Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Chương 47: Mua bán tốt



Hôm đó, chạng vạng, A Phúc đang ở trong phòng thêu, nay bụng của nàng cũng đã năm sáu tháng, mà việc trong tay cũng đã xong một nửa. Nàng nhìn nhìn bức tranh phượng hoàng trong tay đang dần dần thành hình, nghĩ vẫn nên vào phủ để nhị thiếu phu nhân nhìn xem, miễn cho đến lúc có chuyện không hay, chủ tử không thích, đến lúc đó tránh không được phải gỡ ra một lần nữa.

Nàng khoá cửa thật kỹ rồi thẳng hướng đến hầu phủ mà đi. Lúc này đã là trời tháng ba, cây liễu vừa mới đâm chồi, trên đường cũng vì cơn mưa nhỏ mùa hạ lúc sáng sớm mà phá lệ tươi mát sạch sẽ. A Phúc vừa đi vừa nhìn phong cảnh ven đường, trong lòng cũng vui vẻ, còn muốn lát nữa đi lại thêm nhiều lần. Nàng nghe Nhạc phu nhân nói, thường xuyên ngồi đối với đứa nhỏ cũng không tốt.

Nàng ra vào phủ vài lần, người trong coi ngoài đại môn cũng quen biết nàng, thuận lợi đi vào. Nàng lắc lư đi đến nhị môn, xa xa đã nhìn thấy Mạc thị vệ và người canh cửa nơi đó, cũng đến bắt chuyện.

Mạc thị vệ vẻ mặt nghiêm túc, hướng đến nàng gật gật đầu thuận miệng hỏi: "Ngươi chắc là lại tới thăm nhị thiếu phu nhân."

A Phúc không rõ nên trả lời như thế nào, nên cười gật đầu nói: "Ta sang đây để nhị thiếu phu nhân xem chút đồ." Nói xong nàng giật giật giỏ thêu trong tay.

Mạc thị vệ lại chợt nhíu mi: "Sao vậy, ngươi không biết ư?"

A Phúc thấy hắn có dáng vẻ này, cũng kinh ngạc: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Mạc thị vệ dừng một chút, đôi môi kiên nghị hơi động mới nói: "Ngươi vào phủ đi, vào sẽ biết."

A Phúc trong lòng càng thêm nghi hoặc, nhưng xem dáng vẻ Mạc thị vệ hiển nhiên là khó nói, cũng đành phải cáo từ Mạc thị vệ, bước nhanh vào nội phủ.

Đi ở trên đường khó tránh khỏi gặp được một vài nha hoàn người hầu, những người đó có quen biết A Phúc, nên vội vàng gật đầu, thần sắc đều có chút trầm trọng. A Phúc sau đó còn gặp Vượng phu nhân, Vượng phu nhân nay đã mang thai bảy tám tháng, bụng rất to, nha hoàn vú già theo bên cạnh cẩn thận giúp đỡ.

Vượng phu nhân nhìn thấy A Phúc, nhẹ liếc mắt một cái cả cười: "Ta biết muội sẽ nhanh chóng chạy về mà, cũng đúng, xảy ra chuyện như vậy, muội còn không phải nhanh nhanh qua đây nịnh bợ."

A Phúc cảm thấy khó hiểu, lập tức cũng lười quan tâm Vượng phu nhân, chỉ tùy tiện chào hỏi một cái rồi vội vàng đi về phía viện của nhị thiếu phu nhân.

Vào sân, chỉ cảm thấy một tình cảnh bi thảm, bọn nha hoàn vẻ mặt đều thật cẩn thận đứng ở bên ngoài, mà ngoài phòng thế nhưng ngay cả A Bình cũng có mặt. A Bình thấy A Phúc đến đây, một phen kéo qua một bên, nhỏ giọng nói: "Muội cũng nhận được tin sao, trước tiên ở bên ngoài chờ đi, người hôm nay ngay cả cơm cũng không muốn ăn, sợ là không muốn gặp ai đâu."

A Phúc vội hỏi A Bình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, A Bình lại lắp bắp kinh hãi: "Muội không biết?"

A Bình lập tức cũng hiểu: "Muội sống ở bên ngoài, có một số việc khó tránh khỏi không biết." Lập tức nhanh chóng đem việc này nói cho A Phúc nghe, thì ra nhị thiếu phu nhân mấy ngày trước đây trong bụng bỗng nhiên quặn đau, nghĩ là sắp sinh, vội vàng gọi bà đỡ và đại phu qua đây. Ai ngờ mấy bà đỡ và đại phu bận bịu đến lúc nửa đêm, nhưng đứa nhỏ lại hoàn toàn không có động tĩnh. Lão phu nhân trong lòng sốt ruột, cũng sai người nửa đêm tiến cung bẩm báo Thái Hậu, Thái Hậu vội hạ ngọc chỉ sai hai nữ đại phu trong cung sang đây hỗ trợ.

Sau cùng căng thẳng hai ngày, nhị thiếu phu nhân cuối cùng cũng sinh được một bé trai, không ngờ lại là một thai chết sắc mặt đã thành màu đen.

A Phúc vừa nghe, trong lòng nhất thời quặn đau, nâng tay run run kiểm tra bụng mình, chỉ cảm thấy tràn đầy khiếp sợ. Phải biết rằng cùng là người mang thai, nghe được loại chuyện này khó tránh khỏi đồng cảm.

Nàng vuốt bụng mình, vừa vặn lúc này đứa nhỏ động đậy, giống như tự cấp cho nàng một cái an ủi, nàng lúc này mới hơi thả lỏng.

Bất quá nhìn cửa phòng đóng chặt, nhớ tới nhị thiếu phu nhân thật vất vả mới có thai, lại có kết quả như thế, trong lòng cũng thay vị thiếu phu nhân này mà khổ sở.

Hai người đang thở dài, chợt nghe trong phòng truyền đến âm giọng yếu ớt, vô lực: "Ai ở ngoài đó?"

A Bình vội vàng đáp lời: "Là A Phúc sang đây, cố ý đến thăm người."

Trong phòng nhị thiếu phu nhân thở dài một tiếng: "Là A Phúc à, vậy để cho nàng ấy vào đi."

A Phúc hướng đến A Bình gật gật đầu, lập tức vào phòng. Sau khi đi vào, chỉ thấy nhị thiếu phu nhân nằm ở trong màn, trong lòng ôm một cái chăn thêu, tóc tai tán loạn ở trên mặt, làm nổi bật sắc mặt trắng bệch kia, thật sự là dáng vẻ tiều tụy, nhìn thôi cũng khiến người khác đau lòng.

Nhị thiếu phu nhân nghe được động tĩnh, ngẩng đầu quan sát A Phúc một phen, thế nhưng cười thảm: "A Phúc, lại đây ngồi bên này đi."

A Phúc dĩ nhiên không dám, chỉ đi đến bên cạnh nhị thiếu phu nhân, nửa ngồi ở bên giường. Chỉ là nỗi đau mất con này, nàng cũng không biết nên an ủi nhị thiếu phu nhân như thế nào, lúc này người ngoài nói gì cũng là vô ích.

Nhị thiếu phu nhân lại phát ra một tiếng thở dài, nhìn A Phúc hỏi: "Ngươi gần đây làm việc gì? Thường Hiên đối với ngươi có tốt không?"

A Phúc vội vàng đem chuyện của mình ở bên ngoài nói, rằng Thường Hiên nay ở cửa hàng làm chưởng quầy rất tốt, lại nhắc tới bức tranh thêu mình đã làm xong hơn phân nửa. Nhị thiếu phu nhân nghe xong cũng cảm thấy hứng thú, hai mắt mờ mịt dần dần nổi lên một chút thần thái, dựa vào cạnh giường hỏi A Phúc: "Lát nữa ngươi lấy cho ta xem."

A Phúc vội nói: "Vốn muốn lấy cho nhị thiếu phu nhân xem, nay đã mang đến, vừa rồi giao cho A Bình bên ngoài."

Lập tức nhị thiếu phu nhân lệnh cho A Bình tiến vào, đem bức tranh thêu mở ra cho nàng ấy xem. Nhị thiếu phu nhân cố gắng ngồi dậy, cúi đầu quan sát bức thêu nửa ngày, mới rốt cục thì thào nói: "Cũng tốt, chỉ mong đến lúc đó làm xong, coi như ta đáp lại chút tâm ý của bà ấy đi."

A Phúc lập tức không dám nhiều lời, chỉ cẩn thận ở một bên hầu hạ.

Nhị thiếu phu nhân nhìn nửa ngày, rốt cục có chút mệt mỏi, nên lệnh cho A Bình đem bức tranh thêu thu hồi, lại hỏi A Phúc một ít chuyện bên ngoài. A Phúc nhớ tới nhị thiếu phu nhân còn chưa ăn cơm, vội nhân cơ hội khuyên bảo. Nhị thiếu phu nhân chỉ nở nụ cười: "Ngươi nói đúng, mặc cho trời xảy ra chuyện lớn, cơm vẫn luôn phải ăn."

A Bình vừa thấy trong lòng lập tức vui vẻ, vội sai người đem cháo táo đỏ ngân nhĩ đã sớm chuẩn bị xong bê lên.

Hai người hầu hạ nhị thiếu phu nhân ăn cơm, lại nhìn nàng ấy nằm xuống, thế này mới lặng lẽ rời khỏi phòng. Sau khi đi ra, A Bình nhìn nhìn bụng A Phúc, thở dài nói: "Muội ngày thường cũng phải chú ý đó."

A Phúc nhớ tới dáng vẻ nhị thiếu phu nhân, trong lòng trầm trọng, cũng gật đầu nói: "Muội biết." Nàng ngẩng đầu nhìn A Bình, nhớ tới nàng ấy nay ở bên đại thiếu gia, nhân tiện nói: "Tỷ cũng phải bảo trọng chính mình."

Hai nha hoàn ngày xưa bên cạnh nhị thiếu phu nhân nay đều đã là phụ nữ có chồng. Tuy nói trước kia cũng từng có lúc không thoải mái, nhưng hôm nay gặp lại ở đây, cũng có vài phần không nỡ.

A Phúc rốt cuộc từ biệt A Bình, ôm bức tranh thêu trong lòng, nghĩ hôm nay nếu đã đến đây, không bằng đi thăm cố nhân. Trước tiên đi vấn an Lâm ma ma, Lâm ma ma tự nhiên là biết chuyện nhị thiếu phu nhân, cũng nói cho A Phúc rất nhiều chuyện, bắt nàng phải chú ý. A Phúc lúc đến không mang cái gì, bất quá cũng lấy ra từ trước ngực một túi tiền có ba lượng bạc, vội cho Lâm ma ma, nói là để bà mua chút đồ linh tinh. Lâm ma ma lại kiên quyết không nhận, A Phúc nghĩ cũng đúng, kỳ thật người già mấy năm nay chỉ có vào không có ra, làm sao mà thiếu bạc, lập tức cũng chỉ đành thôi.

Rời khỏi chỗ Lâm ma ma, trong lòng nàng còn nghĩ tới tình cảnh vừa nhìn thấy của nhị thiếu phu nhân. Nghĩ đến vốn dĩ một người đường làm quan đang rộng mở như vậy, nay đơn giản là vì đứa nhỏ này, lập tức giống như sương đánh cà tím, hoàn toàn ủ rũ. Nàng ngẩng đầu nhìn nắng xuân tháng ba, trong lòng lại cảm thấy vài phần thê lương.

Vừa vặn lúc này nàng đi ngang qua bên hồ, nhớ tới rất nhiều chuyện ngày xưa, cũng nhớ tới Hoa Nghênh Xuân, nhớ lúc trước nàng ấy cũng có thai, không biết nay thế nào. Lập tức chuyển chân đi qua, tính nhìn xem Hoa Nghênh Xuân.

Ai ngờ lúc tìm được Hoa Nghênh Xuân, đã thấy Hoa Nghênh Xuân trong lòng ôm một đứa bé gần một tuổi, đang nhóm lửa nấu cơm. Lúc A Phúc đến gần xem, đã thấy Hoa Nghênh Xuân trên mặt có vài phần ai oán, khuôn mặt cũng thập phần tiều tụy.

Hoa Nghênh Xuân đang cúi đầu vội vàng, chợt thấy bến dưới có bóng người, ngẩng đầu nhìn thấy là A Phúc, lập tức kinh hỉ không thôi, vội vàng buông đồ trong tay kéo A Phúc nói chuyện.

A Phúc thương tiếc nhìn nàng ấy so với những ngày hạnh phúc trước đó, nay dung nhan cũng ảm đạm không ánh sáng, trong lòng muốn hỏi, nhưng lại không biết mở miệng thế nào. Hoa Nghênh Xuân cũng nhìn ra tâm tư A Phúc, thảm đạm nở nụ cười: "Nhà bọn muội hiện giờ cũng rất có tiền đồ, chăm sóc ngựa được nhị lão gia nhìn trúng, đề bạt chàng, chàng nay rất đắc ý." Nói đến đây, thần sắc nàng nổi lên vài phần thê lương: "Cũng vì quá mức đắc ý, đắc ý đến nỗi ngay cả con của mình cũng lười về nhà xem, cũng có chút chướng mắt bà già mặt vàng* như muội."

(*) phụ nữ có chồng đã lớn tuổi

A Phúc lập tức kinh ngạc: "Hắn lúc trước không phải đối với muội tốt lắm sao? Sao lại thành như thế?"

Hoa Nghênh Xuân cười khổ, lắc đầu thở dài: "A Phúc, tỷ không hiểu, người đàn ông trước kia cảm thấy bản thân không tốt, sẽ cảm thấy có mình chính là tốt. Nhưng nay người ta có tiền đồ, tự nhiên là chướng mắt, trong mắt đều ngắm mấy tiểu cô nương thôi."

Hai người đang nói chuyện, lại nghe đứa bé sau lưng Hoa Nghênh Xuân đột nhiên ‘Oa’ một tiếng khóc lớn, nàng ấy vội vàng mở dây vải, thả đứa bé xuống, cởi áo ra cho đứa bé uống sữa. A Phúc cẩn thận nhìn nhìn bốn phía, đây là phòng bếp lộ thiên, chung quanh vẫn có một vài gã chăn ngựa. Lại nhìn Hoa Nghênh Xuân, quả thật thản nhiên tự tại không thèm để ý. Nàng nhớ tới ngày xưa, Hoa Nghênh Xuân cũng là một cô nương xấu hổ, đừng nói trước công chúng lộ ngực, ngay cả tay cũng đều ngượng ngùng cho đàn ông nhìn thấy.

Hoa Nghênh Xuân thấy A Phúc nhìn quanh ánh mắt kinh ngạc, biết nàng khó hiểu, bất đắc dĩ nở nụ cười nói: "Chung quanh ai cũng vậy, thời gian đã lâu cũng thành thói quen."

===

Từ trong phủ đi ra, A Phúc trong lòng cảm thấy trầm trọng, khi về nhà đã là chạng vạng, nàng thế nhưng không có tâm trạng nấu cơm, chỉ ngồi yên ở trước cửa sổ suy nghĩ tâm sự.

Lúc này Thường Hiên vừa vặn đã trở về, vẻ mặt hắn đắc ý, nhìn thấy A Phúc ngồi ở trước cửa sổ, lập tức cười tiến lên ôm, vui vẻ nói: "A Phúc, hôm nay ta làm một cọc mua bán rất tốt."

A Phúc thấy hắn vui vẻ, lập tức cười hỏi: "Chàng làm vụ mua bán gì?"

Thường Hiên mặt mày hớn hở kể, thì ra có thương nhân ở miền nam nói là có tồn một ít sa tanh loại tốt, tính bán rẻ ra. Thường Hiên vừa khéo được tin như vậy, lập tức cùng người ta đàm phán, lấy giá thấp hơn thị trường ba phần để mua.

Thường Hiên nói tới đây, tiến đến bên tai A Phúc vừa cười nói: "Lần này có thể kiếm không ít bạc, cửa hàng sau này cũng sẽ tốt lên."

A Phúc lại cảm thấy nghi hoặc: "Chuyện tốt như vậy, sao lại đến phiên ta chứ? Huống hồ nếu là lụa loại tốt, ông ta vì sao phải bán rẻ ra?"

Thường Hiên lại tràn đầy tự tin: "Người ta là trong nhà xảy ra chuyện, vội vã muốn về, cho nên mới tính vội vàng thanh lý. Về phần vì sao rơi xuống đầu ta, còn không phải chúng ta tin tức linh thông động tác mau lẹ sao, cái này cũng là phu quân của nàng may mắn."

A Phúc nghe hắn tuy nói có phần nắm chắc, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, lập tức khuyên nhủ: "Vậy chàng phải cẩn thận, miễn cho bị người ta lừa."

Thường Hiên tự nhiên gật đầu: "Nương tử nói đúng, ta nghe lời nàng."