Đại Hiệp Thỉnh Bảo Trọng

Chương 7



Hôm sau

“Dịch cô nương, cha của Phong Đình rốt cuộc là khi nào mới có thể tỉnh đâu?” Trong Tĩnh Tư Viện, Nhiễm phu nhân lo lắng hỏi.

Ai – đã nhiều ngày rồi, tuy rằng sắc mặt cha đứa nhỏ đã từ từ hồng nhuận, nhưng sao vẫn cứ hôn mê bất tỉnh?

“Độc đã giải sạch sẽ, hẳn là cũng sắp tỉnh!” Liếc nhìn nam nhân nằm trên giường, Dịch Vô Tình vẫn như cũ trầm tĩnh, tiếng nói thanh lãnh, thản nhiên như đang trần thuật sự thật.

Nghe vậy, Nhiễm Phong Đình đứng một bên nhịn không được âm thầm liếc trộm khuôn mặt bình tĩnh của nàng một cái. Nàng giống như cảm nhận được, liền quay sang bắt tại trận ánh mắt nhìn trộm, thấy mặt hắn nhanh chóng hiện lên một chút hoảng hốt, vội vàng nhìn sang chỗ khác, không dám đối diện đôi mắt sâu thẳm và trong trẻo của nàng.

Hắn — làm sao vậy?

Cảm thấy cổ quái, Dịch Vô Tình nghi hoặc thầm nghĩ, nhưng còn không kịp suy nghĩ thêm, lực chú ý đã bị một tiếng rên nhỏ đột nhiên vang lên kéo đi.

“Ngô –” Giống như muốn đáp lại lời của nàng, vị Nhiễm trang chủ đã nằm hôn mê hồi lâu trên giường bỗng khẽ kêu một tiếng, chậm rãi mở ra đôi mắt xinh đẹp đầy mị lực.

“Tỉnh! Rốt cục tỉnh a!” Vừa thấy phu quân quả thực như lời nàng chuyển tỉnh, Nhiễm phu nhân mừng như điên kêu lên, khóe mắt thấm ướt như đã trút được gánh nặng.

“Chuyện gì – đã xảy ra?” Mắt vừa mở ra đã thấy rất nhiều người vây quanh giường mình, Nhiễm trang chủ khàn khàn cất tiếng hỏi.

“Còn nói a! Ngươi đã quên ngươi bị công chúa Miêu tộc hạ độc sao?” Người yêu bên gối đã thanh tỉnh, Nhiễm phu nhân cũng không còn thấp thỏm, lúc này mới có tâm tình cười mắng.

“Ai — ngươi không nói, ta thực đã quên! Đúng là có chuyện như vậy.” Trí nhớ trước khi hôn mê rốt cuộc trở về, Nhiễm trang chủ cười cười, định nhúc nhích thân mình, trong lòng biết nếu mình đã tỉnh, vậy nghĩa là độc trong cơ thể đã giải, không có việc gì.

Thấy thế, Nhiễm phu nhân vội vàng nâng hắn dậy, tri kỷ đặt gối sau lưng để hắn ngồi dựa vào thoải mái một chút, thế này mới liếc mắt xem thường, cười mắng: “Ngươi a, khối da mặt trêu hoa ghẹo nguyệt này luôn rước lấy không ít phiền toái, có khi ta thật muốn chém nó vài nhát, miễn cho bị chịu tội.”

“Liên quan gì đến mặt của ta a? Ta vẫn thực an phận ở bên cạnh ngươi, như vậy còn muốn chém chém mặt của ta thì rất không có nhân đạo.” Nhiễm trang chủ ai thán thở dài không thôi, khuôn mặt vốn rất tuấn mỹ, nay lại treo lên vẻ vô tội, thực có thể nói là đáng yêu mê người đến cực điểm, khó trách luôn trêu chọc đến hoa đào.

“Chính là vẫn an phận ở bên cạnh ta, mà còn có thể rước đến hoa đào, thế này mới càng khiến người ta chán nản!” Nhiễm phu nhân nạo giọng oán giận, phi thường bất mãn.

Mọi người đều nói các cô nương trẻ yêu mĩ nam, nhưng nếu thật gả cho một vị phu quân quá mức tuấn mỹ thì có gì tốt? Quanh năm suốt tháng luôn đưa tới cuồng hoa lãng điệp, phiền muốn chết!

“Ta sinh ra có khuôn mặt này là lỗi của ta sao?” Chớp chớp đôi mắt to vô tội, Nhiễm trang chủ cũng thực ai oán. Cha mẹ sinh thành, còn có thể than phiền gì? Muốn oán cũng nên đi oán lịch đại tổ tiên Nhiễm gia đi!

Nhiễm phu nhân lại trừng mắt liếc một cái, bất quá lúc này mở miệng lại đắc ý dạt dào. “May mắn có vết xe đổ của ngươi, kể từ khi con vừa mọc ra sợi râu đầu tiên, ta đã không cho hắn cạo, thật vất vả mới được bộ mặt râu ria như hắn bây giờ, nhờ vậy mới tránh được kết cục giống ngươi. Nếu không, phải ứng phó đồng thời hoa đào kiếp của hai cha con các ngươi, ta thế nào cũng bị mệt chết!”

Lời này vừa nói ra, Dịch Vô Tình cảm thấy cực kì thú vị, quét mắt nhìn sang Nhiễm Phong Đình. A — nguyên lai chân chính nguyên nhân khiến hắn phải để râu đầy mặt là như vậy!

Bị nàng nhìn, Nhiễm Phong Đình xấu hổ vô cùng, vội vàng lên tiếng ngăn cản mẫu thân tiếp tục lung tung lộ tẩy. “Nương, ngài đừng nói nữa –”

“Ha!”

Bỗng dưng, một tiếng cười thanh lãnh đầy trào phúng vang lên, sắc mặt Nhiễm Phong Đình không khỏi đại biến, liền xoay người tức giận trừng mắt tên “đàn bà” không thèm giấu nụ cười trên môi, nhịn không được rống lên lên –

“Họ Quân, ngươi cười cái gì? Lén lút tiến vào phòng của người khác, ngươi có hiểu quy củ làm khách hay không a?” Con mẹ nó! Tên đàn bà này rõ ràng là cười nhạo hắn.

“Cái gì mà lén lút? Ta là chính đại quang minh đi vào, dọc theo đường đi cũng không có ai ngăn cản.” Tà nghễ hừ giọng, Quân Mặc Khiếu tựa tiếu phi tiếu cảm thán lắc đầu. “Nguyên lai để râu đầy mặt là vì chắn hoa đào, sao ta lại không nghĩ ra chiêu như vậy a?” Thất sách! Thất sách a!

“Ta để râu làm gì liên quan ngươi cái rắm, ngươi tới khoe khoang làm gì?” Vừa quẫn vừa giận, khuôn mặt dưới lớp râu đỏ bừng.

Quân Mặc Khiếu không hé răng đáp lại, chỉ lấy đuôi mắt thản nhiên liếc hắn một cái, trong ánh mắt tràn ngập ý cười nhạo.

Thấy thế, Nhiễm Phong Đình lại hỏa đại, đang muốn lôi hắn đi ra ngoài đánh một hồi, trên giường bệnh bỗng dưng truyền đến một tiếng nói chần chờ –

“Ách, có ai có thể giải thích giúp ta đây là có chuyện gì sao?” Vừa mới tỉnh lại, cùng người bên gối liếc mắt đưa tình xong, Nhiễm trang chủ rốt cuộc phát hiện trong phòng còn có một nam một nữ trẻ tuổi lạ mặt, lúc này cũng phi thường không ngại học hỏi kẻ dưới.

“Quân Mặc Khiếu!” Ngón tay rất có lệ chỉ về hướng cái đinh trong mắt, Nhiễm Phong Đình cố ý ghét bỏ nói: “Cha, người này không có gì tốt để giới thiệu, cái loại hư thối này, ngươi nghe một chút là đủ, đừng nhớ làm gì, sẽ làm não bị thương.”

“……” Không biết nói gì, Nhiễm Trang Vương âm thầm thở dài. Con, ngươi nghĩ cha ngươi là ngu ngốc a, chưa từng nghe qua cái tên Quân Mặc Khiếu hay sao? Cái gì mà không tốt để giới thiệu, nhớ kỹ sẽ làm não bị thương? Người ta tốt xấu cũng có danh tiếng trên giang hồ như ngươi, cùng được phong làm “Đao kiếm song tuyệt” a!

Phảng phất nhìn ra Nhiễm trang chủ xấu hổ, Quân Mặc Khiếu chậm rãi nở nụ cười. “Nhiễm trang chủ đừng để ý, ta hiểu được có một số người miệng chó không thể mọc ngà voi, sẽ không ghi tạc trong lòng.”

“Họ Quân, ngươi nói ai miệng chó không thể mọc ngà voi?” Hổn hển giơ chân.

“Hiện tại ai đang nói chuyện chính là người đó!” Nhàn nhã tự đắc.

“Ngươi……”

“Được rồi! Được rồi! Người trẻ tuổi thù riêng, chờ đi ra ngoài lại tự bản thân giải quyết, đừng ở chỗ này làm ầm ỹ.” Vội vàng nhảy ra ngăn cản con phun hỏa, Nhiễm trang chủ cảm thấy mệnh mình rất khổ, vừa mới giải độc tỉnh lại đã có chuyện mới, lập tức vội vàng đem đề tài chuyển đến một vị cô nương lạ mặt khác. “Vị này là?”

“Ai nha! Xem ta hồ đồ chưa, nhất thời cao hứng ngươi tỉnh lại, đã quên giới thiệu ân nhân cứu mạng cho ngươi.” Vỗ vỗ cái trán, Nhiễm phu nhân cười meo meo kéo Dịch Vô Tình đến cạnh giường, thần thái thân thiện giới thiệu, “Vị cô nương này tên là Dịch Vô Tình, là hồng nhan tri kỷ của con chúng ta, chính là nàng đã đem ngươi từ quỷ môn quan trở về!”

Hồng nhan tri kỷ của con?

Ánh mắt kinh ngạc thoáng nhìn qua Nhiễm Phong Đình, thấy hắn không biết có phải là chột dạ hay không, thế nhưng không được tự nhiên quay mặt đi, làm cho người từng trải như Nhiễm trang chủ không khỏi thú vị nở nụ cười, miệng cảm tạ Dịch Vô Tình. “Dịch cô nương, đa tạ ân cứu mạng của ngươi, sau này nếu có cần cái gì, xin cứ việc nói một tiếng, Nhiễm gia ta sẽ không quên ân tình này của ngươi.”

“Không có gì! Nhiễm trang chủ nói quá lời.” Mỉm cười, Dịch Vô Tình thần sắc đạm nhạt nói: “Nếu không có chuyện gì khác, ta đây đi trước.” Dứt lời, hướng mọi người thăm hỏi, rất nhanh xoay người đi.

Mắt thấy nàng ra khỏi phòng, Quân Mặc Khiếu cũng nhanh chóng cáo lui, lập tức bước nhanh đuổi theo.

A a a — Vô Tình chân trước mới đi, họ Quân lập tức liền theo đuôi, này – này là như thế nào? Thực sự sẽ triển khai thủ đoạn “Quân tử hảo cầu” với Vô Tình sao?

Nhìn theo hai người một trước một sau rời đi, trong đầu Nhiễm Phong Đình nhất thời trống rỗng, nghĩ đến đêm qua ý thức được mình “không chuyên tình” cùng lửa giận ghen tị, hắn cảm thấy đầu óc lộn xộn, không biết nên làm như thế nào cho phải, trong khoảng khắc chỉ có thể đứng yên ngơ ngác.

“Phong Đình, cha ngươi không có việc gì, ngươi yên tâm đi tiếp bằng hữu đi!” Thật sự chịu không nổi bộ dạng ngu si của con, Nhiễm phu nhân nhịn không được đẩy một phen.

Nghe vậy, Nhiễm Phong Đình mới đột nhiên bừng tỉnh, “Dạ” một tiếng, cảm thấy ánh nhìn cười cười của cha mẹ tựa hồ nhìn thấu chuyện gì, mặt hắn bỗng dưng đỏ lên, không dám ở lại, liền phi thân đuổi theo.

Mắt thấy hết thảy tiểu bối đã rời đi, đôi phu thê Nhiễm gia thập phần ăn ý nhìn nhau một cái, lập tức không hẹn mà cùng cười.

“Ta nhớ là con chúng ta thích Hương Phù, lúc này sao lại đối thành để ý Dịch cô nương kia?” Xoa xoa cằm, Nhiễm trang chủ hứng thú cười hỏi.

“Ai ngờ đâu?” Nhún nhún vai, Nhiễm phu nhân thật ra cũng có suy nghĩ riêng. “Kỳ thật, ta vẫn cảm thấy cảm tình con chúng ta đối với Hương Phù không phải thật là tình yêu nam nữ, mà là giữa hai người đã sống cùng nhau từ nhỏ, hắn đã quen sủng Hương Phù, lo lắng cho Hương Phù, bởi vì phân cảm tình này quá mức quen thuộc nên mới nghĩ lầm là tình yêu nam nữ.”

“Thật sự là như vậy sao?” Tuy cũng âm thầm đồng ý cái nhìn của người bên gối, vẫn cố ý muốn tranh cãi hỏi lại.

“Đương nhiên!” Đã định liệu trước, Nhiễm phu nhân vừa cười vừa nói: “Với lại, ta vẫn cảm thấy Hương Phù cũng không thích hợp con chúng ta, còn vị Dịch cô nương kia, ta thật ra rất thích.”

A — tuy nói Hương Phù là cháu gái họ ngoại của mình, xem nàng như con gái ruột mình nuôi lớn, nhưng bình tĩnh xem xét, nàng quá mức kiêu căng tùy hứng, mỗi khi giở tính, luôn muốn con mình ăn nói khép nép đi bồi tội.

Nàng là người sáng suốt, tự nhiên nhìn ra được. Vợ chồng ở chung là cần thông cảm lẫn nhau, thật dài thật lâu dắt tay ở cùng nhau cả đời, nếu con thực sự cưới một nương tử luôn cần dỗ như vậy, đời này của hắn đại khái thật sự vất vả.

Tuy rằng nàng là dì của Hương Phù, nhưng nàng cũng là một người mẹ ích kỷ a! Dù thế nào, nàng cũng sẽ không nguyện ý nhìn con mình vì cưới một nữ tử không thích hợp mình mà vất vả cả đời.

Về phần vị Dịch cô nương tính tình thanh lãnh kia, nhìn ra được nữ tử đó có thể lắng nghe tâm sự của con, có thể trấn an khi con mệt mỏi, là nơi có thể cho tâm linh hắn dựa vào.

Vợ chồng, không phải là trụ cột để dựa vào, cùng chia sẻ sinh mệnh sao? Dịch cô nương mới thực sự thích hợp con a!

Nghe người bên gối nói như thế, Nhiễm trang chủ nhịn không được trêu chọc: “Nhanh như vậy đã chọn con dâu?”

“Đừng nói là nhanh!” Tà nghễ liếc một cái, Nhiễm phu nhân lắc đầu cảm thán, “Nhớ năm người bằng tuổi con bây giờ, ta đã gả cho ngươi a!”

“Nói vậy cũng phải!” Liên tục gật đầu vuốt cằm.

“Đương nhiên phải!” Đắc ý ngồi xuống cạnh phu quân, Nhiễm phu nhân nheo mắt mị mị cười hỏi: “Đến! Chúng ta phải thương lượng thương lượng, có nên đem gương mặt trêu hoa ghẹo nguyệt này của ngươi chém chém vài nhát không?”

“……” Một trận trầm mặc, như thế nào cũng không đoán nổi đề tài sao lại nhảy đến đây, nam nhân có khối da mặt gây họa đáng thương hề hề ai oán cầu xin thương xót. “Có khuôn mặt này thực sự không phải lỗi của ta a! Bằng không — bằng không ta cũng nuôi râu……”

***

Đáng chết! Mới trong chớp mắt, họ Quân và Vô Tình đã đi đâ, sao không thấy bóng người đâu hết?

Xông đi ra, lại tìm không thấy hai người, nghĩ đến hai người giờ phút này có khả năng sóng vai cùng đi, trò chuyện vui vẻ, cỗ lửa giận vô danh trong ngực Nhiễm Phong Đình lại hừng hực dấy lên, tâm hoảng ý loạn, vừa tức vừa gấp phi nước đại trong hành lang tìm kiếm bóng dáng hai người. Nhưng vì quá mức gấp gáp, đến chỗ rẽ, thân hình không kiềm được, cứng rắn va vào Nhan Hương Phù cũng từ một chỗ khác bước nhanh tới.

“A……” Giật mình kêu đau, Nhan Hương Phù loạng choạng ngã ra sau.

“Cẩn thận!” Nhiễm Phong Đình cả kinh, vội vàng đưa tay vịn lấy nàng.

Nghe tiếng, ngẩng đầu lên kinh ngạc thấy là hắn, Nhan Hương Phù nuốt trở về mấy câu mắng chửi vốn đã ở trên miệng, nhịn không được nhíu mày oán giận. “Biểu ca, ngươi gấp cái gì?”

“Phù muội, thật có lỗi!” Đụng phải người, hắn ngượng ngùng tạ lỗi, nhưng tinh thần cũng không thực tập trung, ngược lại nhìn ra xa xa chung quanh tìm kiếm.

Đáng chết! Rốt cuộc là đi hướng nào vậy?

“Biểu ca?” Thấy tầm mắt hắn bay khắp nơi, thần sắc vội vã, Nhan Hương Phù ẩn ẩn hờn giận, trước đây khi hắn ở trước mặt mình, ánh mắt luôn chuyên chú nhìn nàng, chưa bao giờ phân tâm như vậy.

Nghĩ đến điều này, lại nhớ đến hôm qua hắn rống mình, làm mình chịu ủy khuất, sau cũng không như trước ăn nói khép nép, khuyên dỗ bồi tội. Trong lòng nàng liền cảm thấy bất mãn, kiều nhan không khỏi sa sầm, thần sắc ai oán, trừng mắt nhìn Nhiễm Phong Đình, nhưng hắn cũng phải chủ động hỏi nàng đang buồn giận chuyện gì, như vậy nàng mới có cớ oán trách.

Nào ngờ, Nhiễm Phong Đình mặc dù nhìn ra nàng buồn giận, nhưng lúc này lại không rảnh, cũng không có tâm tình đi dỗ dành, trong đầu quanh quẩn hiện lên cảnh Dịch Vô Tình gần gũi Quân Mặc Khiếu, liền không muốn tiếp tục lãng phí thời gian.

“Phù muội, xin lỗi! Ta có việc gấp, ta đi trước.” Hắn vội vàng nói liền phi nước đại bỏ đi, đảo mắt liền biến mất.

“Biểu ca –” Tức giận thét chói tai, không dám tin hắn cứ như vậy bỏ lại mình, Nhan Hương Phù giận sôi lên.

Đáng giận! Hắn sao có thể cứ như vậy bỏ lại nàng? Sao có thể?

***

Rốt cuộc là bọn họ đi đâu vậy? Đáng giận! Đáng giận! Đáng giận!

“Đáng giận! Đáng giận! Đáng giận –” Đi khắp một vòng lớn lại thủy chung không tìm được người, Nhiễm Phong Đình giờ phút này rốt cục không nhịn được não ý, thì thào căm hận thầm rủa, trong lòng nôn nóng bất an, bước chân vô ý thức đi lung tung, đợi đến khi lấy lại tinh thần, mới phát hiện chính mình không ngờ đã đứng trước phòng tạm ở của Dịch Vô Tình.

“Hừ! Tìm không thấy người, ta ôm cây đợi thỏ là được rồi đi!” Nghiến răng nghiến lợi nói thầm, hắn quyết định vào phòng nàng, trong lòng tức giận không có chỗ phát tiết, lấy khí thế lôi đình vạn quân đá cửa vào.

Phanh!

Tiếng nổ lớn vang lên, làm người trong phòng chợt cả kinh, mà khi thân ảnh tìm hồi lâu không thấy kia ánh vào mắt, hắn giật mình nhất thời cả người cứng đờ, chân to đá cửa xấu hổ dừng lại ở giữa không trung.

Trong một thoáng, hai người cứ đứng đó giằng co nhìn nhau, cánh cửa bị đạp hỏng không ngừng lắc lư, phát ra tiếng kêu “Y nha y nha” làm nhạc nền cho bối cảnh.“Đem chân buông đi! Giơ hoài cũng không ngại mỏi sao?” Thản nhiên, Dịch Vô Tình dẫn đầu đánh vỡ trầm mặc.

“Nga!” Quẫn bách buông chân to, Nhiễm Phong Đình xấu hổ sờ sờ mũi, cúi đầu như đứa nhỏ làm chuyện sai, ma cọ xát cọ vào phòng, đến bên cạnh nàng, đứng cả buổi cũng không dám mở miệng nói chuyện trước.

“Phòng ở là của Nhiễm gia các ngươi, cho dù ngươi xem không vừa mắt muốn san bằng, ta cũng không ý kiến.” Thần sắc thanh lãnh, nàng miệng đạm thật sự làm người ta kinh hãi.

“Ách — ta, ta chỉ là đột nhiên muốn luyện lực đá, Vô Tình, ngươi không cần hiểu lầm!” Gấp giọng giải thích, đánh chết cũng không dám thừa nhận chính mình đá cửa là vì giận chó đánh mèo.

Loại lấy cớ buồn cười này cũng mệt hắn nghĩ ra!

Thấy hắn chột dạ lại hốt hoảng, Dịch Vô Tình không khỏi âm thầm buồn cười, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng. “Tìm ta có chuyện gì?”

“Ta nghĩ rằng ngươi bỏ lại ta, lại cùng họ Quân đi du hồ nghe hát.” Than ngắn thở dài, vẻ mặt ủy khuất lại đem đầu to tựa vào bờ vai tinh tế của nàng làm nũng.

Ô — vẫn là dựa vào hõm vai nàng thoải mái a! Về sau nếu bên người nàng có nam nhân khác, hắn không thể lại gần thì làm sao bây giờ? Cứ nghĩ đến là lại càng thương tâm, buồn bực a!

“Như vậy cũng đáng để ngươi đá cửa?” Đạm nhạt liếc mắt một cái, cảm thấy hắn quả thật rất cổ quái.

“Vô Tình –” Thấp giọng kêu to, không dám nói mình ghen tị nàng cùng Quân Mặc Khiếu có giao tình hảo, Nhiễm Phong Đình chỉ có thể đem đầu to cọ cọ vai nàng, nhưng ngay tại hắn đang cọ hết sức vui vẻ –

“Oa –” Bỗng dưng, một tiếng kêu đau thảm thiết vang lên, hắn ôm trán trừng mắt nhìn năm ngón tay thon dài đang chậm rãi thu hồi, không dám tin ai oán lên án, “Ngươi ngươi ngươi — ngươi trạc* ta?” Ô…… Nàng thế nhưng trạc hắn!

* trạc: ta nghĩ là dùng ngón tay búng vào trán, hay là cốc đầu nhỉ?

“Trạc ngươi không được sao?” Nhíu mày hỏi lại.

“Ngươi trước kia không có trạc ta!” Lên án.

Dịch Vô Tình cứng lại, lập tức tĩnh tâm, hờ hững nói: “Ngươi cứ suốt ngày cọ ta, về sau cọ một lần, ta liền trạc ngươi một lần.”

“Vì sao?” Bất mãn kháng nghị, hắn đầy ngập bi phẫn. “Trước kia ta cũng cọ ngươi, ngươi cũng chưa từng trạc ta, sao giờ lại không cho ta cọ? Hay là — hay là ngươi muốn lưu lại cho họ Quân cọ?” Vừa tưởng đến khả năng này, cơn ghen trong Nhiễm Phong Đình lại dâng lên, buồn bực đến cực điểm, trừng mắt nhìn người đối diện.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Nhíu mi, trong mắt Dịch Vô Tình hiện lên một chút không được tự nhiên.

Trước đây nàng tùy ý hắn cọ mình, là vì ở thâm sơn tuyệt cốc chỉ có hai người bọn họ, nàng không nghĩ nhiều lắm, nhưng lần này xuất cốc, chính mắt thấy hắn sủng nịch, lấy lòng Nhan Hương Phù, nàng mới thấy chua xót, đau lòng, rốt cuộc ý thức được hắn rồi sẽ có một ngày cưới vợ. Thế nên nàng thấy mình cũng nên chậm rãi tạo khoảng cách giữa hai người, nếu cứ tùy ý hắn tiếp tục thân cận mình, tình cảm nàng dành cho hắn chỉ thêm càng lún càng sâu, không thể tự kềm chế.

“Ta đâu có nói bậy?” Suy sụp cúi mặt xuống, hắn tức giận kêu rên. “Bởi vì họ Quân nói thích ngươi, cho nên ngươi cũng động tâm phải không?”

“Ngươi lại nhắc đến Quân công tử làm cái gì?” Mặt càng lúc càng nhăn, Dịch Vô Tình không hiểu hai ngày nay hắn rối rắm chuyện gì?

“Ta đương nhiên phải nhắc đến hắn!” Hổn hển, Nhiễm Phong Đình bị lòng đố kị thiêu hỏng đầu óc, rống giận lên, “Bởi vì hắn ghen tị chúng ta giao tình tốt, nên muốn làm bất hòa ta và ngươi, có phải hay không?”

Không như hắn tức giận công tâm, Dịch Vô Tình thần sắc bình tĩnh, mặc kệ hắn tự dưng kêu gào bậy bạ.

“Đáng giận!” Bị không để ý, hắn càng thêm căm tức, rống giận lên. “Ta tìm họ Quân đi nói rõ ràng!” Dứt lời, xoay người định lao đi.

“Quân công tử đã cáo từ rời đi!”

Thanh lãnh tiếng nói không nhanh không chậm bay đến, làm cho Nhiễm Phong Đình đã sắp lao ra phòng liền vội quay đầu vọt vào, lòng đố kị hừng hực giống như bị hắt nước lạnh, nháy mắt tắt ngúm, chỉ có thể giương miệng ngây ngốc nhìn nàng.“Ách — ngươi nói là họ Quân ly khai?” Sửng sốt cả buổi, hắn rốt cục hé ra mấy chữ.

“Ân!” Nhẹ giọng đáp, thản nhiên bổ sung, “Mới vừa rồi, hắn trước khi đi nhờ ta chuyển cáo ngươi một tiếng.”

“Đáng giận! Họ Quân có hiểu đạo làm khách không a? Muốn cáo từ cũng không biết phải hướng chủ nhân nói một tiếng sao? Không giáo dưỡng!” Căm giận mắng vài tiếng, đến khi tầm mắt chuyển sang gương mặt lãnh đạm của nàng, toàn bộ khí thế của Nhiễm Phong Đình liền suy yếu, xấu hổ cười gượng không thôi. “Ngươi — ngươi sao không nói sớm?”

Chết thật! Vừa mới bị đố kị làm đầu bốc khói, nàng nhất định nghĩ hắn cố tình gây sự.

“Ngươi để ta có cơ hội nói sao?” Thần sắc không dao động hỏi lại.“Ách –” Cười gượng mấy tiếng, không nói gì được.

Thấy hắn không nói gì được, Dịch Vô Tình mới lại mở miệng nói: “Còn có, chuyện ta trạc ngươi cùng với Quân công tử không quan hệ, ngươi đừng luôn nhắc đến hắn.”

“Vậy sao ngươi không cho ta cọ a?” Ánh mắt đánh thương hề hề như con chó nhỏ nhìn nàng, Nhiễm Phong Đình ai oán đến cực điểm. Ô — cọ nàng là phương pháp tốt nhất giúp khôi phục những lúc hắn suy sụp, tinh thần mệt mỏi a!

Dịch Vô Tình đột nhiên trầm mặc, tựa hồ đang suy tư cái gì, cả buổi không trả lời, làm Nhiễm Phong Đình đứng một bên bỗng dưng thấy kinh hãi, giật giật mi mắt, cứ có dự cảm không tốt.

“Vô Tình?” Thật cẩn thận khẽ gọi, mí mắt lại giật mạnh, giống như dự báo một điềm xấu.

Giống như đã nghĩ thông suốt, nàng bỗng dưng cười thật tươi lại ẩn hàm chát ý, đôi mắt trong trẻo nhìn chằm chằm hắn, như có thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng hóa thành một câu –

“Về sau, đừng tới tìm ta nữa!”