Đại Thần Là Bạn Trai Cũ Của Tôi

Chương 16



✾ Edit by Link ✾

Ngày mười lăm tháng tám, trừ ăn cơm và đi toilet ra, Hạng Noãn cũng không ra khỏi thư phòng. Cứ cách một lát là Ôn Hàn lại tới đưa chút trà nước, điểm tâm và hoa quả.

Bình thường cô sẽ không nhớ ăn, chủ yếu là lúc tập trung vào công việc sẽ quên ăn.

Cô biết tầm quan trọng của bộ tranh này đối với anh, biết mình không thể phạm sai lầm nên cũng vô cùng để tâm và cẩn thận.

Bảy giờ chiều, Hạng Noãn gửi bản thảo đã hoàn thành cho Hứa Tĩnh Vi.

Yêu cầu này vốn do Ôn Hàn đưa ra, chỉ cần anh gật đầu thì Hứa Tĩnh Vi cũng không có ý kiến.

Ôn Hàn đã làm xong cơm tối, Hạng Noãn trở về phòng thu dọn túi hành lý của mình một chút rồi xách ra khỏi phòng ngủ.

Cẩu Tử vẫn luôn đi dạo theo bên chân cô. Nó thấy cô muốn đi, vội ôm chân cô không cho đi, trong miệng phát ra tiếng hừ hừ nghe vô cùng ấm ức.

Ôn Hàn tháo tạp dề xuống, đi ra khỏi phòng bếp nhìn cô, lông mày hơi nhíu lại: "Đã trễ thế này mà còn muốn về à?"

Hạng Noãn gật đầu nói: "Công việc đã làm xong rồi, sẽ không làm phiền anh nữa."

Ôn Hàn đi tới, xách túi hành lý của cô ném lên ghế salon rồi nói: "Ăn cơm xong rồi nói tiếp."

Hạng Noãn lại quay người cầm túi hành lý lên: "Không được, tôi về trước."

Ôn Hàn không để ý tới cô, vừa đi vào phòng ăn vừa nói: "Gà Cung Bảo, cá kho cà tím, canh sườn bắp, trứng trộn dưa leo."

Hạng Noãn buông hành lý xuống, vứt sạch liêm sỉ đi theo vào.

Ôn Hàn rót hai ly rượu vang đỏ, chất lỏng màu đỏ thẳm như tơ lụa lưu chuyển trong ly cổ cao trong suốt. Hạng Noãn bưng lên ngửi một cái, không uống.

Uống rượu hỏng việc.

Ôn Hàn uống sạch, quơ quơ cái ly rỗng nói: "Anh uống rượu, không thể lái xe đưa em về."

Hạng Noãn biết điều, không nói thêm gì nữa. Ở một đêm thì ở một đêm, anh cũng không thể nào ăn luôn cô được.

Ăn cơm tối xong rồi dắt cho đi dạo. Cô gái dắt Cẩu Tử đi trước, người đàn ông lười biếng, ung dung bước đôi chân dài theo sau.

Đến trước một bụi cỏ, hai người ngồi đối diện với nhau, ở giữa cách ba bốn mét, Cẩu Tử đang vui vẻ chơi đùa.

Lúc trước khi hai người ở bên nhau, mỗi buổi tối ra ngoài tản bộ, cô chỉ thiếu điều treo trên người anh. Đụng phải người đẹp đi qua, cô nhảy lên che mắt anh lại. Lúc đó cô không biết, sự chú ý của anh hoàn toàn đặt trên người cô, chưa từng nhìn người khác.

Lúc này Ôn Hàn nhìn cô gái đối diện, cô dùng dây thun buộc lỏng tóc lại, một sợi tóc rũ xuống bên tai, cảnh đêm tĩnh mịch lại lộng lẫy sau lưng chiếu tới như có một loại phong tình khác.

Hai người bốn mắt nhìn nhau không nói gì, Hạng Noãn lấy di động ra, mở QQ.

【 Ngũ Hành Thiếu Yêu: Tiện Tiện, đi chơi ở đâu rồi? 】

Ôn Hàn cảm giác được điện thoại rung lên một chút, anh không lập tức lấy ra xem, chờ một chút mới lấy ra, tắt thông báo tin nhắn, trả lời.

【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Mình đang hẹn hò với người đẹp. 】

Gõ chữ xong, anh lại ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt ẩn chứa ý cười.

【 Ngũ Hành Thiếu Yêu: Con trai trưởng thành rồi, thế mà còn bắt đầu hẹn hò nữa chứ. Cậu còn nhớ rõ bí kíp tán gái lần trước mình gửi không đấy? 】

【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Không nhớ rõ, cậu nhắc lại xem. 】

Từ lúc Hạng Noãn quen biết người bạn tốt này tới nay, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cậu nói đang hẹn hò với người đẹp. Ngày thường không thấy cậu kết giao với cô gái nào, cô cũng đã sốt ruột không thôi, giục cậu, cậu còn tức giận không thèm để ý tới.

Lúc Hạng Noãn đang nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ, đối phương đã gửi thêm một tin nhắn.

【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Hiện tại cô ấy đang ngồi đối diện mình, mình phải làm gì đây? 】

【 Ngũ Hành Thiếu Yêu: Thích cô ấy không? 】

【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Thích. 】

【 Ngũ Hành Thiếu Yêu: Tới mức độ nào rồi? 】

【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Nguyện ý hái sao trên trời cho cô ấy. 】

【 Ngũ Hành Thiếu Yêu: Thật không ngờ con tôi còn là một người hiểu phong tình... 】

【 Mệnh Lý Phạm Tiện: Cho nên mình phải làm thế nào? 】

【 Ngũ Hành Thiếu Yêu: Thích thì lên, tội cưỡng bức phụ nữ... Để mình tra một chút... 】

【 Ngũ Hành Thiếu Yêu: Từ ba đến mười năm, yên tâm, mình sẽ tới thăm cậu. 】

Ôn Hàn ngẩng đầu nhìn Hạng Noãn, cô đang dùng vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác mà nhìn điện thoại di động, không ngốc như bình thường.

【 Ngũ Hành Thiếu Yêu: Đương nhiên là mình chỉ nói đùa thôi. Nghiêm túc mà nói, hành vi bây giờ của cậu là không đúng rồi. Đang hẹn hò với con gái mà còn chơi điện thoại, đối phương nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào? Chẳng lẽ điện thoại còn có mị lực hơn cả cô ấy à? 】

【 Ngũ Hành Thiếu Yêu: Vì coi cậu là con trai của mình, mình là sẽ dạy cho cậu một ít bí kíp. Khen mỹ mạo của đối phương nhiều một chút, đương nhiên phải có ý thơ, không thể quá xốc nổi. Khi ấy ánh mắt phải lấy cô ấy làm tiêu cự, làm hoặc mua đồ ăn cho cô ấy, sau đó đúng lúc thể hiện ra một chút mị lực của riêng mình. 】

Không được chơi điện thoại, phải nhìn chằm chằm cô ấy... Thế là Ôn Hàn thu điện thoại lại, ngồi trên đồng cỏ, xa xa nhìn cô gái đối diện.

Hạng Noãn chờ một hồi, đối phương cũng không trả lời nữa, không biết vì sao trong lòng cô hơi mất mát. Có lẽ vì trời cũng sắp mưa, con sắp lấy vợ, có chút không nỡ nhỉ? Có câu nói thế nào ấy, hoa Hỉ Thước đuôi dài, cưới nàng dâu quên mẹ, ngẫm lại thôi mà lòng đã chua xót.

Hạng Noãn thở dài, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ôn Hàn.

Ánh mắt của anh luôn có tính xâm lược nhưng cũng không giống như bây giờ, anh nhìn chằm chằm vào cô, không hề chớp mắt. Ngay cả răn dạy Cẩu Tử, ánh mắt cũng dính trên người cô.

Ôn Hàn đứng lên, đi về phía cô nói: "Cảnh đêm nay rất đẹp..." Anh dừng một chút lại nói: "Nhưng ngàn vạn cảnh đẹp trên thế gian này cũng không sánh bằng một phần ngàn của em." Là cô nói phải khen, cũng phải có ý thơ.

Người đàn ông đi tới gần, cô có thể ngửi được hương vị cam quýt nhàn nhạt trên người anh. Giọng của anh từ tính, trầm thấp nặng nề xoay tròn bên tai cô, trong nháy mắt thính tai cô bị nhuộm đỏ.

Mặt Hạng Noãn hơi nóng lên, cô khẽ nghiêng mặt đi, lui về sau nửa bước, sợ bị anh nghe thấy tiếng tim đập như nổi trống của mình.

Cô tìm về chút lý trí, quay người đi.

Lúc Hạng Noãn tắm rửa, Ôn Hàn đã nấu xong bánh trôi hoa quế, đặt trên bàn chờ nguội một chút rồi gọi cô ra ăn.

Mười phút sau, anh gõ cửa phòng cô: "Ăn khuya."

Hạng Noãn đi tới trước bàn ăn, bánh trôi nổi lên một tầng hoa quế vàng nhạt, hương thơm ngọt ngào, ánh đèn sáng chói, ngay cả cảnh đêm ngoài cửa sổ cũng ấm áp một phần.

Lúc này, thứ hấp dẫn người ta nhất không phải là chén bánh trôi này, mà là người đàn ông trước mặt.

Anh vừa tắm rửa xong, bên dưới mặt một cái quần thể thao màu xám tro nhạt, bên trên không mặc gì, chỉ bọc một cái áo choàng tắm màu trắng, đai lưng thắt lỏng bên hông. Trước ngực lộ ra cơ bắp, lúc cánh tay hơi động, đường cong cơ bắp cũng động theo, trong không khí là hơi thở hormone nam tính không cản được.

Trong ban đêm yên tĩnh rất dễ khiến người khác liên tưởng đến việc bị thân thể cường tráng này đè ép, nên phong lưu như thế nào một phen.

Lúc đầu bánh trôi hoa quế vị rất ngon, bị người này phụ trợ, trong nháy mắt trở nên khô sáp vô vị.

Lúc cô ăn bánh trôi, anh ngồi đối diện cô, lười biếng dựa lưng vào ghế ngồi, sâu xa nhìn cô.

Hạng Noãn ăn xong, chỉ ngẩng đầu nhìn anh một chút. Cô có cảm giác ấm áp ẩm ướt chảy ra từ xoang mũi, cô đưa tay sờ một chút. Nhìn thấy ngón tay dính máu, cô vội rút một tờ giấy ăn che mũi lại, chạy về phòng mình.

Ôn Hàn đứng cạnh bàn ăn, khóe môi hơi giương lên, ý cười trong mắt lại càng thêm sâu.

Ừm, đúng lúc thể hiện ra một chút mị lực cá nhân.

Cơ bụng tám múi, không phí công luyện tập.