Đại Lục Thất Lạc

Chương 15



Người Nick nhỏ thay lông lần đầu xong liền trưởng thành rất nhanh, bọn họ thay lông trong vòng một tháng đã đạt tới đỉnh điểm, sau đó mới dần dần chậm lại.

Lúc này chúng đã cao chừng một mét tám, chỉ thấp hơn người Nick trưởng thành một cái đầu.

Sức ăn của bọn chúng cũng nhiều hơn trước, so với người Nick trưởng thành còn nhiều hơn. Vào mùa đông rét lạnh này, người Nick còn nhỏ chưa học được cách chống lạnh, bọn họ chỉ có thể ăn nhiều vào. Nhưng người Nick trưởng thành lại không có lòng tốt như vậy, mặc cho chúng ăn nhiều thức ăn hơn so với người Nick khác.

Dương Phàm thấy hai người Nick có lẽ mới vừa tiến vào kỳ thanh niên một lần nữa lâm vào cảnh đói bụng, lúc này mà đói bụng càng khiến cho chúng khó chịu hơn nhiều.

Đối với chuyện này, cô chỉ yên tĩnh ở một bên nhìn. Nếu như người Nick đối xử như vậy với đời sau thì trước khi hiểu rõ chân tướng của sự việc, đồng tình gì đó là không cần thiết.

Khát vọng thức ăn là điểm mấu chốt thúc đẩy người Nick nhỏ lớn lên.

Dương Phàm rất nhanh thấy được sự thay đổi.

Ở cửa sơn động, mặc dù người Nick dự trữ rất nhiều thức ăn để trụ qua mùa đông thế nhưng vẫn không thể nào giúp bọn họ vượt qua cả mùa đông. Cho nên vào một sáng sớm kia, người Nick rời khỏi sơn động.

Buổi sáng hôm đó không có thức ăn, Dương Phàm cực đói, không thể làm gì khác là để Nick chuẩn bị nước nóng để cô nấu mấy củ khoai tây khô. Sau đó cô liền phát hiện trong sơn động người Nick ít đi rất nhiều, khoảng một phần ba đã đi ra ngoài.

Cô đi tới cửa sơn động, thấy rất rõ dấu vết người Nick leo khỏi cửa động đi ra ngoài. Ngoài sơn động trời xanh trong suốt vạn dặm không mây.

Mặc dù rét lạnh thấu xương nhưng thời gian dài như vậy ở trong sơn động tối mờ không thấy mặt trời, Dương Phàm vẫn leo ra ngoài. Cô dùng tay chân trèo lên đống đá vụn nơi cửa sơn động, trượt xuống mấy lần mới gian nan leo ra được.

Nhờ những cái hố nhỏ trên đống đá vụn do người Nick đi ra ngoài từ sớm để lại cô mới leo lên được, nếu không thì cho dù cô có nhiều hơn hai cái tay cũng không thể leo ra, vì trên đá tất cả đều có một tầng băng rất đầy, dường như tạo thành một bức tường băng.

Bên ngoài sơn động là tuyết trắng xóa, mặt trời chiếu vào phản xạ ánh sáng chói mắt.

Dương Phàm phát hiện cả ngọn núi đá đen này đều đã bị tuyết trắng bao trùm, đằng xa không còn thấy được tung tích của rừng, giống như chúng cũng bị tuyết phủ lên.

Cô tính toán một chút, cô đã ở trong sơn động chừng ba đến bốn tháng rồi chưa ra ngoài, cho nên trong khoảng thời gian đó tất cả đã biến thành như trước mắt.

Mặc dù cảnh tuyết rất đẹp, trời đất rộng lớn làm cho tâm tình người ta thoải mái, nhưng cô phải sớm trở vào sơn động. Đầu tiên là vì cô không muốn mắc phải chứng quáng tuyết, thứ hai là vì chỉ trong thời gian ngắn ngủi, phổi của cô đã muốn nóng sôi lên. Đợi cô từ từ chạy vào trong sơn động, phần da lộ ra ngoài của cô tất cả đều ngứa ngáy khó nhịn, tay và chân là nghiêm trọng nhất.

Dương Phàm dùng sức chà xát tay, chân, cổ cùng mặt. Động tác của cô khiến mấy con vật bên cạnh cảm thấy rất kỳ quái. Con ngựa trâu và khỉ đến gần cô, dường như chúng muốn giúp cô.

Trong đoạn thời gian ngắn ở chung này, cô và bọn động vật kia dường như có một loại tình nghĩa ‘đồng bạn’. Chuyện này rất buồn cười, nhưng là thật.

Khỉ thì rất rõ ràng cho rằng trên người cô có bọ chét, lật tới lật lui bộ tóc cô. Ngựa trâu có lẽ cũng cho rằng trên người cô có thứ gì đó, bắt đầu liếm cánh tay và cổ.

Cố gắng khéo léo từ chối ý tốt của bọn nó xong, Dương Phàm tiếp tục chà xát da của mình. Cô cũng không muốn bị mắc bệnh vào lúc này, cho dù là tổn thương do giá rét hay nứt da cũng không được.

Thật ra thì kể từ khi cô tới nơi này cho tới bây giờ cô chưa bị bệnh lần nào, ngay cả cảm và đau bụng ... cũng không có. Lúc đầu cô chỉ cho rằng đó là may mắn, sau này cô lại cảm thấy nguyên nhân có thể là ở chỗ những thức ăn Nick cho cô ăn kia. Những loại trái cây kỳ lạ và thịt chuột đất, bất kể là loại nào, có lẽ chúng đều tăng thể kháng cho cô.

Hoặc là do chính cô đã rèn luyện thân thể mình.

Người Nick lục tục trở về lúc xế chiều. Bọn họ đa số là tốp năm tốp ba, có mang thức ăn về, chỉ là một vài động vật nhỏ không nhìn ra là loại nào, cũng có người tay không mà về.

Hai người Nick nhỏ cũng có trong đó, chúng không mang được gì về cả, có vẻ vô cùng đưa đám.

Dương Phàm bừng tỉnh hiểu ra, có thể đây chính là bước đầu tiên học săn thú của bọn họ?

Cho đến trước khi trời tối Nick mới đi theo những người khác trở về, vô cùng tiếc nuối chính là bọn họ cũng không mang về con mồi mới.

Bữa ăn tối ít hơn một nửa so với bình thường, Dương Phàm cho rằng bọn họ đã bắt đầu tiết kiệm thức ăn rồi. Bây giờ cô mới thấy mình vô cùng may mắn khi đã chuẩn bị đầy đủ khoai tây khô. Nhưng Nick rõ ràng để dành nhiều thức ăn hơn cho cô, cuối cùng là cô cưỡng bách hắn ăn hết mấy khối thịt kia. Hắn đút cho cô, cô sẽ đút trở về, dùng hành động để bày tỏ ý muốn để hắn ăn nhiều thức ăn hơn.

Khoai tây khô của Dương Phàm vơi bớt một nửa. Mỗi ngày cô đều ở trong sơn động không cần đi ra ngoài, không cần quá nhiều thức ăn, đói một chút cũng có thể chịu được.

Bây giờ cô có bốn động khoai tây khô, mặc dù khoai tây khô vì sức nóng trong sơn động mà mất đi khoảng một phần trăm nước nhưng ăn vào cũng đỡ đói. So với người Nick, một mình cô có nhiều khoai tây khô như vậy đã là vô cùng may mắn.

Những loài vật khác cũng vậy, thức ăn của chúng cũng không có vấn đề.  Người Nick xem ra có thiếu thức ăn cũng không ăn cỏ rêu như mấy loài ngựa trâu.

Ngày hôm sau, vào lúc sáng sớm, người Nick lại chuẩn bị đi ra ngoài. Đại đa số bọn họ đều nhịn đói cả ngày hôm qua, sáng sớm hôm nay cũng không ăn gì, điều này làm cho họ càng tích cực, cũng càng có sức sống.

Sáng sớm hôm nay khi bọn họ đi ra ngoài Dương Phàm liền tỉnh. Cô đi theo Nick tới cửa sơn động, muốn tận mắt nhìn bọn họ đi ra ngoài. Cô biết hôm nay bọn họ lại đi săn, mặc dù thức ăn ở cửa động còn rất nhiều, nhưng người Nick cho rằng thức ăn đã không đủ, hoặc là bọn họ chỉ muốn bắt tất cả những thứ có thể ăn theo bản năng.

Người Nick tới cái hố ở một góc khác bên cửa động, mỗi người cầm một khối gì đó rồi mới leo ra ngoài.

Dương Phàm nhìn bọn họ đi rồi mới qua nhìn cái hố to ấy. Trước kia cô chỉ cho rằng đây là một đống đá vụn.

Trong hố có gì đó giống như bùn, đa số là màu nâu sẫm và màu rám nắng. Chúng nó đều đã đông lại, dính chùm một chỗ, bên ngoài có một tầng sương màu trắng.

Cô ngửi thấy một cỗ mùi là lạ, điều này làm cô không dám lấy tay chạm thử vào đống bùn kia. Cô tìm một tảng đá nhọn đập vào một khối trong đó, phát hiện dưới lớp băng là một thứ mềm dẻo như bột mì.

Sau đó cô lập tức hiểu đây là cái gì! Đây là phân và nước tiểu!

Cô lại quan sát, xác định đây đúng là do tất cả động vật và người Nick trong sơn động bài tiết ra. Người Nick gom những thứ này ở đây làm gì?

Cô nhớ vừa rồi những người Nick kia mang theo chúng đi ra ngoài săn bắt, chẳng lẽ nó còn có thể dùng để săn thú?

Cửa sơn động quá lạnh, cô trở vào trong sơn động. Hôm nay vừa đến xế chiều bọn họ đã chậm rãi trở lại, lần này may mắn hơn hôm qua, bọn họ mang về vài con vật lớn, còn có mấy con thoạt nhìn rất giống chuột đất. Hôm nay Nick về rất sớm, hắn mang về cho cô một ổ trứng có hoa văn, to bằng trứng chim bồ câu, ước chừng bảy tám quả.

Hắn rất chủ động giúp cô lấy nước, sau đó đem trứng thả vào trong rồi đi đến chỗ hố lửa sâu trong sơn động. Chờ hắn cầm về, nước đã cạn rồi, trứng cũng đã bị nấu nứt ra. Quả nồi ngược lại không hao tổn chút nào, nó còn bền hơn cô tưởng.

Ngày đó Nick rất hào hứng cho cô ăn những quả trứng kia. Chắc hắn cho rằng hôm qua cô không chịu ăn thịt là vì cô không thích thịt nữa.

Dương Phàm rất lo, cô sợ hắn tốn một ngày để tìm những thứ này, kết quả căn bản không có đi săn thú.

Mấy ngày hôm sau ngày nào Nick cũng mang trứng về cho cô, cô rất muốn nói cho hắn biết cô ăn khoai tây khô là đủ rồi, nhưng hắn vẫn kiên trì muốn cô phải ăn những thức ăn khác nữa. Sau khi cô bắt đầu cự tuyệt ăn trứng, ngày hôm sau hắn lại mang về hai củ khoai tây tròn tròn suýt nữa nhìn không ra.

Không biết hắn đào bao lâu mới tìm được hai củ khoai tây không lớn hơn trứng gà bao nhiêu này. Cô phát hiện các khe rãnh lông trên chân hắn đều đã bị đóng băng.

Cô cắt những củ khoai tây này ra, phát hiện da của chúng rất dầy, cắt ra có thể thấy thịt quả bên trong có hai lá mầm. Nếu như chúng bình an vượt qua mùa đông này, có lẽ chúng sẽ lớn thành cây khoai tây mà cô quen thuộc.

Cô không dám kiêng ăn nữa, Nick đút cái gì cô ăn cái đó. Cô chém giết thịt hắn đưa đến miệng, tỏ vẻ cô không còn không muốn ăn thịt nữa. Như vậy hắn cũng không cần vì cô mà đặc biệt đi tìm trứng và khoai tây, nếu như cô còn không ăn, không biết hắn còn muốn đi nơi nào tìm quả dại và tôm tép cho cô đây?

Từ ngày đó trở đi, rốt cuộc Nick đã từ từ bắt đầu vì chính mình mà đi săn thú.

Dương Phàm phát hiện đa số người Nick đều kết bạn đi săn thú trong mùa đông, cô cũng đoán rằng phân và nước tiểu dùng để hấp dẫn động vật đi săn thức ăn. Nếu như những động vật đi săn khác phát hiện ra phân và nước tiểu, có thể sẽ cho rằng quanh đây có động vật khác, bọn chúng sẽ loanh quanh ở đó, còn người Nick sẽ nhân cơ hội bắt lấy bọn chúng.

Phân của ngựa trâu và khỉ cùng các loài động vật khác làm mồi rất tốt. Có lẽ  người Nick còn đem phân của bọn họ và bọn chúng tách riêng ra?

Dương Phàm nhớ kỹ bí quyết này, nếu như sau này cô phải tự mình đi săn thì điều này nhất định sẽ hữu dụng.

Mùa đông săn thú hiển nhiên không dễ, liên tục hơn mười ngày người Nick chỉ có thể mang về một ít động vật nhỏ, phần lớn thời gian bọn họ không thu hoạch được gì.

Chỉ cần trời sáng, bọn họ liền đi ra ngoài cả ngày. Thức ăn trong sơn động tiêu hao càng ngày càng chậm, bọn họ bắt đầu ăn một ngày một bữa, hoặc là hai ngày một bữa. Trong sơn động, chỉ có những loài động vật kia cùng Dương Phàm là không bị ảnh hưởng gì. Nick bảo đảm cho cô mỗi ngày đều có một bữa ăn. Hắn sẽ tiết kiệm phần lớn thức ăn cho cô.

Tất cả người Nick gầy đi trông thấy, điều này càng làm cho bộ lông trên người họ có vẻ dữ tợn hơn, tốc độ của bọn họ nhanh hơn, động tác bén nhạy hơn.

Dương Phàm sợ Nick sẽ chết đói, hoặc là trở nên suy yếu. Nếu như hắn chết trong lúc đi săn thì có lẽ cô sẽ không có cách nào sống một mình trong thế giới này đến mười ngày. Bởi vì cô không biết ở tại đây, khi mất đi ‘bạn đời’, những người Nick khác sẽ đối xử với cô thế nào.

Khả năng rất lớn là họ sẽ xem cô là thức ăn mà ăn hết.

Cô dùng da chuột đất làm cái bao cho hắn để hắn mang nhiều phân và nước tiểu ra ngoài hơn. Nếu như cái này có ích trong việc săn thú.

Bây giờ ngày càng thêm dài, sáng sớm lúc bọn họ đi cô sẽ tỉnh lại, sau đó ngồi chờ Nick cả ngày. Nếu như hắn về trễ hơn những người Nick khác, cô sẽ lo lắng bất an. Cô tốn nhiều hơn thời gian đứng chờ ở cửa sơn động hơn, có mấy lần cô đợi đến khi hắn trở lại rồi ngồi trên đuôi của hắn để hắn cõng cô vào trong sơn động.

Thức ăn vẫn dần dần ít đi, Dương Phàm cũng bị không khí khẩn trương lây nhiễm. Cô cố gắng lén đút khoai tây khô cho Nick ăn, giống như hắn đút cô vậy. Cô đem khoai tây khô ngậm vào trong miệng, sau đó đút cho hắn. Như vậy có thể tránh khỏi cái nhìn của người Nick khác.

Nick không thích khoai tây khô lắm, nhưng hắn cũng không từ chối cô đút cho hắn ăn.

Sau này từ từ phát triển thành hắn đút thịt cho cô ăn, cô liền cố gắng đem khoai tây khô kín đáo đưa cho hắn ăn, hi vọng hắn không đến nỗi quá đói.

Có thể là cách của của cô đã có tác dụng, nhìn Nick tốt hơn những người Nick khác một chút.

Nhưng nay người Nick vẫn không có cách nào săn được nhiều hơn thức ăn. Dương Phàm lo lắng mùa đông này sẽ càng trở nên gian nan.