Đại Hoan Hỉ

Chương 7



.

.

Nam sinh mười lăm, mười sáu tuổi luôn có khát vọng tỏa sáng, hoặc là khát vọng có một tình yêu say đắm với một người tình khác giới.

Người có thể vào Vĩnh Cương học, gia thế tất nhiên cũng không tệ. Vĩnh Cương luôn không thiếu những người có gia thế tối ưu, diện mạo tuấn mỹ, nhưng điều nó thiếu chính là các bạn nữ để các thiên chi kiêu tử ấy nói chuyện yêu đương. Đấy là một trường nam.

Tất nhiên là trừ Mục Thiên Nam ra.

Tuấn nam lãnh khốc, lạnh lùng luôn thịnh hành trong thời đại này. Vì vậy, không biết có bao nhiêu nữ sinh vây trước cổng trường chỉ để nhìn Mục Thiên Nam một cái và cũng không biết có bao nhiêu thư tình xuất hiện ở phòng thường trực chờ Mục Thiên Nam tới nhận về.

Đừng tưởng rằng trong trường nam sẽ không có các ông tám bà tám, họ tám từ phòng ngủ tới WC nhà Mục Thiên Nam, ai muốn nghe cũng có thể nghe đủ cả. Tất nhiên, trong ấy cũng bao gồm cả hâm mộ và ghen ghét.

Điều Đan Giai Nguyệt thấy lạ là sao cậu vẫn để ý tới Mục Thiên Nam như vậy? Cậu ta rõ ràng không muốn trông thấy mình nha!

Tiện thật.

Cũng may, nhân duyên của Đan Giai Nguyệt rất tốt, cho nên đại đa số mọi người đều xem cậu như bảo vật, cho nên Mục Thiên Nam cũng không đến mức trở thành nỗi ám ảnh trong lòng cậu.

Nghe đồn, Mục Thiên Nam là vì chịu không nổi cảnh bị nữ sinh liên tục quấy rối, cho nên mới vào trường nam.

Nghe đồn, Mục Thiên Nam từng bị bắt cóc.

Nghe đồn, mẹ của Mục Thiên Nam là bà hai được bao dưỡng…

Rất nhiều lời đồn và những lời đồn ấy, chính là cách duy nhất để Đan Giai Nguyệt hiểu thêm về Mục Thiên Nam vào cuối năm lớp mười, khi đã bắt đầu phân ban sang lớp mười một.

Ngày 14 tháng 2 năm 2002, một ngày Valentine không có tình nhân.

Nam sinh mười sáu tuổi vẫn là một đứa trẻ, cho nên đại đa số đều ở lại phòng tự học. Đương nhiên, những người có bạn gái muốn về sớm, mấy thầy cũng sẽ xem xét thân phận của họ rồi mở một mắt, nhắm một mắt vậy.

Thế mà cũng đi hết một phần ba.

Chán thật… Đan Giai Nguyệt ngồi trên ghế suy ngẫm, một bàn tay còn lại của cậu cũng đang viết bậy lên gì đó giấy.

Viết xong, nhìn lại: Tôi đã yêu một người thần bí, nhưng tôi lại không thể nào hiểu được cậu ấy đang nghĩ gì.

‘Cậu ấy’? Không phải ‘Cô ấy’?

Ui… Ui… Viết nhầm rồi! Coi bộ là đang tư xuân. Hay là cũng tìm một bạn nữ thử yêu đương một chút nhỉ?

Vào lúc này, có một cái bóng xuất hiện ngay phía trên cậu. Cái bóng ấy nói: “Cậu ra ngoài chút đi!”

“Hả?” Mẹ ơi, Mục Thiên Nam? Người từ cái lần chia lớp ra tới giờ không nói với cậu một câu nào.

Đêm tháng hai ở phía Đông nam vùng duyên hải rất lạnh, ánh trăng sáng rực nhưng lại cũng rất lạnh lùng, cao xa.

Sao lại gọi tớ ra đây? Đan Giai Nguyệt nhìn người đi phía trước, nhủ thầm như vậy.

Cậu trai đi phía trước là kẻ sành ăn mặc, nhìn vào rất tao nhã. Lúc cậu ấy bước đi, chiếc khăn quàng cổ ở phía sau cứ lay nhè nhẹ.

Mải suy nghĩ, không chú ý tới dưới chân mình. Vì thế, cậu đã ngã lăn quay xuống đất, cú ngã thật hoàng tráng.

Mục Thiên Nam kéo cậu lên, thậm chí còn hỏi một câu: “Cậu không sao chứ?”

Có lẽ là do cậu cảm thấy cậu trai ngốc này khá thú vị, cho nên đã nở nụ cười. Vẫn là nụ cười mà Đan Giai Nguyệt nhìn thấy trên xe bus năm ngoái.

“Không, không sao cả!” Cho dù có đau cũng không thể la lên được nha.

Một bàn tay to chạm vào đầu cậu, ấm áp, dày rộng.

Đan Giai Nguyệt giật mình và chủ nhân của bàn tay ấy cũng đã lấy một cọng cỏ khô trên đầu cậu xuống.

“Cám… Cám ơn!” Nè, Đan Giai Nguyệt, đừng cà lăm thế chứ! Phải nói chuyện đàng hoàng, cậu đúng là không giống ngày thường chút nào!

“Cậu tìm tớ có chuyện gì không?” Đan Giai Nguyệt trấn tĩnh lại, đoạt quyền chủ động.

“Ờ!”

Cậu trai cao hơn cậu nữa cái đầu, tao nhã đáp lại: “Đây, cho cậu!”

Cũng không thèm để ý tới chuyện Đan Giải Nguyệt có đồng ý hay không, cậu ta đã ném tới cho Đan Giai Nguyệt một cái hộp vuông cỡ bàn tay, làm Đan Giai Nguyệt hoảng hốt, giơ tay múa chân đón lấy.

“Vậy, tạm biệt!” Mục Thiên Nam tự quyết định xong liền xoay người bỏ đi.

Cầm chiếc hộp vuông, nhìn theo bóng cậu trai đã đi xa, Đan Giai Nguyệt nói khẽ: “Làm gì thế?”

Cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay, mở ra, cậu ngây ngẩn cả người. Bên trong là – di động.

Còn nhớ cái điện thoại năm ngoái bị cậu dùng làm gạch đập ổ khóa hay sao?

“Cậu đúng thật là một người kỳ lạ nha…” Cũng đã gần một năm, bây giờ cậu ta mới đền, lại còn chọn đúng ngay vào ngày lễ tình nhân nữa chứ?

Nhưng dù sao, Đan Giai Nguyệt vẫn ở nụ cười.

Trong một mùa Valentine không có tình nhân, Đan Giai Nguyệt nhận được món quà Valentine đầu tiên trong đời.