Đại Hiệp, Đừng Sợ!

Chương 36



Tâm tựa liễu lay “A Mệnh, sau này còn gặp lại.” Thịnh Bảo Hoa đeo tay nải, kéo con lừa béo Tia Chớp ngoan ngoãn không tưởng tượng được, tạm biệt Tài Như Mệnh, Vượng Tài cùng Lai Phúc. “Sau này còn gặp lại.” Tài Như Mệnh cười híp mắt, giơ tay vẫy vẫy. Không tiếp tục ở lại nữa, lúc chạng vạng tối đoàn người rời khỏi Phụng Tiên trấn, đi về phía Tây Bắc, nhắm Mộ Dung phủ mà tới. Thịnh Bảo Hoa ngồi cùng xe ngựa với Tần La Y, Viên Mộ đánh xe, Quý Ngọc Anh thúc ngựa đi song song với xe, phía sau xe, còn kéo theo một con lừa xám béo mập. Đi liền hai ngày, con lừa béo mập dường như đã gầy bớt một vòng, trông cũng có vẻ thon thả hơn. Lúc xuống xe nghỉ, Thịnh Bảo Hoa xoa xoa đầu nó, thấy nó ủ rũ mất tinh thần, liền lục lọi trong túi quần áo, lấy ra một cây củ cải nhét vào miệng nó, “Nếm trải qua khổ đau, mới là lừa trong loài lừa, mày nhìn xem dáng vẻ của mày hiện tại anh tuấn tới mức nào, Tiểu Hoa nhất định sẽ thích mày.” Con lừa mập vừa nhìn vừa gặm củ cải. Nếu mắt nó có thể trợn lên, ắt hẳn đã trợn trắng mắt nhìn nàng. Mộ Dung phủ nằm ở phía Tây Bắc thành Quy Hưu, đất đai cực kỳ rộng lớn. Nói tới thành Quy Hưu, không thể không nói tới lão thái gia đã qua đời của Mộ Dung gia là Mộ Dung Bạch. Năm đó, Mộ Dung Bạch làm tể tướng, quyền khuynh hoàng đế, khi đó thành Quy Hưu còn chưa được gọi là thành Quy Hưu. Sau đó, Mộ Dung Bạch đang lúc tuổi tráng niên lại từ quan về quê, để khen ngợi và ban thưởng cho chiến công của ông ta, hoàng đế đã phong cho ông ta làm vương, ban thành Quy Hưu cho ông ta làm đất phong. Chuyện này thật ra cũng vô cùng kỳ quái. Nếu nói là Mộ Dung Bạch được sủng ái, vậy thì nơi hẻo lánh như thành Quy Hưu có khác gì chỗ lưu đày? Nếu nói là Mộ Dung Bạch không được sủng ái, nhưng dù sao ông ta cũng là một vị vương gia khác họ. Về sau, Mộ Dung Bạch liền dẫn gia quyến đến tòa thành lưu đày này, đổi tên là Quy Hưu. Tới bây giờ, những bí mật ẩn giấu trong chuyện này, ngoại trừ lão thái gia Mộ Dung Bạch đã nằm dưới mộ, đã không còn ai có thể biết được nữa. Hiện giờ thành Quy Hưu đã không còn là đất phong của Mộ Dung gia nữa, nhưng Mộ Dung gia vẫn bám rễ ở nơi này, sau Mộ Dung Bạch, con cháu nhà Mộ Dung đều chưa từng làm quan, bỏ triều đình mà chọn giang hồ, cũng dần dần có chỗ đứng riêng. Nói hết câu chuyện, lúc mọi người tiến vào thành Quy Hưu đã là hoàng hôn. Nơi lưu đày năm đó, giờ đã là một vùng phồn hoa, Thịnh Bảo Hoa vén rèm xe, tò mò nhìn ra ngoài, trên đường mọi người nhốn nháo đi lại, vô cùng náo nhiệt, hơn nữa người đi đường hầu như đều mang đao kiếm, xem cách ăn mặc thì đều là người giang hồ. “Thật náo nhiệt…” Thịnh Bảo Hoa nhìn không chớp mắt. “Nhìn muội kìa, nơi này chính là địa bàn của Mộ Dung gia.” Tần La Y khinh bỉ liếc mắt nhìn Thịnh Bảo Hoa một cái. “Tỷ nói là… toàn bộ thành Quy Hưu này sao?” Thịnh Bảo Hoa kinh ngạc há hốc miệng. “Đúng thế, cho nên ta mới nói Mộ Dung Vân Thiên là kẻ thủ đoạn mà, muội tưởng làm chủ nhân của Mộ Dung gia dễ dàng lắm sao?” Tần La Y hừ nhẹ một tiếng, “Thành Quy Hưu năm đó là đất phong của nhà Mộ Dung, tuy rằng sau khi lão thái gia Mộ Dung Bạch chết, hoàng đế đã thu hồi lại đất phong, nhưng Mộ Dung Bạch là kẻ thủ đoạn cỡ nào chứ? Hoàng đế có thu hồi cũng chỉ thu hồi được một cái hư danh, hiện tại trong thành Quy Hưu này, xem như toàn là người của Mộ Dung gia.” Thịnh Bảo Hoa gật gật đầu, im lặng, tiếp tục nhìn ra bên ngoài, chỉ là trong mắt đã mất đi vẻ hưng phấn. Nàng đột nhiên cảm thấy mình thật là ngu xuẩn, lại cứ như vậy chạy tới đại bản doanh của người ta mà đòi công lý, vạn nhất bị bọn họ băm thành thịt nát thì sao? “Muội ra ngoài hít thở không khí lát.” Thịnh Bảo Hoa thở dài một hơi khiến cho Tần La Y phát rùng mình, chậm chạp trèo ra khỏi xe ngựa, đổi sang cưỡi con lừa béo Tia Chớp. Tháo sợi dây thừng buộc con lừa với xe ngựa ra, Thịnh Bảo Hoa vững vàng ngồi trên lưng lừa, lại chậm chạp đi từng bước. Có lẽ là do quãng đường vừa rồi đã khiến Tia Chớp chết mệt rồi, cho nên tốc độ của nó hiện tại hoàn toàn tương phản với cái tên của mình. Quý Ngọc Anh lập tức thả lỏng cương, cố gắng phối hợp với tốc độ của Thịnh Bảo Hoa. Vì thế, trên đường liền xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái: một hiệp khách lạnh lùng cưỡi trên con ngựa cao to lại chậm chạp đi ngang với một cô gái áo đỏ cưỡi một con lừa xám. Chỉ là, Quý Ngọc Anh đã đánh giá quá cao tốc độ của Tia Chớp. Không có chậm nhất, chỉ có chậm hơn! Chờ tới khi hắn quay đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức thay đổi, trên đường đâu còn thấy bóng dáng Thịnh Bảo Hoa cùng con lừa xám kia nữa. Mà lúc này, Mộ Dung Vân Thiên đang bày tiệc tiếp khách ở Xuân Phong lâu, tửu lâu lớn nhất thành Quy Hưu. Tuy rằng trên danh nghĩa là gia yến, nhưng số người tham dự lại rất đông đúc, ngồi đầy cả lầu hai, chén qua chén lại, không khí thật là hòa hợp. “Vân Thiên, nghe Khúc cô nương nói, Thu Thủy Tập khiến giang hồ thèm muốn kia là do cô gái đã mất tích tên Thịnh Bảo Hoa đánh cắp phải không?” Uống cạn một chén rượu, Mộ Dung Thu dường như vô tình hỏi. “Rắc” một tiếng, chén rượu trong tay Mộ Dung Vân Thiên vỡ vụn, Xuân Phong tửu nổi tiếng của Xuân Phong lâu hòa cùng màu máu đỏ thẫm theo kẽ tay chảy xuống. Mộ Dung Thu thoáng ngẩn ra, nhìn về phía Mộ Dung Vân Thiên. Mộ Dung Vân Thiên nhắm hờ mắt, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ biểu hiện. Đại sảnh lầu hai vừa nãy còn ồn ào náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người hoang mang, không hiểu vị tân gia chủ xưa nay vốn ôn nhã đột nhiên lại bị làm sao vậy. Đương nhiên, trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ, cái vẻ ôn văn nhãn nhặn kia cũng chỉ là một lớp mặt nạ mà thôi, dù sao, một kẻ có thể dễ dàng ngồi lên cái ghế gia chủ như vậy, không thể là kẻ đơn giản như những gì hắn thể hiện bên ngoài. “Tam công tử!” Khúc Thanh Thương ngồi bên cạnh hoảng sợ, cuống quít rút khăn tay thấm máu cho hắn. Mộ Dung Vân Thiên hất tay nàng ra, thu tay về, nhìn về phía Mộ Dung Thu, “Tam thúc, hôm nay là gia yến, nói những chuyện không thú vị như vậy làm gì, Vân Thiên mời người một chén.” Mộ Dung Thu nở nụ cười, đón lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch. Khúc Thanh Thương sợ hãi nhìn về phía Mộ Dung Vân Thiên đang nhẹ nhàng mỉm cười, trong lòng vừa bất an lại vừa ngọt ngào, bất an là Mộ Dung Vân Thiên càng ngày càng trở nên thâm trầm, ngọt ngào chính là cuối cùng nàng cũng có thể ngày ngày ở bên cạnh hắn. “Bình sinh chẳng biết tương tư, vừa vướng tương tư, liền khổ vì tương tư… Thân tựa mây bay, tâm tựa liễu lay, hơi thở mong manh…” Dưới cầu thang truyền đến tiếng đàn hát réo rắt, là Thiềm Cung khúc, Xuân Tình của Từ Tái Tư. Mộ Dung Vân Thiên cúi đầu nhìn chén rượu sóng sánh trong tay, giơ chén lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. “Các vị cứ tiếp tục đi, ta uống hơi nhiều, đi ra ngoài hít thở không khí một chút.” Mộ Dung Vân Thiên lên tiếng chào hỏi, không đợi đám người đang ngồi ở đó kịp phản ứng đã đứng dậy đi về phía hành lang. “… Dư hương vẫn còn tại nơi đây, mà người mong đã ở chốn nao. Tương tư triền miên, khi nào mới dứt? Đèn đã mờ nửa, trăng đã sắp tàn…” Giọng hát kia ngân nga xúc động, dưới lầu vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi. Mộ Dung Vân Thiên chỉ cảm thấy trong lòng buồn bã, vết thương trên tay bị rượu thấm vào, tay đứt ruột xót, ngực mơ hồ đau, sự đau đớn kia càng lúc càng lớn, không kềm chế được. Đang định quay người trở lại, một sắc đỏ chợt xẹt qua tầm mắt, dường như là một cô gái mặc áo đỏ cưỡi lừa, đang cười hì hì bên đường, Mộ Dung Vân Thiên ngơ ngẩn nhìn nụ cười rực rỡ kia, như rơi vào cõi mộng. Bảo Bảo? Theo bản năng, hắn đưa tay lên, dụi dụi mắt. Cô gái kia đang cười híp mắt kéo một người bán bánh nướng rong nói gì đó, không dám do dự nữa, hắn vội vàng xoay người chạy xuống lầu, trên đường đụng phải mấy người, ngay cả tiểu nhị đang bưng thức ăn lên cũng bị va trúng, chén đĩa rơi vỡ tan, đồ ăn bắn tung tóe. Đợi tới lúc hắn chạy ra khỏi cửa Xuân Phong lầu, trước mặt toàn là người, làm gì còn thấy bóng dáng cô gái áo đỏ kia nữa. Quả nhiên… Là ảo giác. Dù sao lúc đó… cũng là tự tay hắn đặt nàng vào thuyền nhỏ, đẩy xuống hồ. Ngơ ngẩn đứng giữa đường, Mộ Dung Vân Thiên chỉ cảm thấy ngực ẩn ẩn đau, buồn bã mất mát. Quý Ngọc Anh đi dọc đường tìm kiếm, chợt nghe ở xa xa có người gọi mình, nhìn lại, không phải Thịnh Bảo Hoa thì còn ai vào đây. “Đại hiệp, đại hiệp, muội ở đây này ~” Thịnh Bảo Hoa cưỡi con lừa lông ngắn chạy từ một góc phố ra, trong tay còn cầm mấy cái bánh nướng nóng hổi. Quý Ngọc Anh nhíu mày nhìn nàng đến gần, mới nói, “Đây là địa bàn của Mộ Dung gia, đừng chạy loạn.” “Ai da, vì muội thấy có người bán bánh bơ nướng nên đi mua thôi mà.” Thịnh Bảo Hoa giơ tay,đưa hai cái bánh nướng nóng hổi cho hắn, thấy Quý Ngọc Anh không nhận, nàng lại nói, “Ăn ngon lắm, huynh ăn thử xem, đây chính là bánh bơ nướng nổi tiếng đấy, công tử nhà huyện thái gia chỗ ta cũng thích ăn đấy, có một lần hắn ăn một hơi hết năm cái, kết quả bụng căng tới mức không nhúc nhích được, còn bị tiêu chảy mấy hôm cơ, hắc hắc hắc.” Quý Ngọc Anh nghe thấy mấy tiếng ‘hắc hắc’ của nàng phát rùng mình, vội đưa tay nhận, mấp máy khóe miệng, nói một tiếng cám ơn. “Không khách khí, không khách khí, trên đường đã làm phiền đại hiệp huynh chăm sóc.” Thịnh Bảo Hoa khoát tay, bò lên lưng con lừa xám, lại thở dài một hơi, “Nhắc tới tiểu công tử nhà huyện thái gia, lần này muội trở về, chỉ sợ là phải thành thân.” Quý Ngọc Anh mới vừa cắn một miếng bánh nướng, nghe vậy lập tức bị nghẹn, thật vất vả mới nuốt được xuống, hắn quay đầu nhìn về phía Thịnh Bảo Hoa, có chút hoài nghi dường như nàng đã nhận ra hắn, nếu không sao lại nói với hắn những chuyện đó. Thịnh Bảo Hoa lại không mở miệng, chỉ nhìn mấy gánh hàng nhỏ bên đường. Quý Ngọc Anh lắc lắc đầu, cúi đầu tiếp tục cắn bánh nướng, đích thực là bánh nướng bơ chính tông, rất thơm ngọt xốp giòn. Nàng nhắc tới chuyện ăn bánh nướng bị tiêu chảy, hắn đương nhiên nhớ rõ, hành động ngu xuẩn hồi đó, chính bản thân hắn cũng không đành lòng nhớ lại. “Quý đại hiệp, sao huynh lại biết cha muội?” Thịnh Bảo Hoa bỗng nhiên hiếu kỳ hỏi một câu. Quý Ngọc Anh dừng một chút, “Thịnh trại chủ là bằng hữu của cha ta.” “Vậy à.” Thịnh Bảo Hoa gật gật đầu. “Người trong thành dường như đông một cách bất thường so với trước kia.” Mắt thấy đề tài kia càng ngày càng nguy hiểm, Quý Ngọc Anh nhanh chóng chuyển chủ đề. “Hả? Huynh đã từng tới đây sao?” Thịnh Bảo Hoa ngạc nhiên nhìn hắn. “Ừ, trước kia đã tới.” Quý Ngọc Anh nghĩ nghĩ, lại nói, “Chắc là những nhân sĩ võ lâm có giao hảo với Mộ Dung gia tới bái kiến tân chủ nhân của nhà Mộ Dung, nếu như không phải nhờ vậy, có lẽ chúng ta cũng không thể lặng lẽ vào thành một cách đơn giản như vậy.” Lặng lẽ vào thành là chủ ý của Thịnh Bảo Hoa, kỳ thật dựa theo tính khí của Tần La Y thì nàng ta rất muốn trực tiếp đánh tới cửa. Vừa đi vừa nói, hai người đã đuổi kịp chiếc xe ngựa đang chờ phía trước. Tần La Y thò đầu ra hỏi, “Bảo Bảo, muội định làm thế nào?” “Trước tiên cứ tìm khách điếm ăn uống, nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút đã.” Thịnh Bảo Hoa nói tới đây, bỗng nhiên lặng đi một chút, ngây ngốc há to miệng, chỉ vào khách điếm biển hiệu lóng lánh phía trước, “Duyệt… Duyệt Lai khách sạn?!”

—————————————-

(Xuân Tình –Từ Tái Tư

Bình sinh bất hội tương tư, tài hội tương tư, tiện hại tương tư

Thân tự phù vân, tâm như phi nhứ, khí nhược du ti.

Không nhất lũ dư hương tại thử, phán thiên kim du tử hà chi.

Chứng hậu lai thì, chính thị hà thì?

Đăng bán hôn thì, nguyệt bán minh thì.)