Đại Tấn Đẹp Đến Như Vậy (Đổi Nữ Thành Phượng)

Chương 20: Ta thật khó khăn



Đời người như vở kịch, đều dựa vào kỹ thuật diễn.

Tư Mã gia chính là những người có tư cách nói ra lời này nhất. Lão tổ tông Tư Mã Ý của Thanh Hà chính là nhờ vào việc mặc đồ nữ nhân khiêu vũ cùng kỹ thuật diễn cao siêu làm tức chết Gia Cát Lượng, chiến thắng đối thủ cường đại nhất cuộc đời này. Lại dựa vào kỹ thuật diễn giả bệnh nguy kịch che mắt Tào Phi, phát động chính biến khống chế được giang sơn Tào Nguỵ.

Có thể nói, giang sơn Tư Mã gia là dựa vào kỹ thuật diễn lấy tới tay.

Thanh Hà ở dưới áp lực sinh tồn, không thầy dạy cũng học được kỹ thuật diễn của tổ tiên Tư Mã Ý, giả heo ăn hổ, trang điểm nhẹ lừa Kiến Thủy đế.

Tào Thục, Dương Hiến Dung thúc giục đều bị Thanh Hà cự tuyệt, Tào Thục không có biện pháp, đành phải dùng đòn sát thủ —— muốn Vương Duyệt ra mặt mời (lừa) nàng.

Thanh Hà hiểu được đó là "Mỹ nhân kế", tâm ngứa vô cùng, nhịn xuống tâm thiếu nữ đang ngo ngoe rục rịch, thành công không trúng kế.

Ta thật khó khăn, aiiii.

Thanh Hà giống như rùa đen rụt đầu trốn ở trong cung cự tuyệt hiện thân, cảnh giác với các loại viên đạn bọc đường.

Vương Duyệt tâm nhãn nhiều, hắn theo dõi hành tung của Tuân Quán, một đường theo tới trại nuôi ngựa Kim Câu, rốt cuộc chờ được Thanh Hà đến đây luyện tập cưỡi ngựa bắn cung cùng Tuân Quán.

Ngày đó trời đổ một trận tuyết lớn, cách sinh nhật Thanh Hà mười hai tuổi chỉ còn mười ngày.

Đại tuyết lông ngỗng kéo dài không dứt, đến tầm mắt cũng đều mơ hồ, chỉ có thể ở trong nhà, Tuân Quán dùng da mềm buộc vào trên ngón trỏ của Thanh Hà, giảm bớt cọ xát của dây cung vào khớp xương, nếu không, Thanh Hà da nhue tơ lụa, bắn xong hơn mười mũi tên, sẽ bị ma sát tới mức rộp da chảy máu.

Păng!

Thanh Hà bắn trúng bia ngắm, còn chưa trúng hồng tâm, chỉ bắn vào bên cạnh, đối với người mới học mà nói, xem như tiến bộ thần tốc.

Cửa mở, ngọn gió tây bắc cuốn theo những bông tuyết bay vào, còn có cả Vương Duyệt theo vào tới.

Tuân Quán không chút khách khí, một mũi tên bắn tới cách mũi ủng của Vương Duyệt nửa tấc ngăn cản hắn, "Nơi này là chuồng ngựa chuyên dụng của ta, ai cũng không được phép tiến vào, kể cả ngươi, lui ra!"

Hơn mười ngày không gặp, Vương Duyệt đã cao lên, càng đẹp trai hơn, ánh tuyết đều không sáng ngời bằng hắn đôi mắt.

Thanh Hà không dám nhìn Vương Duyệt, sợ chính mình nhịn không được, không dời mắt được, tiếp tục bắn tên. Quả thực là một thanh mai bạc bẽo có khuê mật liền đã quên trúc mã.

Vương Duyệt là có chuẩn bị mà đến, mang đến một tin tức long trời lở đất, nói: "Tứ đại phiên vương là Thành Đô vương Tư Mã Dĩnh, Trường Sa vương Tư Mã Nghệ, Tề vương Tư Mã Quýnh, Tân Dã quận công Tư Mã Hâm muốn thảo phạt soán vị Ngụy đế Tư Mã Luân, đại quân đang tập kết ở Triều Ca, nếu tập kết xong, đại khái sẽ có hai mươi vạn binh mã."

Triều Ca (nay là Hạc Bích, Hà Nam) là đô thành trọng địa bảo vệ phía đông bắc thành Lạc Dương, nhanh nhất ba ngày là có thể đến Lạc Dương.

Thanh Hà cả kinh bắn trượt một mũi tên, "Quả thực như thế? Nhưng ta nghe nói là Tư Mã Quýnh đi Triều Ca do phụng lệnh Tôn thừa tướng đi diệt phỉ."

Thấy Thanh Hà có hứng thú, Vương Duyệt đóng cửa, bước qua mũi tên cắm trên mặt đất, đến gần nói:

"Đây là quỷ kế của Tôn thừa tướng, quân đội khổng lồ như thế tập kết ở Triều Ca, cách Lạc Dương cũng không xa, giấy không thể gói được lửa, tất nhiên sẽ gây ra khủng hoảng, nhân tâm dao động, cho nên hắn nói dối là Trung thư tỉnh hạ lệnh, mệnh Tư Mã Quýnh mang binh đi Triều Ca diệt phỉ, làm lẫn lộn tin tức". Vương Duyệt đưa một tờ giấy qua, "Đây là thảo phạt hịch văn Tư Mã Quýnh viết, các ngươi muốn xem hay không?"

Tôn Tú từ hàn môn đến tể tướng, quỷ kế đa đoan, biết cách mê hoặc người, rõ ràng là Tư Mã Quýnh khởi binh cần vương, hắn lại lừa gạt nói là Tư Mã Quýnh chịu sự chỉ huy của hắn đi Triều Ca diệt phỉ, triều thần đều bị hắn lừa, Thanh Hà trong cung vẫn luôn chú ý hướng gió triều đình, cũng tin là thật.

Thanh Hà và Tuân Quán cùng nhau xem hịch văn, tứ đại phiên vương trong hịch văn gọi Tư Mã luân là "Nghịch tặc", "Ngụy Đế" (vua giả, vua phi pháp), "Thứ nghiệt" (thứ là con thứ, nghiệt là tội lỗi)..., giải thích rằng mình muốn giúp đỡ chính thống, giải cứu đế hậu bị nhốt ở Kim Dung thành...

Thanh Hà nắm trang giấy tay kích động đến run rẩy, "Rốt cuộc...... Rốt cuộc có người đứng ra chủ trì công đạo!"

Từ khi Tư Mã Luân soán vị tới nay, không có một thần tử nào vì hoàng đế ngốc - hiện nay là thái thượng hoàng xuất đầu, trường hợp lấy chết tuẫn chủ ở trong lịch sử các triều đại đều chưa từng phát sinh, không có người nào đồng tình thái thượng hoàng ngu ngốc, càng miễn bàn đến việc gióng trống khua chiêng khởi binh cần vương.

Đây là lần đầu tiên, Thanh Hà cảm thấy có ánh sáng, cảm thấy chính mình đều không phải một mình chiến đấu hăng hái.

Vương Duyệt cười lạnh: "Công chúa không cần cao hứng quá sớm, tứ đại phiên vương lòng mang ý xấu, bọn họ chỉ là đỏ mắt Tư Mã Luân làm hoàng đế, không phục mà thôi. Tư Mã Luân là con thứ dòng bên do Bách phu nhân sinh, bọn họ bốn người đều là hậu đại con chính thất Tuyên Mục hoàng hậu Trương Xuân Hoa, coi thường Tư Mã Luân chỉ là con thiếp thất, liền tập kết quân đội đuổi Tư Mã Luân xuống đài, chờ bốn con sói này vào thành, cùng nhau cắn chết Tư Mã Luân xong, bốn con sói này sẽ cắn xé lẫn nhau, cho đến khi phân định thắng bại, không có ai chân chính để ý sống chết của thái thượng hoàng cùng thái hậu ở Kim Dung thành đâu, chỉ là ngụy trang cứu đế hậu mà thôi."

Thanh Hà vừa mới cao hứng, Vương Duyệt đã bưng m một thùng nước đá xối đến lạnh thấu tim nàng.

Vẫn luôn ở trong bóng tối cũng không đáng sợ, chắp chắp vá vá cũng có thể qua. Đáng sợ chính là một khi gặp được chút ánh sáng, gặp được hy vọng, sau đó quay về sống trong bóng tối, lúc này mới đáng sợ.

Chưa kể Tuân Quán ở một bên giúp lý không giúp thân, tiếp tục dội nước lạnh vào người Thanh Hà, "Ta cảm thấy Vương Duyệt nói rất đúng —— tờ hịch văn này làm thế nào có được? Ngươi bảo đảm là thật chăng?"

"Lang Gia Vương thị chúng ta ở Trung Nguyên tin tức vẫn rất linh thông. Hiện giờ triều cục hỗn loạn, mọi người đều đang quan sát." Vương Duyệt hỏi lại: "Có phải sự thật hay không, Dĩnh Xuyên Tuân thị các ngươi hẳn là biết, Quán Nương có thể về nhà hỏi người lớn trong nhà, xem ta có nói dối hay không".

Tuân Quán căng thẳng nắm chặt hai tay, "Chuyện quan trọng như vậy, người trong nhà thế mà cũng chưa nói với ta. Đến ta cũng cho rằng Tư Mã Quýnh là đi Triều Ca diệt phỉ."

Vừa bị dội hai xô nước lạnh, Thanh Hà lúc này đã từ trong sự mừng như điên bình tĩnh lại, "Là bởi vì Quán Nương gần đây cùng ta thân cận, Dĩnh Xuyên Tuân thị cùng các đại sĩ tộc kinh thành giống nhau, đối với phân tranh bên trong hoàng thất đều có thái độ trung lập xem xét, bọn họ muốn xem ai sẽ là kẻ thắng lợi. Mà phụ thân ta...... Là một con dê mặc cho người xâu xé, ta nhiều lắm là một con dê con, cho nên, Tuân gia không đem việc này nói cho Quán Nương."

Trước lợi ích gia tộc, xu thế hướng về của một cá nhân bé nhỏ không đáng kể, bao gồm cả Tuân Quán.

Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, Thanh Hà muốn thống khoái khóc một trận để giảm bớt áp lực, nhưng mà nàng không thể.

Một đế vương không thể trị quốc. Một trượng phu không thể bảo hộ thê nữ.

Nhưng mà hết thảy đều không phải do lỗi của hắn, không thể trách hắn. Hắn từ nhỏ ngu ngốc, không phải hắn sai, hắn làm hoàng đế, cũng không phải do hắn muốn làm. Thậm chí cưới mẫu thân của ta làm hoàng hậu, sinh ta, cũng không phải ý muốn của hắn.

Ta đời trước làm sai điều gì, lại sinh ở gia đình đế vương?

Phụ thân là người ngốc, mẫu thân là con rối, ta là dê con, mặc người xâu xé.

Áp lực cực lớn khiến Thanh Hà không thở nổi, tay run đến mức hịch văn cũng cầm không được, rơi ở đám cỏ khô trên mặt đất, "Hai mươi vạn quân thảo phạt, trong kinh thành Trung lĩnh quân thêm cả Trung hộ quân mới có sáu vạn, Kiến Thủy đế căn bản đánh không lại, trong lúc thẹn quá hoá giận sẽ giết cha mẹ ta. Cái hịch văn này nếu lưu truyền rộng rãi trong kinh thành sẽ là bùa đòi mạng cha mẹ ta, chính là ——"

Chính là cách sinh nhật ta còn có mười ngày! Trước đây cảm thấy mười ngày quá ngắn, ta có thật nhiều thứ muốn học, muốn chuẩn bị.

Chỉ là hiện tại, ta chỉ cảm thấy mười ngày quá dài! Nếu là ngày mai thì thật tốt, ta giết Kiến Thủy đế, hắn sẽ không thể thương tổn cha mẹ ta.

Vương Duyệt đè tay nàng lại, "Tứ đại phiên vương tập kết ở Triều Ca bởi vì còn đang âm thầm phân cao thấp xem ai là người đứng đầu, trước mắt đều án binh bất động, hơn nữa khắp nơi đường ngập tuyết, hai mươi vạn đại quân phỏng chừng đầu xuân mới có thể đến Lạc Dương, chỉ là cứ kéo dài thêm một ngày, thái thượng hoàng cùng thái hậu ở Kim Dung thành liền nguy hiểm một ngày, ta có một kế sách, có thể làm cho tứ đại phiên vương lập tức xuất binh, nhanh chóng kết thúc mọi hao tổn, đem quân vây thành".

Thanh Hà và Tuân Quán cùng kêu lên hỏi: "Kế sách gì thế?"

Vương Duyệt nói: "Trong tứ đại phiên vương "cần vương", Tề vương Tư Mã Quýnh binh lực mạnh nhất. Nhưng mặt khác ba phiên vương kia nếu liên hợp với nhau, tất nhiên sẽ cản tay Tề vương. Cho nên, chúng ta sẽ đưa cho Tề vương một phần đại lễ, làm hắn danh chính ngôn thuận trở thành người đứng đầu tứ đại phiên vương, sau đó hắn sẽ chỉ huy quân thảo phạt mau chóng xuất binh, đuổi tới Lạc Dương."

Thanh Hà hỏi: "Lễ vật gì? Đồ vật trong cung sao? Ta đây liền đi trộm."

Tuân Quán đoán ra kế hoạch của Vương Duyệt: "Chiếu thư cần vương của thái thượng hoàng sao?".

"Chính là cái này". Vương Duyệt gật đầu, hắn từ trong ngực lấy ra một quyển trục, "Đây là ta lấy danh nghĩa thái thượng hoàng viết chiếu thư thảo phạt, bên trong chỉ định Tề vương Tư Mã Quýnh lãnh binh cần vương. Bây giờ cần Thanh Hà công chúa đưa đến Kim Dung thành, để thái thượng hoàng chiếu theo sao chép một phần, lại ấn ngọc tỷ, chuyển giao cho ta. Ta lập tức khởi hành tới Triều Ca, lấy danh nghĩa Lang Gia Vương thị tự mình đưa cho Tư Mã Quýnh, Tư Mã Quýnh dựa vào chiếu thư là có thể danh chính ngôn thuận trở thành thủ lĩnh quân thảo phạt, mạo hiểm gió tuyết mà hành quân tới thành Lạc Dương."

Vương Duyệt thật là quá cẩn thận, hiểu được m thái thượng hoàng ngốc không biết hành văn, chỉ biết sao chép, nên đến cả chiếu thư đều đã viết xong trước.

Vương Duyệt là kỳ lân tử của Lang Gia Vương thị, hắn đưa chiếu thư, đại biểu cho sự ủng hộ của sĩ tộc đối với Tư Mã Quýnh.

"Vương Duyệt a...... Vương Duyệt." Thanh Hà cảm kích không biết nên nói gì, một lời tạ ơn thực không đủ, nếu ta có thể sống qua sinh nhật mười hai tuổi, liền lấy thân báo đáp đi.

Nàng gật gật đầu với Vương Duyệt, "Ta đây lập tức đi làm, ngươi chờ ta."

Thanh Hà thúc ngựa mà đi, biến mất ở trong gió tuyết.

Tuân Quán đầu óc vẫn luôn bảo trì thanh tỉnh, hỏi Vương Duyệt: "Ngươi có thể đại biểu cho Lang Gia Vương thị sao? Nhà ngươi cho phép ngươi làm như vậy? Ngươi không cần tùy tiện khiến công chúa hy vọng, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều".

Vương Duyệt nhàn nhạt nói: "Ít nhất ta có mẫu thân toàn lực ủng hộ ta. Còn về những người khác trong gia tộc...... Ta không cần bọn họ duy trì. Nhưng Tề Vương Tư Mã Quýnh biết ta là con cháu dòng chính của Lang Gia Vương thị, là học trò của Kê thị trung cùng thái tử thuộc quan Lưu Côn, là thiếu niên xuất chúng nhất Lang Gia Vương thị trong cùng thế hệ. Tề vương tin tưởng ta có thể đại biểu Lang Gia Vương thị là đủ rồi."

Tuân Quán hướng tới Vương Duyệt giơ ngón tay cái lên: "Thiếu niên, ngươi thực sự có biên pháp, khó trách công chúa từ nhỏ liền sùng bái ngươi."

Thanh Hà đến phủ Hà Đông công chúa, đóng giả thị vệ, chạy đến Kim Dung thành.

Tôn Hội đại hỉ: "Ngươi biết sai rồi, hừ, còn coi như là có chút lương tâm, thái hậu bởi vì ngươi gần đây đều tiều tụy, ngươi phải an ủi nàng thật tốt".

Kế hoạch cứu viện của Tào Thục cùng Vương Duyệt tạm thời còn chưa truyền tin tức tới Kim Dung thành, cho nên Dương Hiến Dung còn chưa biết, nàng lòng tràn đầy vui mừng nghênh đón nữ nhi thay đổi chủ ý, nhưng mà Thanh Hà yêu cầu gặp phụ thân: "Ta có việc gấp, cần phải lập tức gặp hắn".

Thanh Hà đem mẫu chiếu thư đưa cho mẫu thân xem: "Vương Duyệt muốn đi cứu viện, yêu cầu phụ thân viết chiếu thư, định ra quyền uy cho Tề vương Tư Mã Quýnh, nhằm tốc chiến tốc thắng. Nếu không, kéo dài tới đầu xuân, mẫu thân cùng phụ thân càng thêm nguy hiểm".

Dương Hiến Dung cũng không mừng như điên giống như Thanh Hà đoán trước, nàng thở dài: "Cho dù cắn chết mãnh hổ, dẫn sói vào nhà, cũng chỉ là uống rượu độc giải khát thôi. Tề vương một khi vào thành, dã tâm bành trướng, tám phần lại là một Triệu vương Tư Mã Luân thứ hai, vẫn muốn phế đi phụ thân ngươi. Thanh Hà, ngươi nghe lời, mau cùng Tào Thục đi Kiến Nghiệp, đây vốn không phải trách nhiệm mà ngươi phải gánh vác, quá nguy hiểm".

Dương Hiến Dung tuổi còn trẻ mà đã nhiều lần trải qua tang thương, so với Thanh Hà càng bi quan.

Thanh Hà thiếu niên khí phách, không hiểu được nỗi bi quan của Dương Hiến Dung, nói: "Tồn tại không tốt sao? Chúng ta nỗ lực cứu các ngươi như vậy, các ngươi nếu có mệnh hệ gì, mẫu thân, ta tuyệt đối sẽ không sống một mình."

Dương Hiến Dung nhìn nữ nhi quật cường, đành chịu thua, tiếp nhận chiếu thư mẫu, "Ngươi không cần đột nhiên xuất hiện ở trước mặt phụ thân ngươi, hắn một khi kích động, chỉ biết ôm ngươi hết khóc lại cười, đến bút cũng nắm không xong, nói gì đến chép sách."

Dương Hiến Dung đi vào trong nhà, thái thượng hoàng Tư Mã Trung đang chơi ném thẻ vào bình rượu, mười lần không trúng chín, que tre rơi xuống đầy đất, lung tung rối loạn.

Thanh Hà cúi đầu, đứng ở sau màn, không dám lên tiếng.

Tư Mã Trung thấy thê tử bước vào, ném que tre đi, ôm Dương Hiến Dung làm nũng, "Dung nhi, chúng ta đi nặn người tuyết đi, trong nhà thực buồn."

Dương Hiến Dung quả thực đem trượng phu dỗ như nhi tử: "Ngoan, nghe lời, chờ tuyết ngừng chúng ta liền đi nặn người tuyết, hiện tại bên ngoài tuyết quá mỏng, chỉ có thể nặn người tuyết nhỏ lại lùn, không thú vị a. Chờ tuyết rơi dày, chúng ta làm một người tuyết thật lớn, được không?"

Tư Mã Trung lúc này mới bỏ qua: "Muốn nặn một người tuyết to giống như Thanh Hà vậy, Dung nhi, ta nhớ nàng, nàng vì sao còn chưa tới thăm chúng ta? Ta muốn tức giận".

Thanh Hà nấp sau màn rốt cuộc nhịn không được, rơi lệ. Ngốc phụ thân rất yêu nàng.

"Ngươi xem bên ngoài vừa gió to lại là có tuyết rơi, thật lạnh, sẽ làm Thanh Hà đông lạnh. Chờ tuyết tan, thời tiết ấm áp, Thanh Hà liền sẽ tới thăm chúng ta". Dương Hiến Dung mở hai quyển trục ra, "Chúng ta thi đấu chép sách, xem ai viết vừa nhanh lại vừa đẹp. Người thắng được một bầu rượu."

Nghe nói có rượu uống, Tư Mã Trung lập tức dời đi lực chú ý, đề bút chép sách.

Thư pháp của Tư Mã Trung là do Kê thị trung dạy, phiêu dật đoan chính, từ chữ viết một chút cũng không nhìn ta là một người ngốc. Dương Hiến Dung cố ý nhường hắn.

"Viết xong! Ta thắng!" Tư Mã trung cao hứng hoa tay múa chân.

Dương Hiến Dung lấy ngọc tỉ, ấn một cái trên chiếu thư, "Ngươi chờ một lát, ta đi lấy rượu".

Phía sau màn che, Thanh Hà cả mặt đều là nước mắt, nghe được tiếng bước chân mẫu thân, nàng nhanh chóng lau khô nước mắt, cúi đầu tiếp nhận chiếu thư, thấp giọng nói câu: "Mẫu thân bảo trọng", sau đó xoay người liền đi.

Dương Hiến Dung nhìn trên sàn nhà còn đọng nước mắt, bưng kín miệng, không tiếng động khóc thút thít, nước mắt của hai mẹ con dung hợp trên sàn nhà.

Tư Mã Trung thúc giục: "Dung nhi, rượu đâu?"

Dương Hiến Dung lau khô nước mắt, cố gắng nở nụ cười: "Lại đợi lát nữa, ta đem rượu hâm nóng một chút, uống nóng mới ngon".

Tác giả có lời muốn nói: Xem Vương Duyệt Thanh Hà Tuân Quán nhóm ba người làm thế nào cầu sinh trong tuyệt cảnh, một nhóm lớn cơm hộp đang được tăng ca thêm giờ chế tạo.

Mèo: Chương này dài quá đi ? ta thật mỏi tay.