Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Chương 42: Khuôn mặt tròn tròn, tâm nhãn không xấu



A Phúc và Thường Hiên bên này ăn không sai biệt lắm, Thường quản sự và Nhạc phu nhân đã đem nước đun nấu xong, Nhạc phu nhân hỏi A Phúc tìm chút lá trà ngâm vào nước, Thường quản sự lại muốn nhận lấy tự mình làm, trong lúc hai người lễ nghĩa qua lại như vậy, nước nóng đã bắn tung tóe lên mu bàn tay của Nhạc phu nhân, vì thế Nhạc phu nhân ‘Ôi’ một tiếng kêu nhỏ.

Thường quản sự thấy thế, nhíu mi, nói một tiếng: "Ta đi lấy nước lạnh đến."

A Phúc thấy thế, buông cái bát trong tay đi qua xem, chỉ thấy mu bàn tay của Nhạc phu nhân đã sưng đỏ, xem ra quả thực không nhẹ. Thường Hiên cũng lại gần hỏi han, vừa thấy tình cảnh này, vội hỏi muốn tìm đại phu đến xem không.

Nhạc phu nhân lại nở nụ cười: "Không có chuyện gì đâu, chỉ là hơi nóng, về nhà bôi chút thuốc mỡ là được."

Ba người đang nói, Thường quản sự đã bê tới một chậu nước lạnh, vội để Nhạc phu nhân ngâm tay vào nước. Nhạc phu nhân đem cái tay cảm thấy nóng rực bỏ vào nước lạnh, tuy rằng vẫn đau như trước, nhưng rốt cuộc cảm thấy dễ chịu rất nhiều, lập tức ngẩng đầu nở nụ cười với Thường quản sự nói: "Chỉ bị bỏng chút thôi, ta bình thường tự nấu cơm cũng có lúc bị bỏng, tùy tiện bôi chút thuốc mỡ là được rồi."

Thường quản sự gật gật đầu: "Bên này cũng không có chuyện gì, nàng về bôi chút thuốc, băng bó tay lại đi, nghỉ ngơi một chút, hôm nay cửa tiệm cũng đừng mở cửa."

Thường quản sự nhắc nhở, Nhạc phu nhân nghe thấy trong lòng tự nhiên là rất thân thiết, cũng mím môi cười gật đầu: "Biết rồi."

A Phúc thấy tình cảnh này, không khỏi hướng mắt nhìn Thường Hiên, Thường Hiên không nói lời nào, lén lút cười nhíu mày với A Phúc.

Nhạc phu nhân phải đi, bất quá giống như có chút luyến tiếc, nhìn Thường quản sự vài lần. Thường quản sự ‘Khụ’ một tiếng, nhìn con trai và con dâu của mình nói: "Các con bên này có cần cha phụ dọn dẹp không?"

A Phúc vội vàng lắc đầu, Thường Hiên cũng đi theo xua tay: "Không cần không cần, chúng con sẽ tự tìm cách."

Thường quản sự gật đầu: "Hôm nay cha vốn cũng có việc, chỉ là đến xem các con, thuận tiện đưa chút đồ ăn thôi. Nếu không có việc gì, cha cũng đi trước."

Ông nói ra lời này, hai tên tiểu bối tự nhiên hiểu ý, lại cảm ơn Nhạc phu nhân, cũng đưa hai vị ra cửa.

Đứng ở cổng nhà, A Phúc nhìn bóng dáng Nhạc phu nhân và Thường quản sự xa xa, không khỏi thở dài một tiếng: "Ta thấy việc này, hình như có chút hy vọng, nhưng muốn thực sự có chuyện vui, e là không dễ dàng."

A Phúc nói mấy lời này là bởi vì Thường quản sự và Nhạc phu nhân tuy rằng song song đi bên nhau, nhưng nhìn ra được Thường quản sự cố ý tạo khoảng cách với Nhạc phu nhân. Hai người một người ở bên trái ngõ nhỏ, một người ở bên phải ngõ nhỏ, nếu không biết, sợ là sẽ nghĩ hai người chỉ là hai người xa lạ trùng hợp đi gần nhau thôi.

Thường Hiên nhìn tình cảnh này, nhún vai, bất đắc dĩ nói: "Chuyện này cũng không có cách, cha ta là người tâm tư rất sâu, cũng rất cố chấp."

A Phúc khó hiểu, tiến đến bên cạnh Thường Hiên lôi kéo tay hắn hỏi: "Tại sao nói rất cố chấp?" Nàng cảm thấy cha chồng rất tốt, làm người xử thế coi như linh hoạt, bằng không cũng làm không tới chức đại quản sự Hầu phủ đâu!

Thường Hiên thở dài: "Cha ta là người trọng tình, có lẽ ông vẫn còn nhớ mẹ của ta."

A Phúc từ khi gả cho Thường Hiên, cũng chưa nghe nói đến mẹ chồng đã sớm qua đời này, lập tức càng tò mò: "Mẹ là người như thế nào?"

Thường Hiên nhìn A Phúc, cầm bàn tay mềm mại của nàng đặt vào bàn tay to lớn khớp xương rõ ràng của mình, cúi đầu không nói lời nào.

A Phúc nâng mắt, chỉ thấy khuôn mặt tuấn lãng của Thường Hiên trên mày nhiễm một chút phiền muộn, đây là chuyện Thường Hiên trước nay vô tâm vô ý không thể có.

Thường Hiên thấp giọng thở dài, trong giọng nói tràn ngập những hoài niệm: "Mẹ của ta là người ôn nhu lại xinh đẹp, tóc bà vừa đen vừa dài, giọng nói nhỏ nhẹ. Bà rất giỏi giang lại thông minh, có thể kể chuyện xưa cho ta nghe, còn có thể dạy ta đọc sách biết chữ."

A Phúc cảm giác Thường Hiên suy sụp, an ủi cầm lại bàn tay của hắn, ôn nhu nói: "Rất đáng tiếc, ta vẫn chưa được gặp mẹ."

Thường Hiên gật đầu, nhìn khuôn mặt mềm mại của A Phúc, nở nụ cười nói: "Nếu mẹ còn sống, nhất định sẽ thích nàng, bà rất thích tiểu cô nương khuôn mặt tròn tròn như nàng, nói trông rất vui vẻ thoải mái."

A Phúc mặt đỏ lên, lôi kéo tay hắn, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Mặt người ta cũng không phải tròn ..." Chỉ là nhìn đầy đặn mà thôi...

Thường Hiên thấy nàng ngượng ngùng, lập tức nở nụ cười, kéo nàng vào nhà, vừa đi vừa nói: "Nói như vậy, ta lại nhớ tới Tĩnh nha đầu trước kia. Nàng ấy trước kia khuôn mặt cũng tròn tròn, mẹ nhìn rất thích, còn nói sau này cho ta cưới nàng ấy làm vợ nữa!" ( câu này quá sát phong cảnh Hiên ca ah =.= )

A Phúc vốn dĩ trong lòng đang nhộn nhạo ấm áp hạnh phúc, nhưng nghe nói thế, hạnh phúc kia quả thực như bông liễu bị gió thổi bay, nhất thời không còn sót lại chút gì. Nàng cắn môi dưới, không nể mặt, bất động thanh sắc nói: "Vậy đúng thật là đáng tiếc, chàng đã không nghe lời của mẹ cưới Tĩnh nha đầu."

Thường Hiên vốn dĩ cũng là ngay thẳng thuận miệng nói, lời nói ra đã cảm giác không đúng, vừa nghe được lời nói của A Phúc tràn ngập ghen tuông, lại hối hận, vội vàng nắm tay A Phúc giải thích: "Đó đều là chuyện trước đây thuận miệng nói thôi, sao có thể là thật ! Nàng trăm ngàn lần đừng nghĩ nhiều."

A Phúc cắn môi dưới liếc mắt nhìn hắn, lạnh lạnh nói: "Một câu nói đùa thành lương duyên, cũng là một giai thoại! Hơn nữa, ta xem Tĩnh nha đầu người ta trong lòng cũng có chàng, bằng không cũng sẽ không luôn nhìn ta không vừa mắt."

Lời này đã nói ra, Thường Hiên lại vừa giải thích vừa nhận lỗi, cuối cùng đành chỉ trời thề thốt mình đối với Tĩnh nha đầu không có ý gì, chỉ kém đào tim móc phổi ra. Nhưng A Phúc trong lòng vẫn có vướng mắc, giãy tay hắn ra bỏ vào nhà, bắt đầu đi đến chỗ rương hành lý mở ra.

Thường Hiên thấy nàng mở thùng, mày nhăn lại khó hiểu: "Nàng muốn làm gì?"

A Phúc mắt cũng không nâng một chút, trong cái rương sờ soạng một trận, cuối cùng tìm thấy, thế này mới ngẩng đầu nhìn Thường Hiên nói: "Ta muốn tìm sổ sách, cộng thêm ba canh giờ."

Thường Hiên vừa nghe, nhất thời nhăn mặt, phải biết rằng hiện nay hắn mỗi ngày đều rất cẩn thận, mỗi đêm tận tâm hầu hạ, vì thế thật vất vả đem hai mươi tư canh giờ giảm bớt thành mười ba canh giờ, nay thế nhưng vì một câu nói, tự nhiên lại nhiều thêm ba canh giờ? Điều này làm sao hắn chịu nổi!

Lập tức hắn cẩn thận nhìn A Phúc, nhỏ giọng giải thích: "Chỉ vì một câu nói thôi, đáng giá sao?"

A Phúc đã muốn mở sổ sách ra xem, nghe nói như thế, liếc hắn một cái nói: "Trâm bạc một canh giờ, mặt tròn một canh giờ, diều một canh giờ, lời hôm nay nửa canh giờ. Bây giờ tổng cộng tính chàng ba canh giờ, coi như là không tính số lẻ." ( A Phúc lôi hết nợ nần ra tính a ~ ( ^ ^ ) ~ )

Thường Hiên nghe lời này, càng nghe mày càng nhướn cao, nghe xong quả thực không dám tin: "Mặt tròn cũng thôi đi, lời hôm nay nói ta quả thật cũng không đúng, nhưng trâm bạc và diều kia là sao?"

A Phúc cắn môi, mắt như nước có chút ướt ướt, ủy khuất nhìn hắn: "Thế nào, chàng chối nợ?"

Thường Hiên vừa thấy, nhất thời mềm xuống, tiến đến bên nàng lấy lòng: "Không có chối nợ, nhưng mà đó đều là chuyện đã lâu trước kia rồi, tính cái đó làm gì chứ!"

A Phúc cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Chàng đã là người có nương tử, người ta cũng là một cô nương chưa gả. Mặc dù nói các người từ nhỏ chơi đến lớn, nhưng nay tuổi cũng không còn nhỏ nữa, lại cứ như vậy giữa ban ngày trêu đùa nói chuyện, nàng ấy còn dậm chân làm nũng với chàng, chàng để cho người khác nhìn thấy trong lòng sẽ nghĩ thế nào? Huống chi, lúc ấy ta đang ở bên người nhị thiếu phu nhân hầu hạ, xa xa cũng có thể nhìn thấy được. Vốn ngày đó ta bị người ta nói, trong lòng đang không thoải mái, chàng lại cùng một tiểu cô nương liếc mắt đưa tình..."

Thường Hiên nhớ tới tình cảnh ngày đó, cẩn thận xem kỹ sắc mặt A Phúc, thấp giọng hỏi: "Hôm đó nàng ghen?"

A Phúc lắc đầu: "Không có đâu!"

Thường Hiên cũng không tin, xem xét thần sắc A Phúc, bên môi nhịn không được lộ ra nụ cười: "Hôm đó trong lòng ta cũng không được tự nhiên, cũng không để ý có chuyện này hay không. Sau lại nhìn thấy nàng, trong lòng cũng nhớ nàng, nhưng ta thấy nàng ngay cả ngẩng đầu cũng không có, còn tưởng rằng nàng căn bản không thèm để ý nữa!"

A Phúc nâng mắt, ủy khuất nhìn hắn: "Chẳng lẽ chàng còn trông cậy vào ta chăm chăm xem xét chàng!"

Thường Hiên cười đến rất là đắc ý, lôi kéo tay A Phúc nhẹ nhàng vuốt ve: "Đâu có."

A Phúc giận dỗi rút tay về: "Mặc kệ, dù sao cũng tính một canh giờ!"

Thường Hiên lúc này đang cao hứng, cũng không phản bác: "Được, một canh giờ thì một canh giờ." Cùng lắm thì buổi tối bán thêm chút sức lực thôi!

A Phúc được một tấc lại muốn tiến một thước: "Chuyện trâm bạc kia, cũng phải tính một canh giờ."

Thường Hiên cười nhìn A Phúc hai má đã phiếm hồng, tiến đến bên tai nàng thấp giọng làm nũng: "Cái này vì sao lại tính một canh giờ, chẳng lẽ nàng lại ghen?"

A Phúc liếc trắng mắt, cũng hào phóng thừa nhận: "Chẳng lẽ không nên ghen sao? Đều đã thành thân lâu như vậy rồi, mà còn nhớ đến tiểu cô nương mặt tròn thanh mai trúc mã!"

Thường Hiên lập tức cười thành tiếng, hắn qua năm cũng mười tám tuổi, mắt thấy đã trưởng thành, nay khi cười bởi vì ngực rộng chấn động mà âm giọng trở nên trầm thấp, vào trong tai rất dễ nghe.

A Phúc lại liếc trắng mắt, dùng ngón tay chọc quyển sổ nhỏ biểu đạt bất mãn: "Cười cái gì?"

Thường Hiên lắc đầu thở dài, tiến đến bên tai A Phúc nói: "Ta mới trước đây quả thật có ý muốn cưới Tĩnh nha đầu —— "

A Phúc nhất thời sắc mặt khó coi.

Thường Hiên ở bên tai nàng nhẹ nhàng cắn một cái, lại tiếp tục nói: "Bất quá, từ lúc nàng ấy trưởng thành, mặt không tròn nữa, trong lòng ta chỉ coi nàng ấy là muội muội mà thôi!"

A Phúc vốn dĩ cúi đầu, nay nghe nói như thế thiếu chút nữa cười ra, bất quá vẫn miễn cưỡng nhịn xuống, ra vẻ mất hứng trừng hắn một chút, dặn nói: "Mặc kệ cái gì muội muội hay không muội muội, dù sao sau này không được nghĩ tới nàng ấy nữa!"

Thường Hiên lại ra vẻ nghiêm trang: "Mặt của nàng ấy lại không đủ tròn, ta làm sao lại nghĩ tới nàng ấy!" (đọc cái đoạn này tự nhiên nghĩ không biết sau này A Phúc có ghen vì cô nàng nào đó với lý do: mặt của nàng ấy cũng tròn chàng cũng thích phải không >o

A Phúc lại chống đỡ không được ‘Phụt’ cười ra, vừa cười vừa nói: "Chẳng lẽ chàng cưới ta, cũng là vì mặt ta tròn?"

Thường Hiên đem nàng ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng cắn hai má nộn phấn hồng của nàng, nhỏ giọng than thở nói: "Ta vốn thích mặt tròn, mẹ ta kể, khuôn mặt tròn tròn, tâm địa không xấu; mông tròn tròn, con cháu đầy nhà!"

A Phúc bị hắn cắn ngứa, lại ở trong lòng hắn trốn tránh, nhưng làm sao trốn thoát, cuối cùng vẫn bị Thường Hiên bắt được hôn một phen. Dù sao nay đã ở phủ ngoài, trong tiểu viện của mình, cũng không sợ người khác nói nói, đôi vợ chồng trẻ cũng có thể tận hứng.

Cho tới lúc quần áo tán loạn, A Phúc lập tức phản ứng lại, đẩy Thường Hiên ra, chỉ chỉ đống hỗn độn: "Vẫn là nhanh nhanh dọn dẹp đi, lát nữa dọn dẹp không xong, buổi tối ngủ cũng không yên ổn."

Thường Hiên hôn còn chưa tận hứng, lập tức lau miệng: "Được rồi, dọn dẹp trước đã, dọn dẹp xong rồi lại hôn."

========

Nói đến Thường Hiên và A Phúc thu dọn thỏa đáng tiểu viện, lại bắt đầu tính toán cuộc sống sau này. Ngày hôm sau Thường quản sự tới đây, mang theo một chiếc xe ngựa, trên xe có đồ thêu may trước kia của A Phúc ở chỗ nhị thiếu phu nhân.

Thường quản sự hỏi vợ chồng trẻ sau này tính toán gì, A Phúc và Thường Hiên liếc nhau, rồi cùng Thường quản sự nói ngày hôm qua đã có thương lượng. Ý đơn giản là A Phúc tiếp tục ở nhà thêu, nhất định phải đem bức tranh thêu cho xong, đến lúc đó nếu Thái Hậu bên kia không cần nữa, bức thêu lớn như vậy cũng có thể có công dụng khác, còn Thường Hiên, thì tiếp tục đi theo Thường quản sự làm việc.

Thường quản sự nghe xong liên tục gật đầu, cuối cùng nói: "Thường Hiên, kỳ thật ta đem con ra ngoài, là có tính toán khác, để xem con có tình nguyện đi làm hay không."

Thường Hiên cũng chưa từng nghe cha nhắc tới chuyện này, nhất thời trong mắt đánh một dấu chấm hỏi.

Lúc này Thường quản sự mới nói: "Trong phủ nay vì sinh kế, ở bên ngoài cũng có rất nhiều hợp đồng, nhưng chúng ta tốt xấu gì đường đường cũng là hầu phủ, hợp đồng đó không thể để dưới danh nghĩa hầu phủ được, vì thế trong phủ vẫn sẽ phái ra một người tin cậy, chuyên môn lo liệu một cửa hàng."

Thường Hiên cũng biết cái này, hôm nay nghe chính cha nhắc tới, hắn lập tức hiểu được, không dám tin nói: "Chẳng lẽ muốn để cho con làm chuyện này?"

Hắn thật sự có chút không tin, bởi vì hợp đồng bên ngoài đều là những chưởng quầy có kinh nghiệm phong phú từ trong phủ phái ra hơn nữa cũng cực kỳ tin cậy mới giao cho làm, mình tuy nói là từ nhỏ đã sống trong phủ, có thể tin tưởng, nhưng rốt cuộc vẫn tuổi trẻ.

Thường quản sự khoát tay, ý bảo hắn không cần kinh ngạc, sau đó chậm rãi giải thích: "Ta cho con tìm một cửa hàng, thật ra cũng không phải là chuyện tốt gì, con nghe ta giảng hết đã, nghe xong con từ chối hay nhận lấy, đều phải xem ở con."

Thì ra hiện nay hầu phủ giao thiệp mua bán rất lớn, có nuôi dấm chua có ủ rượu cũng có gạo nữa, đương nhiên có hợp đồng với cả quán rượu. Ngay mấy năm trước, đại quản gia và lão phu nhân đã nhắc tới, nói là thấy hợp đồng vải vóc cũng không tệ, đề nghị thử xem. Lão phu nhân nghe xong đề nghị của đại quản gia, cũng đồng ý chuyện này, phái người ở bên ngoài trên đường cái mở một cửa hàng.

Nhưng vấn đề là lúc ấy người phái ra phụ trách hợp đồng của cửa hàng, mặc dù đã nhận hợp đồng, lại làm việc có chút không hoà hợp, vì thế hợp đồng vốn dĩ quan trọng này không ngờ vẫn lỗ lã. Lão phu nhân cố ý đổi chưởng quầy hiện thời, nhưng vì cửa hàng nhiều năm lỗ lã, nên không có người tình nguyện nhận.

Thường quản sự nói xong tất cả, nhìn Thường Hiên: "Chuyện này kỳ thật là chuyện khó khăn."

Thường Hiên kỳ thật cũng có nghe nói hợp đồng của cửa hàng kia, lập tức cúi đầu cân nhắc hồi lâu, cũng không lên tiếng.

A Phúc thấy Thường Hiên đầu tiên là hưng phấn, sau lại cúi đầu không nói gì, cũng biết bên trong có chỗ khó khăn, không khỏi xen mồm hỏi: "Chưởng quầy lúc ban đầu kia hiện giờ đang làm gì ạ?"

Thường quản sự nhìn con dâu nói: "Hiện giờ vẫn còn ở cửa hàng kia."

A Phúc nghi hoặc khó hiểu: "Nếu ông ấy đã làm lỗ lã, tại sao giờ vẫn còn ở lại cửa hàng?"

Thường Hiên ngẩng đầu, bất đắc dĩ nói: "Người này, là em vợ của Tôn đại quản gia!"