Đại Mạo Hiểm Chi Thập Nhị Kim La

Chương 46





"Sao giờ?" Sam hỏi Troy, "Bọn họ hình như có ý định với Khải Khải?"

Troy nhíu mày suy nghĩ một chút, nói, "Không biết bọn chúng có mục đích gì."

"Mote La và Thakura phải chú ý hai tên này." Safi nói với Troy, "Ta sợ bọn họ chú ý đến Khải Khải, còn có mục đích khác."

"Mục đích gì?" Khải Khải bên cạnh hiếu kỳ hỏi Troy, "Mấy người trước đây biết nhau?"

Troy gật đầu, nói, "Không cần lo bọn chúng."

"Vậy anh có tham dự bữa tiệc không?" Sử Diễm Phỉ rất hứng thú, "Tiệc của quỷ hút máu, vũ hội hóa trang, tôi cũng muốn đi!"

"Đi cái đầu anh á?!" Sam trừng mắt hung hăng trừng anh, "Một phòng quỷ hút máu lại có một người bình thường, sẽ ăn chết anh!"

Sử Diễm Phỉ cắn cắn môi, nhìn Sam, nhỏ giọng nói "Không tình thú", vừa muốn trốn, đi hai bước đã bị Sam bắt được.

"Yêu tinh chết tiệt, dám nói ta không tình thú, được!" Sam một tay ôm Sử Diễm Phỉ lên lầu, "Ta tình thú cho ngươi xem!"

"A aaa....." Sử Diễm Phỉ giãy dụa không có kết quả, bị Sam kéo vào phòng.

Khải Khải nhìn sắc mặt Troy, có vẻ như không giống định nói thêm gì, cũng lại không muốn hỏi tiếp, đã muộn, tất cả mọi người trở về phòng nghỉ ngơi. Khải Khải cũng về phòng, chuẩn bị cho hành trình mấy ngày, đột nhiên, chợt nghe tiếng "cạch cạch" từ cửa sổ.

Khải Khải quay lại, thấy trước cửa sổ một người đang đứng......Cũng không biết hắn lơ lửng, hay ở dưới có gì đỡ lên. Là một người đàn râu kẽm, sắc mặt trắng nhợt mặc đồ đen.....Khải Khải tới trước cửa sổ nhìn, chính là Thakura, vì sao lại quay lại.

Thakura gõ gõ cửa sổ, nhìn Khải Khải, vẫy tay với anh, ý bảo mở cửa.

Khải Khải chần chừ một chút, đi tới, mở cửa sổ, thế nhưng bảo trì cảnh giác nhìn gã.

Thakura quả nhiên là lơ lửng, thấy cửa sổ mở, hắn liền cười, nhẹ nhàng bay vào. Hạ xuống, quay đầu nhìn Khải Khải, mỉm cười, lại gần tỉ mỉ nhìn kĩ.

Khải Khải lạnh lùng đánh mắt nhìn gã, "Anh có chuyện gì?"

"Ai~....Thực lạnh lùng a, chúng ta thế nhưng là đã quen biết lâu mà, nói chuyện kkhông khách khí, ngươi và Troy có thể gặp nhau, cũng ít nhiều nhờ ta đi." Thakura rất thân thiết nói chuyện, "Dùng cách các ngươi nói, ta chính là bà mối."

Khải Khải hơi cau mày, không nói câu nào, chờ hắn nói tiếp.

"Hừ......Xem ra Troy vẫn không nói thật đi. "Thakura tủm tỉm cười nhìn Khải Khải từ trên xuống dưới, "Bất quá cũng phải, vất vả mới tìm được, lần này hắn nhất định là không buông tay."

Khải Khải ngồi xuống sofa, hỏi, "Giữa Troy và các ngươi có vấn đề gì?"

"Chúng ta?" Thakura hình như có chút giật mình, cười, "Vì sao không phải ta, mà là chúng ta?"

Khải Khải có chút nhịn không được nhìn hắn, nói, "Hiện giờ quỷ hút máy không nhiều lắm, nhưng Troy hình như cho tới bây giờ không qua lại với các ngươi."

Thakura ngồi lên bệ cửa sổ, cười cười nói, "Troy địa vị tôn quý, quỷ hút máu khác đều rất tôn kính đồng thời cũng e ngại hắn, ta và Mote La cùng hắn, đều là quỷ hút máu quý tộc, trước đây vẫn ở cùng một chỗ, là bạn bè tốt nhất....Đương nhiên, đó là chuyện 400 năm trước."

Khải Khải lẳng lặng nghe, Thakura nói tiếp, "Là chúng ta xúi giục Troy bắt cóc Kevin." Nói xong, liền liếc nhìn Khải Khải một cái, "Kỳ thực chúng ta là có tư tâm, chỉ muốn dạy dỗ con người cao ngạo đó một chút, thực sự không nghĩ đến Troy sẽ yêu anh ta."

Khải Khải nhướn mày nhìn gã một chút, "Sau đó thế nào? Troy vì sao không qua lại với mấy người nữa."

"Từ lúc Kevin chết, Troy cũng không thấy nữa." Thakura nói, "Sau đó ở châu Âu lại dấy lên một cuộc tiêu diệt quỷ hút máu, chúng ta mới bị ép chạy đến châu Á.....Vậy nên vô tình gặp lại Troy."

Khải Khải gật đầu.

"Troy vẫn không thèm gặp chúng ta." Thakura có vẻ buồn bã, "Nhưng thực sự, chúng ta rất muốn làm hòa với hắn, thời điểm đó đùa giỡn, thực sự không nghĩ lại có hậu quả nghiêm trọng như vậy."

Khải Khải nhướn mày, "Thì ra là thế, anh tìm tôi có chuyện gì?"

Thakura cười, “Ta quấy rầy Troy thường xuyên , kỳ thực chỉ là muốn hắn tha thứ mà thôi, làn này chúng ta đã biết một bí mật không ngờ tới, muốn nói cho Troy, thế nhưng.....đêm mai Troy nhất định sẽ không đi tham gia bữa tiệc của Mote La."

"Rồi sao?" Khải Khải nhìn hắn.

"Chỉ cần ta mang ngươi đi....Troy sẽ phải đến." Thakura mỉm cười, "Ngươi theo ta đi thôi, vì Troy."

Khải Khải cười nhạt, lui lại một bước, "Tôi làm sao biết anh nói có thật hay không? Nói không chừng anh chỉ muốn hại Troy."

"Ngươi không chịu nghe, ta buộc phải cưỡng ép mang ngươi đi." Thakura nghĩ muốn bắt, Khải Khải đã lập tức lui ra sau một bước nữa, tay đẩy đổ bình hoa trên bàn.

"Loảng xoảng", Troy dưới lầu chau mày, liền nhảy lên trên.

"Ha hả....Không hổ là linh hồn giống nhau." Thakura cười, "Không chỉ đáng yêu giống nhau, ngay cả trình độ quật cường cũng đều như nhau." Đang nói đã thấy Thakura nhẹ nhàng vẫy tay, Khải Khải cảm thấy hoa mắt, không biết từ đâu bay tới một đàn dơi, cả căn phòng chỗ nào cũng có, đang bất ngờ, thì cảm hấy có thứ gì bó chặt mình lại, muốn dãy dụa nhưng hoàn toàn không thể động đậy. Khải Khải cúi xuống, chính là có vô số con dơi bao lấy anh, phục hồi lại tinh thần, đã bị nhấc lên, bay về phía Thakura, chỉ thấy hắn áo choàng đen vung lên, trước mắt chỉ còn một mảng tối.

Thời điểm Troy vọt vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng Khải Khải bị bắt, cau mày, đuổi theo Thakura, "Ngươi không muốn sống sao?!"

Thakura lúc này đã bay xa, ánh mắt hàm ý cảnh cáo, cười nhẹ với Troy, "Đừng đuổi theo, không muốn hắn bị thương, ngay mai mặt trời xuống núi, tới tòa thành của Mote La, nếu không, ta không đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra...."

Troy nhìn Thakura và Khải Khải biến mất trong màn đêm, sắc mặt cực khó coi.