Đãi Quân - Thủ Quân

Quyển 2 - Chương 11



“Á á á, rốt cuộc sư tỷ nhảy ra một ông cha lúc nào hả…”

“A a a, muội hỏi ta, sao ta biết chứ…”

Trong căn phòng xinh xắn trong nhàtrúc, hai nam nữ trẻ tuổi la quang quác, hoàn toàn bị tin tức kinh người kia làm cho đầu váng mắt hoa, trong óc trống rỗng, tay chân lúng túngđi vòng vòng quanh cái bàn, có mấy lần còn đụng vào đối phương, nhìnnhau một cái lại tiếp tục vừa đi vòng vòng vừa la, bộ dáng cực kỳ buồncười.

Đang lúc hai người đi vòng vòng kêu mèo khóc quỷ, đột ngột Hoa Diệu Điệp sực nghĩ ra điều gì đó liền dừng lại, nghiêm túc hỏi:

“Sư huynh, chúng ta phải kêu cha sư tỷ như thế nào?”

“Ớ…” Ngây ngốc vì bị hỏi bất ngờ, Hoa Đan Phong ngừng chân nghĩ ngợi. Từ nhỏ đến lớn đều sống trên Tử VânPhong, tiếp xúc không nhiều người, quan hệ giao thiệp rất đơn thuần, đối với cách xưng hô hoàn toàn không thành thục, vò đầu bứt tóc cả nửangày, cuối cùng rì rì cho ra đáp án.

“Sư cha đi…”

Hắn nghĩ, nếu sư phụ là nam thì phunhân đều xưng là sư mẫu. Vậy đổi lại, phu quân của sư phụ, cha của sưtỷ, bọn hắn hẳn là nên gọi sư cha mới đúng.

Với lại, giờ kêu sư cha, chừng sau có thể… có thể trực tiếp vứt chữ “sư” đi, gọi thẳng “cha” rồi.

Nghĩ đến đấy, mặt Hoa Đan Phong đột ngột đỏ bừng, càng nghĩ càng cảm thấy cách xưng hô “sư cha” này hay cực kỳ.

Sư cha? Có cách gọi này sao?

Hoa Diệu Điệp có chút nghi ngờ, cứcảm thấy quái quái nhưng nhất thời không nghĩ ra đến tột cùng là quái ởchỗ nào, liếc mắt lại thấy mặt sư huynh đỏ một cách lạ lùng, còn cườingu ngơ, lòng tràn đầy nghi hoặc, đang định hỏi hắn làm gì mà cười ngungốc như thế lại nghe “cạch” một tiếng khe khẽ, cửa phòng sư phụ bịngười ta nhẹ nhàng đẩy ra, người bọn họ chờ đợi nãy giờ cuối cùng cũngxuất hiện.

“Sư tỷ!” Trăm miệng một lời vui vẻ gọi, hai người nhào lên đón.

Sớm đã đoán được chắc chắn cả hai sẽchờ mình trong phòng, Trầm Đãi Quân không cảm thấy bất ngờ, để mặc haingười vây quanh mình đi đến ngồi trước bàn trúc, vẻ mặt không thay đổichờ hai người mở miệng.

“Sư tỷ…” Tâm tình kích động túm chặtlấy bàn tay của sư tỷ thân yêu, nghĩ đến mấy ngày xa cách, Hoa Diệu Điệp không nhịn được đỏ mắt.

“Bọn muội tìm tỷ khổ quá, từ sau đừng vứt bỏ bọn muội nữa…”

“Phải đó!” Mắt cũng đỏ hoe, Hoa Đan Phong nghẹn ngào.

“Sư tỷ, đệ… đệ rất nhớ tỷ…”

Hắn chỉ dùng “đệ” mà không nói “bọn đệ”, mượn nó để tỏ rõ ý nghĩ đặc biệt của mình với nàng.

Trầm Đãi Quân hơi rùng mình, ánh mắt vô thức nhìn hắn, kế đó lại lắc đầu, cười khổ trong lòng.

Không, nàng nghĩ nhiều quá rồi! Sư đệ nói chẳng qua là tình sư tỷ đệ mà thôi…

Nghĩ vậy, nàng chỉ cảm thấy chua xótnhưng ngoài mặt vẫn bình thản, nhanh chóng dời mắt đi, chăm chú nhìn sưmuội còn đang bám chặt lấy mình; cũng vì vậy mà bỏ qua một tia ảm đạm bi thương lóe lên trong đôi mắt nóng cháy của Hoa Đan Phong.

Không biết hai người kia đấu mắt cùng sóng ngầm dữ dội, một mình Hoa Diệu Điệp thao thao bất tuyệt kể chuyệnlớn chuyện nhỏ phát sinh trên đường tìm người và nỗi nhớ nhung chia taylâu ngày. Trầm Đãi Quân một mực mỉm cười im lặng nghe nàng ai oán mình“nhẫn tâm vứt bỏ” nhiều cỡ nào, thi thoảng dịu dàng dỗ dành vài câu.

Một hồi sau, rốt cuộc cảm thấy đã tốkhổ đủ rồi, Hoa Diệu Điệp mới chớp chớp mắt tò mò hỏi: “Sư tỷ, tỷ nhảyra một ông cha lúc nào vậy?”

Bọn họ mới tách ra có một thời gian, sư tỷ đã nhận cha rồi, cái này cũng quá dọa người đi!

Hoa Đan Phong ở bên cạnh bị sư tỷ nétránh, trong lòng cực kỳ khó chịu thật lâu cũng không nói nên lời, lúcnày rốt cuộc cũng có cơ hội mở miệng.

“Phải đó! Sư tỷ, sao bọn đệ chưa bao giờ nghe sư phụ nhắc qua người còn có một phu quân vậy?”

Trầm Đãi Quân nghe mà bật cười.

“Nương không nhắc với các ngươi không có nghĩa là không có!”

Trời… hai sư đệ muội ngốc này, nếu không có sự tồn tại của cha, làm sao nàng ra đời được?

“Ôi trời! Sư tỷ, rốt cuộc là chuyện gì đây, tỷ mau nói đi mà!” Bĩu môi, Hoa Diệu Điệp sốt cả ruột.

Đã biết một khi gặp lại bọn họ,chuyện liên quan đến cha cuối cùng cũng bị hỏi, Trầm Đãi Quân sắp xếpsuy nghĩ một chút, lúc này mới thong thả thuật lại đoạn thời gian saukhi chia tay; nàng vân du đến Âm sơn hái thuốc, ai ngờ số mệnh run rủicho nàng cứu được cha bị kẻ gian hãm hại khốn thân trong sơn động, haicha con thất lạc hơn hai mươi năm lúc này mới trùng phùng nhận lại nhau.

Nghe nàng chậm rãi kể lại tất cả mọichuyện, tuy Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp yên tĩnh không ngắt lời nhưngthần sắc trên mặt theo lời tường thuật của nàng mà lúc kinh hãi, lúc vui mừng, lúc ngạc nhiên, khi phẫn nộ, biểu tình phong phú cực kỳ.

Đợi giọng của nàng ngừng hẳn, Hoa Đan Phong đã tức đến nỗi đập bàn.

“Là tên gian tặc nào hại sư cha? Bọn ta đi tìm hắn tính sổ!” Giận dữ quát to, hắn hết sức bất bình.

Đáng hận! Chỉ vì gian tặc hãm hại màsư phụ đau khổ chờ đợi sư cha bấy nhiêu năm, cuối cùng còn âm dương đôingả, không thể gặp lại!

Nếu… nếu có ngày hắn cũng bị người làm hại không thể gặp được sư tỷ, vậy… vậy… vậy… hắn sẽ phát điên mất.

Nghĩ đến đó, hắn không khỏi lạnh người, càng thêm khổ sở thay cho sư phụ, sư cha.

“Đúng!” Hoa Diệu Điệp cũng căm thù kẻ địch, kêu lớn: “Là tên gian tặc nào đáng hận như thế? Bọn ta nhất địnhphải thay sư phụ, sư cha báo thù, đòi lại công đạo cho hai người!”

Thấy bọn họ bất bình dùm cho nương mình, Trầm Đãi Quân cảm thấy rất an ủi, nhưng mà…

“Sư cha?” Nhướng mày, tuy biết đại khái là chỉ ai nhưng nàng vẫn không khỏi buồn cười vì cách xưng hô này.

“Phu quân của sư phụ không phải kêu sư cha à?” Hoa Đan Phong xem đó là đương nhiên.

“Phải kêu là sư trượng mới đúng!” Đau đầu vỗ trán, cái kiểu xưng hô loạn xạ này làm nàng bất lực lắc đầu.

“Hóa ra là thế!” Hoa Diệu Điệp vỗ tay kêu lớn, “Chẳng trách vừa rồi muội cứ cảm thấy quai quái!”

Ai ngờ Hoa Đan Phong không nghe theo, trợn mắt kiên trì: “Nhưng kêu sư cha nghe thân thiết hơn, ta muốn kêu sư cha.”

Nghe vậy, Hoa Đan Phong do dự nhìn nhìn sư huynh, sau đó rất nghĩa khí quyết định sư huynh muội cùng tiến cùng lui.

“Sư huynh đã không sửa miệng vậy muội cũng không sửa, kêu sư cha đi!”

Không biết chút tâm tư nho nhỏ đó của sư đệ, chỉ cho là tính trẻ con của hắn nổi lên, vả lại cũng không để ýlắm cách xưng hô nên Trầm Đãi Quân chỉ mỉm cười, “Tùy các ngươi vậy!”

Vui vẻ toét miệng cười, Hoa Đan Phong quay lại đề tài cũ, “Sư tỷ, tóm lại là ai hãm hại sư cha, tỷ có biếtkhông? Nếu biết, chúng ta đi thu thập hắn, giúp sư cha hả giận mộtphen.”

Gật đầu, Trầm Đãi Quân bình thản: “Kì thật người này, các ngươi cũng biết.”

Gian tặc hãm hại sư cha, bọn họ cũng biết?

Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp sửng sốt nhìn nhau, vắt hết óc nhớ lại những người giang hồ thời gian vừa rồi đã nhận thức nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn mù mịt. Sau cùng hai cặp mắt tràn ngập nghi vấn đồng loạt nhìn sư tỷ, im lặng thúc giục nàng mau đưa rađáp án?

Sao tách ra bao nhiêu ngày rồi vẫn không chịu dùng não vậy?

Lắc đầu than thở, Trầm Đãi Quân nhẹ nhàng nhả ra một cái tên, “Trang chủ Vũ gia trang Vũ Trọng Liên.”

“Cái gì?”

“Là lão?”

Không dám tin la lớn, Hoa Đan Phong,Hoa Diệu Điệp kinh ngạc vô cùng, nghĩ sao cũng không ngờ hung thủ lại là Vũ Trọng Liên, cái người thân thiện nhiệt tình, chuyên hòa giải phântranh trên giang hồ được xưng Vũ Trọng Tài kia.

Hai người trợn mắt há miệng, ngu ngơnhìn nhau một hồi, cuối cùng vẻ mặt Hoa Diệu Điệp từ ngạc nhiên chuyểnsang sùng bái, “Vẫn là sư tỷ lợi hại, từ đầu liền nhìn ra được Vũ TrọngLiên kia là cái tên ngụy quân tử vờ vịt.”

Nhớ lại lúc đầu vì khúc mắc với HắcPhong Bảo mà ở tạm Vũ gia trang, còn tiếp xúc thoáng qua với Vũ TrọngLiên mấy lần, nàng lại không nhịn được mà bội phục sư tỷ. Ngay lần gặpđầu tiên đã nhận xét qua, người tên Vũ Trọng Liên này không thiện tâm,nhiệt tình như biểu hiện bên ngoài.

Hôm nay xem ra, lời của sư tỷ lúc ấy hoàn toàn không sai nha!

Hoa Đan Phong đứng bên tuy cũng kinh ngạc như vậy nhưng thần sắc kế đó liền có vẻ đăm chiêu…

Ừm… Vũ Trọng Liên là một trong tứ đại công tử năm đó, một người trong số bọn họ lại đột ngột thất tung hơnhai mươi năm, tung tích không rõ, trừ phi…

“Sư tỷ…” Đột nhiên ngước mắt lên, vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm túc.

“Sư cha không phải tên là Trầm Vân Sanh chứ?”

Trầm Đãi Quân ngạc nhiên nhìn hắn,tựa hồ không ngờ hắn có thể liên kết các đầu mối lại với nhau nhanh nhưvậy, còn đưa ra kết luận, vui mừng gật đầu.

“Đúng thế!”

Ồ… xem ra thời gian tách ra vừa rồi, sư đệ đã trưởng thành rồi, gặp chuyện đã biết đường cân nhắc.

Đoán mò thành thật, Hoa Đan Phong chẳng thấy cao hứng, ngược lại phẫn nộ mắng Vũ Trọng Liên ti tiện.

Hoa Diệu Điệp mới đầu còn chưa nhớ ra Trầm Vân Sanh là ai, chỉ cảm thấy cái tên này nghe khá quen tai, hìnhnhư đã nghe người nào nhắc đến rồi. Mãi đến lúc sư huynh mắng một trậnxong nàng mới nghĩ ra, Trầm Vân Sanh không phải là một trong tứ đại công tử năm nào, bất luận võ nghệ, tài hoa, nhân phẩm hay tướng mạo đều nổibật nhất nhưng lại thất tung không rõ đó sao?

Hứ! Hóa ra sư cha là người nổi danh như thế, vậy mà lại bị hại thê thảm!

Thình lình tỉnh ra, Hoa Diệu Điệp cũng tức tối đi theo mắng tiếp.

Nghe hai người bắt đầu xướng bè ngươi một câu ta một câu mắng chửi Vũ Trọng Liên, Trầm Đãi Quân muốn chenmiệng vào cũng không có cơ hội, đành mặc cả hai mắng cho tùy thích.

Mãi một hồi sau, hai người mắng đủrồi, phát hiện sao không thấy sư tỷ lên tiếng, quay đầu lại nhìn lạithấy nàng cười cười như không chăm chú nhìn mình, làm cả hai ngượngngùng gãi đầu, lập tức ngoan ngoãn im miệng.

“Sao ta không biết hai ngươi thíchmắng người, mở miệng là không ngừng được thế nhỉ?” Trầm Đãi Quân thảnnhiên nói, vẻ mặt không hẳn trách cứ, cũng không nghiêm nghị nhưng lạicó sự uy nghiêm của người làm sư tỷ.

Tuy bọn họ bất bình thay cha làmngười ta cảm thấy an ủi nhưng cũng không có nghĩa nàng muốn thấy cả haiđộng một chút là “mở miệng nói bậy”. Chột dạ sờ sờ mũi, Hoa Đan Phongrất thông minh dời đề tài đi.

“Sư tỷ, sao Vũ Trọng Liên lại muốn hại sư cha?”

Trầm Đãi Quân nghe xong, theo bảnnăng rờ trong người, dưới ánh mắt khó hiểu của cả hai, chậm rãi lôi từtrong cổ áo ra một miếng ngọc bội.

“Vì cái này.”

“Hơ?” Không hẹn mà cùng phát ra tiếng thắc mắc, đầu óc Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp toàn sương mù. Dù sao cảhai đều biết rõ, miếng ngọc bội này từ nhỏ sư tỷ đã đeo trên người.

Nhẹ nhàng vuốt dọc theo hoa văn trênngọc bội, nàng rũ mắt xuống, than nhỏ, “Miếng ngọc bội này có khắc bảnđồ kho tàng. Vũ Trọng Liên muốn chiếm nó mới thiết kế hãm hại cha. Nàongờ người tính không bằng trời tính, cha sớm đã tặng ngọc bội cho nương, vì vậy mà dã tâm của lão rơi vào khoảng không.”

“Oa!” Hoa Diệu Điệp không nhịn đượckinh ngạc, trước giờ nàng nhìn nó vô số lần, cũng không thấy có gì lạ,bây giờ lại biết có khắc tàng bảo đồ, đột nhiên cảm thấy miếng ngọc bộinày hình như tỏa ra kim quang.

“Sư tỷ, cho muội xem thử!” Cười hi hi yêu cầu, lần này nàng phải xem xét tử tế ngọc bội có khắc tàng bảo đồrốt cuộc có chỗ nào không giống.

Biết nàng hiếu kì, Trầm Đãi Quân phóng khoáng đưa ngọc bội ra.

Nhất thời, chỉ thấy Hoa Diệu Điệp cầm ngọc bội nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, thậm chí giơ ratrước mắt lật tới lật lui, nhìn đông ngó tây. Cả Hoa Đan Phong cũng thòđầu qua cùng bình phẩm. Cuối cùng đồng loạt đưa ra một câu bình luận dởkhóc dở cười.

“Hoa văn khắc không tệ, sư tỷ đeo lên rất dễ coi!”

Nói xong, cả hai nhún nhún vai, không mảy may dao động vì bảo tàng mà trả ngọc bội về.

Biết trước tâm tính hai người, TrầmĐãi Quân cười cười cầm ngọc bội đeo lên lại, nhỏ nhẹ nói: “Hai ngươiphong trần mệt mỏi trở về, chắc cũng quá mệt rồi, về phòng nghỉ trước đi đã!”

Nghe xong, Hoa Đan Phong hơi chân chừ.

“Không đi chào hỏi sư cha trước sao?” Nghĩ lại vừa rồi cả hai còn đánh nhau một trận, hắn cảm thấy nên đi lấy lòng “cha” trước đã.

“Không cần đâu!” Lắc đầu, Trầm Đãi Quân dịu giọng khuyên nhỉ, “Cha vừa nằm xuống nghỉ, ngày mai các ngươi lại đi gặp ông sau!”

“Sư cha sẽ không ghét bọn muội chứ?” Nhớ trận đánh hiểu lầm vừa rồi, Hoa Diệu Điệp không khỏi cảm thấy nặng nề.

Cha bây giờ ngoài nàng ra, đại khái ai cũng ghét hết!

Lòng cảm thấy chùng xuống, Trầm ĐãiQuân không muốn nói thẳng đả kích cả hai, gượng cười lựa lời: “Cha bịhãm trong sơn động hơn hai mươi năm, tính tình có phần quái gở khó ởchung, cũng rất dễ nổi nóng, nếu các ngươi có bị khinh bỉ cũng đừng sođo với ông ấy.”

“Đương nhiên không rồi!” Lại đồng thanh, hai người lắc đầu như trống bỏi.

Thấy vậy, Trầm Đãi Quân cảm giác rấtan ủi, lại giục hai người mau đi nghỉ. Ai ngờ Hoa Diệu Điệp dường nhưrất sợ không thấy nàng lần nữa, cứ bám dính lấy nàng, nói sao cũng không chịu buông ra, thậm chí yêu cầu nàng ngủ cùng mình làm Hoa Đan Phongnghiến răng nghiến lợi, tức tối không thôi.

Đáng ghét! Sư muội càn quấy gì chứ?Hắn còn có chuyện muốn nói với sư tỷ đây nè, nếu để sư muội chiếm lấy,hắn tìm ai mà tỏ tình hả?

Nghĩ tới đó, hắn sốt ruột muốn dậm chân, không nhịn được nháy mắt lia lịa, khổ nỗi…

“Sư huynh, huynh sao thế? Mắt bị co giật à?” Nhìn chằm chằm khóe mắt không ngớt chớp chớp của hắn, Hoa Diệu Điệp khó hiểu.

Sư muội này không phải đạp sau lưng hắn đấy chứ? Thật là tức chết mà!

Nhất thời mặt Hoa Đan Phong xanh lè,càng ra sức nháy mắt ra hiệu sau lưng sư tỷ, hi vọng cho dù không có một điểm tâm ý tương thông thì ít nhất cũng được nửa điểm đi.

Nào ngờ ngày xui đụng nhằm vận rủi,nửa điểm tương thông còn sót của Hoa Diệu Điệp cũng bị tắc nghẹn, mộtchút cũng không thông, mệt cho kẻ làm sư huynh nào đó bi phẫn muốn phunlệ.

“Sao vậy?” Không biết hai người lại làm trò xiếc gì, Trầm Đãi Quân vô thức quay đầu nhìn hắn.

“Không, không có!” Biến sắc như mặt Tứ Xuyên [9], Hoa Đan Phong lập tức làm ra vẻ đứng đắn, không có chuyện gì.

“Sư tỷ, đừng để ý sư huynh, gần đâyhuynh ấy cứ kì kì quái quái sao ấy.” Trong khoảng thời gian đi tìmngười, Hoa Diệu Điệp thấy mặt hắn lúc thì cười ngu ngốc, lúc thì rối rắm muôn hình vạn trạng, căn bản cứ thấy kì cục.

Thật ư?

Trầm Đãi Quân hơi lo âu, nghĩ đến chuyện gì đó lại lắc đầu cười khổ…

Thôi đi! Nàng chỉ là sư tỷ của hắn,không thể lại vượt quá bổn phận, để lộ tình cảm quá mức tình sư tỷ đệđược, bằng không chỉ làm hắn xấu hổ khó xử. Đến lúc đó, e là bề ngoàibình thường không có chuyện gì như bây giờ cũng bị phá vỡ, khó mà khôiphục lại được.

Cho nên… nàng vẫn nên giữ bổn phận của một sư tỷ, như thế là được rồi.

Tuy nghĩ vậy trong lòng vẫn cảm thấychua chát, nhưng ngoài mặt thì bình thản duy trì nụ cười nhàn nhạt,không mảy may để lộ chút tâm tình nào của bản thân.

“Đã không có chuyện gì, vậy đi nghỉsớm chút đi, đừng để mệt thêm.” Nói xong, nàng hấp tấp dời tầm mắt, quay người đi về phòng mình.

“Sư tỷ, chờ muội! Muội còn nhiềuchuyện muốn nói với tỷ lắm…” Cười híp mắt đuổi theo, Hoa Diệu Điệp bámngười như dính đường vậy.

“Sao lại… như vậy chứ…” Mắt thấy hai người thân mật dắt tay nhau đi để một mình hắn ở lại, Hoa Đan Phong khóc không ra nước mắt.

“Ta cũng có rất nhiều chuyện muốn nói với sư tỷ mà…”

Bi phẫn ngồi xổm xuống góc tường vẽ vòng tròn, lần đầu tiên trong đời hắn oán hận sự tồn tại của sư muội.

Hu… sư muội, phá hư nhân duyên suy ba đời đó, ngươi đừng làm hại con cháu đời sau của mình nha!

Tuy nói đã về Tử Vân Phong, cũng tìm được sư tỷ rồi nhưng liên tục mấy ngày, Hoa Đan Phong luôn rầu rĩ không vui.

Chính thế! Hắn rất buồn bực.

Buồn bực đầu tiên là sư muội giốngnhư thuốc cao da chó đáng ghét bám dính lấy sư tỷ, tối cũng muốn sư tỷngủ chung, hại hắn không có cách nào ở riêng với sư tỷ đặng thừa dịp bày tò tình ý.

Buồn bực thứ hai là sư cha từ đầu tới đuôi đều không bày ra sắc mặt dễ nhìn với hắn, tuy cũng đối với sư muội như vậy nhưng hình như thái độ với hắn tệ hơn, cho dù muốn lấy lòngcũng vô pháp!

Buồn bực thứ ba, sư tỷ cả ngày đềubận rộn chăm sóc sư cha, ăn ngủ mặc ở đi lại, mỗi thứ đều tỉ mỉ lo lắng, hắn hắn hắn… hắn ở một bên nhìn mà đau lòng, biết là không nên nhưngvẫn không khỏi ghen tị.

Buồn bực nhất là hắn phát hiện, sư tỷ cố tình tránh hắn.

Tuy nói chuyện với hắn vẫn dịu dàngnhỏ nhẹ như trước, cứ như khúc mắc khó xử lúc trước khiến về sau phảitách ra một đoạn thời gian chưa từng tồn tại nhưng thần thái, cử chỉ lại rõ ràng giữ lễ mà xa cách; không giúp hắn vuốt lại tóc rối, càng khôngchỉnh lại quần áo lộn xộn cho hắn nữa.

Hòa nhã mà xa cách thế này làm hắnkhông biết phải làm sao, khó chịu cùng cực, vì thế buồn càng thêm buồn,sầu càng sầu hơn, cảm thấy mình sắp nội thương mất.

Nghĩ đến đây, mắt Hoa Đan Phong không tự chủ lướt qua sư tỷ đang ngồi dưới mái hiên sắp xếp thảo dược, quảnhiên thấy sư muội như đường dính bên sư tỷ, không nhịn được gục mặtxuống than trời.

Ôi trời… hắn bắt đầu cân nhắc xem có nên đánh ngất sư muội, đem nàng chôn xuống gốc cây hay không đây.

Đầu này, hắn than ngắn thở dài. Đầu kia, Hoa Diệu Điệp ngồi xổm bên cạnh sư tỷ thì thầm…“Sư tỷ, tỷ nói có phải sư huynh làm chuyện gì đuối lý không?”“Sao lại nói vậy?” Đột ngột ngừng công việc trên tay, Trầm Đãi Quân lấy làm lạ nhìn sư muội, mặt đầy kinh ngạc.“Tỷ không cảm thấy mấy ngày nay sưhuynh cứ lén la lén lút nhìn trộm tỷ sao?” Thần thần bí bí dán sát vàolỗ tai nàng nói nhỏ, trực giác Hoa Diệu Điệp cho rằng chắc chắn sư huynh làm chuyện gì đó chột dạ nên mới như thế.Trầm Đãi Quân hơi rùng mình, trấn định lại cười gượng.“Có sao?”Mấy ngày nay, lúc vô tình khi cố ý,nàng luôn né tránh sư đệ, miễn cho hắn khó xử, mình cũng lúng túng, lạithêm phải chăm sóc cho cha, thời gian nhàn rỗi không nhiều, ngược lạikhông chú ý sư đệ bất thường.“Đương nhiên có!” Gật đầu như bửa củi, Hoa Diệu Điệp chỉ ra chứng cớ rành rành.“Xem, giờ sư huynh lại nhìn lén kìa.”Trầm Đãi Quân giật thót, trực giác quay đầu nhìn sư đệ, lại thấy vẻ mặt hắn hốt hoảng nhanh chóng quay mặt sang chỗ khác, khiến tâm tình nàng vừa hơi nhấc lên nháy mắt đã rớt xuống,ánh mắt ảm đạm cười chua chát…Suy cho cùng sư đệ chỉ có tình sư tỷ đệ với nàng, nàng còn hi vọng cái gì?Ngốc quá mà…“Đừng nói bậy, chắc chắn là muội hoa mắt rồi!” Thu hồi ánh mắt, nàng giả vờ như không có việc gì.“Làm gì có!” Bĩu môi, Hoa Diệu Điệp không cho là vậy.“Rõ ràng mấy ngày nay sư huynh rấtquái… không không không, phải nói là từ lúc sư tỷ quăng bọn muội, mộtmình đi vân du thiên hạ xong, sư huynh luôn kì cục khó hiểu như vậy. Cólúc hoảng hoảng hốt hốt như mất hồn, hỏi đang nghĩ gì thì không chịunói, cực kỳ quái lạ.” Chắc là khổ não nên đối diện với tình cảm vượt quá mức tình sư tỷ đệ của nàng như thế nào rồi…Cười khổ trong lòng, Trầm Đãi Quân ráng nặn ra một nụ cười, lẳng lặng di chuyển đề tài.“Đừng nghĩ ngợi lung tung, mớ long đằng thảo đã xử lý xong chưa?”Tuy sư phụ và sư tỷ đều tinh thông ythuật nhưng Hoa Diệu Điệp từ đầu chí cuối đều thiếu hứng thú, giả vờ sắp xếp dược liệu chẳng qua là lười biếng kiếm cớ ở cạnh sư tỷ mà thôi,thực tế là động khẩu không động thủ, giờ bị hỏi lập tức cười hề hề nịnhnọt.“Sư tỷ, chừng nào bắt đầu chữa chân cho sư cha?” Gãi gãi đầu, chột dạ nhìn ngang ngó dọc.Trầm Đãi Quân biết thừa bệnh lười củanàng, nhắc tới chẳng qua để dời sự chú ý của nàng mà thôi, vì thế cườicười liếc nàng một cái mới nhỏ nhẹ đáp: “Đợi ta xử lí xong mớ dược liệutrong tay mới có thể giúp cha chữa trị được.”“Ô” một tiếng, nghĩ tới chuyện phảicứng rắn đập vỡ xương mới nối lại được, mặt Hoa Diệu Điệp không tự chủđược mà nhăn lại thành một đống, đồng cảm như chính mình cũng bị đau,càng thêm đồng tình vô hạn với sư tỷ.“Sư tỷ, sư cha nối xương tiếp gân lầnnữa chắc chắn sẽ rất đau, muội xuống núi vào thôn mua món gì ngon về cho sư cha bồi bổ nha!” Nàng nghĩ, phương diện y thuật không giúp gì đượcnhưng những chuyện khác có thể cố hết sức.Trầm Đãi Quân cảm động vô cùng songngoài mặt thì mỉm cười: “Mấy ngày nay, thái độ của cha với muội và sư đệ không tốt, muội không trách ông sao?”Hoa Diệu Điệp len lén nhìn sư cha nằm trên giường trúc phơi nắng cạnh mộ sư phụ một cái, làm cái mặt quỷ chọc cười.“Sư tỷ, sư cha cũng chỉ gào rống thôi, căn bản là con hổ giấy, không sao đâu.”Thực ra, mới đầu nàng quả thật bị hùdọa vì thái độ ác liệt của sư cha, nhất là mỗi lần gọi sư cha, ông luônnổi cơn thịnh nộ, thiếu điều muốn băm vụn nàng và sư huynh ra.Nhưng vì sư huynh kiên trì gọi như vậy, đánh chết cũng không lùi, nàng đành liều mạng hùa theo sư huynh. Vả lại qua mấy bận kêu như vậy, nàng phát hiện sư cha tức thì tức, gào thì gào nhưng chưa từng ra tay, nên nàng nhận định sư cha chỉ là con hổ giấy.Thậm chí mỗi lần nàng thấy người là gào lên “sư cha, sư cha”, nói cho hay là tôn kính trưởng lão, kì thật là cố ý chọc tức, sau đó lại ngấm ngầm cười trộm.Hổ giấy?Liếc cha một cái, nghĩ lại mấy ngày nay cha “giằng co không dứt” cùng qua lại thú vị với sư đệ muội vì chuyệnxưng hô, Trầm Đãi Quân không nhịn được bật cười, không nói cũng khôngthừa nhận sư muội hình dung có chỗ chuẩn xác.“Đừng để cha nghe thấy câu này của muội, bằng không muội ráng mà chịu.” Chọt ngón tay vô trán sư muội, nàng dặn khẽ.“Đương nhiên rồi!” Thè lưỡi, Hoa DiệuĐiệp vươn vai đứng dậy, cười hì hì lớn tiếng gọi “con hổ giấy”, “Sư cha, con muốn vào thôn mua món gì ngon cho người bồi bổ, người có đặc biệtthèm món gì không?”Nói vừa dứt, chỉ thấy Trầm Vân Sanhđang nhắm mắt nghỉ ngơi đột ngột mở mắt nhìn qua, nổi trận lôi đìnhmắng, “Không cho phép gọi ta sư cha, cút!”Đã dự đoán trước phản ứng, Hoa DiệuĐiệp đắc ý cười ha ha, làm cái mặt quỷ với ông xong, cả người sung sướng lướt xuống núi, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.“Ngu xuẩn! Ta tuyệt đối không thừa nhận Vân Nương thu hai tên ngu ngốc này làm đồ đệ.” Còn đang nổi nóng, mặtTrầm Vân Sanh tái đi vì tức.Kì thật sư đệ muội “kích thích” cha như thế này, cha có vẻ có sức sống hơn rồi.Âm thầm cảm thấy thú vị, Trầm Đãi Quânráng nhịn cười đến bên cha, dịu giọng dỗ: “Cha, sư muội hơi tinh nghịch, cha đừng trách muội ấy. Đi, chúng ta vào phòng đi!” Nói xong chuẩn bịngồi xổm xuống cõng ông.Một cánh tay rắn chắc chìa ngang ra, cản lại động tác của nàng, kế đó giọng nói trong trẻo vang lên.“Sư tỷ, đệ cõng sư cha cho!” Hoa ĐanPhong len lén chú ý từ nãy giờ, thấy có cơ hội lập tức phi như bay qua,xung phong nhận việc.Thực ra, nãy giờ hắn vẫn luôn rầu rĩ.Rõ ràng khó khăn lắm sư tỷ mới nhìn hắn một cái, mắt hai người trực tiếp nhìn nhau, ai biết hắn lại đột nhiênkhẩn trương, tim đập thình thịch, hoảng loạn mà dời mắt đi. Đợi phản ứng lại mình vừa làm cái gì xong, hối hận thiếu điều đập đầu xuống đất, còn kém đấm ngực dậm chân, ngửa mặt lên trời mà ai oán nữa thôi.Bây giờ, không dễ gì mà “cái đinh trong mắt” sư muội kia chịu đi chỗ khác, đương nhiên hắn phải nắm chắc thời cơ rồi.“Ai cần đồ ngu nhà ngươi cõng?” Tức giận trừng người, mắt Trầm Vân Sanh cơ hồ phun lửa.“Còn nữa, ta nói rồi, không cho phép gọi ta sư cha!”“Con là đệ tử của sư phụ, tự nhiên phải kêu sư cha rồi, trừ phi người không phải cha của sư tỷ.” Hoa Đan Phongkiên trì tỏ rõ lí do, còn không quên thể hiện tâm ý săn sóc.“Với lại, sư cha bây giờ gầy thì gầynhưng tỉ mỉ điều dưỡng cũng đã hồi phục dần dần rồi. Mà sư tỷ mảnh mainhư vậy còn phải cõng người ra vô hàng ngày, lâu dần sẽ không chịu nổi.”Hứ! Mấy ngày nay luôn nhìn sư tỷ ốm yếu cõng sư cha, hắn đau lòng không thôi, mấy lần muốn qua giúp lại bị sưcha oanh tạc nhưng hôm nay nói sao cũng không nhịn được nữa, nhất địnhphải nói chuyện này cho rõ ràng.Trầm Vân Sanh nghe xong nổi bão, gằngiọng quát lên: “Ngu xuẩn! Ta tất nhiên là phu quân của Vân Nương, chacủa Quân nhi. Nhưng không có nghĩa ngươi có thể gọi ta sư cha.”“Nhưng…” Hoa Đan Phong còn muốn nói nữa.“Câm miệng!” Quát lớn, Trầm Vân Sanh thấy hắn không nhúc nhích, không nhịn được nhăn mặt nhíu mày nhìn trừng trừng.“Không phải muốn cõng ta? Còn không mau lên!”Hừ! Tuy ông không thích thằng ngốctrước mắt này, nhưng cẩn thận suy nghĩ, thằng ngốc này nói không sai. Cứ bắt Quân nhi cõng ông ra vô, quả thật làm khổ nó, vậy để công việc laođộng thể lực này cho thằng ngốc làm thôi.Hoa Đan Phong bị quát ngớ người, đợiphản ứng kịp ông vừa nói gì, tức thì miệng cười ngoác đến mang tai,không nói hai lời lập tức ngồi xổm xuống.“Có cái gì hay mà cười! Ngươi thằng ngu xuẩn!” Thấy nụ cười chói mắt đó, Trầm Vân Sanh không vui chút nào, vừamắng vừa nhích người nằm sấp lên lưng hắn, còn không quên hung hăng gõvào gáy hắn một cái.Bị gõ một cái bốp, Hoa Đan Phong đauđến nhe răng nhếch miệng song không ảnh hưởng đến tâm tình vui vẻ củahắn, gọn gàng cõng sư cha xấu tính lên, vững vàng đi vào phòng trongtiếng mắng chửi.Đằng sau, Trầm Đãi Quân đưa mắt nhìnhai người cư xử làm người ta dở khóc dở cười, không khỏi lắc đầu cườikhẽ, vội vàng đi theo vào phòng.Một lát sau, Hoa Đan Phong đặt Trầm Vân Sanh lên giường đàng hoàng xong, quay đầu nhìn thấy sư tỷ bưng chénthuốc, chăm chú cẩn thận khuấy đảo thuốc trong chén thành sợi vừa dàivừa mảnh, toát ra mùi thơm ngát, cuối cùng biến chất lỏng trong suốtthành cao dán.“Sư tỷ, tỷ làm gì vậy?” Không nhịn được tò mò, hắn dán qua nhìn.Cảm nhận hơi thở nóng rực khi hắn độtngột áp lại gần mình, tay Trầm Đãi Quân hơi run rẩy, tim không khống chế được đập loạn lên, mặt cũng ửng hồng song cố trấn tĩnh trả lời: “Tachuẩn bị nối xương giúp cha, đây là Thạch linh thảo, rất công hiệu trong việc nối gân cốt.”Gật đầu hiểu ra, Hoa Đan Phong nhấc chén cao thuốc đã chế xong, nhiệt tình xung phong giúp đỡ.“Đệ giúp tỷ.”“Ngươi, thằng ngốc này thì giúp đượccái gì?” Trên giường, Trầm Vân Sanh khinh khỉnh hừ lạnh, bụng biết rõmột thân y thuật của nương tử nhà mình chỉ có con gái dốc lòng học tập,còn hai tên ngốc Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp này cả một cọng lông cũngkhông học được.“Ít nhất cũng có thể giúp đánh gãyxương chân của sư cha.” Cười híp mắt phản bác, Hoa Đan Phong biết rõmuốn nối xương trước tiên phải bẽ gãy đoạn xương đã bị xoắn trước đó.Nghẹn họng, Trầm Vân Sanh đột nhiên nổi giận, đang định mở miệng mắng tiếp, Trầm Đãi Quân ở bên vội vàng lên tiếng khuyên can.“Được rồi! Hai người đừng cãi nữa, có chữa thương hay không đây?”Quả nhiên nàng vừa lên tiếng, hai namnhân lập tức câm miệng, chỉ là một người thần sắc căm tức, một người thì cười đến toét miệng.Mặc kệ hai người tâm tình mỗi người một kiểu, Trầm Đãi Quân đi tới cạnh giường, bàn tay mảnh mai tỉ mỉ sờ nắnkhớp xương chân phải gãy khúc, cuối cùng ngước mắt lên hỏi nhỏ: “Cha,được chứ?”“Cứ việc làm đi!” Trầm giọng, Trầm Vân Sanh chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi.Gật đầu khẽ, nàng lại nhỏ nhẹ nói tiếp: “Nội lực của sư đệ cao hơn con, để đệ ấy động thủ được không?” Khôngphải nàng không muốn tự tay làm, mà là việc đánh gãy khớp xương phải dongười có nội lực cao thâm mới có thể khống chế được lực đạo và mức độ,bằng không dùng lực quá mạnh sẽ làm xương gãy vụn, chừng đó càng khó trị hơn.Nghe xong, Trầm Vân Sanh theo bản năngmuốn phản đối vì không tin người ngoài, nhưng đối diện với ánh mắt trông chờ của con gái đành phẫn nộ nhìn trừng trừng Hoa Đan Phong đã bắt đầuxắn tay áo lên, sau đó miễn cưỡng gật đầu đáp ứng.Trầm Đãi Quân thấy vậy không khỏi thở phào.Hoa Đan Phong thì nóng lòng muốn thử,xắn tay áo lên, dưới sự giải thích chỉ dẫn của nàng, bàn tay to nắm lấykhớp xương vặn vẹo, bắt đầu vận kình chuẩn bị động thủ.“Sư cha, con chuẩn bị động thủ à!” Có chút căng thẳng, hắn lên tiếng báo trước.“Bớt lắm lời, mau lên đi!” Trừng mắt trách cứ, Trầm Vân Sanh ghét hắn quá dài dòng.Được thôi! Người sắp bị đánh gãy châncòn nói như thế, Hoa Đan Phong cũng không chần chừ, khéo léo dùng lựcchấn một cái, tức thì nghe hai tiếng “răng rắc” trầm đục, kế đó mộttiếng hít hơi nối tiếp vang lên.Cấp tốc liếc cha một cái, chỉ thấy trán ông đổ mồ hôi lạnh từng giọt to bằng hạt đậu, gương mặt gầy đét đau đớn đến nỗi vặn vẹo biến dạng. Trầm Đãi Quân biết không thể chậm trễ, vộivã chen lên sắp xếp lại khớp xương vốn gãy gập bây giờ đã gãy thành haiđoạn cho ngay ngắn, sau đó đắp cao thuốc chế từ Thạch linh thảo lên đoạn xương nối trong tiếng hít hơi nhịn đau, cuối cùng quấn vải lên, lạidùng hai thanh gố nẹp cố định.Tất cả đại công cáo thành rồi, nàng mới thả lỏng người, thở ra một hơi, định lấy ống tay áo chùi mồ hôi trêntrán, một chiếc khăn tay tự động phủ lên mặt, êm ái lạ thường thay nànglau mồ hôi.“Sư đệ…” Trầm Đãi Quân ngơ ngẩn nhìnchủ nhân chiếc khăn, nhất thời quên mất phải tránh né. Giống như khôngcó người chung quanh, Hoa Đan Phong tự mình lau mồ hôi cho nàng xong,lúc này mới mặt đỏ tai hồng thu lại khăn tay nhưng ánh mắt vẫn lóe lêntia ôn nhu mà kiên định.“Ngu ngốc kia, ngươi làm cái gì hả? Dám lợi dụng Quân nhi trước mặt ta!” Trên giường, mặt Trầm Vân Sanh trắngbệch, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng song nhìn thấy cử động quá mứcthân mật giữa hai người thì tức đến nhất phật xuất khiếu, nhị phật thăng thiên [10], tiện tay quơ đại một vật cứng nhè đầu Hoa Đan Phong mà ném.Lần tập kích này quá bất ngờ, lại thêmHoa Đan Phong đang bồng bềnh trong nhu tình dạt dào, không có chút cảnhgiác, vì thế chỉ nghe một tiếng “bốp”, đầu hắn bị ném cho mắt nổ đomđóm, mà hung khí là chén trà thì lăn mấy vòng tới cửa.Há hốc miệng nhìn chén trà trên đất,Trầm Đãi Quân nhìn lại sư đệ đang ôm đầu rên la, lại ngó cha mình tứcđến bốc khói, nhất thời cảm giác muốn cười chực chờ lên tới họng. May mà đến phút cuối cùng, nàng miễn cưỡng dằn xuống ý cười nơi môi, vội vànglôi kéo sư đệ ra ngoài phòng, bởi vì nàng liếc thấy cha đã động thủ tìmhung khí thứ hai.“Thằng ngu ngốc đó dám lợi dụng con! Ta muốn giết nó, nhất định phải giết nó…” Trầm Vân Sanh tức giận đùng đùng rống lên, hận không thể lập tức xuống giường chặt người thành tám khúc.“Cha, được rồi! Được rồi! Đừng tứcgiận, sư đệ chỉ giúp con lau mồ hôi thôi, không có ý gì khác…” Nhỏ nhẹdỗ dành, trong lòng Trầm Đãi Quân kì thật rất phức tạp.Một bên là vui mừng vì sư đệ đối diệnvới mình hình như đã trở lại tình cảnh hai sư tỷ đệ ở chung trước đây,không còn khó xử, lúng túng nữa. Một mặt lại cảm thấy khổ sở chua xót vì bản thân bị ảnh hưởng trước cử chỉ thân mật của hắn, khiến tâm thầnmình hoảng hốt mất đi vẻ trấn định bình thản thường ngày.“Lau mồ hôi?” Trầm Vân Sanh nổi giận.“Nam nữ thụ thụ bất thân, thằng ngu đó lấy thân phận, tư cách gì mà lau mồ hôi cho con?”Nghĩ đến việc mình không ở đây hơn hai mươi năm, con gái mình có khả năng đã bị lợi dụng vô số lần, ông càng tức giận ngút trời.Đối mặt với cơn thịnh nộ của cha, Trầm Đãi Quân nghẹn lời, bất lực than thầm trong lòng.“Cha, sư đệ chỉ giúp con lau mồ hôithôi, nào có lợi dụng gì, cha đừng nghĩ lung tung. Với lại, cha đangdưỡng thương, đừng vọng động chân khí, bằng không ảnh hưởng đến việcphục hồi thương thế, không tốt đâu.”Lời ngon tiếng ngọt vừa khuyên vừa dỗ, nàng đỡ đầu cha nằm xuống cho ngay ngắn.“Rồi, chắc chắn người mệt rồi, ngủ một giấc trước đã, nghỉ ngơi cho khỏe.”Trên giường, trong tiếng dỗ dành củacon gái, Trầm Vân Sanh mắng thêm một hồi, cuối cùng không chịu nổi vếtthương đau nhức, thể lực không chịu nổi nữa, mệt mỏi chìm vào giấc mộng.