Đại Mạc Hoang Nhan

Chương 6: Dạ yến



Trăng lưỡi liềm lạnh lùng lặng lẽ treo mình trên trời đại mạc,rải rắc ánh lạnh khắp mặt đất. Xa xa bóng dáng Kỳ Liên sơn xám lạnh nhưmột đường viền sắt thép bao bọc, gió gào rít ào ạt, luồn vào đêm tối giá buốt thấu xương trên đại mạc.

Nhưng trong Đôn Hoàng thành lại là một cảnh tượng khác. Khác với Trung Nguyên vẫn còn có giới nghiêm,trọng trấn trên cổ đạo tơ lụa này đến đêm trái lại lại càng phồn hoa.

Thương đội ở các nơi vào nghỉ chân, mang hàng hóa kim tiền phung phá vung vẩytrong tửu lâu ca uyển, oanh hò yến hót, đèn hồng rượu lục, một vùng camúa thanh bình.

Phóng tầm mắt nhìn khắp thành cao, bóng tối đã tràn vào cao lâu. Mỹ nhân trên lầu ca múa ngày đêm không dứt.

Tuy ban ngày phát sinh sự tình trọng đại như vậy, Đôn Hoàng thành chủ không ngờ vẫn như không có gì xảy ra, vẫn uống thâu đêm, gõ chén hát vang,trái ôm phải bế, Hoắc Thanh Lôi phụng mệnh truy bắt công tử Liên Thành,còn chưa về tới, văn võ quan viên còn lại trong thành thấy công tử ThưDạ ngồi chễm chệ say sưa cười nói, người nào cũng có vẻ ngần ngừ, lạichần chừ không dám nói.

Công tử Thư Dạ thật là một nhân vật đángsợ, bao năm nay bằng bàn tay sắt quản thúc trọng trấn tơ lụa Đôn Hoàng,sinh hoạt xa xỉ, đối với vãng khách thương chinh luôn thu thuế hoa lợimức cao, tính tình âm trầm kiêu ngạo đa biến, cấp dưới cũng có tướnglãnh thương gia len lén chê trách không ưa. Nhưng công tử Thư Dạ đồngthời cũng là một Thành chủ anh minh, mười năm rèn binh luyện mã, chỉnhđốn chính vụ quân vụ Đôn Hoàng, tu kiến kênh ngòi thương dịch, thốnglãnh thần vũ quân nhiều lần đánh lui các quốc gia Tây Vực Hồi Hột ThổPhồn gườm gườm như hổ báo rình mồi gây hấn, vì vậy mà đã kiến lập uydanh trọng vọng trên con đường tơ lụa.

Hôm nay một tên trẻ miệng còn hôi sữa từ đế đô đơn độc trở về, nói muốn nắm lấy đại quyền, không phải là chuyện đáng cười sao?

Chỉ là Đôn Hoàng trên danh nghĩa vẫn còn thần phục Đại Thanh, đế đô đã cóchỉ, mà công tử Thư Dạ hồi sáng trên giáo trường lại cự tuyệt không tiếp chỉ, còn động dụng thần vũ quân cầm nã huynh đệ ruột của mình, sự tìnhbất lành như vậy, không biết Thành chủ sẽ ứng phó thế nào với cục diệnlần này?

Vũ cơ vừa múa xong khúc "Lan Lăng Vương", Hoắc Thanh Lôi đã vào tới, trình bẩm nhỏ bên tai. Nguyên lai công tử Liên Thành đã bịbắt giữ, nhưng trong đội thiết giáp ba ngàn người thương vong cũng nặngnề, ngoài mấy chục người chết trận, còn có hơn trăm người phải an dưỡngvài ngày.

- "Bị thương trên trăm người? Chưa làm cho ta hoàn toàn thất vọng... Nhưng bằng vào chút tài nghệ đó, muốn đoạt Đôn Hoàng cònchưa đủ sức đâu!" - Công tử Thư Dạ bỗng cười lên, cầm đũa sừng tê giácgõ vào mâm bạc, ca lớn - "Tương Quân đàm tiếu loan cung, Tần Vương nhấtnộ kích phữu. Thiên hạ thùy dữ phó ngô câu? Biến kỳ quần hùng thúc thủ!Tích thì khấu, tẫn vương hầu, không huyền đoạn linh hà sở cầu?"

(Tạm dịch: Tương Quân chê trách giương cung, Tần Vương tức giận gõ vùa.Thiên hạ ai giao phó ngô câu? Quần hùng xung quanh thất thủ. Năm xưagiặc, tận hết vương hầu, buông cung bẻ tên còn muốn gì nữa?).

Lời ca mãnh liệt, uyển chuyển như dòng ngân hà, vô thủy vô chung. Mọi người nhấp nhỏm, không biết công tử giờ phút này nội tâm vui hay giận, đềucầm chén trầm mặc, bạch y công tử chễm chệ trên cao, gõ chén hát vangnhư không có ai xung quanh, mỹ nhân ôm trong lòng cũng không biết làmsao, nụ cười gượng cứng đơ.

- "Công tử" - Chỉ có Hoắc Thanh Lôi không sợ, nhỏ giọng bẩm cáo - "Thuộc hạ đã thỉnh nhị công tử vào phủ, nên xử trí ra sao?"

- "Một trăm xe kim châu trong phủ khố năm nay đã kiểm điểm xong rồi chứ?" - Công tử Thư Dạ dừng tay, hỏi đột ngột, lại đi vòng qua vấn đề chônggai đó, nghiêng đầu hỏi viên quan tư khố bên kia, ánh mắt lạnh lùng. Đólà quy củ bất thành văn mỗi năm trong Đôn Hoàng phủ, mỗi khi gần đếncuối năm, Thành chủ đều muốn rút ba phần mười số tài vật từ trong phủkhố ra, thu nhập vào phủ để của mình. Nhưng số kim tiền to lớn đó khôngngờ không có ai biết đã chuyển lưu đi đâu.

Công tử Thư Dạ bằngvào sự xa hoa hưởng lạc mà dương danh Tây Vực, rất nhiều thương gia vàbá tánh đều đoán là số tiền đó đã bị y đem sung nhập vào túi riêng,phung phí trong tiêu kim quật Oanh Sào bí mật. Cho nên trong dân giancàng có nhiều lời bêu riếu nói xấu Đôn Hoàng thành chủ.

Viên quan kia vốn đang sợ hãi, lập tức té xuống ghế, vập mình hồi đáp :

- Dạ đã kiểm điểm hoàn tất từ sớm!

- "Vậy được, cứ mang vào hậu viện của phủ như năm ngoái, sau năm ngày sẽcó người đến lấy" - Công tử Thư Dạ phân phó, số của cải khổng lồ bằngmột phần ba số thuế thu trong cả năm ở Đôn Hoàng, vậy mà qua lời nói của y lại như không đáng để gãi ngứa.

Quan tư khố dạ dạ lui ra, Hoắc Thanh Lôi cũng không hỏi công tử điều dụng số tiền thuế trong khố phòng đi đâu, chỉ tiếp tục nhỏ giọng hỏi :

- Phải làm sao để xử trí nhị công tử Liên Thành?

Hắn nhấn mạnh ba chữ "nhị công tử", hy vọng công tử niệm tình máu mủ mà buông tha cho người đệ đệ duy nhất đó.

- "Nhốt vào Dao Hoa lâu, chung một chỗ với nữ nhân điên Lục Cơ kia" -Công tử Thư Dạ cầm chén vàng, đôi mắt lại khép hờ, gằn từng tiếng - "Hắn ở đế đô không học được gì, vậy để ta thân hành đi dạy dỗ hắn! Để tự tađi dạy tên khờ đó! Ta không tin cả đời hắn cứ như vậy!"

- "Côngtử?" - Hoắc Thanh Lôi thất kinh, không rõ công tử sao lại thất vọng phẫn nộ như vậy --- lẽ nào công tử hy vọng Liên Thành nhị công tử càng lãnhkhốc, càng chai đá, càng mưu mô? Công tử không lẽ trông mong lúc đệ đệcủa mình từ đế đô quay trở về sẽ bằng vào tài nghệ của chàng mà đoạt lấy quyền khống chế trong tay công tử?

Công tử Thư Dạ chễm chệ trêncao ôm mỹ nữ rượu chè ca hát, phóng túng buông thả, nhưng ý nghĩ thật sự trong nội tâm của Thành chủ có mấy ai có thể hiểu thấu? Có ai biết vịThành chủ trẻ trung với bàn tay sắt tự tin đã từng có một đoạn năm tháng thiếu niên làm sát thủ sinh nhai không thấy mặt trời, làm bạn với bóngtối. Những sinh tử kích biến, ái hận vinh nhục trong đoạn thời gian đó, e rằng người ngoài không thể nào tưởng tượng nổi.

Đêm càng lúccàng già, bạch y công tử quyền quý ngất ngưởng trên cao đã say không ít, hứng chí lại càng lúc càng cao, dùng đũa tê giác gõ chén vàng bát sứ,ca hát vang vọng, thúc giục vũ nữ thuận theo nhịp điệu của y, chớt nhãphóng đãng, gai mắt không chịu được.

Văn võ quan viên hai bên đãđứng ngồi không yên, thay phiên nhau cúi mình cáo lui, công tử Thư Dạcũng không thèm nhìn ngó, phẩy tay cho phép bọn họ thoái lui.

Đến nửa đêm, đám khách đầy nghẹt chỉ còn lại một mình Hoắc Thanh Lôi, ngồilẳng lặng nhìn Thành chủ cao ca cuồng ẩm, coi y cười lớn, đứng dậy nhảymúa, ngắt ngắt nối nối ca hát khúc nhạc mình tự chế. Trong lời ca aioán, người đôn hậu như hắn cũng cảm thấy được một nỗi niềm tuyệt vọngphẫn khích đã chồng chất bao năm.

Hắn bỗng nhớ đến chuyện xưa hồi sáng còn chưa kể hết --- Cuối cùng, Tinh Thánh Nữ tại sao không cùngcông tử chạy trốn khỏi Đại Quang Minh cung? Công tử kể lúc y lần mò leolên vách đá dựng đứng, mưu toan rời khỏi tuyệt đỉnh Côn Luân, thiếu nữđó dưới vách núi đã giương ngân cung bắn liền mười ba mũi! Mũi cuối cùng đã ghim chặt y trên vách đứng.

Tại sao lại như vậy?

Nhưng hắn không dám hỏi. Nếu công tử không kể, vấn đề đó vĩnh viễn không có ai dám hỏi.

- "Ngươi còn chưa đi?" - Tựa hồ chung quy đã hết hứng, lời ca bên tai đãngưng, công tử Thư Dạ say túy lúy, loạng choạng dựa vào người vũ cơ bước vào nội thất, chợt nhìn thấy Hoắc Thanh Lôi đeo kiếm ngồi giữa bàn ghếngổn ngang.

- "Công tử say ghê gớm như vậy, mạt tướng sợ có chuyện không hay" - Hoắc Thanh Lôi thành thành thật thật hồi đáp.

Công tử Thư Dạ cười lớn, giơ tay dụng lực vỗ vai ái tướng tâm phúc của mình :

- Hay, hay, ngươi không ngờ không bị Lục Cơ lung lạc. Không hổ là nam nhân!

Nếu không, ngươi đáng lẽ có thể mài kiếm cho bén, xông tới thừa lúc ta saymèm chặt đầu ta! Bất quá, ngươi nghĩ ta say thật sự sao?

Vị côngtử quyền quý rượu lấm đầy người vỗ vai Hoắc Thanh Lôi, chợt hỏi nhỏ,thần sắc trong ánh mắc lại sáng như yêu quỷ, nhìn khiến cho người ta bủn rủn rùng mình.

- "Ta cả đời này chỉ dám uống say trước mặt mộtngười... Thế nào gọi là bạn chi giao sẵn sàng chết vì nhau, ngươi cóbiết không? Bởi vì chỉ cần gã muốn giết ta, ta vẫn chịu chết trong taygã" - Công tử Thư Dạ một tay dựa vào vũ cơ, một tay sờ sờ cổ mình, lảođảo cười lớn - "Đầu lâu tốt chỉ dâng cho tri kỷ! --- Đó chính là bạn chi giao sẵn sàng chết vì nhau, vẫn cảnh chi giao!"

Ánh trăng bênngoài rất sáng, lăn tăn như thủy ngân trải phủ khắp nơi. Hoắc Thanh Lôiẩn ước có một cảm giác bất tường, lời nói của công tử tựa hồ đang đoáihồi một đoạn đời của y.

- "Là Mặc Hương?" - Hắn chung quy nhịn không được, hỏi tiếp một câu.

Công tử Thư Dạ rùng mình, ngưng bước, ngẩng đầu vọng nhìn nguyệt quang nhưmàn sương lạnh ngoài đình, không biết đang nghĩ ngợi gì. Một hồi lâusau, thanh âm của y mê mẩn bần thần thầm thì :

- Mặc Hương? Đó là cái tên giả để xứng hợp với kiếm... Ta cũng không biết tên thật của gã là gì mà đã coi gã như huynh đệ...

Hoắc Thanh Lôi không nói gì, chỉ lẳng lặng lắng nghe, hắn biết công tử rất ít khi có cơ hội dốc bầu tâm sự như vậy.

Công tử Thư Dạ ngẩng đầu, nhìn vầng trăng lạnh giữa không trung, lẩm bẩm :

- Cũng là một đêm trăng như vầy... toàn đỉnh Côn Luân chỗ nào cũng nhuộmđầy máu tươi! Lúc mưu tính cùng Sa Mạn Hoa đào tẩu, ta cũng không bỏ rơi gã. Ta nói cho gã biết vị trí của bí đạo, muốn giúp gã cùng chạy trốnvới bọn ta --- Kết quả... khà khà, đêm khuya mùng chín tháng chín, tachưa thấy Sa Mạn Hoa, lại đã thấy vô số cao thủ võ lâm Trung Nguyênthình lình xuất hiện trong Đại Quang Minh cung! Những người đó là từtrong bí đạo đó đi xuống!

Hoắc Thanh Lôi thất thanh la nhỏ --- Đi xuống từ trong bí đạo đó? Nói như vậy...

Thanh âm của công tử Thư Dạ từ từ hạ thấp, mang theo một nỗi trầm uất đã chìm lắng đến đáy sâu vô tận sau biết bao năm tháng :

- Không biết vì sao, những người võ lâm Trung Nguyên hễ thấy người làgiết, lại độc nhất một mình ta không ai chịu giao thủ --- Sau này, tamới biết Mặc Hương đã dặn đi dặn lại bọn họ không được giết ta. Gã không phải là một nô lệ vô danh, không ngờ là người của võ lâm Trung Nguyênphái đến nằm vùng trong tổng đàn Minh giáo! Ta và gã vào sinh ra tử nămnăm, không ngờ chưa từng biết thân phận chân chính của gã. Lúc đó, ta có phải còn ngu xuẩn hơn cả Liên Thành không?

- "Võ lâm TrungNguyên đến ngày nay vẫn nên ghi nhớ cái đêm đó: thất đại môn phái độttập Côn Luân Quang Minh đỉnh, sát thủ Tu La Trường toàn quân không cònmột người sống sót, cả Giáo vương cũng thụ trọng thương --- Cao thủ dẫnđầu của thất đại môn phái không ngờ cũng không ai sống sót trở về" -Công tử Thư Dạ bần thần hồi tưởng về trận huyết chiến năm xưa - "Sautrận chiến đó, võ lâm Trung Nguyên phái nào cũng tiêu điều, mà Ma giáocũng kiệt quệ không vực dậy nổi. Song phương đều xếp cờ cất trống, bồidưỡng tinh nhuệ mới".

Trong cái đêm chém giết hỗn loạn đó, y mười tám tuổi đầu ngơ ngẩn đứng trên con đường bí đạo nơi hậu sơn đó, trongmắt dâng đầy niềm tuyệt vọng --- Y biết cô gái mình yêu cũng không thểcùng với y trở về cố hương nữa... Sa Mạn Hoa toàn thân nhuộm máu xông ra khỏi đám đông, đang nhìn y. Ánh mắt đó... y cho đến nay mỗi lần nhắmmắt là thấy lại ngay. Có một trăm cái miệng cũng không biện hộ giảithích gì được. Giây phút đó y chỉ muốn chết. Hoặc giả chỉ có cái chếtmới có thể chứng minh y tịnh không phải là đồng đảng của Mặc Hương, tịnh không phải là người Trung Nguyên phái đến nằm vùng!

Công tử Thư Dạ thở dài, ánh mắt từ từ biến thành giá buốt :

- Ta hoàn toàn chán nản thoái chí, lúc đó đối với mọi việc xung quanh bên ngoài đều mất hết tâm tưởng tri giác để ý. Mặc Hương lôi kéo ta đangthất thần, phóng lên bí đạo mang tên "Thiên Thê", Thang Trời, trên váchđứng. Sa Mạn Hoa phẫn hận cùng cực, từ bên dưới bắn liên tục mười ba mũi tên, đều bị Mặc Hương nhất nhất gạt rớt. Nhưng mũi cuối cùng chung quyđã bắn ghim người ta trên vách đứng, cả tóc của ta cũng bị tiễn khí bắnphá nát bấy, đâm cắt vào da thịt! --- Nếu quả không phải có mặc ThiênTàm Y hộ thân, ta đáng lẽ đã chết liền ngay lúc đó.

Nói đến đó, công tử Thư Dạ nhấc tay án trên vết sẹo giữa ngực, phảng phất lại có một nỗi đau xót kịch liệt vùng lên.

- "Lúc đó ta thấy Mặc Hương một mặt bấu leo lên, một mặt dụng kiếm chémđứt những cọc gỗ bí ẩn có thể dùng để đặt chân bước lên Thiên Thê. Takinh hãi khủng khiếp: gã không ngờ lại muốn cắt đứt thông lộ duy nhấtđó, để cho đám tinh anh của võ lâm Trung Nguyên cùng chết trên tuyệtđỉnh Côn Luân! Gã bị võ lâm Trung Nguyên coi như một con cờ, sử dụng như một con cờ thí, một mai có cơ hội, lại lật đổ bàn cờ chôn hết kỳ thủ!" - Thanh âm của công tử Thư Dạ hơi run rẩy, đột nhiên không nói gì, hiểnnhiên tình hình hôm đó vẫn còn khiến y kinh tâm động phách.

Hoắc Thanh Lôi nghe kể cũng biến sắc, lại khắc chế không cho mình nói gì.

Công tử Thư Dạ dụng lực xoa xoa vết thương cũ trên ngực, phảng phất nhữngsợi tóc xanh đứt đoạn vẫn còn lưu chuyển trong huyết mạch giữa lồng ngực y, cuộn thắt linh hồn y, khiến cho y vô phương hít thở. Qua một hồi rất lâu, khi nàng vũ cơ cũng đang phát run lẩy bẩy giữa hàn khí đêm khuya,công tử Thư Dạ ôm lấy mỹ nhân, trên mặt lại có một thứ tình cảm man mác :

- Khi ta tỉnh dậy, lại thấy Mặc Hương đang cõng ta, tay chân bấu móc trên đá băng ngàn trượng mà bò leo. Trên tay và trên mặt gã đều đầy vết trầy xước rướm nhuộm máu, hơi sức gần tàn... là gã đã cứu ta.

Huynhđệ của y đã bán đứng y, nhưng khi y bị thương nặng gần chết, lại khôngchịu quăng bỏ y mà tìm sống một mình. Mặc Hương cõng y từ Đại Quang Minh cung chạy ra, băng qua núi tuyết, xuyên qua đại mạc... biết bao nhiêulần bọn họ kề cận bến bờ tuyệt vọng, Mặc Hương lại thủy chung không chịu buông y, bao nhiêu đồ ăn còn lại đều giữ cho y, bất kể y chưởi mắng cỡnào cũng không rời bỏ. Lúc giữa đại mạc tìm không ra nguồn nước, thậmchí còn cắt cổ tay dùng máu của mình cho y giải khát! Trên đường đôngquy cửu tử nhất sinh, y đã được Mặc Hương cứu sống biết bao nhiêu lần?

Sau khi về đến Đôn Hoàng, vì lo sợ y về tới còn mang trọng thương sẽ bị kếmẫu dùng mưu độc hại chết, Mặc Hương ẩn thân bên cạnh ngấm ngầm bảo vệ,lại đã giúp y phá tan bao nhiêu âm mưu, bao nhiêu lầm ám sát?

Ytừng có lúc mong được chết hết sức, lại vì di chúc lúc cha già qua đờimà tạm hoãn: Liên Thành còn chưa thành nhân, Cao thị một nhà đã thủ hộĐôn Hoàng bao năm nay, trước khi chưa có người kế thừa thích hợp xuấthiện, y không thể bỏ mặc như vậy.

Y đối với Mặc Hương cũng đãtừng thù hận ghét giận khắc cốt, lại chung quy đã ngã quỵ dưới sự đền bù và bảo vệ cố chấp của đối phương.

- "Gã nói gã coi ta như huynh đệ. Nhưng gã lại nói, gã không thể không bán đứng ta.

Gã chỉ là một con cờ, sở hữu của gã đều lọt trong tay những kỳ thủ" - Công tử Thư Dạ bỗng cúi đầu cười lên, trong mắt đột nhiên có lệ quang - "Lúc đó ta vốn hận gã cực kỳ, nhưng vượt qua con đường cửu tử nhất sinh đó,ta chung quy đã tha thứ cho gã".

- "Ta hiểu được nỗi khổ tâm làmmột con cờ của Mặc Hương --- bằng vào thân phận địa vị đương thời củagã, làm được như vậy, tận hết toàn lực bảo vệ ta đã là mức độ cao nhấtrồi. Những năm qua, ta vẫn coi gã là huynh đệ" - Công tử Thư Dạ bỗng qay đầu nhìn Hoắc Thanh Lôi - "Cho nên, nếu có một ngày ngươi ?không thểkhông? bỏ rơi ta, ta tất nhiên cũng có thể tha thứ cho ngươi".

- "Công tử!" - Hoắc Thanh Lôi hoảng kinh, lập tức quỳ xuống - "Thuộc hạ tuyệt không phản bội công tử!"

- "Không cần phải thề thốt không phản bội ta... ngươi nên phát thệ khôngphản bội lại Đôn Hoàng" - Ánh mắt công tử Thư Dạ tỉnh táo vô cùng, dựamình vũ cơ đi về phía Oanh Sào, lẩm bẩm - "Ngươi không những là gia thần của Cao thị, mà còn là tướng quân của Đôn Hoàng --- ngươi chỉ cần thủhộ tòa thành này, không cần biết chủ nhân của nó là ai".

HoắcThanh Lôi ngây người, càng lúc càng phát giác lời nói của công tử có ýnghĩa bất tường. Nhưng công tử Thư Dạ đã theo mỹ nhân đi xa.

Đang bước đi, công tử mùi rượu đầy mình bỗng lại lên giọng hát vang :

-... tùng lai thành bại nhất bôi trung. Đương thì thùy gia nữ, cố phán hữutương phùng. Trung gian lưu liên ý, họa lâu kỉ vạn trọng. Thập bộ sátnhất nhân, khảng khái tại Tần cung. Linh linh bất khẳng đạn, phiên tiênảnh kinh hồng. Nại hà giang sơn sanh không đồng, tri kỷ sanh tử lưỡngtranh vanh. Bảo đao ca khốc đạn chỉ mộng, vân vũ tung hoành phúc thủkhông. Bằng lan vô ngữ ngôn, đê ngang mạn tam lộng: vấn anh hùng, thùythị anh hùng?.

(Tạm dịch:... từ đây thành bại trong một chén.Bóng hồng lo sớm tối, trông mong ngày tương phùng. Lòng tràn niềm lưuluyến, ngăn trở vạn dặm trùng. Mười bước lấy một mạng, khảng khái tạiTần cung. Trù trừ không muốn bắn, vùn vụt cánh chim run. Giang sơn saocứ xoay sấp ngửa, tri kỷ sinh tử đứng chênh vênh. Bảo đao khóc ca vùngtỉnh mộng, mây mưa tung hoành bỗng tay không. Dựa cột không cất tiếng,thăng trầm buông ba vần: hỏi anh hùng, ai là anh hùng?)

* * * * *

Trên thành cao đèn lửa sáng ngời, ca múa không ngưng. Mà ngoài thành giữa biển cát gió rét lại cũng có người đang xướng ca.

Đống lửa bập bùng rừng rực, thè lưỡi nhảy múa, run rẩy rọi lên mặt người.Giọng ca cũng run rẩy, người dẫn giọng là một hài tử tóc quăn mười tuổi, vận bạch y, quỳ trước đống lửa hát bằng tiếng Ba Tư :

- Trời đất là quán trọ phiêu diêu, ngày đêm là cửa ngõ thời gian, bao nhiêu đếvương và vinh hoa, bao nhiêu thời thế vội vàng trôi mất --- đến như nước chảy, đi như gió.

Đứng sau lưng hài tử là Thánh Nữ Sa Mạn Hoađầu đội giáo quan chạm trỗ lá vàng, nàng vận trường bào trắng, quanh cổvà vạt áo có đường viền rộng màu đậm. Tất cả đám giáo đồ Minh giáo ởđằng sau, đội mũ trắng, vận bạch y, rũ tay đứng thẳng, sắc diện bi thống lắng nghe đứa bé trai dùng tiếng Ba Tư xướng bài ca dao cổ xưa. Thiếuniên Già Á là người hát, thường dùng lời ca truyền bá giáo nghĩa củaMinh Tôn, nhưng giờ phút này là đang cầu siêu cho giáo đồ tử nạn.

Thiếu niên Già Á nhìn tường thành cao xa xa đèn lửa không dứt, tiếp tục ca :

- Người ta nói nhà trời là cái chậu lật ngược, bọn ta bò lổm ngổm giữa sinh và tử.

Minh Tôn là từ phụ của ta, dẫn dắt bọn ta cùng trở lại vùng đất hứa bến bờbên kia --- đến như nước chảy hề, đi như gió. Không biết đến từ đâu hề,cùng về lại chỗ đó!

Sa Mạn Hoa lẳng lặng lắng nghe lời ca củathiếu niên Già Á, bất chợt cũng để rơi hai dòng lệ. Nàng hướng về phíađống lửa quỳ xuống, tất cả giáo đồ của Minh giáo cũng cùng quỳ theoThánh Nữ, cùng nhất tề xướng ca :

- Đến như nước chảy hề, đi như gió. Không biết đến từ đâu hề, cùng về lại chỗ đó!

Sinh mệnh tiêu tán, cũng bất quá như vậy thôi sao? Cầu nguyện Minh Tôn phùhộ cho những giáo đồ đã chết đều cùng nhau đi đến vùng đất hứa bên kiabờ.

- "Thánh Nữ, nàng có thể báo thù cho bọn ta, có phải không?" - Thiếu niên Già Á bò bằng đầu gối lên, hôn đầu ngón chân của Sa Mạn Hoa, ngẩng đầu đưa mắt nhìn vị Thánh Nữ tối cao vô thượng một cách kỳ vọng.

Nàng thất thần cúi nhìn đứa bé, trong đôi mắt nâu sẫm của nó không ngờ đã tụ tập biết bao cừu hận và hắc ám như vậy, khiến cho nàng không khỏi rùngmình run rẩy.

Giết Đôn Hoàng thành chủ kia? Nàng thậm chí vôphương trả lời câu hỏi của giáo đồ tôn kính đó --- vừa nhớ tới con người mình giao thủ trên thành đầu hôm qua, trong đầu nàng lại đau đớn âm ĩkhôn tả, làm cho nàng vô phương hít thở nổi.

- "Phải, Tinh ThánhNữ nhất định có thể bắn một tiễn đánh tan Đôn Hoàng, thống lãnh bọn tađông khứ Trung Nguyên!" - Trưởng lão Diệu Thủy đứng một bên hồi đáp thếnàng.

Thiếu niên Già Á hoan hỉ hôn lên đầu ngón chân của Tinh Thánh Nữ liên tục, ca hát :

- Tỉnh dậy đi, Đôn Hoàng thành kia! Vầng thái dương đã xua tan đêm đen,bóng tối đã trốn chạy khỏi bầu trời, kim tiễn sáng lạn bắn trúng mái Đôn Hoàng; Thánh nữ với ngân cung kim tiễn, thống lãnh bọn ta đông khứ!

Tất cả giáo đồ đều quỳ xuống xung quanh đống lửa, tôn kính nhìn Tinh Thánh Nữ, hát vang trời theo Già Á.

Nhưng nàng lại ngây ngô như tượng gỗ, chỉ cảm thấy cơn đau trong não càng lúc càng kịch liệt, cơ hồ không còn thở nổi. Trưởng lão Diệu Thủy một mựcđứng kề bên quan sát sắc mặt của Thánh Nữ, nhìn thấy biểu tình lao đaocủa nàng, lập tức kéo nàng đi xa xa. Sắc mặt của lão phụ vừa từ ái vừaquan thiết --- Lúc Sa Mạn Hoa từ Miêu Cương Bái Nguyệt Giáo đến Côn Luân còn chưa đầy mười tuổi, bà ta đảm đương chức trách sư phó, một mực coivị tiểu Thánh Nữ đó như con ruột của mình, thương yêu vô bờ bến.

Sa Mạn Hoa thình lình ngồi bệt trên gò cát, ôm lấy đầu mình, không chịu được lực áp bức phải la lên :

- Trưởng lão, trong đầu ta thật ra là sao đây? Ba mũi đinh kia... ba mũi đinh sao lại ghim trong đó? Ta không nhớ...

- "Đó là vì không nhớ được quá khứ cho nên tâm lý nghi ngờ, không dám hạthủ, có phải không?" - Trong mắt Diệu Thủy tràn ngập vẻ thương cảm tộinghiệp --- Trong trường biến loạn mười năm trước, đứa bé này đã chịubiết bao khổ ải! Đến hôm nay, cho dù đã ghim kim châm phong bế não bộ mà vẫn thống khổ như vậy sao? Lão phụ thở dài - "Ta biết, Thánh Nữ luônluôn lo nghĩ thắc mắc về chuyện kim châm phong não".

- "Từ Phụ tại sao lại phải phong bế ký ức của ta?" - Sa Mạn Hoa thất thần hỏi.

Sắc mặt Diệu Thủy trầm trọng, thở dài nhè nhẹ một tiếng :

- Là Thánh Nữ cầu xin Từ Phụ dùng kim châm phong não cho mình.

- "Cái gì?" - Sa Mạn Hoa giật nảy mình, ngẩng đầu - "Ta cầu xin Từ Phụ? Ta muốn quên cái gì?"

- "Quên đi Cao Thư Dạ đã bán đứng nàng --- Quên đi nàng đã từng vì y màbội phản Minh Tôn --- Quên đi chỉ vì một ý niệm sai trái đã mang đến tai nạn khủng khiếp cho toàn giáo" - Giữa sa mạc đêm lạnh thấu xương, lờinói của Diệu Thủy vừa phát ra đã ngưng kết cả hàn khí, lão phụ nhântrong mắt cũng loang loáng lãnh quang - "Nàng năm đó bắn liên tục mườiba mũi tên ghim người Thư Dạ trên vách đứng, khi trở về hai năm tròn vôphương cầm được cung --- Nàng quỳ trước ngọc tọa của Giáo vương, khẩncầu Giáo vương dùng kim châm phong não cho nàng. Từ Phụ yêu thương nàng, liền đáp chuẩn cho nàng".

Sa Mạn Hoa thất thần ngẩng đầu lên, đầu nàng như muốn toét vỡ. Thật sao? Thật là như vậy sao?

Nàng chỉ cảm thấy lời nói của Diệu Thủy mỗi một câu như một mũi đinh đóngngập nơi sâu kín nhất trong nội tâm nàng, xuyên thủng bất cứ tường lũykiên cường cứng cỏi nào --- Nàng bỗng khích động, bất chấp tất cả thòtay ra sau ót, muốn rút ra ba mũi kim châm!

- "Ngừng tay!" - Diệu Thủy xuất thủ ngăn cản, hét lớn - "Nàng nếu tự mình loạn động kim châm, lúc rút ra sẽ chính là lúc tàn hủy đầu mình!"

Ngưng một lúc, lão phụ nhìn Tinh Thánh Nữ sắc mặt tái nhợt, từ ái thở dài, tựa hồ như không còn cách nào khác :

- Không cần phải nôn nóng --- Giáo vương đã có dặn, nếu nàng vô phươnghoàn thành được nhiệm vụ lần này, liền lệnh cho Nguyệt Thánh Nữ tiếpnhận thay nàng. Ta cũng đã phái người đi Hồi Hột thông tri cho NguyệtThánh Nữ, nội trong vài ngày nàng ta sẽ thống lãnh nhân mã đến Đôn Hoàng chi viện.

- "Nhị thư thư..." - Nghe đến cái tên đó, trước mắthiện dần khuôn mặt cương nghị quyết đoán của Nguyệt Thánh Nữ, Sa Mạn Hoa chợt bình tĩnh trở lại - "Chị ta cũng phải đến sao? Ta thật vô dụng,phải nhọc đến nhị thư từ Hồi Hột kéo đến".

Nguyệt Thánh Nữ MaiNghê Nhã, Công chúa và Giáo mẫu của Hồi Hột phải dẫn đám hắc y sát thủcủa Tu La Trường đến Đôn Hoàng sao?