Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử

Chương 40: Chuyển ra hầu phủ



Đêm đó Thường Hiên quả nhiên thực ra sức, chiếu theo quyển sách nhỏ của hắn, đem hết tất cả chiêu thức ra, nằm úp sấp lên A Phúc lại vừa hôn vừa liếm, giống như con rắn, khiến A Phúc nhanh chóng phải nắm chặt đệm chăn, thân mình run rẩy như bị gió thu thổi qua. Sau trận gió thu này lại biến thành gió bão, A Phúc lập tức bị thổi đến hư vô mờ mịt, nhất thời giống như lũ bất ngờ trút xuống, nàng xụi lơ như nước như bùn.

A Phúc như vậy, tất nhiên là Thường Hiên thích nhất, lợi kiếm tiến lên một cái thẳng xâm nhập, tan băng phá ngọc, xông thẳng vào hồ sâu, nhất thời bọt nước bốn phía, lạo xạo lạo xạo không ngừng bên tai. Thường Hiên lần này thật sự là thống khoái vô cùng, một tay niết quả đào, một tay ôm eo nhỏ, đấu tranh anh dũng, chuyện sinh con cũng bỏ ra ngoài. Cuối cùng đến cực đỉnh, hắn vẫn chưa thoả mãn, bỗng nhiên thô giọng trầm thấp quát: "Đã được nửa canh giờ chưa?"

Đôi mắt A Phúc trong veo như nước nửa mở, đôi môi đỏ bừng bóng nước hơi hơi hé ra, hai má hồng giống như ánh nắng chiều, lúc này chợt nghe câu hỏi của hắn, mù mờ khó hiểu, mang theo nggiọng nói kiều mị: "Cái gì nửa canh giờ?"

Thường Hiên sau khi lại ra sức vọt mạnh một cái bỗng nhiên ngừng lại, lúc này mới cúi đầu nhìn A Phúc mị thái mê người, chậm rãi giải thích: "Ta đã hầu hạ nàng nửa canh giờ rồi?"

A Phúc vốn dĩ mặt đỏ như ánh bình minh, lúc này nghe nói thế, nhất thời ngay cả cổ cũng đỏ, gắt giọng: "Không có đâu..."

Thường Hiên chợt nhíu mày: "Sao lại không có? Vậy ta còn phải ra sức!" Nói xong nhịn không được đem dòng nhiệt lưu, không ngừng cố gắng tranh thủ tiến lên.

====

Lại nói đôi vợ chồng trẻ ở nhà nghỉ ngơi ngọt ngào hai ngày, mắt thấy A Phúc sắc mặt đã dưỡng so với lúc trước còn hồng nhuận mê người hơn, Thường Hiên bắt đầu lo lắng, ngày lành lập tức sẽ chấm dứt, A Phúc phải qua chỗ nhị thiếu phu nhân làm việc.

Ai ngờ sáng hôm nay, Thường quản sự lại nói ra một quyết định, điều này làm cho đôi vợ chồng trẻ mừng rỡ.

Thì ra đã nhiều ngày Thường quản sự có đề cập qua với Tôn đại quản gia, nói là để Thường Hiên chuyển ra ngoài sống, toàn tâm toàn ý chăm sóc một cửa hàng bên ngoài, Tôn đại quản gia đã đồng ý rồi. Sau khi chuẩn bị tốt việc này, Thường quản sự lại chạy đến chỗ nhị thiếu phu nhân cầu tình, nói là tuổi đã lớn muốn có cháu, nay con trai muốn chuyển ra ngoài, con dâu cũng phải đi theo, còn nói thêm con dâu sức khỏe không tốt, muốn ra bên ngoài nhờ đại phu khám bệnh điều dưỡng thật tốt thân mình.

Nhị thiếu phu nhân cũng không có ý kiến gì, chỉ nói chuyện bức thêu kia, nói không thể chậm trễ thôi. Thường quản sự nói tới đây, nhìn A Phúc nói: "Ta đã thay con đồng ý, nói là con ở bên ngoài cũng có thể làm chuyện này, sẽ không chậm trễ, con xem coi thế nào?"

A Phúc tự nhiên là kinh hỉ không thôi, một lời đáp ứng chờ sau khi rời khỏi đây tất nhiên sẽ lưu ý chuyện thêu này, nhanh chóng làm tốt để báo cáo lại kết quả với nhị thiếu phu nhân.

Có tin này, đôi vợ chồng trẻ tự nhiên là vô cùng phấn khởi, bất quá nếu phải đi, hẳn nhiên cũng không thể quên chủ nhân, phải đi cáo biệt tạ ơn.

Vì thế Thường Hiên đến chỗ tam thiếu gia, A Phúc thì đi đến chỗ nhị thiếu phu nhân.

Bọn nha hoàn bên nhị thiếu phu nhân tất nhiên là sớm biết chuyện A Phúc và Thường Hiên ngày đó, lập tức có đồng tình cũng có hâm mộ, trong đó nha hoàn Tang Chi ngày đó đưa nước cho bọn họ lén lút lôi kéo A Phúc nói: "Tỷ lại có thể đi theo người đàn ông ra ngoài, thật sự là tốt số, coi như là trong họa có phúc."

A Phúc nhớ tới trò khôi hài ngày ấy, cười khổ nói: "Hôm đó thật sự là dọa người, náo thành dáng vẻ đó."

Tang Chi lại chẳng hề để ý đến dáng vẻ: "Vậy có là gì, dù sao người đàn ông nhà tỷ tình nguyện bị đánh cũng luyến tiếc không muốn hoà ly với tỷ, đây rõ là vì tỷ mà không muốn sống nữa. Tỷ đừng nhìn bọn nha hoàn lớn nhỏ trong viện này luôn có dáng vẻ chế giễu, kỳ thật đều ngầm rất hâm mộ đó."

Lúc này nhị thiếu phu nhân gọi A Phúc vào, Tang Chi thấy vậy, vội để nàng đi vào, bảo nàng nói với nhị thiếu phu nhân mấy lời hay, A Phúc tất nhiên là cười đồng ý. Sau khi vào phòng, nhị thiếu phu nhân vẫn là thần thái ung dung như cũ, bảo A Phúc ngẩng đầu lên tinh tế đánh giá một phen, thế này mới chậm rãi nói: "Xem dáng vẻ ngươi thế này, có đàn ông xoa dịu, thật là khác biệt."

Một câu này nói ra, chọc cho A Phúc trên mặt nóng bừng. Trong lòng thầm nghĩ, đều nói nhị thiếu phu nhân làm việc khác với người thường, xem ra nói chuyện cũng là không phải bình thường!

Nhị thiếu phu nhân lại dặn A Phúc vài câu, bảo nàng chăm sóc thân mình, lại nhắc nàng chớ quên chuyện thêu, A Phúc tự nhiên là cung kính nhất nhất đồng ý.

Sau khi tạm biệt nhị thiếu phu nhân, A Phúc nghĩ mình phải rời khỏi, hẳn là nên cùng mấy người quen biết tạm biệt, vội đi đến chỗ Lâm ma ma. Lâm ma ma lúc trước vì chuyện A Phúc đã lo lắng không thôi, nay thấy sắc mặt nàng như vậy, biết chuyện này cũng đã qua, nghe nói nàng muốn ra ngoài sống, mừng đến cười toe tóet, lại dặn nàng rất nhiều, nói thân là phụ nữ có gia đình, phải thuận theo yêu cầu người đàn ông của mình, để cho người đàn ông mặt mũi.

A Phúc từ chỗ Lâm ma ma rời đi, nghĩ nghĩ, nhớ tới nương tử của Thành Khánh, chính là người bạn ngày xưa ở cùng phòng thêu Hoa Nghênh Xuân. Hoa Nghênh Xuân nhìn so với trước đó vài ngày đã tốt hơn rất nhiều, bụng cũng lớn, mắt thấy đã có dáng vẻ sắp sinh. Nói đến người đàn ông kia, Hoa Nghênh Xuân càng thêm cao hứng, nói là người đàn ông nhà mình nay được chủ tử đề bạt, ở chuồng ngựa đã làm tiểu quản sự. Hoa Nghênh Xuân hạnh phúc cười nói: "Tuy nói là ở chuồng ngựa, bất quá tốt xấu gì phía dưới cũng quản ba bốn người."

A Phúc thấy nàng ấy như vậy, tự nhiên cũng cao hứng cho nàng ấy, nhìn bụng của nàng ấy, lại không khỏi thở dài nói: "Ta cũng muốn nhanh có đứa bé, thật sự là hâm mộ muội."

Nhắc tới đứa nhỏ, Hoa Nghênh Xuân vuốt ve bụng mình, càng thêm cười ngọt ngào: "Muội muốn sinh con gái, nhưng chàng là chủ gia đình, tất nhiên muốn sinh con trai. Bất quá muội nghĩ sinh con trai hay con gái đều được, dù sao chúng ta sau này còn có thể lại có thêm, sớm muộn gì thì trai gái cũng sẽ đầy đủ hết."

A Phúc từ trong lòng lấy ra một cái bao đỏ, đưa cho Hoa Nghênh Xuân, Hoa Nghênh Xuân không cần, A Phúc đành phải giải thích nói: "Muội là tỷ muội của ta, cái này là ta muốn tặng cho đứa nhỏ. Đến lúc đứa nhỏ ra đời nếu ta chưa hay tin, trước tiên hãy để bao đỏ này ở đây, muội giúp ta tặng cho nó cũng được."

Hoa Nghênh Xuân thấy nàng nói như vậy, thế này mới cười cảm tạ nhận lấy.

======

Lúc này đúng là tháng chạp, mắt thấy sắp đến năm mới, kỳ thật trong phủ công việc bận rộn, nhưng Thường quản sự vẫn làm chủ để đôi vợ chồng trẻ chuyển ra ngoài. Ngày bọn họ chuyển ra ngoài, đúng là hai mươi sáu tháng chạp, trên trời hoa tuyết bay bay, trong phủ bắt đầu dán câu đối giăng đèn kết hoa đón năm mới, đôi vợ chồng trẻ lại lặng yên không một tiếng động đem gia sản của mình vốn không nhiều lắm thu dọn lại, nhờ hai xe ngựa kéo ra ngoài.

A Phúc từ khi vào hầu phủ đến nay chưa từng đi ra ngoài, nay chợt vừa ra ngoài thấy hết sức mới mẻ, ngóng ra ngoài cửa sổ xe ngựa ngó đông ngó tây. Thường Hiên từ phía sau ôm thắt lưng của nàng, chỉ cho nàng nơi này là phố gì, nơi đó có cái gì, chỉ nhìn thôi A Phúc đã hoa cả mắt. Xe ngựa hứng tuyết rơi, chạy qua từng con phố, cuối cùng đi tới một con đường nhỏ yên tĩnh, nơi này so với bên ngoài hẹp hơn rất nhiều, bất quá chỉ vừa một chiếc xe ngựa đi qua mà thôi.

Thường Hiên vui sướng nhìn bên ngoài, chỉ vào phía trước nói: "Cha trước đó đã an bài cho chúng ta ở nơi này, nàng thấy thế nào?" A Phúc có thể nói thế nào, nàng cũng không hiểu, chỉ là hưng phấn không chịu được, trong mắt lóe lên ánh nhìn nhảy nhót chờ mong, ngóng trông sớm một chút đến nhà mới.

Người đánh xe ‘Hư’ một tiếng, xe ngựa lập tức dừng trước cửa một tiểu viện cổ kính, Thường Hiên lôi kéo A Phúc xuống xe ngựa, hai người chạy vào xem. Tiểu viện này, là tiểu viện ở ngoài phủ Hầu phủ, bố cục so với viện trong phủ không khác biệt lắm, một phòng bếp ba phòng nhỏ, trong viện còn có một vườn táo.

A Phúc đang hưng phấn đánh giá, chỉ thấy trong viện đi ra một người đàn bà, mặc áo may bằng vải bố, trên đầu búi tóc, cắm một cây trâm gỗ, nhìn rất mộc mạc dịu dàng. Người đàn bà này tay bê một cái bồn gỗ, trong bồn là nước bẩn, xem ra nàng ấy đang muốn đem nước này đổ ở trong sân.

Nàng ấy nhìn thấy Thường Hiên và A Phúc, nhất thời cười tươi bước tới nghênh đón, đến trước mặt A Phúc đánh giá một phen, lôi kéo tay A Phúc nói: "Đây là con dâu nhà Thường quản sự à, nhìn dáng vẻ thật sự là đẹp mắt."

A Phúc không biết đây là ai, Thường Hiên ở bên cạnh vội vàng giới thiệu, nói đây là Nhạc phu nhân bán trái cây trên đường. A Phúc nghe giới thiệu xong vẫn mê hoặc như cũ, không rõ vị Nhạc phu nhân bán trái cây này vì sao đến đây, nhưng nhìn khuôn mặt người ta hiền lành, cũng vội hướng về nàng ấy gật đầu cười cười.

Nhạc phu nhân nhiệt tình đón A Phúc và Thường Hiên vào, cho bọn họ nhìn bên trong phòng, thì ra nàng ấy từ sáng sớm đã thu dọn sạch sẽ nơi này, chờ vợ chồng hai người chuyển vào đây.

A Phúc thấy Nhạc phu nhân có chút nhiệt tình, đối với Thường Hiên cũng rất thân thiết, quả thực giống như con trai, lại nghĩ tới cha chồng mình lẻ loi một mình, trong lòng khó tránh khỏi suy nghĩ miên man. Bất quá lúc này công chuyện rất nhiều, cũng không cho phép nàng hỏi nhiều, Thường Hiên và người đánh xe đem đồ lớn nhỏ trên xe chuyển xuống dưới, nàng và nhạc phu nhân bắt đầu dọn dẹp sắp xếp lại.

Lúc này tuyết rơi xuống càng lúc càng lớn, bọn họ nhanh chuyển chậm chuyển, cuối cùng đến giờ ngọ mới đem tất cả đồ trên xe ngựa chuyển vào trong nhà, trong phòng nhất thời bày ra đầy thứ thượng vàng hạ cám chưa kịp thu dọn hòm xiểng ngăn tủ.

Nhạc phu nhân nhìn nhìn sắc trời, nên đề nghị bọn họ nghỉ ngơi trước đã, nàng ấy sẽ về nhà cầm một ít thức ăn đến, cũng để bên này đỡ phải nổi lửa nấu cơm. A Phúc tự nhiên là ngượng ngùng bảo đã phiền toái thẩm, nhưng nhạc phu nhân rất nhiệt tình, trước tiên là chiêu đãi người đánh xe phải về phủ báo cáo kết quả công tác, chính nàng ấy cũng vội vã rời đi.

Nhất thời trong phòng lập tức chỉ còn lại A Phúc và Thường Hiên, A Phúc mệt mỏi, dứt khoát đặt mông ngồi xuống một cái rương chưa kịp mở ra. Thường Hiên nhìn nhìn bốn phía, không có chỗ ngồi, lại đến cùng A Phúc chen chúc.

A Phúc mặc cho hắn ôm thắt lưng mình, tựa vào trong lòng hắn nâng mắt hỏi: "Vị nhạc phu nhân này thật sự là người tốt, chúng ta chuyển nhà, thẩm lại nhiệt tình giúp đỡ như vậy."

Thường Hiên ha ha nở nụ cười: "Chỉ cần là chuyện của cha, thẩm đều nhiệt tình"

A Phúc vừa nghe lời này, biết trong đó tất có chuyện, bất quá rốt cuộc đây cũng là chuyện của cha chồng, nàng không dám hỏi nhiều. Huống hồ mẹ chồng qua đời nhiều năm, cha chồng bất quá mới hơn bốn mươi thôi, nếu thực sự tìm nhạc phu nhân làm bạn, cũng không phải là chuyện xấu.

A Phúc nghĩ nghĩ, vội rõ ràng hỏi: "Nhạc phu nhân và cha quen biết đã bao lâu?"

Thường Hiên ôm A Phúc, nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: "Ta nhớ lúc ta còn nhỏ đã gặp thẩm ấy, nghĩ lại cũng phải quen biết khoảng sáu bảy năm rồi."

A Phúc vừa nghe, nhất thời hiểu được: "Sáu bảy năm? Nếu là như thế, vậy xem ra không trông cậy được rồi."

Thường Hiên không hiểu: "Cái gì không trông cậy được?"

A Phúc lắc lắc đầu, dựa vào ngực Thường Hiên không nói lời nào.

Kỳ thật nàng nghĩ, nếu là vừa mới quen biết, việc này xem ra còn có khả năng hấp dẫn; nếu đã quen biết sáu bảy năm, vậy cơ bản là không xảy ra chuyện gì được. Nếu Thường quản sự thật sự muốn tái giá, cũng không đợi lâu như vậy, đã sớm đem nhạc phu nhân nghênh đón vào cửa rồi.

Hai người bất quá là nghỉ ngơi một lát, đang muốn đứng dậy đến phòng bếp nhìn xem nấu vài món ăn, ai ngờ chợt nghe thấy bên ngoài có động tĩnh. Ra ngoài nghênh đón thì vừa thấy, cũng là Nhạc phu nhân đã trở lại.

Nhạc phu nhân trên áo tơi đã dính đầy bông tuyết, nhưng thẩm lại dùng hai tay áo che một cái giỏ trúc, đón tuyết bước nhanh tới.

A Phúc và Thường Hiên vội vàng đón Nhạc phu nhân vào trong nhà, Nhạc phu nhân trước tiên đem rổ đưa cho bọn họ, bản thân lại ở bên ngoài bậc thang cởi áo tơi xuống, rũ tuyết, thế này mới vào nhà.

A Phúc nhìn nhìn cái rổ nặng trịch, đang muốn hỏi sao lại thế này, Nhạc phu nhân đã nhiệt tình cười cầm lấy đi đến, mở cái rổ được vải dày che phủ, thì ra bên trong là hai chén đồ ăn bốc khói, còn có một chút bánh bao. Đồ ăn nóng cùng với bánh bao kia vì được giấu trong rổ, tuy rằng đi trong tuyết, lại vẫn toả ra hơi nóng như cũ.