Đãi Quân - Thủ Quân

Quyển 1 - Chương 1



ĐÃI QUÂN (THƯỢNG)

“Sư tỷ… sư tỷ…”

“Lại sao nữa?” Buông bút lông trong tay xuống, thiếu nữ mười hai tuổi nhìn sư đệ gục đầu tiu nghỉu đi đến trước mặt mình.

“Sư phụ mắng đệ.” Mặt mày rầu rĩ, cậu có vẻ khó chịu.

“Mắng đệ chuyện gì?” Gương mặt trầm tĩnh của thiếu nữ lộ vẻ kinh ngạc, nhịn không được tò mò hỏi.

Kìlạ! Tính nương dịu dàng hiền hòa, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, đối với bađứa nhỏ bọn họ xưa nay luôn thương yêu chiều chuộng, mấy khi nghiêm mặtnặng lời, sao hôm nay nó lại bị mắng?

“Sưphụ mắng đệ không chuyên tâm luyện công, chỉ biết dẫn sư muội đi quậyphá.” Cúi đầu, bất an di di mũi chân trên đất, cậu chột dạ lắp bắp.

“Đệ đã nhận lỗi với nương chưa?” Nghe xong, thiếu nữ nghiêm mặt chất vấn.

“Nhận… nhận rồi…” Đầu nhỏ rũ xuống càng lúc càng thấp, bị sư phụ trách mắng,trong lòng cậu rất khó chịu. “Sư tỷ, sư phụ giận đệ rồi sao? Có phải sưphụ ghét Phong nhi rồi không…”

“Không đâu!” Khẽ cười xoa xoa mái tóc mềm của cậu, thiếu nữ an ủi: “Đã nhậnlỗi rồi, nương sẽ không giận đệ nữa. Cho dù nương còn giận thật đi nữa,sư tỷ cũng sẽ nói giúp Phong nhi, đừng lo.”

“Thật chứ?” Khuôn mặt lo âu tức thì sáng hẳn lên.

“Thật!” Cẩn trọng gật đầu, thiếu nữ lần nữa cam đoan.

“Đệbiết sư tỷ tốt với Phong nhi nhất mà!” Nhận được cam đoan của sư tỷ đáng tin cậy nhất, bé trai vui vẻ toét miệng cười nhào lên ôm, quên béng cơn đau nơi vết thương đã đông lại, hoan hô rầm rĩ: “Vừa nãy đệ bắt đượcmột con ve sầu rất lớn, chắc chắn sư muội rất thích. Đệ đem cho sư muộixem.” Nói chưa dứt, người đã cao hứng soải chân chạy mất, vội vội vàngvàng đi khoe vật báu.

Mớigiây trước còn khó chịu vì bị mắng, giây sau đó chỉ cần mấy câu của nàng đã vui vẻ như vậy, quên mất tiêu tâm trạng buồn bã tiếp tục chơi đùarồi, tính tình này thật đúng là rạng rỡ, có thể sống vô tư!

Nhìn bóng lưng nhảy nhót, chạy càng lúc càng xa, thiếu nữ lắc đầu cười một hồi mới cầm bút lên tiếp tục luyện chữ.

“Sư tỷ…sư tỷ…” Trong cơn mơ màng, dường như nàng nghe thấy có người đang gọimình, tỉnh táo lại, nhìn thấy mình đang ở trong một chiếc xe ngựa cổkính, đơn giản mà thoải mái. Lúc này mới nghĩ ra, bản thân đã rời khỏinơi sinh sống từ nhỏ đến lớn, khiến nàng lưu luyến không rời kia. Khôngnén được tiếng thở dài, ánh mắt chuyển tới gương mặt xinh xắn tươi róivừa thò đầu vào sau khi rèm xe vén lên.

“Sưmuội, sao thế?” Giọng nói nhỏ nhẹ thoát ra từ cánh môi có hơi tái nhợt,thân hình gầy yếu, ngũ quan không thể coi là xinh đẹp, chỉ có thể nói là thanh tú. Trầm Đãi Quân đè nén nỗi phiền muộn mơ hồ trong lóng, vẻ mặtnhất mực ôn hòa hỏi khẽ.

“Sư tỷ,tỷ đang nghĩ gì vậy?” Trưng ra dung nhan diễm lệ còn sáng lạn hơn cảtrăm hoa đua nở, Hoa Diệu Điệp hồn nhiên cười nói, “Xe ngựa dừng lại đãmột lúc rồi mà vẫn không thấy tỷ xuống. Hóa ra là đang ngẩn người nha!”

Nghe xong, Trầm Đãi Quân mới phát hiện trong lúc mình thất thần, xe ngựa đã dừng lại rồi.

Nàngliền vén rèm xe đi xuống, nhìn một đôi nam nữ trẻ tuổi bên ngoài xe, nam tuấn lãng, nữ xinh đẹp đang cười với mình, không nén được đáp lại mộtnụ cười mỉm.

“Sao lại dừng ở đây?” Nhẹ nhàng hỏi, nàng chăm chú quan sát chung quanh, pháthiện xe ngựa đang đậu bên đường, trước một cánh rừng hoang vu.

“Sư tỷ,tới gần trưa rồi, tỷ không đói à?” Hoa Đan Phong mày kiếm mắt sao, phong thần tuấn lãng, toàn thân khí vũ hiên ngang bước đến trước mặt sư tỷnhà mình, gương mặt trẻ trung phấn khởi, đầy vẻ nịnh nọt.

“Đúngđó!” Gật đầu như giã tỏi, Hoa Diệu Điệp khoa trương vỗ vỗ bụng, rầu rĩkêu la: “Sư tỷ, nghe bụng muội kêu rột rột không? Cho dù tỷ không đói,người ta cũng đói lắm rồi đó!”

“Thôiđi! Suốt dọc đường muội ăn không nghỉ, hai ngày trước chúng ta mua bánhngọt ở trên trấn, toàn bộ điểm tâm đều chui hết vô bụng muội, muội cònkhông biết xấu hổ mà kêu đói?” Làm cái mặt quỷ cố tình chế giễu, Hoa Đan Phong bỡn cợt.

“Sư tỷ, tỷ xem! Sư huynh bắt nạt muội.” Giẫm chân hờn dỗi, Hoa Diệu Điệp thở phì phò cáo trạng.

“Đượcrồi! Các ngươi ngày nào cũng ầm ĩ, không chán sao?” Nhếch môi cười khẽ,Trầm Đãi Quân biết tính tình cả hai giống nhau, từ nhỏ đã đùa nghịch,đấu võ mồm đến lớn, sớm đã thành thói quen.

“Không chán!” Trăm miệng một lời, hai sư huynh muội ngược lại đặc biệt ăn ý.

Bất lực lắc đầu, Trầm Đãi Quân định quay lại xe ngựa lấy lương khô thì bị cản lại.

“Sư tỷ,mấy ngày nay chúng ta đều ăn lương khô, sắp ngán đến chết rồi. Hôm nayđổi khẩu vị đi!” Hấp tấp giữ sư tỷ nhà mình, Hoa Đan Phong cười hì hì đề xuất, “Không bằng đệ chạy vô rừng tìm xem có chim thú gì không để chúng ta có bữa ngon.”

Bọn họ lớn lên nơi núi rừng, săn bắt chim muông thú rừng làm thức ăn dễ như trở bàn tay.

Nghexong, Hoa Diệu Điệp vốn đã ngán ngẩm lương khô gật đầu như bửa củi, phụhọa, “Đúng đúng đúng, làm một bữa ngon! Sư huynh, muội cùng đi vớihuynh!”

“Nhưng…” Hoa Đan Phong nhìn sư tỷ trầm tĩnh như cũ, vẻ mặt có chút băn khoăn, sợ nàng ngồi một mình ở đây không an toàn.

Phảng phất đoán được nỗi lo lắng của hắn, thần sắc Trầm Đãi Quân không thay đổi, mỉm cười: “Đừng lo cho tỷ, hai người cứ đi đi!”

Nghe vậy, Hoa Diệu Điệp lập tức vỗ tay, vui vẻ hoan hô, mà Hoa Đan Phong chần chừ một hồi cuối cùng cũng gật gật đầu.

“Sư tỷ,tỷ chờ nha, bọn đệ sẽ quay lại rất nhanh!” Nói xong, dưới sự lôi kéo gấp gáp của sư muội, hai người vừa cười vừa cãi biến mất trong rừng hoangđi tìm thú săn.

Đưa mắt nhìn bóng hai người dần dần đi xa, cuối cùng biến mất trong rừng, Trầm Đãi Quân gượng gạo cười.

Nói cho cùng chỉ có bản thân mình vô dụng thôi…

Hơn mộtnăm trước, sau khi mẫu thân qua đời, đầu óc nàng trở nên trống rỗng, cứcó cảm giác thiếu thiếu cái gì đó. Bề ngoài tuy có vẻ như đã lành vếtthương lòng, thực ra từ đầu đến cuối cứ sầu não không vui. Trái ngượcvới sư đệ, sư muội… nghĩ đến hai vị sư đệ sư muội cùng nàng lớn lên từnhỏ, thân như ruột thịt, nàng không kềm được hoảng hốt.

Sư đệ, sư muội là cô nhi bị bỏ rơi, được nương nàng nhặt về nuôi dưỡng, vì không biết thân thế nên lấy họ của nương là họ Hoa.

Hai người từ nhỏ đã ưa cười, ưa rầm rĩ, tính nết giống nhau. Ngoài nương ra, cả hai là người thân nhất trên đời này của nàng.

Lúcnương qua đời, nàng thấy sư đệ, sư muội hai người vừa kêu la vừa gàokhóc sướt mướt. Trong lòng hiểu rõ bản thân cũng đau đớn không kém gì cả hai nhưng nàng lại không cách nào bộc lộ tâm tình chân thật ra ngoàinhư bọn họ, chỉ biết ngây ngốc ngồi giữ bên cạnh thi thể lạnh giá củanương, lẳng lặng rơi lệ một đêm.

Thẳngđến bình minh, trong lúc cả hai còn chìm trong nước mắt đau khổ, nànggắng gượng lấy lại tinh thần, xử lý tang sự của nương.

Mấytháng sau tang lễ, rốt cuộc sư đệ, sư muội cũng dần dần thoát khỏi bi ai đau buồn, khôi phục lại tính cách vui vẻ trước đây. Ngược lại nàng nhìn thì bình tĩnh, trong lòng lại có một nỗi sầu muộn tích tụ, dây dưakhông thoát.

Nói thật lòng, nàng rất hâm mộ bọn họ.

Hai sưđệ muội xưa nay luôn cởi mở thẳng thắn, thích thì cười lớn, đau buồn thì khóc rống lên, không hề giấu diếm bộc lộ tình cảm, thành ra mọi nỗi vui buồn của cả hai đến rất mãnh liệt mà tan biến cũng cực nhanh.

Nhìn lại bản thân, cũng do cá tính của nàng, bất luận là vui vẻ hay đau lòng đều rất khó biểu lộ ra ngoài. Cho dù có thích đến thế nào đi nữa, nàng cũng chỉ mỉm cười nhàn nhạt. Mà có đau lòng khổ sở đến đâu nàng cũng chỉbiết lặng lẽ rơi lệ.

Có lẽ là tính tình kềm chế đã thành thói quen, thế nên nàng thích giống như mâymù lượn lờ không đi trên đỉnh núi, lúc nào cũng có thể giữ thật lâutrong tim, bi thương cũng vậy. Bởi thế mới thành ra vô dụng như vậy, đến hôm nay vẫn khó mà dứt khỏi nỗi buồn tang ma.

Nghĩ đến đây, Trầm Đãi Quân âm thầm thở dài. Đã mấy ngày rôi, sư đệ muội vẫnkhông nhận ra nàng phiền muộn. Lại thêm bọn họ từ nhỏ lớn lên trên TửVân Phong vắng vẻ bóng người, ra khỏi cửa xa nhất đa phần là cùng nươngđi xuống thôn nhỏ dưới chân núi chọn mua vật dụng hàng ngày, đối với thế giới bên ngoài tràn đầy hiếu kỳ, mong đợi; không ngừng yêu cầu muốnthực hành câu danh ngôn “Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặmđường”.

Tuy nàng chẳng hứng thú gì với thế giới bên ngoài, cũng không muốn rời khỏi nơisinh ra và lớn lên nhưng nương lại nói bọn họ đều còn trẻ, tương lai córất nhiều thứ tốt đẹp muốn theo đuổi, không thể lãng phí cả đời trên TửVân Phong; thậm chí trước khi qua đời nương còn ép nàng hứa dẫn sư đệmuội rời đi, ra bên ngoài du ngoạn, mở mang kiến thức một chuyến. Nếunhư có cơ duyên thì đó là tốt nhất. Nếu thật sự trải qua phong sương,nếm trải đủ mọi cay đắng ngọt bùi của thế gian, không quyến luyến hồngtrần thế tục, muốn trở về thì lại về.

Vì đápứng nương, thế nên khi hai sư đệ muội đề xuất thỉnh cầu như vậy, cho dùkhông nguyện ý thế nào, nàng cũng chỉ biết thở dài gật đầu ưng thuận.

Nghĩ đến đây, Trầm Đãi Quân lắc dầu cười khổ. Nghĩ bụng sư đệ, sư muội đã đi săn thú, nàng cũng không thể nhàn tản ngồi không, bèn nhanh chóng kiếm củikhô ở gần đó, tìm một bóng cây râm mát nhóm lửa.

Không lâu sau, tiếng cười đùa cùng với tiếng bước chân nhanh nhẹn từ trong rừng vọng tới.

“Sư tỷ, bọn đệ về rồi! Xem bọn đệ săn được thứ gì nè…”

“Sư huynh bắt được một con chim trĩ, muội săn được một con thỏ hoang nha…”

Nghetiếng, Trầm Đãi Quân quay đầu nhìn, thấy hai người giơ lên đồ ăn đã lộtda, làm lông sạch sẽ, mặt mày hớn hở chạy tới, vẻ mặt hưng phấn giơ caohai tay rõ ràng là muốn được khen.

“Nhanhnhư vậy đã săn được rồi, các đệ muội thật lợi hại!” Không phụ kỳ vọng,Trầm Đãi Quân mỉm cười khen ngợi. Lấy cành cây xuyên vào thú săn gác lên đống lửa nướng xong, nàng mới mở miệng hỏi: “Không ngờ các ngươi đã xửlý sạch sẽ rồi, gần đây có nước à?”

“Phíabên phải trong rừng có một đầm nước nhỏ, đệ và sư muội săn xong thì trực tiếp đem lại đó giết thịt rửa sạch luôn.” Cười hì hì gật đầu, Hoa ĐanPhong hết sức hài lòng trước thu hoạch phong phú.

“Đángtiếc đầm nước này vừa nông vừa nhỏ, nếu không muội và sư tỷ có thể lạiđó tắm rửa sạch sẽ, thuận tiện nghịch nước luôn, để sư huynh đứng ởngoài canh cho chúng ta…” Lúc lắc cái đầu nhỏ, Hoa Diệu Điệp không ngừng tiếc nuối.

“Nghĩhay nhỉ! Canh chừng cho sư tỷ ta không nói, còn như muội…” Không kháchsáo hừ mũi, Hoa Đan Phong trợn mắt la lên: “Sao không phải là sư huynhta đi tắm, muội canh chừng cho ta hả?”

Cũng không phải hắn không nguyện ý canh cho nàng, chẳng qua là thói quen muốn đấu khẩu mà thôi.

“Sưhuynh là nam, cho dù bị người ta nhìn cũng không thiệt thòi, còn canhlàm gì?” Trưng cái mặt quỷ, Hoa Diệu Điệp lanh mồm lanh miệng phản bác.

“Thân thể của nam nhân thì không quý à? Sư huynh ta thân thể ngàn vàng, ai cũng không xứng nhìn…”

“Thân thể ngàn vàng? Sư huynh tự cho mình là hoàng đế á…”

“Là hoàng đế lão nhân cũng không quý giá bằng ta…”

Mỉm cười nhàn nhạt, Trầm Đãi Quân lẳng lặng nghe hai người ta một câu, ngươi một câu, cũng không ngăn cản, chỉ chuyên tâm lật trở thịt nướng.

Mãi mộtlát sau, hai món ăn đã nướng đến vàng ruộm giòn tan, không khí tản ramùi thơm nức, mới làm hai người nguyên bản còn đang ầm ĩ huyên náo, tađi ngươi đến ngừng lại cuộc đấu võ mồm vô nghĩa, bụng đói cồn cào nhịnkhông được nuốt nước miếng ừng ực.

“Được rồi, ăn thôi!” Nhìn đồ ăn đã nướng xong xuôi, Trầm Đãi Quân hạ lệnh khởi động.

Tứckhắc, hai tiếng hoan hô vang dội, Hoa Đan Phong tay chân lanh lẹ trướctiên xé một cái chân trĩ mập ù đưa cho sư muội đang nhìn đỏ mắt, kế đólại xé cái chân còn lại đưa cho sư tỷ, lúc này mới cầm lấy phần bụng của mình, vui vẻ ăn.

Trongchốc lát, ba người vừa ăn vừa tán gẫu. Phần lớn là Hoa Đan Phong và HoaDiệu Điệp hai người mở miệng, Trầm Đãi Quân chỉ phụ trách mỉm cười lắngnghe, thi thoảng lại nhỏ nhẹ phụ họa vài câu, không khí cực kỳ hòathuận.

Thật lâu sau, ba người nói nói cười cười cuối cùng cũng lấp đầy cái bụng, gói đồ ăn còn dư kỹ lưỡng xong, nhanh nhẹn dập tắt lửa. Đang định quay lại xengựa tiếp tục hành trình thì, đột nhiên, từ trong rừng truyền đến mộtloạt tiếng động lạ thường, khiến bọn họ không hẹn mà cùng ngừng bước,kinh ngạc nhìn nhau.

“Có người đánh nhau!” Chớp đôi mắt sáng ngời đẹp đẽ, Hoa Đan Phong mở miệng nói ra sự thật rành rành.

“Đi xem xem!” Hoa Diệu Điệp nhảy nhót, hưng phấn kêu lên.

Từ nhỏđến lớn sống pử Tử Vân Phong, tiếp xúc với người ngoài đa phần là nhữngthôn dân chân chất dưới chân núi, tuy nói sau khi rời khỏi nhà trênđường gặp qua không ít người nhưng phần lớn đều là bách tính bìnhthường, cũng chỉ là bình thủy tương phùng mà thôi; chưa từng gặp đượcchuyện gì thú vị, náo nhiệt bất ngờ, hôm nay cuối cùng cũng có chuyệnmới mẻ đưa tới cửa, hai sư huynh muội xưa nay luôn hoạt bát hướng ngoại, ham thích tò mò kia hoàn toàn không kềm chế được, cực kỳ ăn ý liếc mắtmột cái, không nói hai lời phi vào trong rừng.

“Đừng…”Chữ đừng vừa ra tới miệng, bóng dáng cả hai đã biến mất trong rừng, Trầm Đãi Quân đành cứng rắn nuốt mấy chữ sau vào bụng, vừa thở dài vừa hấptấp bám gót theo sau.

Ôi… cái tính thích rước phiền phức vào thân của sư đệ, sư muội, đến khi nào mới sửa được đây?

Hấp tahấp tấp tiến vào trong rừng, nương theo tiếng đánh nhau đuổi tới. Khônglâu, trước mắt không xa có một đám hắc y nhân lấy đông hiếp yếu vây đánh một nam tử trẻ tuổi toàn thân đầy máu, đôi bên đánh tới đánh lui hếtsức kịch liệt, tiếng đao kiếm va chạm vang lên không ngớt.

Mà hai tên rắc rối bắt nàng phải đuổi theo thì…

Trầm Đãi Quân đảo mắt một vòng, quả nhiên thấy cả hai đang nấp sau một gốc câyquan sát tình hình chiến đấu, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, im lặng điđến sau lưng cả hai, mấy tiếng ríu ra ríu rít nhỏ xíu mà sôi nổi cũngtheo đó lọt vào tai nàng.

“Sư huynh, huynh nói bên nào mới là người tốt? Chúng ta nên giúp ai…” Hoa Diệu Điệp hỏi nhỏ.

“Ỷ đônghiếp yếu, đám người mặc đồ đen quá nhục…” Bĩu bĩu môi, Hoa Đan Phong cóvẻ khinh bỉ, chỉ dựa vào điểm này, ấn tượng đối với đám hắc y nhân đãquá kém rồi, trực giác nhận định bọn chúng chả phải tốt lành gì.

“Đúngrồi! Đúng rồi!” Gật đầu như giã tỏi phụ họa, Hoa Diệu Điệp không quên bổ sung quan sát của mình, “Đám hắc y nhân này tên nào tên nấy trợn mắttrừng trừng, bộ dạng hung thần ác sát, vừa nhìn là biết không phải người tốt. Ngược lại vị công tử kia nhếch nhác thì nhếch nhác nhưng nhìn cóvẻ thuận mắt.” Cổ nhân có nói “tướng do tâm sinh (1)”, nàng nghĩ chắc là không sai đâu.

Người tốt, người xấu chỉ cần nhìn bề ngoài là kết luận được chắc?

Nghe cảhai thảo luận một hồi, Trầm Đãi Quân thực sự dở khóc dở cười. Tuy theonàng quan sát, nam tử đang liên tục thối lui kia quả thật nhìn có vẻthiện lương hơn, nhưng cũng không thể vì vậy mà nhận định bề ngoài dễnhìn là người tốt được!

“Tiêu! Người tốt xem ra không trụ nổi rồi…”

“Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ!”

Tronglúc Trầm Đãi Quân lắc đầu ngẫm nghĩ thì đồng thời, một tiếng la hoảng,một tiếng hô hào nhiệt liệt vang lên cùng lúc, nàng lại không kịp ngăncản, hai huynh muội song song nhảy ra, dùng khí thế sét đánh không kịpche tai cản trước mặt nam tử đẫm máu kia, giúp y cản lại lợi kiếm đồngthời tấn công đến.

Biến đổi khác thường này làm mặt đám hắc y nhân biến sắc, ngay cả nam tử đầy máu kia cũng kinh ngạc ngớ người, không hẹn mà cùng ngừng thế công, hơnchục ánh mắt đồng loạt bắn về phía đôi nam nữ xa lạ đột nhiên xuất hiệnnày.

“Cácngươi là ai?” Một tên trong đám hắc y nhân, có vẻ là tên cầm đầu, bộdạng gầy nhom đầu trâu mặt ngựa lạnh lùng mở miệng tra hỏi, ánh mắt lạnh lẽo như dao bén quét một vòng từ trên xuống dưới nhìn hai người.

“Ta?” Chỉ chỉ vào mình, Hoa Đan Phong ngạo nghễ lớn tiếng báo danh tính, “Hoa Đan Phong!”

“Hoa Diệu Điệp!” Tiểu cô nương xinh đẹp bên cạnh, thân là sư muội cũng không cam chịu tịch mịch, ưỡn ngực thông báo.

Hoa Đan Phong? Hoa Diệu Điệp?

Cấp tốctra xét một vòng trong đầu, nam nhân gầy nhẵng xác định bản thân chưatừng nghe qua danh hiệu của hai người này, nhận định bọn chúng là đám vô danh tiểu tốt không biết từ chỗ nào chui ra, không đáng sợ, bèn cườilạnh đe dọa, “Thức thời thì mau chóng cút đi, đừng thò tay vào chuyệnrỗi hơi, bằng không cả cái mạng nhỏ cũng không giữ được.”

Thấy gãuy hiếp không chút khách sáo, Hoa Đan Phong tuổi trẻ kiêu ngạo nghe thấy thế thì không vui chút nào, bĩu môi, quyết định làm một tên không biếtthức thời, cố tình giả bộ kinh ngạc quay sang trưng cầu ý kiến của sưmuội: “Sư muội, muội nói sao?”

Khôngthẹn là cùng lớn lên với nhau, Hoa Diệu Điệp mười phần ăn ý cười đáp:“Sư huynh, từ nhỏ huynh đã không biết thức thời rồi!”

“Nghethấy chưa? Sư muội ta nói ta không thức thời!” Hoa Đan Phong bất lựcnhún nhún vai nhưng đuôi mày khóe mắt lại tràn ngập ý cười nhạo.

“Hay cho bọn bay rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” Nhìn hai kẻ khôngbiết từ đâu chui ra này rõ ràng là muốn cùng làm việc xấu, nam nhân gầynhom lộ ra sát ý, hung tợn quát lớn, “Lên!”

Chỉ thấy gã phất tay, nói chưa dứt lời, hơn mười tên hắc y nhân từ sau lưng lập tức huy kiếm ồ ạt xông lên.

Mà HoaĐan Phong, Hoa Diệu Điệp đúng là ứng với câu tục ngữ “Nghé con mới sinhkhông sợ cọp”, không mảy may sợ hãi đám hắc y nhân người đông thế mạnhlập tức ứng chiến. Hai bóng người thong dong qua lại như con thoi giữamàn đao quang kiếm ảnh, cứ thấy chỗ sơ hở là xuất thủ điểm huyệt chế trụ một tên hắc y nhân rồi lại một tên, rõ ràng rất điêu luyện.

Phíasau, nam tử trẻ tuổi toàn thân đầy máu cực kỳ kinh ngạc nhìn đôi sưhuynh muội xa lạ giúp mình ngăn cản hắc y nhân truy sát. Tuy rằng biếnđổi trước mắt khiến y hết sức khó hiểu nhưng không thể phủ nhận, vốn dĩ y khó mà thoát được kiếp này, đột nhiên được cứu giúp, tâm thần căngthẳng nhất thời giãn ra. Vết thương đầy người làm y không chịu đựng thêm được nữa, trước mắt tối sầm, bước chân loạng choạng…

“Cẩnthận!” Không biết Trầm Đãi Quân lẳng lặng đến cạnh nam nhân đầy máu nàytừ lúc nào, ngay lúc y loạng choạng không vững, nhẹ nhàng đưa tay ra đỡ, giúp y chầm chậm ngồi dựa vào một gốc cây.

“Cô…”Ngơ ngẩn nhìn gương mặt xa lạ thứ ba đột nhiên xuất hiện bên cạnh, mấtmáu quá nhiều làm suy nghĩ của y trở nên trì trệ, phản ứng có phần chậmchạp.

Tựa hồbiết được y đang nghi ngờ điều gì, Trầm Đãi Quân mỉm cười nhìn sư đệmuội đang đánh nhau hăng say, thản nhiên giải thích, “Cùng đến!”

Gật đầu đã hiểu, nam tử miễn cưỡng nở nụ cười “Đa… đa tạ.” trong lúc thần trí dần dần mơ hồ.

Thu hồiánh mắt hiền hòa nhìn hai sư đệ muội, Trầm Đãi Quân chăm chú nhìn khísắc xám ngoét, đôi môi tím tái của nam tử, mày liễu tinh tế hơi nhíulại, vừa định mở miệng hỏi, thình lình

“Cẩnthận!” Nam tử kinh hoàng rống lên cảnh báo, định đẩy nàng ra, khổ nổimột chút sức lực còn lại sớm đã tiêu tan trong trận chiến trước đó, cảcánh tay nhuộm máu không làm nàng di động được một phân.

Nghecảnh báo, Trầm Đãi Quân theo bản năng ngẩng đầu nhìn, thấy trong đám hắc y nhân đang chiến đấu kịch liệt với sư đệ muội nhà mình có hai ba tênlại đánh giá tình hình, dùng khí thế như sét đánh bất ngờ xông thẳng vềphía nàng!

Sát khícuồn cuộn mãnh liệt, cực kỳ ác liệt bức người, chẳng trách nam tử kia la hoảng như vậy, vội vàng đẩy nàng ra sợ nàng bị ảnh hưởng. Có điều…

Nàng dễ bị ức hiếp vậy sao?

Trongđôi mắt lạnh nhạt lóe lên một tia lạ lùng, Trầm Đãi Quân cười nhạt, ốngtay áo tao nhã phất nhẹ, phá không mà đi, mấy tia chớp bạc bắn ra. Kếđó, trong nháy mắt hai, ba tên hắc y nhân ngã xuống đất lăn lộn đau đớn, tiếng kêu thê thảm xé trời, làm tất cả những kẻ đang chiến đấu kinhđộng, không hẹn mà cùng dừng lại, ánh mắt kinh dị ồ ạt đổ lên ngườinàng. Ngay cả ánh mắt nam tử đầy máu kia cũng tràn đầy ngạc nhiên, cănbản không hiểu rốt cuộc nàng đã làm gì mà thành ra kết quả thế này.

May mắn, giữa đám người tại đương trường có hai tên hiểu rõ nội tình, nhảy ra giải đáp.

“Muốn ức hiếp sư tỷ ta?” Hoa Đan Phong nhanh nhẹn phi tới, lúc lướt qua đám hắc y nhân đang lăn lộn kêu la thảm thiết còn không quên giậu đổ bìm leo tặng cho một tên trong bọn một cước, căm giận mắn: “Nếm mùi ngân châm của sư tỷ ta chưa?”

Hừ! Thật đáng hận, dám thừa dịp hắn không chú ý định khi dễ sư tỷ, chịu giáo huấn là đáng kiếp.

“Đúngđó! Đúng đó!” Nhảy nhót tới trước mặt sư tỷ, Hoa Diệu Điệp gật đầu cậtlực phụ họa “Lãng phí ngân châm của sư tỷ, cho bọn chúng đau đớn, đángđời!”

“Ai dạycác ngươi đánh lén sư tỷ ta… ai kêu các ngươi muốn đánh lén sư tỷ ta…”Mỗi tên ăn một cước còn chưa đủ giải hận, nghĩ đến khả năng sư tỷ bị mấy tên hắc y nhân này đánh lén thành công, tim Hoa Đan Phong không kềmđược giật thót, không nhịn được lại nghiến răng nghiến lợi vung thêm mấy cước trút hận. Lúc này mới oán hận quay lại bên mình sư tỷ, trưng bộmặt lấy lòng ra kêu: “Sư tỷ đừng sợ, Phong nhi bảo hộ tỷ!”

Nghe xong, Trầm Đãi Quân cảm thấy ấm lòng, không tự chủ nở nụ cười khẽ.

Cũng lúc này, hắc y nhân gầy nhom đã mau chóng xem xét mấy tên thuộc hạ còn đang kêu gào thảm thiết, rút từ trên người bọn chúng ra mấy cây ngân châmsáng lóa, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

“Dùng ám khí?” Nam nhân gầy nhom hừ lạnh, “Thật là quang minh chính đại nhỉ!”

“Ỷ đông hiếp yếu?” Tà nghễ liếc mắt, Hoa Đan Phong bắt chước giọng điệu của hắn đáp lại, “Thật là công bằng chính nghĩa nhỉ!”

Lời vừa dứt, Hoa Diệu Điệp phì cười ngay tại chỗ.

Tên gầynhom đó bị chọc tức không nhẹ, mặt tái xanh, giận quá hóa cười, “Giỏi!Giỏi! Quả nhiên Trường Giang sóng sau đè sóng trước! Ngay cả một têntiểu tử còn chưa mọc râu như ngươi cũng dám quản chuyện đâu đâu của HắcPhong Bảo ta!” Đặc biệt báo ra thế lực đứng sau, định lấy đó uy hiếp đểbọn họ biết khó mà rút lui.

Nào ngờvừa vặn đụng phải ba sư tỷ đệ đồng môn vừa hạ sơn, hoàn toàn không hiểubiết thế lực trên giang hồ, càng đừng nói là hiểu biết ý nghĩa ba chữHắc Phong Bảo này đại biểu cho cái gì. Bởi vậy mới sinh ra đoạn đốithoại bị cho là lăng nhục sau.

“HắcPhong Bảo là cái gì? Sư tỷ, tỷ biết không?” Đối mặt với thắc mắc, HoaĐan Phong theo thói quen ngay lập tức quay qua tìm sư tỷ giải đáp.

“Không, tỷ không biết!” Trầm Đãi Quân lắc đầu, suy đoán: “Đại khái chắc là bang phái trên giang hồ!”

“Giang hồ? Hiện tại chúng ta đang ở giang hồ sao?” Hoa Diệu Điệp hứng phấn hỏi tới.

“Đạikhái vậy!” Sờ sờ cằm, xem qua rất nhiều tiểu thuyết nghĩa hiệp Hoa ĐanPhong vỗ tay tổng kết, “Chỗ có người là có giang hồ, không sai đâu!”

Hà hà, nguyên lai bọn họ đang ở giang hồ, còn vừa khéo tham dự tiết mục người giang hồ truy sát nữa, quá thú vị nha!

Mắt thấy ba người tỉnh bơ nói chuyện, thậm chí còn dùng lời lẽ miệt thị “HắcPhong Bảo là cái gì”, nam nhân gầy tức giận quát lớn, “Câm miệng! Rốtcuộc các người có để Hắc Phong Bảo vào trong mắt không?”

“Để thìthế nào? Không để thì như thế nào?” Bực mình liếc gã, Hoa Đan Phong cựckỳ bất mãn việc sư môn ba người trao đổi lại bị ngắt ngang, rõ là muốnđối đầu với hắn.

Nghevậy, nam nhân gầy nhom nhìn nhìn thuộc hạ, trừ ba người bị trúng ngânchâm, còn mấy tên bị điểm huyệt không cử động được, trong lòng thầm kinh ngạc đồng thời cũng hiểu rõ ràng, ba kẻ trước mặt tuyệt không bìnhthường, nếu tiếp tục đánh, đám người mình có lẽ sẽ chịu thiệt lớn bènquyết định

“Hay cho tên tiểu tử không biết trời cao đất dày, dám can đảm nhúng tay vàochuyện của Hắc Phong Bảo, ngày sau phải bắt các ngươi trả giá!” Mạnh mồm thổi phồng xong, hắn phất tay, quát một tiếng “đi”, đám hắc y nhân kểcả những tên bị thương được đồng bọn dìu trong nháy mắt biến mất sạchsẽ.

“Ớ… cứ vậy đi sao?” Nhìn trừng trừng khoảng rừng đột nhiên trống trơn, Hoa Đan Phong bực bội gãi đầu.

Quái lạ! Sao mới khắc trước còn hung thần ác sát đe dọa, giây sau đã chuồn sạchtrơn rồi? Người bên ngoài thật sự là sờ không tới đáy mà!

“Đúng đó! Người ta đánh còn chưa đã mà!” Hoa Diệu Điệp một bên oán giận, một bên lầu bầu.

“Chắc chắn là sợ chúng ta!” Hoa Đan Phong dương dương đắc ý, ưỡn ngực vênh váo.

“Tự khen vậy còn không biết xấu hổ?” Trầm Đãi Quân lắc đầu bật cười, âm thầmthan thở, nàng có phần bất lực đối với sư đệ muội đi quản chuyện khôngđâu gây thù chuốc oán còn không biết tự giác nhà mình.

“Sư tỷ, tỷ biết sư huynh xưa nay không biết ngượng mà!” Thấy khe hở là cắm kim vào, Hoa Diệu Điệp cười hi hi thừa cơ châm chọc.

Không cam chịu bị chọc, Hoa Đan Phong đang định ăn miếng trả miếng, một giọng nói yếu ớt khàn khàn đột ngột vang lên

“Đa… đa tạ ba vị…”

Nghexong, ba người đồng loạt cúi nhìn nam nhân đầy máu, thấy y nỗ lực chốngngười đứng dậy nhưng không làm nổi, sau cùng chỉ đành hé ra một nụ cườiyếu ớt

“Không…không biết quý… quý tính đại danh của ba vị… ngày sau tại hạ tất báo…”Bịch! Nói chưa xong, đầu đã ngoẹo sang một bên, trực tiếp hôn mê bấttỉnh.

“Sư tỷ?” Kinh ngạc kêu lên, Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp trợn mắt há mồm nhìnngân châm còn thò ra một nửa trên huyệt bách hội của nam tử, hiểu rõnguyên nhân y đột nhiên hôn mê.

“Trúng độc.” Thong thả rút tay về, Trầm Đãi Quân đơn giản dùng hai chữ giải thích hết thảy.

Nàng sớm nhận ra người này trúng kịch độc, nếu không dùng kim châm trước tiêntạm thời ngăn chận độc tính, để y tiếp tục rên rên rỉ rỉ như vậy, chỉ ekhông tới nửa canh giờ lại phải rầy rà tranh giành với quỷ đầu trâu mặtngựa một phen.

Hóa ra là thế!

Tỉnh ngộ gật đầu, Hoa Đan Phong đỡ nam tử dậy đi ra ngoài rừng, miệng cười hi hi nói: “Coi như số y may mắn, đụng phải sư tỷ nhà chúng ta, mặc kệ ytrúng độc gì cũng không chết được!”

“Đúngthế! Đúng thế!” Gật đầu liên tiếp, Hoa Diệu Điệp tung tăng bám theo sauhắn, vui vẻ cười toe: “Y thuật của sư tỷ lợi hại nhất, không giống chúng ta xem sách thuốc một lát đã mệt, một chút thiên phú cũng không có. Sau cùng sư phụ đành bất lực quăng chúng ta ra luyện võ…”

“Khônghề gì! Chúng ta không biết y thuật cũng không sao, mặc kệ bệnh lớn bệnhnhỏ gì cũng đều có sư tỷ ở đây!” Gương mặt trẻ trung tuấn lãng tươi cười đầy ỷ lại.

Thong thả đi đằng sau, Trầm Đãi Quân nghe sư đệ muội vô tư cười nói, trong mắt thoáng lên một tia mù mịt.

Có nàng ở đó sai? Dựa vào đâu tin chắc nàng sẽ luôn ở bên cạnh bọn họ? Thiên hạ không có buổi tiệc nào không tàn…