Đại Lục Thất Lạc

Chương 23



Dương Phàm bắt đầu lần nữa nhận thức Nick, không phải coi hắn như một thứ để nghiên cứu giống trước kia, cũng không phải coi hắn như tình nhân.

Cô không biết Nick rốt cuộc như thế nào, nhưng giống như trước coi hắn là tình nhân thì quá lãng mạn, cũng không thiết thực. Coi hắn như đối tượng nghiên cứu thì lại quá lạnh lùng.

Cô cảm thấy mình nên cải thiện quan hệ vặn vẹo giữa cô và Nick bắt đầu từ bây giờ, càng sớm càng tốt.

Ép buộc Nick sinh hoạt giống loài người là sai lầm, hắn có thể học tập trí tuệ của nhân loại, điều này có lợi cho bọn họ trong thế giới nguyên thủy này, sống an toàn hơn, dễ dàng hơn. Nhưng không có nghĩa là hắn nên suy tư giống người, bắt chước tất cả hành động của loài người.

Dương Phàm xét lại ý tưởng cùng hành động của mình trong giai đoạn vừa rồi, cô nghĩ tất cả đau đớn của mình đều đến từ việc chính cô muốn từ trên người Nick tìm được tình cảm của ‘người ’, cô đang dùng tiêu chuẩn của ‘ người ’ để yêu cầu hắn. Nhưng Nick không phải là người, tất cả của hắn hoàn toàn xa lạ đối với cô.

Nếu cô muốn biết Nick thật sự là dạng gì, muốn cùng hắn cùng nhau sống tiếp thì cô nên xem Nick là một tờ giấy trắng, lần nữa tìm hiểu hắn.

Dương Phàm bỏ hết những suy đoán trước kia về Nick, cô không thể mong đợi hắn có tình cảm với cô, cô nên dạy hắn có tình cảm. Cô tin, bất kể là người hay động vật cũng có tình cảm, chỉ là phương thức biểu đạt khác nhau.

Cho nên vấn đề quan trọng nhất của cô và Nick là hiểu nhau.

Cô bắt đầu thay đổi cách làm với Nick.

Trước tiên, bắt đầu từ những chuyện nhỏ đã. Ví như khi cô muốn Nick tới gần thì gọi hắn là: "Nick." Khi hắn nhìn cô, cô sẽ vừa vẫy tay gọi hắn tới, vừa nói, "Tới đây."

Cô muốn Nick nhớ mấy từ đơn giản này.

"Cho em." Lúc muốn lấy cái gì cô sẽ nhìn hắn rồi xòe hai tay ra, vừa nắm lấy vừa nói hai từ này.

"Tới đây." Từ này thường nói nhất, cô giang hai cánh tay chờ hắn tới liền ôm hắn.

"Ăn." Từ này phải có thức ăn mới dùng được, mỗi lần cô nói sẽ đưa cho hắn một quả dại hoặc cái gì đó khác có thể ăn.

‘ Lửa ’ và ‘ nước ’, hai từ này cũng phải ngồi bên đống lửa hoặc phải có nước suối, nước mưa mới dạy Nick được.

Trải qua một khoảng thời gian, ‘ Nick ’, ‘ tới đây ’, ‘ cho em ’, những từ này hắn nhớ kỹ, nhưng ‘ lửa’, ‘ nước ’, ‘ ăn ’, ba từ này hắn còn lẫn lộn. Khi Dương Phàm nói ‘ lửa ’ với hắn thì phản ứng của hắn là đi săn thú, sau đó đốt lửa nướng thịt cho cô ăn. ‘ Nước ’ và ‘ ăn ’ cũng giống vậy, nói ‘ nước ’ hắn sẽ đi tìm nước suối, nói ‘ ăn ’ hắn đi hái quả dại.

Dương Phàm vốn muốn dạy hắn từ những chuyện đơn giản nhất đến những chuyện phức tạp dần, bây giờ, kết quả này cũng không biết là tốt hay xấu. Trước mắt, thành quả là, cô chỉ cần gọi hắn một tiếng là hắn sẽ đến, không cần làm thêm động tác nào. Điều này có nghĩa là hắn quả thật nhớ rõ ý nghĩa của những từ đó, mặc dù hiểu vẫn có chút vấn đề.

Sau đó, cô cũng bắt đầu học tiếng của Nick. Hắn sẽ không nói chuyện, bình thường, muốn biểu đạt tình cảm thì chỉ dùng tiếng grù grù phát ra trong cổ họng. Cô học mấy lần là có thể bắt chước một hai, kết quả chính là, khi cô nhìn hắn phát ra tiếng grù grù thì bất kể hắn đang làm gì cũng sẽ để xuống đi qua ôm lấy cô, dùng cái đuôi dịu dàng vòng chặt lấy cô.

Cô cũng có thể dùng tiếng grù grù để diễn đạt tình cảm, tiếng này giống như tiếng ‘hừ’ của những cô gái bình thường hay dùng để làm nũng, âm tiết đơn giản có thể để lộ ra rất nhiều ý. Nhưng cách xử lý của Nick chỉ có một, chính là đi qua ôm cô. Có một lần cô thử khi phát ra tiếng grù grù khi hắn đang ngồi nướng thịt bên cạnh, hắn đem nướng thịt để xuống, tới đây bế cô qua, sau đó dùng đuôi vòng chặt lấy cô, tiếp tục nướng thịt.

Khi hắn nướng thịt, cô vẫn luôn phát ra tiếng grù grù sau lưng hắn, kết quả hắn sẽ dùng đuôi chơi đùa trêu chọc cô, một lát lại dùng đuôi quét qua bắp chân cô, rồi lại quét tới quét lui trên mặt đất.

Cuối cùng Dương Phàm trèo lên đuôi rồi cưỡi lên lưng hắn, hắn sẽ dùng đuôi đỡ sau lưng cô để cô khỏi ngã. Cô ở sau lưng bóp hắn đấm hắn nhéo hắn, hắn liền phát ra tiếng grù grù trấn an cô.

Ngày đó thịt đã nướng xong, đầu tiên hắn đem phần mềm nhất đút cho cô ăn, chờ hắn bắt đầu ăn, hắn vẫn nhìn cô, trong cổ họng vẫn phát ra tiếng grù grù.

Có lẽ tiếng grù grù này tương đương với ‘ anh yêu em’.

Dương Phàm ngừng ngay cái ý tưởng ngọt ngào quá mức này lại, lý trí đưa ra phán đoán, tiếng grù grù phát ra từ cổ họng tương đương với việc người Nick lúc này không có tính uy hiếp, đại biểu cho hắn không muốn công kích. Có lẽ chỉ sử dụng lúc thân mật.

Ngày đó về sau, Dương Phàm thường thường phát ra tiếng grù grù. Nick thật vui vẻ. Mỗi ngày hắn đều mang về hoa tươi, quả dại cùng trứng, còn có một ít thức ăn kỳ kỳ quái quái cho cô. Chỉ cần hắn nghĩ cô có thể sẽ thích, có lẽ vào tận trong rừng sâu hắn cũng vào lấy mang về cho được.

Hắn thích đem hoa cỏ nhánh cây chồng chất bên ổ rơm trong hang đá. Buổi sáng sau khi tỉnh lại, Dương Phàm luôn có thể ngửi thấy mùi quả cùng hương hoa. Điểm tâm của cô chính là một vài quả dại ngọt, có lúc cô thử ăn hoa, phát hiện có vài loại hoa có thể ăn.

Cô lại tìm được rất nhiều quả dại có thể ăn, giống như trước, cô cắt bọn chúng ra rồi phơi khô. Cô để Nick làm cho cô rất nhiều vò bằng đá, moi hết ruột một tảng đá to như quả bí đao là được. Cô bỏ quả dại vào trong, sau đó cho vào trong động cất.

Cô đoán, những quả dại cỏ dại kia hắn đều ăn thử xem có độc hay không rồi mới mang về cho cô, hoặc là, những động vật nhỏ trong rừng ăn rồi, bởi vì cô phát hiện hắn đi săn thú vẫn thuận tiện ăn một chút gì đó trong rừng, đều là tiện tay hái được liền nhét vào miệng, có lúc lập tức ói ra, có lúc ăn được hắn sẽ hái nhiều hơn một chút.

Lúc cô và hắn đi vào rừng, cô sẽ nằm trên lưng hắn, nhìn hắn vừa đi vừa hái hoa lá ven đường bỏ vào miệng ăn. Trước kia cô cho rằng thức ăn chính của hắn là thịt, bây giờ nhìn lại, hắn cũng không phải là hoàn toàn không ăn những thứ khác.

Có lúc hắn sẽ trực tiếp ngồi xỗm trên đất, đào được một ít củ rễ liền moi ra, sau đó hắn vừa ăn vừa kín đáo đưa cho cô. Cô biết cái này là có thể ăn.

Cô phát hiện Nick không có khẩu vị. Thức ăn hắn đưa cho cô: cây, hành, hoa, lá, bên trong mùi vị gì cũng có. Có đắng, có cay, không có mùi vị gì cả cũng có, đa phần đều là ngọt.

Cô không biết trên đầu lưỡi của hắn có nụ vị giác hay không, bởi vì có nhiều lúc hắn đưa đồ cho cô ăn. Cô tin tưởng ăn, không ăn được sẽ phun ra. Sau đó hắn không cho cô loại đó nữa, có thể bởi vì cô ăn không nổi.

Nhưng Dương Phàm cho rằng những thứ hắn cho cô đều có lợi cho thân thể, sau này cô lại cố gắng ép chính mình ăn hết, còn có thể mang về phơi nắng cất giữ.

Cô không biết bọn chúng có thể dùng vào việc gì, cũng không có cách nào thử nghiệm, nhưng kể từ khi đến thế giới này, trừ lần xuống núi đá đen bị cháy nắng đến lột da thì cô chưa từng ngã bệnh.

Cô cho rằng nguyên nhân rất lớn là nhờ thức ăn hắn cho cô ăn. Nơi này không ai có thể giúp cô xem bệnh, cũng không có dược vật, cô chỉ có thể dựa vào bản thân mình, cố gắng không để ngã bệnh.

Có một loại rau nhìn giống cải trắng, có rất nhiều lá, vị lại rất đắng. Lúc đầu, căn bản là cô nuốt cũng nuốt không nổi. Loại này mọc ở một khoảng đồi nho nhỏ trong rừng rậm rạp, nhiều đến khủng khiếp. Cô thấy những loài động vật nhỏ khác ăn, ngay cả Nick cũng ăn nó, cô cho rằng nó nhất định có thể ăn.

Cô ép chính mình ăn nó, ăn sống nấu chín đều thử qua. Vị đắng một chút cũng không giảm. Nhưng cô thấy nếu cô cố ăn, loại cây mọc đầy đồi này cũng có thể trữ, cô có thể ăn thời gian rất lâu. Cô vẫn muốn tìm ra nhiều quả dại hoặc thức ăn có thể ăn, loại thức ăn này cô không thể bỏ qua.

Kiên trì ăn nửa tháng, cô cảm thấy mình đã có thể mặt không đổi sắc ăn xong toàn bộ một gốc cây rồi, sau đó cô liền mang theo Nick đi hái loại rau dại này về.

Cô gọi nó là rau đắng.

Cô cắt rau đắng thành đoạn ngắn, lá củ đều cắt nhỏ, phơi khô rồi bỏ trong vò đá. Cô bỏ mười mấy vò, cảm thấy từng này ít nhất có thể ăn hai tháng hoặc hơn.

Bây giờ, rốt cuộc cô đã tìm được một loại rau dưa rồi.

Nick thích ăn rau đắng tươi, phơi khô rồi hắn sẽ không ăn. Lúc ăn thịt nướng cô sẽ lấy nó ra ăn, cảm thấy nó có thể chống ngấy, hơn nữa những nó ăn với thịt cũng có chút mùi vị.

Rau đắng mọc rất nhanh, qua một thời gian cô và Nick lại đi tới sườn núi nhỏ đó, thấy nó lại mọc lên một mảng lớn. Cô cứ tiếp tục hái về phơi khô, cô phát hiện mỗi khi cô hái rau đắng về phơi, chỗ bị hái cách chừng mười ngày lại mọc ra nhiều hơn. Sau này cô lại phát hiện gần chỗ rau đắng còn có một loại cây thấp, lá rất nhỏ, mọc đối xứng nhau, màu nâu xám.

Cô hái lá cây thấp đó xuống nếm thử, mùi vị không ngờ là rất tốt, vừa non vừa giòn. Nick không ngăn cô hái cái này, loại lá cây này chắc cũng có thể ăn.

Cô hái một ít mang về trước, rửa sạch bằng nước suối rồi buổi tối ăn với thịt nướng. Sau đó cô thử phơi khô loại lá này, phát hiện phơi nó dưới mặt trời năm sáu ngày cũng không thấy có gì thay đổi, ăn thử, vị cũng giống vậy, vẫn non vẫn giòn.

Mắt Dương Phàm nhất thời tỏa sáng! Loại lá cây này quả thật quá dễ cất giữ! Mỗi ngày cô đều đi theo Nick vào trong rừng rậm hái một ít mang về, sau đó bỏ vào trong vò đá. Cô cảm thấy loại lá cây này không cần phơi cũng có thể cất giữ, thật tốt quá!

Nhưng bỏ trong vò đá không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, loại lá cây này lại có biến hóa. Mấy ngày sau, khi Dương Phàm mở vò đá ra chuẩn bị ăn, lá cây đều trở bên trắng bệch. Đầu tiên là trắng dọc theo viền lá, sau đó từ từ đến lá cũng bắt đầu trắng.

Cô không dám ăn, không thể làm gì khác ngoài việc đem tất cả ba vò đá đựng loại lá cây này ném hết.

Vứt bỏ những thứ này, uổng phí thời gian hái lá cây, cô cảm thấy rất đáng tiếc.

"Không sao, lần sau hái tiếp." Dương Phàm vứt sạch vò đá đựng lá cuối cùng, thở dài, ôm vò không đi về.