Đại Minh Võ Phu

Chương 5: Tập võ



- Có phục không?
Triệu Tiến suýt nữa đã nói ra câu này. Trận đánh vừa rồi dù cấp thấp, lại khiến cho hắn giống như quay trở lại thuở nhỏ của kiếp trước. Kịp phản ứng, Triệu Tiến không kìm nổi nụ cười, sự căng thẳng và tàn nhẫn của lúc quần chiến lập tức biến mất. Cả người thả lỏng, Triệu Tiến thở dốc một hơi, muốn túm lấy Trần Thăng.

Khi đánh nhau còn không có cảm giác, khi chống đỡ được rồi cánh tay dùng lực, chỗ vừa mới bị côn đập vào hình như là bị gãy vậy, đau nhức vô cùng. Triệu Tiến liền thu tay lại, cả người nằm úp sấp lên người Trần Thăng. Tên mập đó lại bất chấp Triệu Tiến, chỉ vào mặt nói:
- Ngươi xấu xa, ngươi xấu xa!

Đám trẻ xem náo nhiệt xung quanh vốn trầm trồ khen hay lại kinh hãi kêu lên, bây giờ lại im lặng. Đám trẻ này đều há hốc miệng lên nhìn, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Theo quy tắc đánh nhau của đám trẻ, hai người đều phải ngã xuống, người phía trên xem như chiếm thế thượng phong, hơn nữa ai khóc thì người đó thua. Bây giờ Trần Thăng bụm mặt, Triệu Tiến ở bên trên, rõ ràng là Triệu Tiến đã thắng rồi!

Tên tiểu tử Triệu gia bình thường gầy yếu, nhát gan lại thắng được Trần Thăng chưa từng thua bao giờ, đám trẻ con bỗng nhiên thấy bất ngờ, ngây người ra nhìn.

“Oa” một tiếng, đệ đệ của Trần Thăng là Trần Hồng khóc rống lên. Trần Hồng chạy tới túm lấy Triệu Tiến kéo ra ngoài, vừa khóc vừa hô lên:
- Bỏ ca ca ta ra, bỏ ca ca ta ra.

Triệu Tiến cắn răng chịu đau, đứng lên. Trần Hồng thấy hắn đã đứng lên rồi, liền đỡ ca ca mình đứng lên. Trần Thăng đã hồi phục lại, dùng tay áo lau mặt vài cái, nước mắt đầm đìa trên mặt, khiến cho mặt lem nhem, nhìn rất buồn cười. Trần Thăng xoa xoa đầu Trần Hồng, ồm ồm nói:
- Nhị Hồng, ca không sao!

Nghe được lời này, Trần Hồng mới không khóc nữa. Trần Thăng lúc này mới nhìn chằm chằm Triệu Tiến. Triệu Tiến liền lui về phía sau, trong lòng thầm nghĩ tên mập này lực lớn lại có võ nghệ, đánh thực sự, mình căn bản không phải là đối thủ của nó, không ngờ Trần Thăng lại quẹt mũi nói:
- Triệu Tiến ngươi xấu lắm, so võ phải ngươi một chiêu ta một chiêu đánh, nhưng ngươi vẫn đã thắng rồi. Ta sẽ cho ngươi kẹo quế hoa và bánh vừng, tới khi đó chúng ta sẽ đánh tiếp!

Triệu Tiến muốn cười, nhưng miệng, cánh tay và tấm lưng đều đau nhức, ngũ quan vẹo đi, biến thành vẻ mặt rất cổ quái. Suy nghĩ của trẻ con rất đáng yêu và rất buồn cười, thật sự ra tay, không quản chiêu thức gì cả, đánh thắng mới là sự thật. Nhưng từ chuyện này cũng có thể thấy phẩm chất của Trần Thăng rất tốt, thật sự có thể kết bạn.

Trần Thăng bên đó nhặt đoản côn lên, lau nước mắt của Trần Hồng trực tiếp về nhà. Những đứa trẻ còn lại im lặng một hồi, đều bước về phía Triệu Tiến, mồm năm miệng mười tiếp cận làm quen.

Trường hợp này Triệu Tiến cũng hiểu, đánh nhau được người khác lấy lòng, xem ra từ cổ chí kim đều như nhau. Nhưng hắn không quan tâm tới những đứa trẻ này, bởi vì khắp người đều đang đau nhức, trên người cũng đầy bùn đất, về nhà chắc chắn là sẽ bị mẫu thân Hà Thúy Hoa răn dạy một hồi, ngẫm mà thấy phiền lòng.

Nếu như trước đây, Triệu Tiến ở ngoài chợ, căn bản không dám lên tiếng trong những đứa trẻ này, người khác không cho hắn đi thì hắn cũng không dám đi. Nhưng bây giờ, dù chủ ý của Triệu Tiến, mở miệng nói:
- Ta phải đi rồi!
Nhưng ở trong mắt những đứa trẻ khác lại thấy rất có chủ quan, rất chín chắn, cộng thêm vừa rồi đánh thắng Trần Thăng, ai cũng không dám nói gì, nhìn theo hắn rời đi.

Khi tới ba người, khi về một người, miệng Triệu Tiến đau nhức nhếch lên. Hắn lại nhớ tới câu nói “kết nhiều bạn” của thúc phụ Triệu Chấn Hưng. Những ngày này, Triệu Tiến đã quan sát cảm nhận được, tính khí của phụ thân Triệu Chấn Đường và mẫu thân Hà Thúy Hoa của mình đều không tốt, lúc nào cũng thấy mình đúng. Nhưng đối với ý kiến của thúc phụ Triệu Chấn Hưng thì lại rất xem trọng. Ông vừa nói gì là mọi người đều nghe.

Đời trước mình là người thành niên, cũng đã hiểu biết nhiều thứ, nhưng những kinh nghiệm và khả năng đó tuyệt đại đa số đều không dùng được ở thời kỳ Đại Minh, chỉ có thể nghe nhiều quan sát nhiều. Ý kiến của thúc phụ Triệu Chấn Hưng được xem trọng, chắc chắn là có lý của ông. Triệu Tiến rất nghiêm túc làm theo.

Triệu gia chỉ có thể xem là phú hộ giàu có, quân hộ và thân phận đao phủ rất hạ đẳng. Đại hộ đương nhiên không muốn qua lại cùng Triệu gia, có thể chơi cùng nhau cũng chính là những đứa trẻ đó ngoài chợ, nhưng cơ thể và tính cách của Triệu Tiến trước đây đều yếu, nhút nhát, hơn nữa lại rất trầm lặng, tác phong như vậy căn bản không thể chơi cùng được với đám trẻ con điên cuồng ngoài chợ. Mỗi lần đi đều rất cô lập, nhớ lại vẫn chính là Trần Thăng mỗi lần đều chủ động tiếp đón, chơi cùng.

Triệu Tiến không kìm nổi cười khổ. Mấy hôm nay, số lần cười khổ cũng nhiều lắm rồi, không cần nói mình kiên trì chịu đựng kết giao với những đứa trẻ đó, cho dù mình muốn, quan hệ trước đó kém như vậy, muốn kết giao bằng hữu cũng thật sự không hề dễ dàng gì.

Đi ra chợ, xuyên qua hai con phố, cánh tay và sau lưng của Triệu Tiến dường như đã hồi phục lại chút ít, vén tay áo lên nhìn, bên cánh tay trái đã bị đánh thâm tím, còn nghĩ rằng luận võ công chẳng qua là đánh nhau với đám trẻ con mà thôi, chưa từng nghĩ tên tiểu tử Trần Thăng này có võ nghệ, rõ ràng là đã từng rèn luyện, bề ngoài mình đã chiếm thế thượng phong, trên thực tế mình đã chịu thiệt rồi.

Triệu Tiến không muốn nghĩ đến tới vụ đánh nhau vừa rồi nhiều, cho dù khi đánh nhau cũng rất kích động. Hắn còn chuẩn bị nhanh chóng nghĩ ra mục tiêu ở thế giới này, sau đó sẽ nỗ lực. Dù sao Triệu Tiến cũng đã hạ quyết tâm phấn đấu, không muốn bỏ dở giữa chừng như ở đời trước, cũng không muốn sống cuộc đời bình thản đần độn như vậy.

Bước lên phía trước hai bước, Triệu Tiến bỗng nhiên dừng lại, cả người đứng đờ ra tại chỗ. Triệu Tiến bỗng nhiên nghĩ thông một chuyện, mục tiêu cuộc đời là gì mà còn phải suy nghĩ, nhưng lúc này muốn làm gì hắn cũng đã hiểu rồi.

Phải học võ, phải tự mình cố gắng. Trải qua cuộc ẩu đả vừa rồi với Trần Thăng, Triệu Tiến bỗng hiểu ra bây giờ không phải là hiện đại, ở đây không có trị an tốt, không có vật chất đầy đủ, cũng không có quy tắc xã hội hoàn bị và pháp luật tương đối công bằng. Mình không thể đưa toàn bộ thế giới đó tới đây, đối với mình việc cấp bách nhất chính là phải tự mình cố gắng. Trước tiên mình có thể bảo vệ mình, không làm được điều này, tất cả đều không cần nhắc tới nữa.

Triệu Tiến vỗ lên trán mình, hắn sớm phải nghĩ thông đạo lý này mới đúng. Con đường học văn đi khoa cửa, thành tích học tập của mình ở đời trước không dùng được, càng không thể nói tới học Tứ thư Ngũ kinh Bát cổ. Về phần làm buôn bán, mình cái gì cũng đều không biết, nơi mà đứa trẻ Triệu Tiến đi qua xa nhất cũng chẳng qua là chợ, kiến thức nông cạn, căn bản không có đường nào nữa. Bây giờ có thể làm được có lẽ chính là tập võ.

Nghĩ tới đây, Triệu Tiến lại nhớ tới lời của Triệu Chấn Hưng lúc ăn trưa.
- Thế đạo này, có sức khỏe tốt, học võ nghệ mới là cần thiết.
Câu nói này khiến Triệu Tiến càng cảm thấy đường lối tư tưởng của mình là đúng đắn.

Thế đạo này không tốt sao? Triệu Tiến biết Vạn Lịch không phải là vị Hoàng đế cuối cùng của triều Minh. Sau triều Minh là triều Thanh, cũng biết khi thay đổi triều đại thiên hạ đại loạn, nhưng khi nào mới có thể thay đổi triều đại? Triệu Tiến vắt óc nhớ lại, mơ hồ nhớ ra một chút, thế giới trước trên giường bệnh đã nghe được rất nhiều sách, nhưng lại nhớ không rõ nữa.

Khắp người bẩn thỉu, Triệu Tiến không trực tiếp về nhà, mà đi tới bên phía thúc phụ Triệu Chấn Hưng. Lại nói dù cửa hàng không kinh doanh, chưởng quỹ trong cửa hàng có lẽ cũng vẫn ở đó, nhưng chỗ ở của thúc phụ hắn căn bản không nhìn thấy người nào ra vào.

Cửa sau cửa hàng mở rộng, Triệu Tiến thấy không có người, liền đi vào. Trong sân cũng không thấy ai, vắng ngắt, Triệu Tiến cũng không biết thúc phụ mình ở đâu, vừa định cất tiếng gọi, cửa của gian phòng nhỏ phía bắc căn nhà được đẩy ra, Triệu Chấn Hưng từ bên trong đi ra, mỉm cười chào hỏi:
- Tiểu Tiến tới đấy à, tới làm gì thế?

- Nhị thúc, trong cửa hàng sao không có ai thế?
Thân phận trẻ con chính là có điểm tốt này, muốn hỏi gì cũng đều có thể hỏi.

Triệu Chấn Hưng nghìn ngó xung quanh, mỉm cười giải thích:
- Từ khi mở sông Ca, không có người tới Từ Châu chúng ta làm ăn nữa. Cửa hàng này cũng không làm được nữa, ông chủ đi Tế Ninh rồi, để lại ngôi nhà này cho thúc thúc trông nom.

Lời này Triệu Tiến không chỉ nghe có một lần, dường như thị trường Từ Châu vắng vẻ có liên quan tới việc mở sông Ca. Nhưng thông tin biết được có hạn, Triệu Tiến không hiểu là chuyện gì. Mấy hôm nay phạm vi hoạt động không lớn, nhưng thấy cửa hàng trên phố phần lớn là đóng cửa, cảnh tưởng tang thương, cảm giác không có chút sinh khí nào như thành phố công nghiệp già trước đây của kiếp trước.

Triệu Chấn Hưng đã chú ý thấy Triệu Tiến người đầy bụi đất, trên mặt cũng có vết bầm tím, bỗng nhíu mày hỏi:
- Tiểu Tiến, cháu sao thế? Có phải bị người ta ức hiếp không?

Sự quan tâm trong câu hỏi khiến cho Triệu Tiến cảm thấy rất ấm áp. Hắn cười hì hì đáp:
- Không bị ức hiếp, cháu và Trần Thăng đấu võ, cháu đã đánh thắng rồi.

Nghe câu trả lời của Triệu Tiến, thúc phụ Triệu Chấn Hưng chợt sửng sốt, lại truy hỏi:
- Trần gia của xưởng than đó sao?

Xưởng than gì chứ, Triệu Tiến có ấn tượng mơ hồ, liền gật đầu. Triệu Chấn Hưng thấy câu trả lời khẳng định của hắn lại càng kinh ngạc, vẻ mặt đầy hồ nghi nói:
- Tiểu Tiến, bị ức hiếp cũng không sao, thúc thúc giúp cháu đi nói lý, nhưng không được nói dối người lớn.