Đại Nghịch Chi Môn

Chương 13: Mục tiêu tu hành



Không ngoài dự liệu, đám đệ tử ở học đường phố Nam Sơn từng bắt nạt An Tranh đều không đi lên học. Biểu hiện của An Tranh lúc ban ngày đã dọa bọn chúng bể mật. Huynh đệ Vương Mãnh Vương Tráng bị An Tranh đánh cho trọng thương, giờ vẫn nằm vật vờ trong nhà. Về phần Cao Đệ, sau khi bị Trương Lỗi của hội Ác Bá lôi đi, kết cục thế nào tạm thời không biết.

Đêm qua An Tranh đã uống thuốc do chính tay mình kê đơn, sau đó dùng nước nóng tắm rửa. Tuy thân thể vẫn chưa hồi phục, nhưng đã tốt hơn hôm qua nhiều. Hắn bảo Chung Cửu Ca ngồi trong nhà, cửa sổ mở ra, ngồi khoanh chân trên giường gạch, không động đậy, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không để ý. Chung Cửu Ca trầm mặc một lúc rồi đi lấy cái bô đặt dưới áo choàng, nói là đề phòng trường hợp tiểu tiện.

An Tranh và Đỗ Sấu Sấu thì cùng nhau đi tới học đường, sau khi tiến vào phát hiện học đường chỉ có vài người. Kỳ thực có nhiều lúc sợ hãi cũng lây như lây bệnh. Ở học đường của phố Nam Sơn, lúc đám người Cao Đệ bắt nạt An Tranh, những người khác nhìn thấy, cũng thuận tay bắt nạt hắn. Môi trường chính là ảnh hưởng lớn tới con người như vậy. Vài người trong học đường thấy An Tranh và Đỗ Sấu Sấu tới, khuôn mặt lộ vẻ phức tạp.

An Tranh ngồi xuống vị trí của mình, nhắm mắt tự hỏi.

Tuy hắn đã khống chế được vết thương, nhưng thân thể này thật quá kém. Nếu muốn khôi phục lại đỉnh phong để trở về Đại Hi báo thù, nhất định phải nghĩ biện pháp nâng cao thân thể.

Đại Khấu Đường kỳ thực khá nghèo, không phải nghèo về tiền bạc, mà nghèo về thiên tài địa bảo để rèn luyện thân thể. Với lịch duyệt của An Tranh, đương nhiên biết Đại Khấu Đường có địa vị như thế nào ở Huyễn Thế Trường Cư. Phố Nam Sơn chẳng qua chỉ là một con phố nhỏ của Huyễn Thế Trường Cư, mà Đại Khấu Đường còn không khống chế được hết, mọi chuyện đều phải nhìn sắc mặt của Trần gia. Cho nên Đại Khấu Đường căn bản chỉ là tiểu thế lực.

Hiện tại thân thể của An Tranh chỉ miễn cưỡng coi như hợp cách, cần đủ dược liệu mới tiến hành Tẩy Tủy được, đạt tới cảnh giới Thăng Tủy. Đỗ Sấu Sấu có thể chất bình thường, muốn tu hành cũng phải dùng dược liệu thay đổi thể chất. An Tranh sẽ không rời khỏi đây một mình, đi thì dẫn theo Đỗ Sấu Sấu.

Cho nên giờ nhìn lại, biện pháp nhanh nhất là kiếm một ít dược liệu hữu dụng từ Trần gia.

-Bàn tử, ngươi có biết chợ đêm nào trong thành Huyễn Thế Trường Cư không?

An Tranh đột nhiên hỏi một câu.

Đỗ Sấu Sấu ngạc nhiên:

-Ngươi hỏi cái này làm gì?

An Tranh nói:

-Ngươi có muốn tu hành?

Đỗ Sấu Sấu nói:

-Tất nhiên, ngủ mơ cũng muốn.

An Tranh vỗ vai Đỗ Sấu Sấu:

-Ta biết cách để tu hành, nhưng phải có đủ linh thạch mới được. Ta xem chừng dù là Đại Khấu Đường cũng không có mấy viên linh thạch hạ phẩm, cho nên chúng ta chỉ có thể tới chợ đêm tìm kiếm.

Đỗ Sấu Sấu không thể tu hành, nhưng hắn có một anh trai làm tạp dịch trong tông môn. Mỗi lần anh trai trở về đều kể một số chuyện về người tu hành. Cho nên Đỗ Sấu Sấu cũng biết, nếu người thường muốn tu hành, biện pháp duy nhất chính là tìm kiếm linh thạch, sau đó nhờ cao nhân dùng linh thạch rèn luyện than thể, như vậy mới có thể thay đổi thể chất. Nhưng với người thường mà nói, vĩnh viễn cũng không mua được dù chỉ một viên linh thạch.

-Anh của ta từng nói qua, một viên linh thạch hạ phẩm có thể bán tới giá năm vạn lượng bạc ở chợ đêm. Anh ấy nói một người bình thường nếu muốn thay đổi thể chất để tu hành, ít nhất cần mười viên linh thạch hạ phẩm, hơn nữa còn có một vị cường giả đạt tới cảnh giới Tu Di trở lên giúp đỡ tẩy tủy.

Đỗ Sấu Sấu lắc đầu:

-Đó chính là mấy chục vạn lượng bạc a, chứ không phải là ba nghìn lượng bạc. Cho dù chúng ta có bạc, thì tìm đâu ra một vị cường giả Tu Di để giúp đỡ? An Tranh, ta nghe nói người có tu vị mạnh nhất trong Đại Khấu Đường là Khấu Đại và Khấu Cửu, nhưng bọn họ cũng chỉ là Thăng Tủy sơ kỳ.

An Tranh nói:

-Chỉ cần có được linh thạch, còn lại ta tự nghĩ biện pháp. Mấu chốt là giờ chúng ta thiếu bạc, biện pháp duy nhất là tới chợ đêm tìm kiếm.

Đỗ Sấu Sấu:

-Vô ích thôi, anh của ta nói qua, những thứ bán ở chợ đêm đều là đồ giả, nhìn như thật nhưng không có linh ngọc trong đó, làm giả để lừa tiền. Hơn nữa đằng sau chợ đêm là những thế lực lớn, ai bị lừa cũng đành phải ngậm bồ hòn. Chúng ta chỉ là trẻ con, tới đó chẳng phải bị người ta đùa giỡn trên đầu ngón tay sao.

An Tranh nói:

-Nếu chỉ có hai người chúng ta tới đó, tất nhiên là không kiếm được hàng thật, cho nên chúng ta phải mượn lực. Không phải Trần gia đang muốn liên lạc với ta đó sao, ta tính toán tiếp xúc với bọn họ. Dùng thế lực của Trần gia ở phố Nam Sơn, chắc không tới mức ngay cả một viên linh thạch thật cũng không kiếm được.

-Trần gia quá hung hiểm.

Đỗ Sấu Sấu nắm lấy tay An Tranh:

-Ngươi cũng thấy cả Trần gia là hạng người gì. Tay Trần Phổ kia, âm trầm giống như con rắn độc, không ai biết khi nào hắn sẽ xông lên cắn một phát. Mà ngươi còn từng đánh người của bọn họ bị thương, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi. Hơn nữa người mà ngươi đánh bị thương, còn là con của Trần Phổ.

An Tranh cười cười:

-Trần Phổ chỉ là tiểu nhân vật mà thôi. Chỉ cần ngươi có lòng tu hành, ta nhất định sẽ giúp ngươi tu hành.

Đỗ Sấu Sấu há to miệng, không biết phải nói gì, trong người như có dòng nước ấm chảy qua, xúc động muốn khóc. Tuy hắn biết, với khả năng của một đứa nhóc như An Tranh, muốn dựa vào bản thân để có thể tu hành thật khó như lên trời, nhưng hắn vẫn tin tưởng An Tranh sẽ thực hiện được tất cả những gì hắn nói.

Đáng lúc hai người thấp giọng trò chuyện, đột nhiên có người đứng ở cửa ra vào, lén la lén lút nhìn vào trong. Hiện tại học đường khá là yên tĩnh, không có ai trong Cửu Đại Khấu lên dạy, cho nên phần lớn nằm xuống bàn để ngủ. Người này nhìn nhìn trong phòng, sau đó ngoắc tay hướng An Tranh:

-An gia, ngài có thể ra ngoài một lúc được không?

An Tranh ôm mèo con đứng dậy, lười biếng hỏi:

-Có việc gì?

Người đứng ở ngoài cửa chính là đại ca của hội Ác Bá, Trương Lỗi, suýt bị An Tranh đánh cho tàn phế. Hắn thấy An Tranh đi ra, cúi đầu khom lưng:

-An gia, thiếu gia nhà chúng ta nói rằng buổi trưa muốn tới Tụ Thượng Viện chơi, nếu An gia rảnh rỗi thì cũng tới đó.

Thiếu gia của bọn họ, đương nhiên là Trần Thiếu Bạch, thiếu gia Trần gia.

Tụ Thượng Viện là nơi đấu giá duy nhất trên phố Nam Sơn, nghe nói thỉnh thoảng có thể xuất hiện một, hai vật tốt khiến người ta đỏ mắt. Phần lớn người trong Huyễn Thế Trường Cư là dân liều mạng, những người này thường dùng mạng của mình để đặt cược. Tới chỗ sâu trong Thương Man Sơn săn bắt ma thú cấp thấp, thu hoạch tinh hạch đưa tới nơi đấu giá để bán. Tuy nhiên phần lớn lợi nhuận trong đó đều bị hội đấu giá chiếm lấy, đám dân liều mạng chỉ lấy được ít. Mà chút ít bạc đó, lại chảy vào thanh lâu hoặc sòng bạc của các thế lực lớn.

-Ừ!

An Tranh trả lời rất dứt khoát:

-Nói cho Trần thiếu gia, buổi chiều ta sẽ chờ hắn ở cửa Tụ Thượng Viện.

Trương Lỗi thấy An Tranh đáp ứng, khuôn mặt bầm dập thở phào như trút được gánh nặng:

-Vâng, tiểu nhân trở về báo lại. Đúng rồi An gia, Cao Đệ…bị ta phế tay chân, thảm thiết còn hơn bị giết. Ta đã ném tiểu tử đó tới sau núi chờ chết. Nếu An gia có gì phân phó thì cứ việc.

An Tranh lắc đầu:

-Không có, ngươi đi đi.

Trương Lỗi cúi người thi lễ, sau đó xoay người bỏ chạy, giống như An Tranh là một con ma thú tuyệt thế vậy.

-Chúng ta đi thôi!

An Tranh kéo Đỗ Sấu Sấu:

-Hôm nay không có ai của Đại Khấu Đường tới dạy học, Trần gia và Đại Khấu Đường hẳn là có tranh chấp gì đó. Nếu ngươi muốn tu hành, thì không thể lười biếng. Thế giới vốn không có công bằng, có người mới sinh ra, thể chất đã tuyệt hảo, nhưng phần lớn mọi người khi sinh ra chỉ bình thường như ta và ngươi. Chúng ta khởi bước hơi chậm. Thiên tài có thể chất tốt vừa ra đời đã có thể tu hành, ba tới năm tuổi đã tiến vào cảnh giới Thăng Tủy. Mà chúng ta đã mười tuổi rồi, nhưng chưa đâu vào với đâu.

-Cho nên chúng ta phải cố gắng hơn những thiên tài kia. Ngươi theo ta về nhà, bắt đầu luyện Thể Thuật. Từ hôm nay trở đi, ngươi đừng nghĩ tới chơi bời nữa. Ghi nhớ các vị trí huyệt đạo, sau đó luyện tập tốc độ và sức mạnh. Trước khi có thể thay đổi thể chất, ít nhất ngươi cũng phải luyện được một cái tâm tu hành.

Đỗ Sấu Sấu gật đầu mạnh:

-Ngươi yên tâm, ta sẽ không cô phụ ý tốt của ngươi!

Hai người rời khỏi học đường, những đứa trẻ còn lại đều thở phào một tiếng. Không biết vì cái gì, lúc An Tranh ngồi đó, bọn họ có áp lực rất lớn, giống như vác ngọn núi sau lưng vậy.

Trở lại nhà mình, An Tranh phát hiện người của Trần gia vốn theo dõi mình đã rời đi. Điều này khiến An Tranh có chút kinh ngạc. Trần gia đột nhiên rút người về, hiển nhiên gặp phải chuyện lớn gì đó. Mà hôm nay không có ai của Đại Khấu Đường đi lên dạy học, hơn nữa thiếu gia của Trần gia đột nhiên muốn tới Tụ Thượng Viện. Tất cả liên kết lại với nhau, khiến An Tranh cảm thấy phố Nam Sơn sắp xảy ra gió tanh mưa máu.

Chung Cửu Ca vẻ mặt đau khổ nhìn An Tranh trở về.

-Gia, cuối cùng ngài cũng trở lại.

Chung Cửu Ca như thấy được cứu tinh, khuôn mặt đau khổ không phải giả vờ. An Tranh vừa tiến vào liền ngửi thấy mùi khai khai, không nhịn được nhíu mày:

-Đây là?

Chung Cửu Ca nói:

-An gia không cho phép ta động đậy, ta cứ ngồi khoanh chân như vậy, ngay cả nước cũng không uống một ngụm. Nhưng…nhưng có một số việc là không thể khống chế nổi.

-Đái ra quần à? Chẳng phải có cái bô đó sao?

-Đúng là có chuẩn bị, nhưng…nhưng đặt lệch vị trí…

An Tranh che mặt:

-Thôi, ta và bàn tử ra ngoài sân luyện thể, còn ngươi thay quần áo đi.

Bàn tử cười cười đi ra, quay đầu giơ ngón tay cái:

-Chuyên nghiệp đấy, ngay cả đái ra quần cũng không động đậy.

Chung Cửu Ca:

-Đó là đương nhiên, chuyên ngành của ta mà lại.

An Tranh dạy cho Đỗ Sấu Sấu biết vị trí các huyệt đạo, sau đó luyện tập tốc độ và sức mạnh. Muốn học thàn tài những cái này thì phải chăm chỉ, không có con đường tắt nào. Lúc trước An Tranh tu hành, cũng là khổ luyện mà ra. Đỗ Sấu Sấu thiên sinh lười biếng, nhưng nghĩ tới về sau có thể tu hành, hắn cắn răng kiên trì, chưa tới nửa canh giờ, toàn thân đã run rẩy đau đớn. Hắn lập tức nhận ra mình kém An Tranh quá xa. Quay đầu nhìn An Tranh, phát hiện An Tranh đang ngồi ở sân nướng khoai, vừa thổi vừa ăn.

-An Tranh, không phải ngươi nói cùng nhau luyện…

-Ta đã không cần luyện giai đoạn này nữa. Luyện thêm cũng không tăng được thể chất lên.

An Tranh vừa nói xong thì nhìn thấy một cỗ kiệu ở bên ngoài cửa. Bốn nam tử khỏe mạnh mặc áo đen khiêng kiệu đứng ở cửa.

-An gia, bọn ta phụng mệnh của thiếu gia đón ngài tới Tụ Thượng Viện.

An Tranh lau tay vào quần áo:

-Vậy thì đi!

Một tôi tớ áo đen lấy một bộ quần áo lụa là màu tím từ trong kiệu:

-Đây là thiếu gia chuẩn bị cho ngài.

An Tranh cúi đầu nhìn bộ quần áo bẩn thỉu trên người mình, lắc đầu:

-Không cần, mặc thế này là được.