Đại Mộng Chủ

Chương 24: Lại là mơ?



Sáng hôm sau, sau một giấc ngủ dài không mơ mộng, Thẩm Lạc liền tỉnh dậy.

Hắn không rõ là do mệt mỏi hay là bởi đã trả gối ngọc về chỗ cũ nên tâm tình nhẹ nhõm mà đêm qua ngủ rất ngon.

Tỉnh dậy xong hắn thấy thần thanh khí sảng, đứng dậy rửa mặt xong liền đi tới Ngọc Hoàng tu luyện. Trạng thái cơ thể hắn cả một ngày này đều cực tốt.

Nhưng vẫn có một điểm không tốt là đêm nay chẳng biết vì lý do gì, hắn ngủ hơi chập chờn.

Cũng may là hôm sau nữa thì hắn lại an ổn ngủ được một giấc dài, lúc này nhưng lo lắng trong lòng mới lắng xuống.

Buổi đêm của mấy ngày sau, Thẩm Lạc châm ngọn đèn, ngồi cạnh bàn lật xem cuốn ‘Trương Thiên Sư hàng yêu kỷ sự’, tay cầm sẵn một chồng giấy Tuyên(1) và một cây bút lông cứng.

Tình cảnh cứ như ác mộng trước đó đã rời xa hắn.

Thế nhưng những kì diệu trong mộng cảnh của nhưng loại phù ghi trong sách lại khiến Thẩm Lạc nhớ kỹ trong lòng. Vì thế từ hôm trước, hắn cứ mỗi khi trời tối là lại ngồi vẽ mô phỏng các phù văn trong sách lên giấy trắng.

Tất nhiên thứ chính yếu nhất trong số những bản vẽ mô phỏng này chính là tấm Tiểu Lôi phù mang tính công kích mà hắn đặc biệt coi trọng.

Hắn đó giờ chưa luyện tập với phù này được bao nhiêu bởi dù gì hắn cũng chỉ mới có được cuốn kỷ sự hàng yêu này cách đây không lâu, dẫu thế thì vẽ bùa với luyện chữ có điểm giống nhau, chăm chỉ luyện tập luôn không sai.

Có điều việc vẽ bùa này vốn quan trọng nhất là khí quán thần thông(2), nếu chỉ vẽ cốt để giống thì chẳng tốn mấy sức, tiện tay cũng có thể làm nhưng nếu thực muốn vẽ ra một chút thần vận, tâm thần liền sẽ hao tổn rất nhiều.

Thẩm Lạc sau khi vẽ xong mười mấy bức thì thấy tâm thần không còn tốt.

Hắn day day mi tâm mỏi mệt, thu bút nghiên lại rồi lên giường nằm nghỉ. Kết quả chưa nằm được bao lâu liền cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, đầu óc chùng xuống.



Không biết bao lâu sau, vào khi Thẩm Lạc đang lơ ngơ nửa tỉnh nửa mơ thì bỗng có tiếng kêu rên thê lương truyền vào tai, đồng thời một mùi máu tanh nồng xộc vào mũi.

Hắn thầm giật mình, mở choàng hai mắt, kinh hãi phát hiện ra trước mặt mình là khuôn mặt dữ tợn dính đầy máu tươi đang trợn trừng đôi mắt mang đầy vẻ khủng bố dán sát mức sắp chạm vào mặt hắn.

“A…”

Thẩm Lạc sợ hãi kêu lên, vung tay đẩy phắt về phía trước hất thi thể đang áp sát người hắn văng sang một bên.

Không để hắn kịp hiểu trời trăng gì thì một luồng gió tanh khiến người người phát ói thình lình từ trên đầu hắn gào thét cuốn tới.

Thẩm Lạc mở trừng đôi mắt quan sát, tức thì thấy một con sói xám to lớn đang há cái miệng to như chậu máu cắn xuống phía cổ hắn, hàm răng lởm chởm của nó còn thấy rơi dính không ít thịt vụn.

Tâm thần chấn động, đầu óc trống rỗng, hắn chỉ có thể theo bản năng vặn mạnh người lăn qua một bên nhưng cái miệng hôi tanh của con sói vẫn vẫn kịp quẹt qua chóp mũi hắn.

Ngay sau đó, hắn đã cảm thấy hai chân bị đè chặt, thủ phạm tất nhiên là con sói xám to lớn kia nhào tới, dẫm hắn dưới chân.

Trước đây khi ở Xuân Hoa huyện thành, hắn đã từng thấy xác sói do thợ săn bắt giết, trông nó phải to hơn một vòng so với loại chó săn có hình thể lớn nhất. Nhưng con sói đang đè hắn lúc này so với xác sói khi đó còn lớn hơn ba phần.

Thẩm Lạc còn chưa kịp dứt ra thì đã lại thấy một luồng gió tanh táp tới. Con sói xám kia lại quay đầu cắn về phía cổ hắn.

Thẩm Lạc đã tỉnh táo lại nên phản ứng nhanh hơn nhiều. Hắn vội nghiêng người né miệng sói, kế đó thuận thế dùng hai tay ôm cổ sói, vận sức xoay mình bò lên lưng nó.

Sói xám lại không cho hắn cơ hội. Nó ép người xuống dưới khiến cả Thẩm Lạc và nó cùng ngã lăn ra đất.

Thẩm Lạc lần này bị đè khá mạnh nhưng hắn không hề buông tay mà gắt gao ghìm chặt cổ sói. Hắn ra sức vận lực tới mức bả vai nổi hẳn lên, bộ dạng như muốn xiết đứt cổ họng con sói.

Sói xám tất nhiên không chịu nằm yên chịu trận. Nó đứng bật dậy rồi vung vẩy mạnh đầu hòng hất Thẩm Lạc ra.

Thẩm Lạc tự hiểu rằng một khi bị nó hất ra thì lập tức khó tránh khỏi miệng sói nên hai tay không hề buông lỏng, đồng thời hai chân cũng kẹp bụng sói, trông như một chú khỉ treo ở dưới thân sói xám.

Sói xám không ngừng gầm gừ, vọt mình lao lên đâm về phía vách tường hòng chấn văng Thẩm Lạc mà thoát khỏi cảnh kìm kẹp.

Thế nhưng Thẩm Lạc vất vả lắm tay chân mới có chỗ bám, chỗ ra sức, dễ gì chịu buông lỏng.

Hắn cũng gầm nhẹ một tiếng như dã thú, tay nổi từng đường gân xanh, lần này hắn quyết dồn hết sức lực xiết chặt con sói.

Sói xám giãy dụa kịch liệt, kéo theo Thẩm Lạc va đập không ngừng lên nền đất.

Thẩm Lạc cắn chặt răng, vùi đầu trong cổ con sói, lòng hạ quyết tâm chết cũng không buông tay.

Theo lực đạo không ngừng tăng từ tay hắn, con sói bị xiết tới thảm hại, miệng hít vào thì nhiều mà thở ra không bao nhiêu, hô hấp dần trở nên nặng nề, mũi phì phò không ngừng.

Một lúc sau, sói xám bước chân trở nên yếu ớt, đổ vật xuống chỗ chân tường.

Mồ hôi túa ra đầy mặt mũi, Thẩm Lạc không biết sói xám đã bỏ mạng như nên tay không chút lơi lỏng, tay trái vẫn dốc sức nắm chặt tay phải tới mức chỗ bị nắm hằn lên vết bầm máu tím đen. Đợi mãi tới khi thấy ngực con sói không còn run động một chút nào nữa, hắn mới chậm rãi buông hai tay ra rồi xoay người bò từ dưới thân con sói lên.

Con sói xám đã bỏ mạng, lưỡi thè cả ra ngoài cặp răng nanh, quanh miệng còn thấy cả một mảng lớn bọt máu.

Sống sót sau tai nạn, Thẩm Lạc có chút hoảng hốt, tim đập thình thịch liên hồi. Mãi tới tận bây giờ, hắn mới có cơ hội quan sát bốn phía một chút để tìm hiểu cho rõ ràng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ là vừa quan sát một chút, sắc mặt của hắn lại càng trở nên khó coi.

Hắn hiện giờ thình lình đang đứng trên đầu một đoạn tường thành bị tàn phá, trên con đường để ngựa chạy đầu tường thành thấy đang có đông đảo thanh niên trai trái cầm binh khí trong tay quần thảo chém giết với mấy chục con sói xám to lớn.

Những nam thanh niên kia nhìn cách ăn vận và cả binh khí trong tay không giống nhau, có kẻ mặc áo giáp thô sơ chế từ mấy miếng sắt, có kẻ cấm trường mâu đúc từ tinh thiết, lại có kẻ cởi trần cầm chùy đồng ra trận, cứ vài người một nhóm vây giết một con sói.

“Cái này chẳng lẽ lại là mơ?” Thẩm Lạc mờ mịt suy đoán.

Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên cảm thấy đùi đau nhức dữ dội, cúi người xem mới phát hiện lúc quần thảo với con sói kia, không biết va đập thế nào mà chân bị thương, máu chảy thấm đỏ cả nửa cái quần.

Thẩm Lạc nhếch nhếch miệng, đang định kiếm đồ băng bó một chút thì đột nhiên từ bên cạnh lại có một luồng gió tanh xộc tới, rất nhanh thấy một con sói xám khác từ hướng đó đột nhiên xuất hiện, lao tới rồi hung hăng đâm thẳng vào người hắn.

Tình huống quá gấp làm Thẩm Lạc không kịp chuẩn bị gì, hắn chỉ cảm thấy bên hông đau dữ dội, thân thể bị húc văng đi như bao tải rách bị người ta ném, tiếp đó hắn bay xuyên qua lỗ hổng trên tường thành rồi cứ thế rớt xuống chỗ ngoài thành.

Khi rớt xuống, Thẩm Lạc mới thấy rõ một mảng đen nghìn nghịt ở ngoài thành chính là chi chít những con sói. Bọn chúng không chỉ đứng kín mít bờ bên kia con sông hộ thành mà còn biết dùng cách đàn kiến xếp tầng công thành, công kênh nhau lên đu bám đầy tường thành.

Hơn nữa để ý còn thấy trong đám sói có một số ít những con sói đen có hình thể lớn gấp đôi đám sói xám bình thường. Mỗi con sói đen này răng nanh như móc sắt, mắt lóe hung quang, chân chính là cự thú hung ác.

Không đợi hắn nhìn thêm chi tiết nào thì thân thể đã nặng nề vào giữa bầy sói.

Đám sói xám đang chen chúc bò lên đầu thành lập tức xoay mình tụ lại, điên cuồng há miệng đớp vào hắn.

Thẩm Lạc cơ bản không thể cựa quậy được gì, hai tay, hai chân, đầu vai rồi cổ lần lượt bị những cái miệng sói tanh hôi kia hung hăng cắn xé.

Hắn chỉ kịp cảm thấy toàn thân đau đớn khó tả, mắt mờ dần rồi một nữa chìm vào bóng tối vô tận.

Chú giải:

1. Giấy Tuyên: Theo truyền thuyết, thời Đông Hán một người dân Tuyên Châu tên là Khổng Đan theo Sái Luân học nghề sản xuất giấy. Khi trở về quê hương ông muốn vẽ lại chân dung thầy dạy, nhưng không thể tìm được nguyên vật liệu làm giấy phù hợp. Ngẫu nhiên ông nhìn thấy một cây thanh đàn đổ xuống nước và vỏ cây đã rã ra, để lại những sợi tơ trắng như tuyết và chợt cảm nhận được đó chính là loại nguyên vật liệu mà ông tìm kiếm bấy lâu nay, từ đó mà có giấy từ vỏ cây thanh đàn gọi là giấy Tuyên. Sau này, trong nghề sản xuất giấy Tuyên, nếu chỉ dùng vỏ cây thanh đàn mà không pha trộn thêm rơm thì người ta đều gọi chung là “giấy Đan”.

2. Khí quán Thần thông: ý là khí quán nhập vào phù, thần ý tương thông với phù.