Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 12: Sinh tiền nhất bôi tửu



Lão Chu mập đứng ở đằng xa đưa mắt nhìn tên to con đang lảo đảo đứng lên, liền nhíu mày một chút, tuy nhiên mặt hắn lại đột nhiên mỉm cười, dường như hắn thấy được chuyện này rất thú vị.

Trong đại sảnh tất cả khách đang dùng bữa khi nhìn thấy tên to con đứng lên, ai ai cũng khẩn trương mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào hắn, có người trong lòng dâng lên một chút lo lắng cho vị tiểu cô nương xinh đẹp kia, cũng có kẻ đang mong có chuyện náo nhiệt để xem, và có kẻ trong lòng dâng lên một chút hối hận.

Hối hận tại sao mình không đi trước tên to con kia.

Một ít đàn ông chả quan tâm đến tuổi tác của mình có cao hay không, chỉ cần vừa nhìn thấy gái đẹp thì con mắt sẽ mở to để nhìn, và hận tại sao không thể nhìn xuyên qua quần áo để thấy đựơc vẻ đẹp huyền ảo bên trong của các cô gái.

Trong tửu lâu, bất kể loại khách nào cũng có, nhưng dường như tất cả đều có diện mạo giống nhau cả, tuy nhiên chỉ có tâm tư là khác nhau mà thôi.

Cái khác nhau của bọn họ lúc này là sự dũng cảm và nhút nhát.

Tên to con này thật là một người rất dũng cảm, cho nên hiện tại hắn đã đứng trước mặt cô gái áo xanh.

Huống chi cơ hội được gặp một cô gái đẹp như vậy là thật sự rất hiếm.

Cô gái áo xanh nhíu mày, quay đầu nói với lão ăn mày: "Cửu Công à, nơi này có nhiều ruồi quá đi”

Trong đại sảnh ngay cả một con ruồi cũng không có.

Lão ăn mày cười cười nói: "Đều là do tiểu nha đầu nhà ngươi cả, nếu lão già ta trẻ lại mười tuổi thì cũng có thể biến thành con ruồi mất rồi”, nói xong liền nháy mắt đưa với cô gái.

Cô gái áo xanh gắt giọng: "Cửu Công, lão …… lão thật đáng ghét mà! Con phải đi méc cha con mới được!", vừa nói xong má cô gái đã ửng hồng.

Lão ăn mày liền cười to.

Tên to con đứng trước bàn nhìn một già một trẻ đang nói giỡn, không hề để ý tới hắn, hắn bỗng dưng có chút xấu hổ, cười cười hai tiếng rồi mượn cớ say rượu tiến về trước thêm chút nữa, khuôn mặt tươi cười với cô gái áo xanh và nói: "Tiểu muội muội đừng sợ, đi theo đại gia sẽ không có ai dám khi dễ nàng đâu! Nào, tới đây bồi đại gia uống rượu nào!", nói xong liền vươn bàn tay to lớn của chụp vào vai của cô gái.

Lão Chu mập vẫn đang mỉm cười nhìn vào tràng cảnh xảy ra, trong đại sảnh tất cả khách ai cũng đều mở to hai mắt để nhìn.

Tuy nhiên tên to con vừa mới vươn tay được một khoảng thì đột nhiên quỳ xuống trước mặt cô gái.

Trong đại sảnh tiếng cười liền vang lên, hai tên đồng bọn của tên to con cũng giật mình mở to mắt nhìn hắn.

Cái mặt đen thui của tên to con đã chuyển sang đỏ.

Không một ai biết tại sao tên to con lại đột nhiên quỳ xuống.

Chỉ có người có nhãn lực thật tốt mới nhìn thấy, ngay khi tên to con vươn tay ra thì có hai vật rất nhỏ như tia chớp bay đến đánh vào “Ủy Trung Huyệt” sau hai chân của hắn, khiến cho hắn lập tức quỵ xuống.

Hai vật nhỏ rơi trên mặt đất, nhìn kỹ thì thấy chúng là hai hạt đậu phộng.

Không một ai thấy rõ đậu phộng từ nơi nào bay đến.

Rất nhiều bàn đều có gọi đậu phộng, đây là đồ nhâm nhi tốt nhất để uống rượu.

Lão ăn mày khẽ thở dài nói: "Ôi …… cho dù cô ta không muốn tiếp ngươi thì ngươi cũng không cần phải quỳ mà!"

Cô gái áo xanh nháy mắt một cái, nói: "Chỉ tiếc cho dù hắn có quỳ đi nữa, con cũng sẽ không tiếp hắn"

Tên to con đột nhiên nhảy dựng lên, rồi xoay người lại, vẻ mặt hung ác rống to: "Ai? Người nào? Là ai?"

Trong đại sảnh tất cả khách đều cúi đầu, không có một ai lên tiếng.

Tên to con cắn răng ken két rồi xoay người lại nói : "Tiểu muội ……"

Vừa mới thốt ra được hai chữ, chữ kế tiếp còn chưa kịp phát ra thì đột nhiên lại có hai hạt đậu phộng như tia chớp bay đến, đánh rất chính xác vào “Ủy Trung Huyệt” tại hai chân của hắn, “bụp” một tiếng, hắn lại quỳ xuống.

Mặt của tên to con lúc này đã đỏ hơn lửa, lần này ngay cả cổ của hắn củng đỏ lên, đỏ đến nỗi như núi lửa sắp bộc phát.

Tên to con lại nhảy dựng lên, tức giận đưa tay nắm đại một người khách ngồi gần đó, hét lớn: "Là ngươi làm phải không? Muốn giỡn mặt với đại gia hả?"

Người khách sợ đến mặt tái mét, lắp bắp nói: "Không, không …… không phải!"

Tên to con buông hắn ra, tức giận giương mắt nhìn khắp đại sảnh. Trong đại sảnh không một tiếng động, ai ai cũng cúi đầu dùng bữa, không có ai ngẩng đầu lên cả.

Tên to con lại cắn răng ken két, hàm răng ma sát vào nhau vang lên từng tiếng to, tiếp đó lại xoay người, hét lớn: "Tiểu muội ……"

'Bụp' một tiếng, hắn lại quỳ xuống. Lần này âm thanh hắn quỵ xuống đất thật lớn khiến cho hai đầu gối hắn đau đến tê dại.

Cô gái áo xanh khẽ thở dài, rồi mỉm cười nói với lão ăn mày: "Ôi …… thật tình cho tới giờ con chưa từng thấy qua người nào có da mặt dày như thế”

Lão ăn mày cười hì hì, nói: "Muốn có được mỹ nữ thì đôi khi da mặt dày cũng là một ưu điểm”

Cô gái áo xanh lại thở dài, nói: "Chỉ tiếc dù hắn có quỳ đến chết ở chỗ này, con cũng sẽ không bao giờ để ý tới hắn”

Lão ăn mày lại cười to, nói: "Thật là, có đôi khi làm đàn ông thật khổ quá, xem ra sau này muốn quỳ xuống trước ai hãy suy nghĩ kỹ một chút xem người đó có đáng để quỳ không”

Tên to con cắn răng muốn đứng lên nhưng hai chân hắn đã đau đến tê dại, vừa mới đứng lên được một chút thì “bụp” một tiếng, lại quỳ xuống, trong nháy mắt vẻ mặt của hắn quả không thể hình dung, thật dở khóc dở cười.

Hai tên đồng bọn của hắn liền chạy tới nâng hắn dậy, tên to con tức giận vùng thoát khỏi tay hai tên đồng bọn rồi hét lớn: "Tên nào dám ám toán bổn đại gia? Là tên nào?"

Trong đại sảnh vẫn không một tiếng động, ai ai cũng cúi đầu dùng bữa.

Tên to con hét một hồi lâu vẫn không có ai lên tiếng.

Tên mặt trắng nhanh nhẹn đưa tay kéo kéo tên to con rồi nói nhỏ vào tai hắn vài câu, tên to con nghe xong liền nhíu mày, sắc mặt dần thay đổi, lớn tiếng nói: "Nếu kẻ nào dám lên tiếng, đại gia đây sẽ một quyền đánh hắn thành thịt băm!", xong dừng một chút, nói tiếp: "Chúng ta đi!"

Tên lùn và tên mặt trắng liền bước tới hai bên của tên to con rồi cùng dìu hắn đi khỏi Hồng Tân Lâu.

Trong đại sảnh nhất thời vang lên nhiều tiếng cười to.

Rượu và thức ăn đã được dọn lên đặt đầy cả bàn, màu sắc các món ăn quyện vào nhau hài hòa hết sức hoàn mỹ.

Tại một ngôi thành nhỏ nơi sa mạc biên thùy này mà có thể dọn ra một bàn đầy thức ăn và rượu như thế thì thật không phải là chuyện dễ dàng, xem ra danh tiếng của Hồng Tân Lâu này cũng không phải do thổi phồng mà có.

Đột nhiên có một tên ăn mày quần áo rách nát chạy vào, hắn khỏang bốn mươi tuổi, trong tay cũng cầm một cây gậy trúc nhưng không có cầm chén xin ăn. Tên ăn mày này chạy vội tới cái bàn lão ăn mày đang ngồi, cúi người nói nhỏ vào tai lão mấy câu. Lão ăn mày gật đầu một chút rồi lại nói nhỏ với tên ăn mày vừa vào mấy câu, hắn nghe xong liền gật đầu, sau đó bước nhanh tới trước mặt một vị khách đang ngồi dùng bữa trong đại sảnh, khom người cung kính nói: "Xin lỗi đại gia”

Phương Thất chậm rãi ngẩng đầu lên, rồi cười nói: "Ngươi muốn xin cơm sao?"

Tên ăn mày khom người mỉm cười, nói: "Đại gia nói đùa, tại hạ không phải xin cơm, là Cửu Công lão nhân gia nhờ tại hạ nhắn dùm cho ngài: xin mời ngài đến uống rượu cùng lão nhân gia, đừng ngồi đây ăn đậu phộng một mình nữa”

Phương Thất mỉm cười, ngẩng đầu nhìn về lão ăn mày, lão vẫn ngồi đó mỉm cười với hắn, cô gái áo xanh ngồi bên cạnh cũng cười khanh khách vẫy vẫy tay với hắn.

Phương Thất cười nói: "Uống rượu một mình quả thật vô vị, đã có người mời ta uống rượu ngon thì mấy hạt đậu này không ăn cũng được", dứt lời liền đứng dậy bước qua.

Đã bao giờ ngươi thấy qua một tên ăn mày mời người khác uống rượu chưa?

Cũng có lẽ ngươi đã gặp qua nhưng cơ hội nhìn thấy thật sự rất hiếm, có thể trong cả đời muốn nhìn thấy được một lần đã là việc không dễ dàng rồi.

Nếu có một lão ăn mày đột nhiên mời ngươi uống rượu thì ngươi có ngạc nhiên không, có cảm thấy mình may mắn hoặc là cảm thấy rất thú vị không?

Phương Thất bước nhanh tới, cười hì hì chắp tay nói: "Lão nhân gia mời ta uống rượu ngon như vậy, vãn bối xin đa tạ trước”

Lão ăn mày cười ha ha, nói: "Có rượu ngon và người đối ẩm tốt hơn là ngồi uống rượu buồn một mình! Tiểu huynh đệ hãy ngồi xuống đi!"

Phương Thất cũng không khách khí, liền ngồi xuống ở bên phải của lão ăn mày.

Tên tiểu nhị đã nhanh chóng mang lên thêm một chén uống rượu, tên ăn mày vừa rồi chuyển lời cho Phương Thất cũng chả biết đã đi đâu nữa.

Cô gái áo xanh cười khanh khách nhìn Phương Thất.

Rượu được mang lên thật không ngờ đúng là Hạnh Hoa Thôn ba mươi năm của Sơn Tây, một luồng hơi thơm nồng phát ra, lão ăn mày liền thốt lên: "Rượu ngon! Quả nhiên là rượu ngon!", tiếp đó nâng chén hướng Phương Thất nói: "Tiểu huynh đệ, xin mời!"

Phương Thất mỉm cười chắp tay nói: "Xin mời!" , sau đó nâng chén uống một hơi cạn sạch.

Cô gái áo xanh cũng nâng chén rượu lên uống, xong quay về Phương Thất hỏi: "Huynh có phải là Lãng Tử Phương Thất Ngọc Thụ Lâm Phong không?"

Phương Thất ngẩn cả người, gương mặt không khỏi hơi đỏ lên, ngượng ngùng đáp: "Đúng vậy, tại hạ chính là Phương Thất."

Cách xưng hô “Lãng Tử Phương Thất Ngọc Thụ Lâm Phong' này của cô gái, hắn lần đầu tiên được nghe.

Trên giang hồ rất hiếm có người biết được Phương Ngọc Thụ chính là Phương Thất và ngựơc lại.

Tuy nhiên tại sao cô gái áo xanh này lại biết? Hơn nữa lại loáng cái đã nói ra một danh từ kỳ quái và tức cười như thế.

Lão đầu cười một chút rồi than thở: "Quả nhiên là một nhân tài!", sau đó quay về cô gái áo xanh nháy mắt mấy cái, nói tiếp: "Nếu lão ăn mày ta có người phụ nữ nào để ý thì ta nhất định sẽ không bỏ qua."

Vẻ mặt cô gái áo xanh đỏ bừng lên, gắt giọng: "Cửu Công …… người …… người thật đáng ghét! Con sẽ đi méc với cha là người khi dễ con”

Lão đầu cười to, nói: "Biết chắc con sẽ lấy cha con ra hù dọa ta mà, lão ăn mày ta có nói sai gì sao, thôi uống rượu, uống rượu!"

Phương Thất nhíu mày, xong đột nhiên cả kinh, lắp bắp: "Cửu Công? Tiền bối chẳng lẽ là …… chẳng lẽ là ……"

Lão đầu cười nói: "Cái gì mà tiền bối với hậu bối, lão ăn mày ngu dốt này nghe không quen, nào tiểu huynh đệ, uống rượu!"

Phương Thất lập tức cung kính nói: "Được, được, mời lão tiền bối!"

Lão đầu ha ha cười nói: "Ha ha, tiểu huynh đệ, xin mời!"

Quả nhiên là rượu ngon.

Sống trong giang hồ làm sao có thể thiếu rượu được?

“Khuyến quân canh tẫn nhất bôi tửu, tây xuất Dương Quan vô cố nhân*”, chỉ với hai câu thơ ngắn này đã nói lên được sự u buồn thê lương của người tha hương xa xứ.

Không chỉ có sự u buồn thê lương, mà trong đó còn bao hàm một loại bi ai thật sâu sắc không thể dùng lời để diễn tả.

Người sống tha hương, người trong giang hồ, có bao nhiêu người có thể không cảm thấy đau khổ, chua xót và vô vọng …… đây?

Note: * Tạm dịch:

"Rượu tiễn quân tới Dương Quan,

Phía tây nơi đó, cố nhân nơi nào?"