Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

Chương 24: Sát thần giận dữ, đổ máu ngàn dặm!



Lại nói Vương Duyệt cùng Tuân Quán cầm chiếu thư của thái thượng hoàng đi Triều Ca tìm viện binh.

Quả nhiên như bọn họ dự đoán, tứ đại phiên vương tuy rằng ở Triều Ca tập kết hai mươi vạn quân, đủ để nghiền áp kinh thành chỉ có vỏn vẹn sáu vạn quân, nhưng tứ đại phiên vương vì tranh đoạt vị trí nguyên soái quân thảo phạt, ở Triều Ca tranh chấp không thôi, hơn nữa tuyết lớn gió to, con đường khó đi, tứ đại phiên vương đều án binh bất động, không hẹn ngày thảo phạt.

Tôn thừa tướng kỳ thật đã cùng Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh âm thầm "tư thông", tương lai nội ứng ngoại hợp, nâng Thành Đô vương thượng vị, chỉ là loại âm mưu này không thể lên được mặt bàn, thủ hạ binh mã của Thành Đô vương cùng lực lượng của Tề vương ngang nhau, nhưng không thể đem điều này coi như lợi thế tranh đoạt "danh phận" nguyên soái.

Lúc này, chiếu thư tự tay thái thượng hoàng viết hiệu lệnh thiên hạ thảo phạt nghịch tặc Tư Mã Luân mà Vương Duyệt cùng Tuân Quán đưa đến liền trở thành mấu chốt quyết định ai sẽ là thủ lĩnh quân thảo phạt.

Vì cái gì mà Vương Duyệt chọn trúng Tề vương Tư Mã Quýnh giữa bốn đại phiên vương, trong khi ba vị thực phiên vương khác cũng có lực lượng tương đương?

Kỳ thật rất đơn giản, là bởi vì Tề vương Tư Mã Quýnh binh lực tuy mạnh, nhưng xét về mặt huyết thống lại yếu nhất. Huyết thống cùng danh phận hoàng thất của hắn đều không đủ thuần khiết, cho dù Vương Duyệt cùng Tuân Quán lấy danh nghĩa Lang Gia Vương thị cùng Dĩnh Xuyên Tuân thị duy trì hắn làm lãnh tụ cần vương thì tương lai hắn dù có thể khống chế quyền bính cũng chỉ là có thể làm tể tướng mà thôi. Nếu hắn muốn mưu triều soán vị, dù là hoàng thất hay là sĩ tộc đều sẽ không thừa nhận.

Phụ thân Tề vương là Tề Hiến vương Tư Mã Du, Tư Mã Du cùng Tấn Văn đế Tư Mã Viêm đều là đích tử do Tư Mã Chiêu cùng Vương hoàng hậu sinh.

Nhưng Tư Mã Du sau đó bị đưa đến chỗ đại bá phụ Tư Mã Sư không có con làm con thừa tự trên danh nghĩa, trong gia phả của gia tộc, Tư Mã Du đã không còn được xem như nhi tử của Tư Mã Chiêu —— huyết thống hoàng thất của nhi tử Tư Mã Du là Tề vương Tư Mã Quýnh liền càng thêm loãng.

Cho nên, Tề vương Tư Mã Quýnh người cũng như tên, thân phận của hắn chính là thực "囧" a! Năm đó lấy tên này liền dự kiến trước nhân sinh của hắn.

(Tên của Tề vương Tư Mã Quýnh đây: 司马冏 — khuôn mặt vạn phần chán nản ???)

Mà Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh, người "bị" Tôn thừa tướng nhìn trúng lại không giống như vậy, Tư Mã Dĩnh là nhi tử ruột của Tấn Văn đế Tư Mã Viêm, đứng hàng thứ mười lăm, là đệ đệ ruột của thái thượng hoàng.

Bởi vì huyết thống hoàng thất của Thành Đô vương rất thuần, bớt tương lai soán vị sẽ giảm lực cản. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Tôn thừa tướng lựa chọn cùng Thành Đô vương hợp tác, bớt việc.

Vương Duyệt cùng Tuân Quán lên đường ngày đại tuyết, ba ngày sau tới Triều Ca, đem chiếu thư thái thượng hoàng tự tay viết hiến cho Tề vương có uy vọng kém nhất. . Bạn có biết trang truyện * T R U М t r u y e n .ME *

Tề Vương như đạt được chí bảo, chiếu thư chỉ đích danh, muốn hắn triệu tập các phiên vương cùng thảo nghịch tặc Tư Mã Luân, lập tức định ra danh phận nguyên soái quân thảo phạt cho Tề vương.

Tề vương vui mừng quá đỗi, triệu tập tam đại phiên vương mở họp, chiếu thư vừa ra, tam đại phiên vương không thể không chịu phục.

Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh nghĩ thầm, xong rồi xong rồi, chiếu thư cần vương của thái thượng hoàng đều có thể truyền tới tay Tề vương, có thể thấy được tình thế kinh thành phát sinh biến hóa, Tôn thừa tướng đã thất thế, vô lực khống chế thái thượng hoàng, minh ước giữa ta cùng Tôn thừa tướng trở thành phế thải. Ta đi thật xa một chuyến, lại phải vì Tề vương may áo cưới......

Thành Đô vương khẩu phục tâm không phục, thái thượng hoàng ơi, ta là thân đệ đệ của người, Tề vương chỉ là đường đệ chi kế bên, ngươi vì sao đem chiếu thư cần vương phó thác cho người ngoài, lại làm như không thấy ta - người đệ đệ ruột thịt này?

Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh cảm thấy chính mình còn có thể cứu chữa một chút tình huống, vì thế bắt đầu phản bác: "Phong chiếu thư này bút tích cùng con dấu đều không có vấn đề, nhưng...... tình huống thái thượng hoàng chư vị đều đã biết, hắn căn bản không biết chính mình viết văn tự là có ý tứ gì, đây thật là ý của thái thượng hoàng sao?"

Tề vương sớm có dự liệu, hắn vẫy tay: "Mời hai vị sứ giả của thái thượng hoàng ra đây cùng chư vương gặp mặt một chút".

Vương Duyệt cùng Tuân Quán đồng thời đi vào doanh trướng.

Vương Duyệt lớn lên quá đẹp, thời điểm hắn đi vào, phảng phất mang theo hào quang chói lóa làm người hoa mắt.

Ở cái thời đại toàn dân tôn trọng mỹ nhan (sắc đẹp), mỹ nam được người truy phủng, thời đại mà nhan giá trị (giá trị nhan sắc) là chính nghĩa, tướng mạo là nước cờ tốt nhất.

Mà nhan giá trị của Vương Duyệt thì "lực sát thương" đã không phải là nước cờ tốt nữa, hắn quả thực chính là cái chuỳ công thành, còn chưa có mở miệng, liền chinh phục được ba phiên vương. (Mèo: Lực sát thương level max - thừa hưởng từ mẹ ổng).

Vương Duyệt lớn tuổi hơn so với Tuân Quán, hắn tự giới thiệu trước: "Lang Gia Vương thị, kỷ khâu hầu thế tử, Vương Duyệt."

Hoá ra là Lang Gia Vương thị kỳ lân tử! Loại tướng mạo thần tiên này hoàn toàn xứng đáng với danh xưng!

Tuân Quán thi lễ: "Dĩnh Xuyên Tuân thị, Tuân Quán."

Cư nhiên là Tuân gia Quán Nương! Thiên tài thiếu nữ mà Tuân gia coi như nam hài tử nuôi theo con đường võ học!

Vương Duyệt cùng Tuân Quán từng người đều là vãn bối xuất chúng nhất gia tộc, bọn họ xuất hiện đại biểu cho ý kiến của Lang Gia Vương thị cùng Dĩnh Xuyên Tuân thị, hai đại gia tộc chiếm cứ nửa giang san triều đình.

Chứng tỏ Tề Vương đã được sĩ tộc tán thành, điều này so với chiếu thư của thái thượng hoàng càng thêm quan trọng!

Điều này khiến cho Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh đều tìm không ra khuyết điểm —— hắn không muốn cùng Lang Gia Vương thị và Dĩnh Xuyên Tuân thị đối địch, kết quả là tam đại phiên vương sôi nổi nói: "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hai vị mời ngồi xuống nói chuyện." (Mèo: hai bạn này mới có mười mấy tuổi đấy, hiuhiu, con nhà người ta trong truyền thuyết!)

Vương Duyệt cùng Tuân Quán ngươi một lời ta một tiếng, lăn lộn đánh lừa cả bốn đại phiên vương.

Vương Duyệt giỏi về tâm kế, trừ bỏ lừa dối tứ đại phiên vương, hắn còn ngầm tìm Tề vương mật đàm, xúi giục Tề vương nhanh chóng xuất binh: "Hiện giờ nghịch tặc Tư Mã Luân biết chư vị phiên vương ở Triều Ca tập kết hai mươi vạn quân đội cần vương, hắn chó cùng rứt giậu, sẽ đối với thái thượng hoàng bất lợi. Nếu thái thượng hoàng bị hại băng hà, nước không thể một ngày không có vua, thái thượng hoàng đã tuyệt tự, không có nhi tử, dựa theo trình tự kế thừa, huynh chết đệ kế, Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh là đệ đệ ruột của thái thượng hoàng, lại tham gia cần vương, hắn có tư cách làm hoàng đế nhất".

"Từ đó, Tề vương điện hạ tuy thân là nguyên soái quân thảo phạt, lại vì huyết thống cùng danh phận không đủ, mà giúp Thành Đô vương may "long bào", chẳng phải là đi một chuyến tay không? Điện hạ, ngài hãy sớm ngày quyết định".

Tề vương Tư Mã Quýnh vừa nghe, cảm thấy vô cùng có đạo lý! Hắn mạo hiểm gió tuyết chạy thật xa đến Triều Ca vì cái gì? Bởi vì xấu hổ xuất thân cùng huyết thống, hắn không dám hy vọng xa vời làm hoàng đế, nhưng chức vị tể tướng hẳn là không thành vấn đề đi.

Nhưng nếu Thành Đô vương làm hoàng đế, liền không cùng Tề vương hắn có bất kỳ liên quan gì, chức tể tướng nghĩ cũng không cần nghĩ nữa, chỉ có thể thành thành thật thật trở lại đất phiên, thủ địa bàn sống qua ngày.

Tề vương vỗ bàn đứng dậy, "Ta quyết định, hôm nay liền nhổ trại xuất binh, chạy tới Lạc Dương trừ gian phạt ác!"

Tề vương có chiếu thư trong tay, nhất hô bá ứng, quân thảo phạt đạp tuyết hướng Lạc Dương hành quân.

Quân thảo phạt tới gần thành, mà lúc này trung hộ quân thủ thành đại đa số đều bị Tôn Tú triệu tập đến phụ cận Kim Dung thành bao vây Kê thị trung cùng Lưu Côn, đi giết thái thượng hoàng, thành trì không người phòng ngự.

Thiên thời địa lợi nhân hoà, quân thảo phạt cơ hồ không cần tốn nhiều sức liền công phá cửa thành, tiến quân thần tốc, Vương Duyệt cùng Tuân Quán nhớ mong thái thượng hoàng cùng thái hậu bị nhốt ở Kim Dung thành, trực tiếp mang theo một đội kỵ binh đuổi tới tây bắc kinh thành, vừa lúc thấy Kê thị trung cùng hai trăm tử sĩ giao chiến với trung hộ quân mà Tôn Tú chỉ huy, thái tử chiêm sự Lưu Côn dẫn theo binh sĩ đột phá vòng vây.

Tuy rằng bên trong loạn quân không nhìn thấy thái thượng hoàng cùng thái hậu, nhưng Tôn thừa tướng sẽ không vô duyên vô cớ bao vây tiễu trừ Lưu Côn cùng Kê thị trung, Vương Duyệt cùng Tuân Quán liếc nhau, chua ra từng người mang theo một đội nhân mã phân biệt giải cứu Kê thị trung cùng Lưu Côn.

Mà cách đó không xa, trên tháp canh tường thành ở cửa hoàng cung, Thanh Hà, Lưu Diệu, còn có Phan mỹ nhân hoá trang thành trung lĩnh quân vừa lúc nhìn thấy một màn tam quân hỗn chiến này.

"Mau xem! Đó là cờ xí cần vương!" Thanh Hà hưng phấn chỉ về hướng tây bắc, "Vương Duyệt cùng Tuân Quán rốt cuộc đưa thảo phạt quân tới Lạc Dương!"

Phan mỹ nhân đại hỉ, "Thái hậu cùng thái thượng hoàng được cứu rồi!"

Chỉ có Lưu Diệu trầm mặc không nói, gắt gao nhìn chằm chằm chiến cuộc tam quân hỗn chiến, hắn là người theo binh nghiệp, có trực giác quân nhân, phát hiện tam quân tuy rằng hỗn chiến, nhưng trung tâm chiến đấu trước sau quay chung quanh một điểm, vì tranh đoạt cái điểm này, quân đội ba bên đều dùng toàn lực chiến đấu cho nên ở vào trạng thái giằng co.

Nhưng mà từ địa hình xem ra, cái điểm này cũng không phải chiến lược yếu địa gì, như vậy, quân đội ba bên tranh đoạt hẳn là đồ vật quan trọng nào đó...... hoặc là người!

Người nào quan trọng như thế?

Phảng phất giống như một tia chớp bổ vào bầu trời đêm, Lưu Diệu đột nhiên ý thức được cái gì, nắm chặt vũ khí, nói với Phan mỹ nhân: "Mau mau đưa ta ra khỏi thành —— nàng đến rồi."

Phan mỹ nhân tức khắc minh bạch ý tứ Lưu Diệu, vội vàng lấy ra lệnh bài của Lưu Côn, cầm lệnh bài của Lưu Côn tại đó chọn ra hai trăm binh sĩ trung lĩnh quân, giao cho Lưu Diệu mang đi chỉ huy.

Đại hạ môn đều là trung lĩnh quân tâm phúc Lưu Côn đã sớm an bài tốt, kế hoạch ban đầu chính là Tôn Hội đem thái thượng hoàng đưa đến đại hạ môn giao cho Lưu Côn, sau đó Lưu Côn hộ tống tiến cung trở lại vị trí cũ, cho nên lệnh bài của Lưu Côn có thể chỉ huy trung lĩnh quân ở đại hạ môn.

Nhìn ánh mắt Lưu Diệu nôn nóng, Thanh Hà cũng hiểu được mấy chữ "Nàng đến rồi" là chỉ ai, trời ạ, nương ta rốt cuộc cùng cái vị vương tử Hung nô này có quan hệ gì? Vì cái gì hắn sẽ mạo hiểm cứu ta? Vì cái gì hắn sẽ vọt vào bên trong loạn quân nghĩ cách cứu viện nương ta?

Thanh Hà thấp thỏm không thôi, lo lắng cha mẹ, cũng lo lắng Vương Duyệt Tuân Quán Kê thị trung bọn họ, nhưng nàng cũng tự mình hiểu lấy, hiểu được công phu mèo ba chân của mình căn bản không có tác dụng gì, gia nhập chiến đấu chỉ kéo thêm phiền, đành phải cố nén sự khẩn trương, cùng Phan mỹ nhân ở thành lâu xem chiến.

Cửa cung mở, Lưu Diệu hét lớn một tiếng, thúc ngựa vọt vào trong loạn quân, mục tiêu cũng là trung tâm mà ba quân tranh đoạt.

Ngoại hiệu sát thần danh bất hư truyền, Lưu Diệu vung một thanh trường đao, chém người đầu giống như chém dưa, chiêu chiêu trí mệnh, chỉ dựa vào sức lực bản thân hắn liền mở ra một đường máu!

Hắn quả thực chính là tử thần!

Trên thành lâu, Thanh Hà xem đến trợn mắt há hốc mồm: Là ai cho ta dũng khí chọc hắn một đao? Còn kiến nghị hắn chuyển nhà? Hiện tại có thể nói là phi thường hối hận. Lưu Diệu đối với ta thật là khoan hồng độ lượng, nếu không, ta đã sớm đã chết một trăm lần......

Hai trăm trung lĩnh quân đi theo phía sau thấy người dẫn đầu dũng mãnh như thế, làm gương cho binh sĩ, tức khắc nhiệt huyết sôi trào, sôi nổi thúc ngựa đuổi kịp.

Lưu Diệu dẫn theo nhóm tinh binh tựa như một mũi tên nhọn, cắm thẳng vào chính giữa trái tim trung hộ quân, nhanh chóng đem trung hộ quân chém thành hai nửa, cục diện bế tắc được giải thoát.

Vương Duyệt cùng Tuân Quán thừa cơ chỉ huy quân thảo phạt đem trung hộ quân đang hoàn chỉnh xé ra vây đánh, từng tấc từng tấc giết chết.

Cục diện chiến sự đột nhiên xoay chuyển, Lưu Côn cùng Kê thị trung chuyển bại thành thắng, phát động phản kích.

Lưu Diệu một đường xung phong liều chết, dũng mãnh hướng về phía trước, không biết giết bao nhiêu địch nhân, rốt cuộc, nhóm quân mà hắn suất lĩnh này đã hội ngộ cùng trung hộ quân phía Lưu Côn.

Sau đó, Lưu Diệu thấy được một khuôn mặt mà hắn thường mơ thấy.

Nàng mặc khôi giáp, mang mũ giáp, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, dáng người mạn diệu phía trong khôi giáp rắn chắc dường như đang lay động, càng làm lộ rõ vẻ mềm mại như liễu.

Nàng còn sống, nàng tới rồi, nàng vẫn đẹp như vậy, so với trong tưởng tượng của hắn còn đẹp hơn. (Vâng, chỉ nửa mặt và người bị che bởi áo giáp vẫn rất đẹp?)

Nàng ngồi trên lưng ngựa, phía sau có người bịt mắt gắt gao ôm eo nàng, đó là trượng phu ngu ngốc của nàng.

Nàng không nhìn thấy hắn, bởi vì nàng vội vàng trấn an tên trượng phu ngốc, mặc cho bên người tiếng giết rung trời, trong mắt nàng đều chỉ có trượng phu của nàng.

Ta vì ngươi làm nhiều như vậy, ngươi đều không liếc mắt nhìn ta một cái.

Lưu Diệu vừa kích động, vừa đau lòng, lại có chút ủy khuất, có chút cô đơn. Bao nhiêu loại cảm xúc kịch liệt bộc phát ra, Lưu Diệu không chịu nổi, hét lớn một tiếng, chém rớt đầu một tên địch xui xẻo, dùng chiến đấu để phát tiết bản thân.

Sát thần giận dữ, đổ máu ngàn dặm!

Dưới sự trợ công của Lưu Diệu, quân thảo phạt cùng trung lĩnh quân rốt cuộc đánh lui trung hộ quân, đem thái thượng hoàng cùng thái hậu đưa đến đại hạ môn.

Thanh Hà đã sớm chờ ở đây mở cửa thành, nghênh đón cha mẹ.

Mà lúc này thái tử cùng Tế Dương vương rốt cuộc từ Trường Nhạc cung đang cháy chạy tới, nơi nơi tìm kiếm hai vị công chúa hành thích vua đang mất tích là Thanh Hà cùng Hà Đông.

Công chúa không tìm được, lại thấy được quân thảo phạt cùng trung lĩnh quân hộ tống thái thượng hoàng!

Đại cục đã định!

Ngụy đế Tư Mã Luân thây cốt chưa lạnh nà cả nhà đều bị tru sát, một người cũng không lưu.

Kê thị trung tự mình khởi thảo chiếu thư thái thượng hoàng Tư Mã Trung trở lại vị trí cũ, giao cho Lưu Côn lệnh thủ hạ đưa đến dinh thự sĩ tộc cùng với các đại quan viên kinh thành, khẩn cấp tuyên triệu quần thần thượng triều, nghênh đón thái thượng hoàng hồi cung, tổ chức nghi thức trở lại vị trí cũ.

Thanh Hà cùng Vương Duyệt Tuân Quán ba người gắt gao ôm nhau, thời điểm tách ra, ba tiểu thiếu niên đều cảm thấy có chút xấu hổ.

Vương Duyệt nhìn trên cổ Thanh Hà một vòng máu bầm đáng sợ, đoán được nàng hôm nay đại khái đã trải qua hung hiểm, lòng còn sợ hãi.

Vương Duyệt ho nhẹ hai tiếng, "Ta biết hiện tại nói những lời này có chút không thích hợp, nhưng là......"

Thanh Hà nghĩ thầm: Vương Duyệt đây là muốn hướng ta thổ lộ sao? A, ta hiện tại hoá trang, mặt bôi đến vừa đen vừa vàng, xấu chết, không cần đâu! Ngươi chờ ta xinh đẹp lại nói được không?

Vương Duyệt nói: "Thanh Hà, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, sống lâu trăm tuổi."

Đây là chúc phúc mà hắn phát ra từ nội tâm. Nếu hắn tới chậm một bước, sinh nhật Thanh Hà chính là ngày giỗ.

Ta thiếu chút nữa đã phải vĩnh viễn mất đi nàng, Vương Duyệt nghĩ.

Thanh Hà: Lại là ta tự mình đa tình......

Hai canh giờ sau, quần thần tụ tập ở Thái Cực điện, nghênh đón thái thượng hoàng trở lại vị trí cũ, Tư Mã Trung từ thái thượng hoàng một lần nữa trở thành hoàng đế, chiếu thư đầu tiên hắn hạ chính là sắc phong thê tử Dương Hiến Dung làm hoàng hậu.

Mà trong vườn Kim Cốc ở Mang Sơn, Tôn Tú bị trói gô, bịt miệng, đưa đến lầu Lục Châu ở trên vách núi.

Phan mỹ nhân yên lặng chờ ở đây.

Tôn Tú phát ra thanh âm ô ô, ý bảo Phan mỹ nhân lấy miếng vải nhét ở trong miệng hắn ra, Tôn Tú tin tưởng, chỉ bằng công phu ba tấc miệng lưỡi của hắn, chắc chắn thuyết phục được Phan mỹ nhân cùng hắn hợp tác.

Phan mỹ nhân lạnh như băng sương, nàng cầm lấy một cây đao, lập tức chém qua, "Một đao này, là vì phụ thân ta - Phan An".

Lại chém một đao, "Một đao này, là vì tổ mẫu 75 tuổi của ta".

Đao thứ ba, "Một đao này, là vì tiểu chất nữ ba tuổi của ta".

...... Chém 37 đao, bụng Tôn Tú đã bị đâm nát, chỉ còn thở phì phò.

Phan mỹ nhân đem Tôn Tú đẩy xuống từ lầu Lục Châu, "Cú đẩy này, là vì Lục Châu cô nương".