Đại Ma Đầu

Chương 1166: Uy phong lẫm lẫm (hạ)




Tam Đại Hoàng giả, từng người đều thi triển ra tuyệt kỹ của mình, ác chiến một trận với Thái Minh. Thái Minh dù chịu thiệt hại nhưng cũng không thể giao chiến với bọn hắn, cho dù có Điệp Hoàng ở bên hỗ trợ, nhưng cũng hơi chịu thiệt thòi.

Nhưng hôm nay, sau khi được Điệp Hoàng không ngừng chữa trị thân thể cự nhân cho hắn, nếu không chống lại được Tam Hoàng thì hắn cũng đập đầu mà chết đi cho rồi.

Đương nhiên, Thái Minh muốn tiêu diệt Tam Hoàng thì lại là chuyện gần như không thể nào. Dù sao, thân là Tam Hoàng trong thập đại đỉnh phong thì cũng không phải hạng người bình thường, từng người ít nhất cũng sống đã mấy ngàn vạn năm, tự nhiên đã thành tinh, không có khả năng bị tiêu diệt dễ dàng như thế.

Nhưng nhiệm vụ lần này của Thái Minh và Điệp Hoàng chỉ là chế trụ Tam Hoàng mà thôi. Không có Tam Hoàng do Lôi Động đã lệnh cho gia hỏa Thái Minh thực lực không kém ra trận với tư cách chủ lực tác chiến, gián tiếp sắp đặt chiến cuộc.

Thương Lan tiên tử cùng Thống khổ nữ vương cũng nhao nhao sát nhập vào chiến cuộc. Dù sao Thương Lan tiên tử cũng mềm lòng, không tìm cường giả cùng trận doanh của mình để đánh nhau mà tìm tới một tên Ma tộc Hợp thể kỳ đẳng cấp cao, triển khai một hồi ác chiến kịch liệt dị thường.

Nhưng Thống khổ nữ vương thì lại không cố kỵ nhiều như nàng. Nàng ta thích nhất là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Thống khổ chi tiên của nàng ta bay đầy trời, đều tìm tới những cường giả Hợp Thể kỳ sơ giai, trung giai, cũng mặc kệ đối phương thuộc chủng tộc nào, dùng roi da rút túi bụi lên người, bên cạnh đó còn cười điên cuồng không thôi. Tuy rằng bị Lôi Động thu làm nữ nô, nhưng cũng chỉ ngoan ngoãn phục tùng Lôi Động mà thôi, còn bản tính ham mê ngược đãi người khác vẫn không cải biến.

Chỉ một nén nhang ngắn ngủi, nàng đã giết chết một gã Hợp thể kỳ sơ giai, lại phanh thây một tên Hợp Thể Kỳ trung giai, huyết tinh đầy trời. Thực lực của nàng hiện tại đã là Hợp Thể đẳng cấp cao, gần như là đỉnh phong rồi. Tuy rằng so ra kém thập đại đỉnh phong cao thủ, nhưng cũng chỉ chênh lệch nửa phần mà thôi. Hơn nữa, trong phạm vi U Minh lĩnh vực của Lôi Động thì tất cả địch nhân ít nhiều đều chịu ảnh hưởng, ví dụ như thỉnh thoáng có chút ít dây leo U Minh quấn lấy bọn hắn. Những cái này thập phần khó chơi, phải ra sức mới thoát được. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Nhưng cao thủ giao tranh, chỉ cần sai một ly liền có thể quyết định thắng bại sinh tử.

Các cao thủ còn lại dưới trướng Lôi Động cũng sục sôi sĩ khí, nhao nhao chọn địch nhân cho mình, tạo thành một tràng ác chiến. Cả đám đều thể hiện ra chiến lực không tầm thường của mình.

Mà đáng sợ nhất đương nhiên là Lôi Động rồi. Toàn lực ứng phó, không những khiến một đám thuộc hạ Quỷ tộc và U minh hệ dưới trướng mạnh mẽ điên cuồng hơn mà còn gia trì rất lớn, tạo thành chướng ngại vô cùng lớn cho địch nhân.

Cái này cũng chưa tính, sức chiến đấu bản thân hắn đã vượt qua Tam Hoàng. Xuyên thẳng vào trận địa địch nhân, giống như là một đao phủ huyết tinh tàn bạo. Bất luận địch nhân nào bị hắn nhìn chằm chằm vào thì cũng đều không sống được mấy giây, thân hình bị đánh tan.

Không ít người đã mang theo ý manh động bỏ chạy, vừa đánh vừa lui bỏ chạy về phía khe hở không gian. Nhưng sở dĩ Lôi Động chọn không gian nhỏ này để tiến hành săn giết thì tất nhiên là phong bế không gian nhỏ này, khe hở chạy trốn duy nhất đã bị hắn tính toán chu toàn cẩn thận, há có thể đơn giản chạy trốn như vậy?

Lôi Động sớm đã lệnh cho Thương Lan tiên tử sở trường về trận phap bố trí phòng ngự trận pháp tại khe hở không gian kia. Một khi khai chiến thì trận pháp kia sẽ khởi động, ngăn cản địch nhân ly khai. Tuy trận pháp của Thương Lan tiên tử không thể ngăn cản được công kích điên cuồng của một đám cao thủ cường giả. Nhưng tạm thời ngăn cản thoáng một phát thì lại không thành vấn đề.

Hai cường giả có ý đồ đào tẩu bị pháp trận chắn lại, sắc mặt vô cùng tái nhợt. Mà Lôi Động thì giống như một bóng ma quỷ mị xuất hiện sau lưng hắn, cười lạnh khặc khặc, nói:

- Muốn bỏ chạy? Muộn rồi.

Thủ đoạn của Lôi Động lợi hại tàn khốc, sớm đã dọa cho liên quân cường giả sợ đến gần chết. Một tên Ma nhân, một gã Tiên Nhân liền bắt đầu cầu xin tha thứ, nguyện ý đầu hàng các kiểu con đà điểu.

- Hừ, ta cần hai tên yếu nhược như các ngươi làm gì?

Lôi Động cười cười dữ tợn, điểm ra hai đạo tiên chỉ tàn sát.

- Chết đi mới tốt.

Lúc này, một Tiên một ma đã lâm vào đường cùng, đều nhao nhao gầm thét quay đầu lại dốc sức liều mạng với Lôi Động. Nhưng chỉ trụ được sáu bảy hiệp thì liền bị điểm nổ ngay đầu mà chết.

Chỉ nửa canh giờ, tràng chiến đấu kịch liệt này cũng đã đến hồi kết. Mà Lôi Động đã tự tay giết chết chín trong bốn mươi mấy tên địch nhân Hợp Thể Kỳ.

Đối với Tam Hoàng mà nói thì nửa canh giờ như thế, chỉ là hơi rơi xuống thế hạ phong mà thôi. Nhưng nghiêm túc mà nói thì bọn hắn cũng đã thua, thua một cách triệt để.

Bởi vì lúc mới khai chiến, Lôi Động đã thi triển ra U minh lĩnh vực bá đạo cường hãn, vô cùng tinh thuần, giết chóc tàn khốc, khiến địch nhân lâm vào trong trạng thái sĩ khí đê mê.

Hơn nữa Điệp Nhân ở hậu phương cực kỳ am hiểu phụ trợ đã không ngừng trị liệu cho chiến sĩ bị thương, khiến trận chiến này của Lôi Động xem như thắng lợi lớn.

Điểm chính yếu nhất là Tam Hoàng cường đại nhất bên đối phương đã bị Thái Minh và Điệp Hoàng dây dưa, căn bản không thể gây sát thương với đại quân của Lôi Động.

Lúc này, sắc mặt nguyên một đám Tam Hoàng đều trắng bệch, đã không còn ý chí chiến đấu nữa rồi. Chỉ cần Thái Minh và Điệp Hoàng tiếp tục kiên trì ác chiến, qua mấy ngày là có thể thủ thắng rồi.

Huống hồ, trong trận chiến ấy lại có một tên gia hỏa không biết là nhân loại hay là Tiên tộc, sức chiến đấu không kém hơn Thái Minh cấp Á Thánh. Hai Á Thánh vây công, cộng thêm vô số cường giả nhìn chằm chằm, điều duy nhất Tam Hoàng có thể làm chính là chạy trốn.

Nhưng những người có ý đồ chạy trốn trước kia đều đã bị tai mắt bọn hắn ở bốn phương tám hướng nhìn vô cùng tinh tường. Trong khoảng không gian nhỏ này, con đường lui duy nhất đã bị phá hỏng triệt để.

Nếu không thể chạy trốn, lại không muốn chết thì cũng chỉ có đầu hàng. Mà công kích của Thái Minh phía đối diện lại càng ngày càng lớn mạnh, ngoài lợi dụng chấn động thần hồn ra thì còn bắt đầu hướng về phía Thống khổ nữ vương trao đổi:

- Nhân Phỉ Địch, ngươi cũng đã quen biết ta không dưới trăm vạn năm. Ngải Đức La ta tự nhận những năm gần đây chưa hề bạc đãi ngươi. Không bằng ngươi giúp ta cầu tình, về sau mọi người cùng nhau thờ một chủ, ta sẽ cam đoan trông nom, để ý ngươi nhiều hơn. Về phần Hỗn độn bổn nguyên kia thì ta cũng không cần.

- Ha ha ha.

Thống khổ nữ vương ở một bên quan sát cuộc chiến dương dương đắc ý cười ha ha, nói ra:

- Ngải Đức La ơi là Ngải Đức La. Ngươi mà cũng có ngày hôm nay sao? Muốn đầu nhập chủ nhân nhà ta, còn muốn lão nương cầu tình cho ngươi? Khặc khặc, ngươi đã quên trăm vạn năm trước, ngươi đã cưỡi lên đầu lên cổ đám thuộc hạ ta, làm mưa làm gió như thế nào rồi sao? Hừ, lão nương ta đây không thèm chấp kẻ tiểu nhân. Ngươi bò tới đây thè lưỡi ra liếm đầu ngón chân cho ta, ta sẽ tha thứ cho ngươi.