nhìn một nhìn thì có thể phân biệt được, bên nào là tự nhiên, bên nào là chỉnh dung.

Hạng Noãn trở lại phòng bệnh, đem bệnh án bỏ vào trong túi, yên lặng nhìn Ôn Hàn một chút.

Người đàn ông đứng bên cửa sổ, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, phác họa đường nét tinh xảo trên gương mặt của anh nhìn rất đẹp. Hạng Noãn bị sắc đẹp mê hoặc, nhìn nhiều thêm mấy lần, chợt thấp giọng mắng câu: "Đồ trêu hoa ghẹo nguyệt."

Ôn Hàn nghe thấy âm thanh của Hạng Noãn, không nghe thấy nội dung, đi tới hỏi: "Đang nói gì đấy?"

Hạng Noãn nói: "Không có gì!"

Ôn Hàn cười một tiếng: "Không nói anh cũng biết."

Hạng Noãn ngẩng đầu lên: "Cái gì?"

Ôn Hàn: "Qúa buồn nôn, anh không nói ra được."

Triệu Văn Đình đẩy cửa tiến vào ngay lúc này, vừa rồi ở ngoài cửa nghe Đào Hủy Hủy nói, rằng bên trong đang vung một đống thức ăn cho chó, tốt bụng khuyên anh ta không nên vào.

Triệu Văn Đình nuốt một miệng thức ăn chó, cầm túi bọc đầu giường lên nói: "Làm xong thủ tục xuất viện thì rời đi." Lúc đi tới cửa thì quay đầu lại nói: "Chờ đó đi, chờ ngày bổn soái thoát kiếp FA sẽ khoe ngược lại, ngày nào cũng khoe, khoe trước mặt các người."

Đào Hủy Hủy đứng lên, bỏ điện thoại di động vào trong túi xách, vỗ vỗ bả vai Triệu Văn Đình nói: "Người anh em, cùng một thế giới, cùng một ước mơ."

Triệu Văn Đình lái xe, Đào Hủy Hủy ngồi ở ghế phụ, Ôn Hàn ngồi ở ghế sau cùng với Hạng Noãn.

Vào lúc xe rời khỏi bệnh viện, Ôn Hàn nói: "Đi đến nhà bạn gái của tôi trước. Cô ấy muốn về nhà thay quần áo." Rồi quay sang nói với Hạng Noãn: "Đem theo bản vẽ tay của em, và đồ dùng cần thiết em thường dùng trong công việc, còn có con trai của chúng ta nữa."

Hạng Noãn nói: "Vẫn là anh đi trước đi, anh đi về nghỉ ngơi trước, em ngày mai rồi qua."

Ôn Hàn sờ cánh tay trái: "Tay không cử động được, không ăn cơm được."

Đào Hủy Hủy khẽ thở dài một tiếng, Đại thần khi nói lời yêu đương thật sự là, chậc chậc.

Triệu Văn Đình hừ một tiếng, anh ta có thể làm gì khác, dĩ nhiên là lái xe đến nhà Hạng Noãn trước rồi.

Hạng Noãn cùng Đào Hủy Hủy lên lầu thu dọn đồ đạc, Ôn Hàn cùng Triệu Văn Đình thì ngồi chờ ở trong xe.

Triệu Văn Đình quay người, nhìn thấy rõ ràng Ôn Hàn đang dùng tay trái lấy điện thoại ở trong túi xách ra, toàn bộ thao tác vô cùng nhanh nhẹn.

"Đây chính là như cậu nói, cánh tay không cử động được?"

Ôn Hàn nhìn Triệu Văn Đình, gật đầu một cái: "Đúng, cậu có ý kiến?"

Triệu Văn Đình tỏ ý không muốn nói chuyện.

Hạng Noãn mở tủ quần áo ra, thu dọn mấy bộ quần áo. Một bên là Đào Hủy Hủy đang chơi cùng với Cẩn Tử nói: "Noãn, cậu đã lên Weibo chưa, lần này Diệp Lâm Chi thật thảm, rất khó xoay người."

Hạng Noãn một bên thu dọn đồ đạc, một bên quay đầu nói: "Làm sao thế?"

Đào Hủy Hủy lập tức giảng thuật lại toàn bộ sự kiện một lần, cuối cùng rồi nói: "Phương Tĩnh Khởi ra tay, là muốn Đại Thần chú ý tới đi. Biết là cậu sẽ không thích nghe, nhưng vẫn phải nói cho cậu biết một chút, Phương Tĩnh Khởi rất có thể sẽ trở thành nữ chính của «Đông cung phong vân lục». Fan hâm mộ của cô ta khoe khoang nói rằng nhân vật Tần Du với Phương Tĩnh Khởi có diện mạo giống nhau như đúc." Lại nói: "Cô ta rõ ràng là dựa vào diện mạo của cậu để chỉnh sửa."

Kỹ năng diễn xuất của Phương Tĩnh Khởi cũng được coi là tốt trong số các nữ diễn viên nổi tiếng khác, dù sao cũng được đào tạo chuyên nghiệp. Nhìn qua toàn bộ nghành giải trí, quả thật có ít người phù hợp với vai diễn Tần Du hơn cô ta.

Đào Hủy Hủy là hội trưởng hội bạn đọc của Ôn Hàn, trà trộn trong đám fan hâm mộ tại các cửa hàng lớn, nhìn thấy có một đám người còn rất mong đợi Phương Tĩnh Khởi diễn vai Tần Du. Nhưng cụ thể vẫn chưa được định ra, không ai nói thêm gì cả.

Đến nhà họ Hàn, Triệu Văn Đình và Đào Hủy Hủy rất thức thời không vào nhà ngồi, giúp đỡ thu xếp ổn thỏa lập tức đi.

Ôn Hàn nhìn thoáng qua phòng khách, Hạng Noãn lấy quần áo từ trong rương hành lý để treo vào trong tủ quần áo.

Anh đi qua nói: "Em ở chỗ này, nửa đêm anh muốn uống nước thì phải làm sao bây giờ?"

Hạng Noãn bất đắc dĩ nói: "Anh đây là bị thương ở tay, cũng không phải bị thương ở chân, đi đến phòng bếp để lấy nước, cũng không quá khó chứ."

Cẩu Tử chạy vào, bò bò lên trên giường, ngoắt ngoắt cái đuôi nhìn về phía Ôn Hàn, ánh mắt còn mang theo khiêu khích.

Hạng Noãn đem quần áo cất kỹ, các loại đồ dùng, bản vẽ tay dùng cho công việc đều bỏ hết vào trong thư phòng. Ôn Hàn một mực ở sau lưng cô, nhìn cô bận rộn.

Hạng Noãn quay đầu nói: "Anh không lên giường nằm nghỉ ngơi sao?"

Ôn Hàn vô tội nói: "Không có ai sưởi ấm, giường quá lạnh."

Hạng Noãn không trả lời anh, vào lúc chuẩn bị đi ra khỏi thư phòng, trông thấy trong rất nhiều cuốn sách trên giá sách có một quyển sách quen thuộc.

Đây là sách của Triệu Văn Đình, lúc trước là cô Tiện Tiện xin chữ kí.

"Anh cũng có sách của Triệu Văn Đình?"

Ôn Hàn nhìn Hạng Noãn một cái, giả vờ bình tĩnh nói: "Ừm, anh có hơi khát, có thể rót giúp anh cốc nước không?"

Hạng Noãn không nghĩ nhiều, đi vào phòng bếp nấu nước.

Ôn Hàn lấy quyển sách từ trên giá sách xuống, lật ra nhìn thoáng qua.

"To: Tiện Tiện, vui vui sướng sướng."

Chính là vào lúc hợp tác lần trước, Hạng Noãn muốn xin chữ kí của Triệu Văn Đình, cô gửi đến dịch trạm và anh đã cầm về.

Vừa rồi nếu như bị cô trông thấy thì coi như xong.

Ôn Hàn mở tủ sách ra, bỏ quyển sách đấy vào rồi khóa lại.

Hạng Noãn nấu bánh sủi cảo để ăn tối, Ôn Hàn đứng một bên chỉ đạo toàn bộ quá trình.

Ăn cơm xong thì hai người đi tản bộ, sau đó Hạng Noãn để Ôn Hàn về phòng nghỉ ngơi.

Anh đứng trước cửa phòng, khó khăn nhìn về phía cô: "Anh không tiện tắm rửa."

Hạng Noãn nhìn cánh tay băng bó của anh, quả thật không tiện lắm.

Cô đành phải nói: "Vậy nếu không thì anh cố nhịn hai ngày, hoặc là để Triệu Văn Đình tới giúp."

Ôn Hàn đi vào phòng ngủ, ngồi ở trên giường: "Không tắm rửa anh sẽ không ngủ được, anh cũng không quen bị đàn ông chạm vào."

Hạng Noãn nhìn anh: "Vậy anh quen bị phụ nữ chạm vào sao?"

Ôn Hàn nghênh đón ánh mắt của cô: "Chỉ quen bị em chạm vào."

Hạng Noãn bất đắc dĩ cười cười: "Anh đang bị thương, mà tâm địa gian xảo như thế." Nói xong đi vào phòng tắm, rồi quay đầu lại nói: "Để em giúp anh lau lưng."

Ôn Hàn đuổi kịp, chóp mũi cọ xát phía sau cổ của cô nói: "Bạn gái của anh là tốt nhất."

Cả người anh sáp vào cô, hơi thở ấm áp phun ra sau tai của cô, Hạng Noãn đi về phía trước nói: "Anh đi lấy áo ngủ, em đi xem một chút nước đã ấm chưa"

Hạng Noãn đặt một chậu nước ấm, lấy khăn mặt từ trên giá xuống, ngâm ở trong chậu nước.

"Anh còn đứng đấy làm gì, cởi quần áo ra."

Ôn Hàn lắc lắc cánh tay: "Động tác không linh hoạt, anh sợ đụng phải vết thương. Em giúp anh cởi đi."

Ngón tay của cô vừa rồi ngâm trong nước ấm, mang theo ấm áp, cởi bỏ từng cúc áo trên áo sơ mi của anh, vào thời điểm lòng bàn tay lướt qua làn da của anh, giống như một chiếc lông vũ mềm mại, như gãi ngứa trong lòng anh.

Cô giương mắt, trông thấy yết hầu anh giật giật.

"Xoay người, em giúp anh kỳ lưng."

Nói xong ngồi xổm xuống, lấy khăn từ trong chậu nước ra, vắt rồi xếp một chút.

Khăn lông ấm áp tiếp xúc với làn da,chỉ trong nháy mắt Hạng Noãn thấy thân thể của anh nhẹ nhàng run lên một cái, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường.

Cô hỏi: "Có phải nóng quá hay không?"

Tiếng anh khàn khàn nói: "Không nóng." Dừng lại một chút lại nói: "Chúng ta đã thật lâu không thân mật như vậy."

Hạng Noãn nhẹ nhàng dạ, nói: "Thế còn sức lực?"

Ôn Hàn hơi vểnh mặt lên: "Vừa vặn."

Lau sạch phần lưng, Hạng Noãn để Ôn Hàn xoay người, lau phía trước.

Anh có thói quen chạy bộ lúc sáng sớm, không có việc gì thì đi đánh bóng rổ, du lịch, bơi lội, cũng sẽ đến phòng tập thể hình, bởi vậy nên dáng người được bảo trì rất khá.

Cô cầm khăn mặt, lau sạch trên cơ bụng của anh từng cái một, không có xoa nhiều lần cũng cảm giác được thân thể của anh so với khăn mặt giường như còn nóng hơn.

Tay cô chọc chọc cơ bụng cứng rắn của anh, nhỏ giọng nói: "Thật cứng rắn."

Nghe thấy âm thanh mềm mại của cô, mà lại là những chữ như vậy, hô hấp của anh chợt chậm lại, thở ra một hơi, trầm thấp nói: "Ừm, vừa cứng lại vừa nóng."

Hạng Noãn phản ứng lại, đỏ mặt một chút, tùy tiện giúp anh lau thêm vài lần, quăng khăn mặt vào trong chậu nước: "Lau sạch, em quay về phòng đây, có việc gì thì gọi em."

Ôn Hàn cúi đầu, nhẹ nhàng cười cười: "Phía dưới còn chưa có lau."

Hạng Noãn quay đầu nhìn anh một cái: "Anh đang suy nghĩ chuyện gì thế, anh là người đang tàn tật, suy nghĩ cái gì đấy hả?"

Ôn Hàn đưa tay chọc chọc cơ bụng của mình, ưỡn ngực nói: "Có chỗ nào tàn tật, đây gọi là cường tráng."

Hạng Noãn đứng ngay cửa phòng tắm: "Nếu đã cường tráng như thế, thì tự mình lau đi."