Đại Mạc Dao

Quyển 2 - Chương 14: Vũ điệu tình yêu



Tôi không biết mình tự đi về nhà bằng cách nào, cả người giống như vừa bị rút cạn sức, mệt đến mức chỉ muốn nằm xuống. Vừa vào phòng xong lại phát hiện ra mấy món đồ gốm sứ bày trên bàn đều đã bị gạt bay xuống đất, ngổn ngang bừa bãi. Tôi thở dài một hơi nặng nhọc, vội xoay người đi sang Hoắc phủ.

Vừa nhìn thấy tôi, Trần thúc liền gọi tôi lại, nói: “Tối qua tướng quân từ trong cung vội vã quay về, đặc biệt đến Nhất Phẩm cư mua mấy món điểm tâm mà cô nương thích ăn, nói vẫn kịp để cả hai cùng ăn tối. Thấy cô nương không có nhà, ta nói sai người đi đón, tướng quân lại bảo tự mình đi đón. Lúc đi thì hứng khởi xông xáo, suốt đêm không về, ta cứ tưởng tướng quân cùng cô ăn nương ăn bên đấy. Kết quả hôm nay mặt trời lên cao mới quay về, không uống ngụm nước nào, không ăn một miếng gì, giam mình trong phòng, không cho ai vào. Tướng quân vừa ra ngoài trước khi cô nương đến, sắc mặt cực kỳ khó coi, ta nghe Hồng cô nói suốt từ hôm qua tướng quân chưa ăn uống gì, cả đêm ngồi trông phòng cô nương.”

Trần thúc cố giữ giọng ôn hòa nói: “Ngọc cô nương, Mạnh Cửu gia đúng là một trang nam nhi thực thụ, chúng ta cũng cảm thấy có lỗi với Cửu gia…” Khuôn mặt ông hiện lên nét áy náy: “Nhưng tướng quân đối xử với cô nương cũng là toàn tâm toàn ý, vì cô nương mà từ chối cả việc bệ hạ tứ hôn. Ngoài hoàng hậu nương nương và Vệ Thanh đại tướng quân ra, quan hệ với các trưởng bối khác trong nhà cũng đều nảy sinh khúc mắc, ta từng làm chuyện hổ thẹn với cô nương, nên không dám nói nhiều, chỉ là… ôi!”

Hoắc Khứ Bệnh vừa khoẻ lại, tuy nhìn bề ngoài thì ổn, nhưng làm sao chịu đựng được sự giày vò thế này? Lòng quá đỗi lo lắng, tôi không ngăn được giọng trách cứ: “Vì sao mọi người không khuyên giải tướng quân chứ?” Lời vừa ra khỏi miệng, đã biết mình hồ đồ quá rồi. Khứ Bệnh làm sao chịu nghe người khác khuyên? Vội xin lỗi Trần thúc: “Con nói lỡ lời rồi, Trần thúc có biết Khứ Bệnh đi đâu không?”

Trần thúc lắc đầu: “Tướng quân không cho ai theo, có lẽ sang bên nhà phu nhân, hoặc là sang bên công chúa, hoặc là nhà Công Tôn tướng quân, hay là tìm quán rượu nào rồi.”

Tôi xoay người ra khỏi cửa: “Con sẽ đi tìm.”

Từ phủ đệ của công chúa Bình Dương sang phủ đệ của Công Tôn tướng quân, từ phủ đệ của Công Tôn tướng quân sang Trần gia, lại tìm khắp các tửu lầu và phường ca múa có tiếng trong thành Trường An, nhưng hoàn toàn không có dấu vết nào.

Lúc tôi ra khỏi Thiên Hương phường, đã là nửa đêm.

Đứng dưới đèn lồng trước cửa Thiên Hương phường, hoang mang nhìn màn đêm yên tĩnh xung quanh. Khứ Bệnh, chàng rốt cuộc đang ở đâu?

Trong lòng vẫn còn một tia hy vọng, nghĩ rằng chắc hắn đã về phủ, lại gấp rút chạy về Hoắc phủ, người trông giữ cửa vừa nhìn thấy tôi đã lắc lắc đầu: “Tướng quân vẫn chưa quay về ạ. Trần quản gia cũng đã sai người đi tìm khắp nơi rồi, nhưng chưa tìm thấy.”

Tôi không nói câu nào lại rảo bước quay ra màn đêm đi tìm.

Trong tích tắc chợt nghĩ, có lẽ hắn đang ở một chỗ.

Mới qua rằm chưa lâu, trăng trên trời vẫn còn, ánh trăng trong veo lưu chuyển, chiếu rọi khắp núi khiến cho uyên ương đằng xanh biếc sáng lên như được tạc bằng ngọc bích.

Tôi chạy men theo đường núi trống uyên ương đằng: “Khứ Bệnh! Khứ Bệnh! Khứ Bệnh…”

Tiếng gọi vang vọng giữa khe núi, vọng đi vọng lại, nhưng chỉ toàn âm thanh của mình tôi.

Từ chân núi lên đỉnh núi, cả quả núi chỉ có tiếng gió thổi qua uyên ương đằng đáp lại tôi. Hoắc Khứ Bệnh, chàng muốn bỏ thiếp rồi sao?

Từ ngày hôm kia đến giờ, người cứ căng ra như dây đàn, chẳng hề được nghỉ ngơi. Bi thương quá không thể gồng mình được nữa, tôi kiệt quệ quỳ thụp xuống đất, bưng mặt khóc nức lên những âm thanh nửa cười nửa khóc mà chính mình cũng không hiểu nổi.

Trong khoảng thời gian này, tôi giống như hạt đậu nghiền trong cối đá, bị hai phiến đá trên dưới nghiền đến sắp sửa tan xương nát thịt. Hai hòn đá bọn họ đau khổ, nhưng bọn họ có biết tôi cũng đau khổ không?

Một đôi tay gỡ tay tôi ra, đôi mắt đen lay láy nhìn chằm chằm vào tôi, không nói câu nào.

Tôi cứ tưởng hắn sẽ không xuất hiện nữa, nhìn hắn một hồi lâu, ngây ngẩn hỏi: “Chàng vẫn còn cần thiếp chứ?”

“Ta cứ tưởng nàng sẽ không quay lại.” Trong đôi mắt hắn lồ lộ cả nỗi đau lẫn niềm vui, hắn nói từng chữ một: “Trước đây lúc chưa có được nàng ta đã nói tuyệt đối không buông tay, bây giờ thì càng không buông.”

Trái tim treo lơ lửng nãy giờ của tôi lập tức rơi về vị trí cũ, tôi thở dài rúc vào lòng hắn: “Thiếp mệt lắm, mệt lắm, mệt lắm! Chàng đừng có giận thiếp. Cửu gia vì giúp chàng trị bệnh, nên bị ốm rất nặng, thiếp ở lại bên đấy…” Hắn bỗng hôn tôi, nuốt hết những lời trong miệng tôi, mãnh liệt gần như thô bạo, mãi lâu sau hai người mới tách ra.

Tôi quá mệt mỏi, đầu óc không nghĩ ngợi được gì, hỏi ngây ngô: “Chàng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì sao?”

Đôi mắt hắn giờ tràn ngập những vì sao lấp lánh, không còn màu đen trầm mặc ban nãy nữa. Hắn cười ghé môi hôn tôi: “Ta chỉ cần biết chuyện này chỉ có mình ta được làm là đủ. Nói gì thì nói, hai người quen biết trước, vả lại từ đầu đến cuối thủ đoạn hành sự của ta vốn không quân tử cho lắm, cục diện hôm nay cũng có lỗi của ta, người không phải cỏ cây, sao có thể vô tình? Có một số chuyện không phải nói quên đi là có thể quên ngay, ta biết nàng đã cố gắng, ta sẽ cho nàng thời gian.”

Tuy Trần thúc đã đến xin lỗi, nhưng Hoắc Khứ Bệnh hôm đó lại chỉ phủi tay bỏ đi, về sau cũng không thấy hắn có chút áy náy gì. Vì hắn đột nhiên bị ốm, tôi không muốn lại dây dưa vào những chuyện không vui trong quá khứ, đành chọn cách gắng quên.

Đây là lần đầu tiên hắn nói những lời này, không phải ép buộc mà là bằng lòng cho tôi thời gian, bằng lòng tin tưởng tôi. Sự ấm áp trỗi dậy trong trái tim tôi, nỗi uất ức và tủi thân chôn giấu bấy lâu bỗng tan biến hết, tôi vươn tay ra ôm chặt lấy hắn.

Tất cả đều thấu đạt không cần nói gì, động thái của tôi chính là đáp án tốt nhất cho hắn, hắn mừng rỡ thở phào một tiếng, cũng ôm chặt lấy tôi.

Hai tấm thân áp sát, da dẻ miết vào nhau, đột nhiên cảm thấy nơi bụng dưới có thứ gì cưng cứng cấn vào mình, không khí nhu tình ấm áp lập tức thay đổi. Hắn xấu hổ dịch nửa dưới người đi: “Ta không nghĩ gì nhiều, là tự nó không nghe lời.”

Hiếm khi thấy hắn thế này, tôi gục mặt vào vai hắn mà cười.

Người hắn cứng ngắc một lúc lâu, ngoái đầu hôn vành tai và cổ tôi: “Ngọc nhi, ta rất muốn nàng, nàng có đồng ý không?”

Tôi vùi mặt vào ngực hắn, nhẹ giọng cười, không nói gì, hắn bật cười: “Không nói gì tức là không phản đối? Ngọc nhi, nếu có con, phải làm sao?”

Tôi trả lời một cách thoải mái: “Có con thì có con thôi! Chẳng lẽ chúng ta không nuôi nổi?”

Vốn cho rằng hắn sẽ rất vui, nhưng không ngờ hắn lại trở nên trầm mặc, gương mặt không lộ biểu cảm gì, hỏi lạnh tanh: “Nếu sau khi nàng có thai rồi ta vẫn không thể cưới nàng, nàng hiểu như thế nghĩa là gì không? Nàng biết người ta sẽ nói gì về nàng không?”

Tôi gật đầu, hắn bỗng bế tôi lên, vội vã lao qua thung lũng. Thoạt đầu tôi còn không hiểu ý hắn, sao lại không phải hướng quay về phủ?

Nhớ ra người này không chuyện gì trên đời mà không làm được, tôi giật mình thảng thốt: “Chàng định làm gì? Không phải muốn làm chuyện đó ở đây đấy chứ?”

Hắn cười như thể đương nhiên: “Hiểu ta chỉ có Ngọc nhi! Bên kia có một suối nước nóng, ngâm mình trong đó tuyệt đối sẽ không bị lạnh. Lấy đất làm chiếu, lấy trời làm chăn, lại ở giữa nước, cảm giác ắt là tuyệt vời, so với trong phòng khẳng định thú vị hơn nhiều. Huống hồ đã nhịn đến nửa năm rồi, chúng ta cũng đã nghĩ thông, ta không muốn đợi thêm một giây nào nữa.”

“Nhưng mà… nhưng mà trời sắp sáng rồi!”

Hắn nhẹ nhàng đặt tôi lên tảng đá bên suối nước nóng, vừa giúp tôi cởi y phục vừa nói: “Thế không phải càng tốt sao? Thời khắc đêm tối và ban ngày giao nhau, chính là thời khắc thiên địa âm dương giao hội, nàng còn nhớ mấy cuốn sách ta tìm giúp nàng không? Trong cuốn sách nói lúc này chính là thời khắc động phòng tốt nhất…” Hắn nói xong, đã kéo tôi trượt vào trong suối, tiếng nói đều bị nước nuốt hết.

Hắn sợ tôi lạnh, xuống nước rất nhanh, chụp tóc bằng ngọc trên đầu vẫn cài. Tôi giơ tay giúp hắn tháo, mái tóc đen của hắn lập tức xõa trong nước, tình cảnh này có hơi quen thuộc, tôi không nhịn được nhoẻn miệng khẽ cười.

Hắn ngây ngẩn người, lúc hiểu ra, liền kéo tôi đến trước mặt hôn thật sâu. Một nụ hôn rất dài, dài đến mức cả tôi và hắn đều là hai người luyện võ, nhưng đến lúc chúng tôi nổi lên mặt khỏi mặt nước, cũng hết cả hơi.

Hắn bật cười nói: “Suýt nữa quên mất tâm nguyện ngày đấy, hôm ấy trong nước rất muốn hôn nàng, nhưng nàng hung dữ quá, ta chỉ mới nắm tay, nàng đã định phế ta rồi. Ngọc nhi, hôm đó nếu thực sự để nàng đá trúng, bây giờ chắc nàng phải hối hận chết mất?”

Tôi “hừ” một tiếng, bĩu môi nói: “Thiếp không hối hận.”

“Thế thì ta sẽ hối hận, hối hận mình hôm đó nhìn thấy mà không ăn được! Nhưng mà hôm nay ta sẽ…” Hắn cười làm bộ mặt hổ đói tìm mồi, ôm chặt lấy tôi, hôn như mưa, lên mặt tôi, cổ tôi, ngực tôi…

Thái y bắt mạch lần nữa cho Khứ Bệnh, nói ngay là ổn cả rồi, nhưng Trương thái y bắt mạch xong, phải qua một ngày nữa, mới kê một danh sách, không cần dùng thuốc, chỉ cần điều dưỡng qua đồ ăn hằng ngày.

Nguyên nhân Trương thái y chậm một ngày mới kê thuốc, tôi và Trần thúc đều biết rõ, nhưng không nhắc đến trước mặt Khứ Bệnh.

Khứ Bệnh thấy tờ danh sách những thứ phải chú ý dài lê thê, bèn phì một hơi dài, ném sang cho tôi, tỏ thái độ không muốn tuân thủ: “Cái này không thể ăn, cái kia cũng không thể ăn, những thứ ta có thể ăn chẳng còn nhiều.” Nhưng nhìn thấy tôi trừng mắt, hắn lập tức đổi nét mặt, xáp lại bên cạnh tôi, cười tươi rói không biết xấu hổ: “Đừng giận! Đừng giận! Chỉ cần nàng ngày nào cũng cho ta ăn nàng, ta nhất định sẽ…”

Lời chưa nói hết, người đã nhảy ra khỏi phòng, vội vã chạy khỏi chiếc bình ngọc đang bay đến từ đằng sau. “Choang” một tiếng, chiếc bình vỡ ngay ở cửa phòng, hai nữ tỳ đứng ngoài cửa đều giật mình khiếp sợ, lập tức quỳ xuống. Hắn nấp sau cửa sổ cười nói: “Ta lên triều đây, sẽ cố gắng về sớm.”

Tôi vội đuổi theo sau: “Đợi đã, thiếp có lời muốn hỏi chàng.”

Hắn không quay đầu lại, phẩy tay: “Biết nàng lo lắng gì rồi, hai người chúng ta lại chẳng phải chưa từng lẻn vào cung điện ban đêm, hôm ấy còn bắt gặp bệ hạ ở đấy. Bọn họ muốn tấu thì cứ tấu, muốn trách phạt cứ trách phạt, bệ hạ không chỉ không quan tâm, có khi còn yên tâm…” Mấy lời hắn nói về sau dần dần không rõ, người cũng đi xa hẳn.

Tôi nghiêng đầu nghĩ ngợi trong giây lát, trừ phi Lý Cảm có lời lẽ và chứng cứ khác, nếu không những khả năng khác đích thực không đáng sợ.

Vừa quay người lại tôi liền trông thấy hai nữ tỳ Khinh Vũ và Hương Điệp vẫn đang quỳ trước phòng: “Bọn ngươi sao lại vẫn quỳ? Mau mau đứng dậy.”Hai nữ tỳ quay đầu nhìn xem Hoắc Khứ Bệnh đã đi xa hẳn chưa, rồi mới vuốt vuốt ngực đứng dậy, Hương Điệp nhanh tay nhanh miệng, vừa lấy chổi quét nhà, vừa nói: “Từ bé làm nữ tỳ đã quen rồi, vừa nghe thấy tiếng đồ vật bị đập vỡ trong phòng chủ nhân, phản ứng đầu tiên chính là quỳ xuống, phản ứng thứ hai là nói ‘nô tỳ đáng chết’, thật ra rốt cuộc xảy ra chuyện gì, bọn nô tỳ hoàn toàn không biết.”

Tôi cười nói: “Bọn ngươi sao lại sợ tướng quân thế? Ta chưa bao giờ thấy tướng quân trách phạt gì đám hạ nhân nô tỳ cả.”

Khinh Vũ mím môi cười, một câu cũng không nói, chỉ cúi đầu dùng khăn lau nhà, vẫn là Hương Điệp nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Đúng vậy ạ! Đích thực là chưa bao giờ thực sự trách phạt ai cả. Không biết nữa, dù gì bọn nữ tỳ vẫn rất sợ. Nữ tỳ nghe các tỷ muội nói nữ tỳ trong nhà người khác đều mong ngóng có thể được ở bên cạnh phục vụ một người chủ trẻ tuổi, hy vọng biết đâu có thể được thu nhận, từ đó trèo lên cành cao, nhưng trong phủ nhà ta lại chưa từng có chuyện thế, bọn nữ tỳ đều nghĩ nếu có thể được đi theo tướng quân, thì…” Nói đến đây cô ta chợt giật mình nhận ra mình đã lỡ lời, nói quá nhiều, mặt mày đỏ ửng ngượng nghịu.

Tôi che miệng cười: “Khi nào tướng quân về, ta sẽ nói mấy lời này cho tướng quân nghe.”

Khinh Vũ và Hương Điệp đều cuống cuồng, xáp đến bên cạnh nhìn tôi với vẻ cầu xin thảm thiết, tôi hắng giọng: “Không nói cũng được, nhưng mà sau này phải răm rắp nghe lời ta.”

Hai người nhăn nhó, Khinh Vũ nói: “Cô nương tốt bụng, chúng tôi nghe lời cô đến thế vẫn chưa đủ sao? Chẳng phải cô hỏi gì chúng tôi đều thật thà khai báo ư? Nếu lão phu nhân hỏi, điều gì có thể không nói là chúng tôi sẽ giấu biến, còn điều gì bắt buộc phải nói thì cũng chỉ qua loa vài câu thôi.”

Tôi khẽ thở dài, quàng tay qua vai hai người: “Hai vị tỷ tỷ tốt bụng, thương hại ta đây không có người thân, đa tạ hai vị tỷ tỷ. Thu dọn xong rồi, chúng ta đến Nhất Phẩm cư ăn gì đó.” Hai người vừa nghe xong đều cười gật đầu, Hương Điệp than thở: “Cô nương ấy à! Lúc thì hung dữ, luc thì dịu dàng, lúc thì đáng thương, chẳng trách người như tướng quân, vừa thấy cô là chẳng làm gì nổi.”

Tôi ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng cảm thán, hai người bọn họ đều được Trần thúc chọn lựa cẩn thận mới để hầu hạ bên cạnh Hoắc Khứ Bệnh, đối xử với tôi đích thực không tệ. Nhưng những người khác trong phủ này chỉ vì mấy người như Vệ Thiếu Nhi, Công Tôn Ngao mà ngoài mặt thì cười hoan nghênh, nhưng trong lòng đều có tâm tư khác.

Sau trận ốm của Hoắc Khứ Bệnh, mỗi lần gặp tôi, sự khinh thường và hiềm khích của Vệ Thiếu Nhi cũng giảm đi nhiều, chỉ là vẻ mặt vẫn lạnh nhạt dửng dưng. Tôi không muốn tự mua phiền phức, có thể tránh được bà ta là tránh, đoán chừng bà cũng không muốn nhìn thấy tôi, nên hai bên rất ít khi gặp mặt.

Quan hệ của tôi và Hoắc Khứ Bệnh, nói minh bạch rõ ràng thì rất minh bạch rõ ràng, dù gì trên có hoàng đế, dưới có tướng quan binh lính trong quân doanh đều biết tôi là người của hắn, Hoắc Khứ Bệnh cũng chưa bao giờ kiêng dè, trước mặt Triệu Phá Nô và mấy huynh đệ thân thiết hay qua lại, luôn đối xử với tôi như vợ; nhưng nếu nói mơ hồ thì cũng rất mơ hồ, trên có hoàng đế dưới có nữ tỳ nô bộc trong phủ đều vẫn coi tôi là một cô gái chưa cưới gả, tựa như tôi chẳng qua chỉ là cô gái mà Hoắc Khứ Bệnh tiện thì mang theo bên cạnh mua vui một lần, khi nào ngủ dậy mở mắt ra, tôi sẽ biến mất khỏi mắt bọn họ.

Từ đông sang xuân, từ xuân sang hạ, ngủ hết giấc này đến giấc khác, tôi vẫn xuất hiện trước mắt bọn họ, mà bọn họ thì vẫn cố chấp không coi tôi ra gì.

* * *

Trong cung tổ chức yến tiệc, tôi rất ít khi tham gia. Nhưng lần này là mừng sinh nhật của hoàng hậu nương nương, Vệ hoàng hậu đích thân nói với Khứ Bệnh dẫn tôi theo cùng. Tuy không nói rõ, nhưng bằng hành động nhỏ bé này, bà đã thầm chấp nhận mối quan hệ của tôi và Khứ Bệnh. Những ngày vừa qua, nếu không nhờ bà ra sức kiềm chế các muội muội muội phu, chắc tôi khó sống qua ngày. Trong lòng vô cùng cảm kích, nên tôi đã thay đổi bộ dạng uể oải mỗi lần vào cung ngày trước, ăn mặc trang điểm cẩn thận kỹ càng.

Tuy chải kiểu tóc đang thịnh hành của người Hán, nhưng không dùng loại trâm đang lưu hành của người Hán để cài tóc, mà dùng một chuỗi vòng bằng thạch anh tím luồn qua từng lọn tóc, chuỗi thạch anh buông rủ đan xen, ẩn hiện giữa làn tóc, như thể sao đêm đều tề tựu về trên mái tóc, viên bảo thạch màu tím lớn nhất, cỡ ngón trỏ, vừa vặn rủ xuống giữa trán.

Mặc dù bộ váy cũng là kiểu dáng thịnh hành ở Trường An, nhưng có đôi chút khác biệt. Mặt lụa phủ một lớp sa băng giao[1] mỏng như cánh ve, lờ mờ ẩn hiện những đường thêu tinh xảo bên dưới, tạo nên vẻ đẹp rất mông lung. Thêm vào đó sa băng giao còn đặc biệt mềm mại, khiến bước đi càng có vẻ linh động uyển chuyển.

[1] Băng giao là da cá mập hay sa ngư ướp lạnh dệt thành vải.

Hoắc Khứ Bệnh vừa nhìn thấy tôi, mắt đã sáng rực lên, cười khen: “Ta cứ nghĩ nàng mặc váy Lâu Lan mới là đẹp nhất, không ngờ xiêm áo nhà Hán khoác lên người nàng cũng đẹp thế này, xem ra trước đây đều do nàng không bận tâm đến cách ăn mặc thôi.”

Vào tới hoàng cung, thấy hoàng hậu nương nương đang ngồi ngay ngắn ở ghế trên, tiếp nhận lời chúc tụng của bá quan, Hoắc Khứ Bệnh muốn dắt tôi lên khấu đầu mừng thọ bà, song tôi kiên quyết không chịu: “Chàng tự đi là được. Thiếp đến đây rồi, hoàng hậu cũng hiểu được tấm lòng của thiếp, thiếp và chàng ngang nhiên cùng nhau đi lên thế này chỉ khiến cho hoàng hậu khó xử.”

Hoắc Khứ Bệnh xịu mặt: “Ta ước gì nàng vụng về hơn, ngốc nghếch hơn, đừng lo nghĩ nhiều cho người khác, mà cũng đừng tự làm mình tủi thân.”

Tôi dẩu môi về phía vợ chồng thiếu phó của thái tử bây giờ đang khấu đầu trước hoàng hậu, cười nói: “Xử sự giống như bọn họ thì sẽ hạnh phúc sao? Nhìn thì như hình với bóng, người người tán dương, nhưng thiếp không thèm.”

Hoắc Khứ Bệnh buông tay tôi, một mình tiến lên bái kiến hoàng hậu.

Tới khi tiệc mừng thọ bắt đầu, hết một tuần rượu, Lý Nghiên mới thong dong đi đến, sắc mặt dường như có vài phần mệt mỏi, bộ xiêm y lộng lẫy càng tăng thêm vẻ điềm đạm đáng yêu. Áo gấm lướt đến đâu, người ta nín thở đến đấy, như sợ nếu thở quá mạnh sẽ thổi bay giai nhân thanh cao thoát tục này.

Dạ tiệc đang náo nhiệt chỉ vì nhan sắc diễm lệ của nàng mà biến thành lặng ngắt, chỉ nghe thấy tiếng vạt váy nàng sột soạt, vòng ngọc đeo bên hông thỉnh thoảng va nhau, kêu lanh canh trong gió, tăng thêm nét hài hoà ý nhị không sao tả được.

Lý Nghiên duyên dáng đi đến trước mặt hoàng hậu quỳ xuống thỉnh an, Vệ hoàng hậu cười nói: “Miễn lễ! Muội không được khoẻ, không phải hành đại lễ, có lòng là được rồi.”Lý Nghiên vẫn quỳ lạy đầy đủ rồi mới đứng dậy. Lúc nàng ngồi xuống, Lưu Triệt rất tự nhiên giơ tay ra đỡ tay nàng, còn thì thào hỏi han gì đó, Lý Nghiên chau mày lắc đầu, Lưu Triệt nhìn nàng, mỉm một nụ cười như bất lực, khi quay mặt lại phía hoàng hậu, tuy vẫn cười, nhưng vẻ sủng ái yêu chiều trên khuôn mặt đã tan biến.

Người nào tinh ý nhận ra không biết sẽ nghĩ gì? Lý Nghiên từ chỗ nhún nhường khép nép ban đầu đã dần để lộ sự sắc sảo áp đảo, cốt ngầm để các đại thần nhìn thấy rốt cuộc trong trái tim Lưu Triệt ai mới quan trọng hơn. Nàng ta vừa xuất hiện, đã khiến hoàng hậu người vốn là là nhân vật chính trong dạ tiệc này chìm xuống thành vai phụ.

Tôi đảo mắt nhìn quanh bàn tiệc, hiện giờ rốt cuộc có bao nhiêu người hy vọng người đạt được vương vị là Lưu Bác? Và có bao nhiêu người chỉ hy vọng Vệ thị sụp đổ, tiện cho mình ở giữa được lợi? Vệ hoàng hậu đặt bên Lý Nghiên, chỉ hơn được ở thế lực hùng hậu trong triều, nhưng đấy cũng chính là điều bất lợi của bà, có thể nhìn thấy rõ ai ủng hộ Vệ thị, nên muốn lật đổ bọn họ thì coi như mục tiêu đã rõ ràng, còn người ủng hộ Lý thị đều ngấm ngầm, bọn họ có thể âm thầm làm những chuyện quỷ quái.

Tình cơ chạm phải ánh mắt Hoắc Khứ Bệnh, hắn mấp máy miệng nói ra ba từ không thành tiếng: “Nàng đẹp nhất.” Tôi trợn mắt nhìn hắn, hếch cằm với vẻ khinh thường, ý nói hắn nói dối, tôi không thèm tin, nhưng trong lòng lại tràn ngập cảm giác ngọt ngào.

Lý Quảng Lợi ngồi một bên nhìn thấy tôi và Hoắc Khứ Bệnh nói chuyện qua ánh mắt, nặng nề hừ một tiếng, đứng dậy tâu với hoàng đế và hoàng hậu: “Vũ nữ mà các nước Tây Vực dâng tặng đều đã được dày công tuyển lựa, chọn ra mười hai người giỏi nhất, đặc biệt biểu diễn màn ca vũ Tây Vực để mừng thọ hoàng hậu.”

Lưu Triệt cười khen ngợi, nhìn sang phía hoàng hậu, Vệ hoàng hậu khẽ gật đầu: “Truyền bọn họ biểu diễn.”

Mặc dù nói là vũ đạo Tây Vực, nhưng vì để phù hợp với hoàn cảnh mừng thọ hoàng hậu nên có đan xen nhiều phong cách múa của Hán triều, đặc biệt áp chế sự quyết liệt sôi nổi của người Hồ xuống, thay bằng sự nhanh nhẹn linh hoạt tự nhiên. Cô gái dẫn đầu đội múa thân hình cao mảnh, uyển chuyển lượn vòng như bươm bướm tung bay, bay lên hạ xuống cơ hồ không có trọng lượng.

Tôi bất giác phải gật gù, đích thực là vũ nữ hạng nhất, không ngờ Lý Nghiên cũng đang nhìn cô gái kia mà gật gù. Lần đầu tiên trong đêm nay, ánh mắt chúng tôi giao nhau, đôi mắt nàng như nước mùa thu, mỹ lệ trong vắt, tưởng đâu nhìn vào có thể nhìn thấu suốt tâm địa của nàng ấy, nhớ lại sóng mắt lúng liếng lưu chuyển trong buổi đầu gặp gỡ, cứ như một người khác hẳn.

Lý Nghiên bất chợt mỉm cười, lắc đầu với tôi vẻ thương hại.

Tôi vốn định cười đáp lại, hỏi nàng, rốt cuộc ai trong chúng ta đáng thương hơn? Xong lại nghĩ, thật vô vị, hà tất vất vả dồn ép nhau? Bèn đưa mắt đi chỗ khác, không nhìn nàng ta nữa.

Lúc mọi người vỗ tay khen ngợi, tôi mới lấy lại tinh thần. Lưu Triệt rất hài lòng, vừa vỗ tay vừa cười nói: “Đáng trọng thưởng!”

Vệ hoàng hậu đang định mở miệng, Lý Nghiên đã dịu dàng nói: “Những cô gái này vượt đường xa nghìn dặm từ Tây Vực đến Hán triều, hiện giờ cô đơn một thân một mình, không nơi nương tựa. Ban thường lớn hơn nữa cũng không thể bằng một gia đình. Thanh niên tuấn tài trong thành Trường An hôm nay đều tụ tập ở đây, bệ hạ chi bằng hãy nối sợi tơ hồng, thưởng cho bọn họ một căn nhà có thể dung thân.”

Kiếp múa ca không phải là sinh kế dài lâu, nhân lúc còn trẻ tìm cho mình một nơi chốn, tuy phải làm thiếp hoặc tệ hơn, nhưng nếu có thể sinh hạ được mụn con trai, thì ở nơi tha hương này, những ngày tháng về sau sẽ có chỗ nương tựa. Các cô gái đều lộ vẻ mừng rỡ, chỉ có cô gái dẫn đầu đội múa là mắt loé lên, đảo mắt một lượt qua các bàn tiệc.

Lưu Triệt thấy các cô gái đều mang ánh mắt ngập tràn mong đợi, thì lộ vẻ rất dịu dàng, quay sang chăm chú nhìn hoàng hậu, nhếch môi bật cười, Vệ hoàng hậu dường như cũng nhớ ra điều gì, mặt ửng đỏ, cúi đầu. Lý Nghiên lập tức chuyển tầm mắt, hơi ngửa mặt nhìn lên trời. Lý Cảm nãy giờ nửa vô tình cố ý theo dõi nàng, tay cầm chén chợt run lên, mấy giọt rượu bắn ra ngoài.

Lưu Triệt nới với các vũ nữ Tây Vực: “Nghe nói cuộc đua ngựa hằng năm ở Tây Vực là cơ hội thuận lợi nhất cho các cô gái biểu đạt tình ý của mình với nam tử trong lòng, trong lúc đuổi bắt có thể dùng dây rơi khẽ quật về phía ý trung nhân, cũng có thể ca múa để biểu đạt tấm lòng. Trẫm cũng muốn bắt chước phong tục của dân Tây Vực xem sao, cho phép các ngươi tự chọn.”

Nhạc nổi lên, đây mới thực sự là ca vũ Tây Vực, vừa bắt đầu đã ngập tràn cuồng nhiệt buông thả. Làn da như sương như tuyết, cánh tay mềm như liễu rủ, ánh mắt câu hồn đoạt phách, trong nháy mắt khắp nơi tràn nhập ý xuân.

Thấy Lý Nghiên cười nhìn tôi, tôi chợt rùng mình, bỗng đoán được ý đồ của nàng. Lưu Triệt đã ban thánh chỉ lời vàng ý ngọc, nếu lát nữa có cô gái nào chọn Hoắc Khứ Bệnh, thì…

Lần trước Hoắc Khứ Bệnh mặc dù đi ngược lại tâm ý của Lưu Triệt, nhưng lúc đó Lưu Triệt căn bản chưa hề mở miệng nói chuyện hôn sự. Hai người gần như chỉ thuận miệng nói chút chuyện phủ đệ, đã khiến Hoắc Khứ Bệnh phải thề “Hung Nô chưa diệt, chuyện nhà đáng chi.” Hôm nay trước mặt các thần tử, trước mặt khách khứa Tây Vực, Lưu Triệt đã hứa hẹn như thế, nếu Hoắc Khứ Bệnh dám công nhiên kháng chỉ… tôi không dám nghĩ tiếp, tay bấu chặt tà váy, nhìn chằm chằm vào các vũ nữ đang nhảy múa.

Hoắc Khứ Bệnh cũng đoán được ý đồ của Lý Nghiên, bèn đứng dậy định đi, hai cô gái đã múa đến trước mặt hắn chắn lối. Hoắc Khứ Bệnh đanh mặt, nhếch mép ngồi xuống, nâng chén, thản nhiên thưởng rượu, như thể bên cạnh căn bản không có hai cô gái đang nhẹ nhàng nhảy múa.

Tôi khẽ thở phào, vẫn còn tốt, vẫn còn thời gian. Nếu Hoắc Khứ Bệnh không có ý muốn thu nạp cả hai, thì họ sẽ phải tự phân thắng bại bằng dung mạo tư chất và tài nhảy múa.

Vẻ mặt Lý Quảng Lợi vẫn không giãn ra, ngược lại càng thêm ghen ghét căm giận. Tôi nghĩ chốc lát mới hiểu, đoán chừng hai cô gái này không phải là quân cờ do bọn họ thu xếp, mà thật lòng thích Hoắc Khứ Bệnh. Tôi cười buồn nhìn hai cô, không biết nên tự hào hay lo lắng.

Cô gái dẫn đầu đội múa dung mạo và thân hình đều xuất chúng, một bàn tiệc toàn công tử trẻ tuổi và trung niên đều hau háu ngắm nghía cô, nhưng cô lại dần dà nhảy theo vũ khúc tiến dần về phía Hoắc Khứ Bệnh, bầu không khí lập tức sôi động hẳn lên.

Mấy kẻ hiếu sự vô tri thì hò hét ầm ĩ, cười nói: “Giai nhân thế này cũng chỉ có anh hùng mới gánh vác được.” Thật không biết bọn họ là đang nịnh nọt Hoắc Khứ Bệnh, hay là muốn chết.

Đám võ tướng ngồi cạnh Hoắc Khứ Bệnh và Vệ Thanh đều mặt mày lạnh tanh, thậm chí có cô gái múa đến trước mặt cũng không buồn nhìn, còn Lý Quảng Lợi và đám hoàng thân quốc thích, vương công quý tộc nửa vô tình nửa cố ý vun vào, không khí bữa tiệc sôi động đến cực điểm, mà cũng kỳ quặc đến cực điểm, cứ sôi nổi một hồi, lại nguội lạnh một hồi.

Hai cô gái kia trông thấy cô gái dẫn đầu đội múa, gương mặt lộ vẻ vừa thẹn vừa giận, nhưng cũng tự biết mình không bì được, đành nhẹ nhàng xoay người tránh ra. Cô gái dẫn đầu nở nụ cười tươi như hoa, sóng mắt lúng liếng, tà váy phất ngơ như vô tình lướt qua người Hoắc Khứ Bệnh, nhưng Hoắc Khứ Bệnh chỉ lặng lẽ nhấm nháp rượu.

Để đến lúc cô ta quỳ một chân xuống trước mặt kính rượu thì cũng là lúc mà cô ta đã lựa chọn rồi. Sau này thế nào chưa thể lo đến vội, trước hết phải giải cứu tình huống trước mắt đã. Tôi không dám chần chừ thêm nữa, quay nhìn Nhật Đê. Hiểu ngay ý tôi, hắn gật đầu.

Tôi tháo giày ra, lấy cặp lục lạc thắt ở cổ tay buộc vào cổ chân. Vừa chậm rãi đứng dậy, vừa vỗ tay nhẹ nhàng ba lần, làm lạc nhịp vũ khúc Tây Vực, khiến cho mọi người đều nhìn về phía tôi. Hoắc Khứ Bệnh lộ vẻ kinh ngạc, tôi cười, nháy mắt với hắn.

Khúc nhạc vui vẻ dồn dập vang lên từ đoản tiêu của Nhật Đê, hệt như tuấn mã tung vó trên thảo nguyên, cũng tựa như chim con bay liệng trên bầu trời xanh. Tôi theo tiếng nhạc xoay người về phía Hoắc Khứ Bệnh, cứ cách một âm điệu lại nhẹ nhàng giậm chân xuống, để âm thanh lục lạc phối hợp với tiếng tiêu, lại tạo nên được một phong vị riêng.

Lúc đầu bước nhảy chưa được nhuần nhuyễn cho lắm, giậm chân sai nhịp, khiến cho mấy cô vũ nữ che miệng khẽ cười, tôi làm mặt hề với họ. Hừ! Cứ để các ngươi bỏ bẵng bảy tám năm không nhảy múa gì, mà nhảy được như ta, thì ta cho cười nhạo.

Bước nhảy dần dần nhịp nhàng, cảm giác thỏa thuê ca vũ trên thảo nguyên ngày nào quay trở lại, lại nhờ tôi có luyện võ, nên dẻo dai nhẹ nhàng hơn nhiều so với vũ nữ bình thường, diễn một vũ điệu bày tỏ tình yêu của cô gái Hung Nô, múa tuy không điêu luyện, nhưng cũng có chỗ đặc sắc riêng.

Hoắc Khứ Bệnh bật cười, nâng chén uống cạn, vẻ mặt vui sướng khó tả, còn thoáng nét đắc ý và tự hào.Quá bất ngờ và sửng sốt, không ai biết nên phản ứng thế nào, chỉ trợn mắt há miệng nhìn tôi, giữa không khí lặng ngắt như tờ, tiếng lục lạc ở cổ chân càng lanh lảnh êm tai, phảng phất như tiếng cười của thiếu nữ trong gió xuân, khiến cõi lòng người ta bất giác mềm hẳn đi.

Vũ nữ kia lặng lẽ nhìn tôi một lúc, mỉm cười, bất ngờ thay đổi vũ hình, lại cũng là một điệu nhảy Hung Nô. Tôi và cô ta nhảy múa qua lại trước mặt Hoắc Khứ Bệnh, hắn không còn dửng dưng lạnh nhạt thưởng rượu nữa, mà dạt dào hứng thú nhìn tôi, rồi nhìn cô vũ nữ, như thể đang thực sự xem giữa hai chúng tôi nên chọn ai thì hơn.

Con người này không ngờ lại y như cỏ lác trên thảo nguyên, nhìn thấy chút ánh dương đã rực rỡ cả lên. Tôi đâm ra bực mình, nhưng nụ cười lại càng tươi tắn, lúc xoay người về phía hắn, lợi dụng vạt váy rộng che đậy, tôi nhấc một chân lên đá luôn vào hắn, không ngờ hắn đã đề phòng sẵn, giơ ngay tay nắm lấy chân tôi.

Tiêu thổi dồn dập, nhưng tôi thì đứng im một chỗ, giữ nguyên tư thế và nụ cười kỳ quái, chỉ có mỗi cánh tay vẫn đang múa theo tiếng nhạc. May mà Nhật Đê từ nhỏ đã đệm nhạc cho tôi, thấy tôi khác thường, bèn thổi chậm lại, vũ nữ kia bị bất ngờ, chân đạp lệch nhịp, nhảy sai liền mấy bước, suýt nữa bị ngã. Tất cả đổ dồn mắt vào cô ta, nhất thời bỏ qua bộ dạng kỳ quặc của tôi.

Vũ nữ vừa đứng vững liền trừng mắt nhìn về hướng Nhật Đê vẻ căm giận, nhưng thật bất ngờ, nhận ra đó không phải một nhạc sư, mà là một nam tử ăn vận sang trọng phong thái hiên ngang, tóc đen quăn, mắt sâu mũi thẳng, hiển nhiên cũng là người Hồ. Nhật Đê hơi cúi mình ra ý xin lỗi, vũ nữ sững sờ trong giây lát, khuôn mặt ửng đỏ quay đi.

Tôi không thể cười được nữa, tuy vũ hình này cũng có lúc ngưng bước, chỉ cử động thân trên và đôi cánh tay, nhưng tình thế hiện giờ thì…

Hoắc Khứ Bệnh thấy mắt tôi lạnh hẳn đi, bèn miết chân tôi một cái rồi buông ra, lại nâng chén uống rượu tiếp như không có chuyện gì.

Vũ khúc vẫn như cũ, nhưng tư thế của tôi và cô gái người Hồ đều đã rối loạn, mặt cô ta đỏ bừng, mặt tôi nóng ran, cả hai còn va vào nhau. Tôi giật mình, bấy giờ mới tỉnh táo lại, trợn mắt hung dữ nhìn Hoắc Khứ Bệnh, lúc này mà chàng vẫn còn có tâm tư trêu ghẹo thiếp? Hắn thích thú nhìn trả, khoé môi nhếch lên cười.

Cô gái người Hồ cũng đã trấn tĩnh, xốc lại tinh thần, phô bày hết vẻ phong tình yêu kiều vốn có. Tôi nhìn cô với vẻ băn khoăn, nghĩ xem không biết lát nữa có cần giở trò gì cho cô ta bị thương không, chứ thi múa thì chắc chắn tôi không thắng nổi, nhưng trước ánh mắt chăm chú của mọi người, đặc biệt còn có những người tinh tường như Lý Nghiên, Lý Cảm, nhỡ bị bắt quả tang thì sao?

Nhật Đê ngưng tiêu chốc lát, rồi khúc nhạc biến đổi, là một bản tình ca được lưu truyền rộng rãi trên thảo nguyên, biểu đạt tình cảm thương nhớ mà nam tử dành cho cô gái mình ngẫu nhiên gặp gỡ một lần.

Tiếng lục lạc ở chân tôi lập tức loạn nhịp, cô gái Hồ cũng cứng đờ người, nửa ngạc nhiên nửa mừng rỡ nhìn Nhật Đê. Trên bàn tiệc người nghe hiểu bản tình ca này đều lộ vẻ ngờ vực, không hiểu đêm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Mọi người gần như đều đột nhiên phát sinh tình cảm, hay là đều phát điên rồi?

Tôi nhìn Nhật Đê với vẻ dò hỏi, nhưng Nhật Đê không hề để ý đến tôi, chỉ nhìn cô gái người Hồ. Cô ta nhìn Nhật Đê, nhìn Hoắc Khứ Bệnh, lại nhìn tôi, bỗng nhiên quyết định, uyển chuyển bước đến bàn Nhật Đê, khom người, quỳ một chân trước mặt hắn, biểu thị rằng nàng đã nhận hắn làm chủ.

Tình huống biến đổi quá nhanh, Lý Quảng Lợi lộ vẻ phẫn nộ, lập tức đứng bật dậy. Nhưng hắn chưa mở miệng, Lý Nghiên đã vỗ tay cười: “Chúc mừng hai vị.” Ánh mắt Lý Quảng Lợi chạm mắt Lý Nghiên, hắn cứng đờ người, đành ngồi xuống.

Cô gái người Hồ thông minh đã đổi ý vào tích tắc cuối cùng, quyết định đánh cược, giải thoát mình khỏi sinh mệnh của một quân cờ. Cô đặt cược bằng ánh mắt, bằng vận mạng của mình, mà Nhật Đê sẽ không để cô thất vọng, chỉ cần một ngày hắn còn, hắn sẽ chăm sóc cho cô một ngày.

Tôi khom người hành một lễ với Hoắc Khứ Bệnh, xoay người quay về chỗ ngồi của mình. Mọi người đều sững sờ nhìn tôi, Lý Nghiên cười hỏi: “Kim Ngọc, ngươi tự dưng lên sân khấu, rồi chẳng giải thích câu nào lại tự dưng đi xuống, ngươi coi đây là gì chứ?”

Ánh mắt tôi chạm ánh mắt Vệ hoàng hậu trong giây lát, cả hai như đã thấu hiểu tâm tư nhau. Dù gì Vệ, Lý đã không thể dung được đối phương, Lý Nghiên ngươi từng bước dồn ép ngặt nghèo, thế thì ta cũng không cần phải nhún nhường nữa. Tôi quỳ xuống trước mắt Lý Nghiên, nói rành mạch từng từ: “Đây dĩ nhiên là bữa tiệc mà bệ hạ đặc biệt tổ chức để mừng thọ Vệ hoàng hậu.”

Bị câu nói của tôi chọc tức, mắt Lý Nghiên loé lên, nhưng không nói được gì. Tiểu thiếp được sủng ái đến đâu cũng chỉ là tiểu thiếp, gặp chính thất vẫn phải tuân theo quy củ, huống hồ chính thất ở đây là hoàng hậu, người đứng đầu hậu cung? Hôm nay chưa đến lượt ngươi lên tiếng.

Lưu Triệt vẫn lạnh tanh quan sát từ nãy đến giờ, lúc nghe tôi nói vậy, bèn liếc Vệ hoàng hậu, thấy bà im lặng, bèn đảo mắt nhìn Hoắc Khứ Bệnh, cười nói: “Điệu vũ của Kim Ngọc khá đấy, nên ban thưởng.”

Vệ hoàng hậu dịu dàng cười: “Thần thiếp tuân chỉ.”

Bão tố bên dưới những hương sắc thướt tha yểu điệu đã tạm thời qua đi, nhưng sự phối hợp vũ khúc lần này của tôi và Nhật Đê không biết có gây nên một trận gió bão khác không? Cuộc tranh đấu giữa hai nhà Vệ, Lý đã trở nên vô cùng rõ ràng, Lưu Triệt đêm nay thiên vị Lý thị, đây hiển nhiên lại là một đợt cân bằng quyền lực của đế vương, giống như năm xưa ông ta đã dựa vào sự giúp đỡ của Vương thị để đối kháng với Đậu thị, sau đó lại hỗ trợ Vệ thị triệt để công kích lật đổ hai tộc Đâu - Vương và ngoại thích, còn lần này, đã đến lượt Vệ thị quyền thế.

Lên xe ngựa ra về, Hoắc Khứ Bệnh cứ nhìn tôi mà cười suốt dọc đường.

Vào tới nhà, hắn vừa thay áo vừa cười sằng sặc, tôi đâm bực: “Chàng không nghĩ cách đối phó với Lý Nghiên, lại cứ cười mãi, không biết lần sau cô ta còn giở thủ đoạn gì nữa.”

Hoắc Khứ Bệnh thở dài nằm xuống giường, hai tay chắp lại sau đầu, vẻ mặt mãn nguyện: “Ta mong chờ thủ đoạn của cô ta, tốt nhất là có thể thường xuyên được như đêm nay.”

Tôi hầm hừ: “Phải rồi! Trước mặt văn võ bá quan, được cả đám con gái tranh giành ghen tị, thật là nở mày nở mặt, thật là vinh quang!”

Hoắc Khứ Bệnh vẫn cười, mắt nheo nheo như đang hồi tưởng: “Quả là thích thú. Nếu không nhờ bọn họ, ta vẫn không được biết nàng căng thẳng vì ta đến thế, cũng không thể tưởng tượng được nàng có thể nhảy múa biểu lộ tình yêu với ta.”

Tôi ngẩng mặt trợn mắt, bật cười ha hả: “Thiếp vô cùng căng thẳng vì chàng á!” Bộ dạng vô lại của hắn bây giờ thực sự làm người ta bực mình, tôi nhào vào bóp cổ hắn: “Lần sau chàng còn sờ soạng lung tung trước mặt mọi người, thiếp nhất định sẽ căng thẳng cho chàng chết luôn!”

Hắn một tay giữ lấy cánh tay tôi, một tay kéo tôi vào lòng: “Ý của nàng chỉ cần không phải trước mặt mọi người, ta có thể làm gì tuỳ thích phải không? Có thể sờ soạng lung tung hả? Thế thì ta không khách sáo nữa.”

Khinh Vũ và Hương Điệp đang bưng chậu bưng khăn vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh chúng tôi mặn mà quấn quýt, Hương Điệp vụng về đặt luôn khăn và hộp trang điểm đang cầm xuống đất, Khinh Vũ thì vẫn bình tĩnh, cúi mình vái một vái, cúi đầu kéo Hương Điệp nhanh chân ra ngoài.

Xong rồi, hoàn toàn xong rồi! Lần này không còn một chút mặt mũi nào nữa, hình tượng của tôi trong mắt bọn họ mất sạch rồi. Tôi trừng mặt giận dữ nhìn Hoắc Khứ Bệnh, hắn lại chỉ xua tay kéo rèm xuống.



Ai là thỏ ai là hổ, rốt cuộc ai sẽ xơi tái ai, cuối cùng tôi đã hiểu rồi!