Đại Hiệp, Đừng Sợ!

Chương 21: Mặt dạn mày dày



Thịnh Bảo Hoa tất nhiên không biết nỗi phiền não của Vương Cảnh Ngôn, thậm chí ngay cả Thu Thủy Tập, trong mắt nàng, cũng chẳng phải thứ bảo vật gì to tát, chỉ là một quyển bí tịch bị một đám võ lâm nhân sĩ ăn no rửng mỡ tranh tới tranh lui mà thôi, đây cũng là những lời Hồ Tử thúc thúc nói. Hồ Tử thúc thúc nói, giang hồ chính là do một đám phần tử hiếu chiến tạo thành, cho nên nói đương nhiệm Võ Lâm minh chủ Vương Cảnh Ngôn lấy đức thu phục lòng người là hoàn toàn không phù hợp thực tế, phát sinh tranh đấu chỉ là chuyện sớm muộn, mà nguyên nhân dẫn đến tranh đấu cũng chỉ có vài loại, không phải võ công bí tịch thì chính là tuyệt thế mỹ nhân. Hiện giờ Thu Thủy Tập mất trộm hiển nhiên là một mở màn, biểu thị chuyện xưa cần bắt đầu khai mạc rồi. Chỉ là tình huống trước mắt có chút phức tạp, bí tịch mất trộm, kẻ trộm lại là mỹ nhân, Thịnh Bảo Hoa âm thầm đoán, như vậy có phải trận tranh đấu này sẽ náo nhiệt gấp bội hay không? Theo như Thịnh Bảo Hoa phán đoán, kẻ trộm tám phần chính là Khúc Thanh Thương. Kỳ thật Thịnh Bảo Hoa cũng không phải là muốn vạch mặt nàng ta, dù sao chuyện này cũng chẳng có liên quan gì tới nàng, nàng không phải là người ghét ác như cừu, các ngươi tất nhiên không thể trông chờ con gái của một đầu lĩnh thổ phỉ lại là người ghét ác như cừu được, đúng không? Hơn nữa Hồ Tử thúc thúc cũng từng dạy qua, họa là từ miệng mà ra, từ đó trở đi Thịnh Bảo Hoa cô nương liền lập chí phải làm một tai họa. Bởi thế tới bây giờ, Thịnh Bảo Hoa cô nương chỉ đơn thuần là có chút khó chịu với Khúc Thanh Thương vì đã làm khó nàng trước mọi người mà thôi, dù sao thì tất cả những điều nàng nói cũng đều là sự thật. Tuân theo gia huấn ‘cái gì có thể ăn thì ăn chứ tuyệt đối không ăn thiệt thòi’, Thịnh Bảo Hoa vì thế rất là phân vân, không biết nên giúp Minh Chủ béo tìm ra bằng chứng chứng minh Khúc Thanh Thương là kẻ trộm, hay là tiếp tục con đường truy phu của nàng đây? Trong lúc rối rắm, Thịnh Bảo Hoa lại theo quán tính đi tới phòng bếp, lục được từ trong góc tủ bát ra một đĩa thủ lợn, sau đó vừa cắn vừa rối rắm suy nghĩ. Thủ lợn thực đủ vị, mềm mềm ăn thật ngon, Thịnh Bảo Hoa gặm gặm, cảm thấy béo Minh Chủ thật là người tốt, mỗi ngày đều cất sẵn một món gì đó cho nàng, chi bằng giúp ông ta một phen? Bất quá suy nghĩ này chỉ tồn tại tới lúc gặm xong đĩa thủ lợn, bởi vì nàng nhìn thấy Mộ Dung Vân Thiên. Hắn đang chậm rãi đi dọc theo đường mòn, vừa đi vừa nhìn xung quanh, tựa hồ đang tìm gì đó. Tiện tay ném miếng thủ lợn đã gặm sạch chỉ còn trơ xương vào bụi cỏ, Thịnh Bảo Hoa lau miệng, đứng lên, “Mộ Dung đại hiệp!” Miếng xương bị quăng đi, ý nghĩ kia hiển nhiên cũng bị ném sạch, nàng lập tức ra quyết sách quan trọng, tiếp tục con đường truy phu! “Cô làm gì ở đây?” Mộ Dung Vân Thiên tựa hồ giật mình một chút. “Huynh đang tìm gì vậy? Bảo Bảo tìm cùng huynh nha.” Thịnh Bảo Hoa nhu thuận nghiêng đầu, giả dạng đáng yêu. Chiêu này thực linh nghiệm, hồi còn ở Bảo Vân sơn Phi Thiên trại, nàng dựa vào chiêu thức ấy lừa được không ít đồ ăn, có gây họa, phụ thân cũng không tính sổ với nàng. “Tìm cô.” Mộ Dung Vân Thiên nói. “Ủa?” Thịnh Bảo Hoa mở lớn hai mắt, nàng vừa mới từ trong viện của hắn đi ra nha, mới có một lát, hắn tìm nàng làm gì? Hơn nữa xưa nay hắn trốn nàng còn không kịp, sao giờ lại chủ động đi tìm nàng? Thịnh Bảo Hoa tuy rằng da mặt có dày một chút, nhưng trong lòng vô cùng tỉnh táo, chỉ là lúc này cũng có chút lâng lâng, chẳng lẽ nàng đã thành công chạm tới trái tim Mộ Dung đại hiệp sao? Mộ Dung Vân Thiên nhìn vẻ mặt ngây ngốc của nàng, tiếp tục nhìn đến khóe miệng dính đầy dầu mỡ của nàng, thật sự là ăn vụng không biết chùi mép, không khỏi thở dài, “Mấy ngày này đi theo ta, đừng chạy loạn.” Với tính khí của Khúc Thanh Thương, tất nhiên sẽ không dừng tay, tiểu gia hỏa này đúng là không thể khiến người ta bớt lo được, giờ phút này còn dám chạy lung tung khắp nơi. Thịnh Bảo Hoa tuy rằng nghi hoặc nhưng vẫn liên tiếp gật đầu, hơn nữa trong lòng rất là đắc ý, dù sao đây cũng chính là lần đầu tiên Mộ Dung đại hiệp mở miệng bảo nàng đi theo hắn. Mộ Dung Vân Thiên thấy dáng vẻ nàng nhu thuận, không khỏi mềm lòng, nâng tay giúp nàng lau đi khóe miệng dính đầy dầu mỡ. Thịnh Bảo Hoa cười hắc hắc, ngẩng mặt cho hắn lau. “Cô đó, thật là…” Mộ Dung Vân Thiên lắc đầu, cảm thấy mấy ngày nay hắn đã thở dài còn nhiều hơn từ trước tới giờ cộng lại. Chỉ là… Từ khi nào hắn đã biết thở dài rồi? Trước đây, có kẻ nào khiến hắn không hài lòng, giải quyết là được, có chuyện gì không hài lòng, cũng có thể yên lặng dằn xuống đáy lòng. Nhưng động tới tiểu gia hỏa to gan lớn mật, cứng mềm kiêng mỡ muối không vào này, hắn đúng là bế tắc. Thu tay về, hắn xoay người, đi vài bước, thấy nàng không đuổi theo, khẽ nhíu mi quay đầu nhìn về phía nàng, “Còn không đi?” “À à!” Thịnh Bảo Hoa nhếch môi, cười híp mắt đuổi theo, sau đó thập phần tự nhiên nhét móng vuốt mềm núc ních vào trong lòng bàn tay hắn. Mộ Dung Vân Thiên nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, Thịnh Bảo Hoa thập phần thông minh ngẩng đầu nhếch môi quay về phía hắn mà cười, hắn liền không tự chủ được mỉm cười để tùy nàng. Nói tóm lại, mặt dạn mày dày có chỗ tốt của mặt dạn mày dày, Thịnh Bảo Hoa cô nương nhớ kỹ áp trại tướng công mà mình chọn khi còn bé, vừa tròn mười sáu tuổi lập tức trốn nhà đi, mỹ kỳ danh viết bước chân vào giang hồ, kì thực là đi tìm áp trại tướng công của mình. Hiện giờ… Ừm, hiện giờ đã tìm thấy rồi. Đứng ở một bên liếc nhìn nam tử đang cúi đầu vẽ tranh, Thịnh Bảo Hoa cực kỳ đắc ý, đây là áp trại tướng công của nàng a, văn võ song toàn, lại tuấn tú lịch sự, so với phụ thân còn tuấn tú hơn. Lúc này, ở Phi Thiên trại trên Bảo Vân sơn, Thịnh Phi Thiên hắt hơi một cái, sau đó lại bắt đầu lão lệ tung hoành, “Bảo Bảo đáng thương của ta không biết đang ở nơi nào, sao không thấy có tin tức truyền về, đều do lão già chết tiệt kia lập minh ước, khiến cho lão tử phải ngồi trên đỉnh núi này không đi đâu được! Ô… Bảo Bảo đáng thương của ta, không biết có ăn no không, có mặc ấm không… có bị kẻ nào khi dễ không…” “Trại chủ… Kỳ thật người không cần phải lo lắng như thế…” Đứng bên cạnh, Hồ Tử quân sư nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, “Đại tiểu thư vào giang hồ, người gặp phiền toái tuyệt đối không phải là nó a…” Chỉ có nó gây phiền toái cho người khác a… Bất quá một câu này Hồ Tử quân sư không dám nói thẳng, bằng không Thịnh Phi Thiên ái nữ thành si có thể liều mạng với y. “Trinh thám đã phái đi hết chưa?” Nghĩ nghĩ, Thịnh Phi Thiên lo lắng hỏi. “Đều phái đi, chỉ là chưa thấy có nửa điểm tin tức truyền về.” Hồ Tử quân sư nói tới đây thoáng nhăn mặt một chút, lẽ ra dựa vào bản sự gây họa của đại tiểu thư, không thể có chuyện cho tới bây giờ vẫn không gây ra động tĩnh gì, điều này cũng khiến y lo lắng một chút, nói không chừng giang hồ… thật sự đã xảy ra chuyện gì. “Bảo Bảo đáng thương của ta…” Thịnh Phi Thiên lại bắt đầu lau nước mũi. “Bất quá cũng có một chuyện xem như không tệ.” Hồ Tử quân sư lắc lắc tay, phe phẩy cây quạt, “Huyện thái gia phái người đến, nói công tử nhà ông ta một tháng trước đã rời nhà đi học, cũng không về ngay được, cho nên việc hôn nhân tạm hoãn.” Thịnh Phi Thiên tiếp tục lau nước mũi. “Báo cáo trại chủ, Anh Tử có tin tức truyền về!” Ngoài cửa, có người rống to. Thịnh Phi Thiên lập tức đứng lên, “Nói mau nói mau, có phải tìm được Bảo Bảo rồi hay không?” “Dạ, nói là có người đã từng gặp đại tiểu thư ở Phụng Tiên trấn cách đây không lâu, đại tiểu thư đã lưu lại Duyệt Lai khách sạn chừng năm ngày, sau đó không biết đã đi đâu.” “Phụng Tiên trấn?” Hồ Tử quân sư trầm ngâm một chút, mày dần dần nhíu lại, “Trại chủ…” “Không sai, là địa bàn của lão già kia, tính ra cũng đúng thời gian diễn ra đại hội võ lâm, nói không chừng Bảo Bảo tới đó xem náo nhiệt.” Vẻ mặt Thịnh Phi Thiên có chút nghiêm túc. “Ai, giang hồ a…” Hồ Tử quân sư thở dài. Trong lúc Phi Thiên trại vì tìm đại tiểu thư của bọn họ mà gà bay chó sủa, đại tiểu thư của bọn hắn lại đang học hồng tụ thiêm hương, kéo ống tay áo mài mực cho áp trại tướng công mà nàng nhìn trúng.

(hồng tụ thiêm hương: ý chỉ những sĩ tử trong thời gian dùi mài kinh sử lại có người con gái giúp đốt đèn thêm hương) Móng vuốt trắng như tuyết nắm chặt một thoi mực thượng hạng, ra sức mài trong nghiêng, mài đến một đầu đổ mồ hôi, mực nước trong nghiêng vẫn vừa nhạt vừa loãng. Thấy nàng đánh vật với thoi mực kia, ống tay áo dính mực cũng không để ý, cứ thế đưa lên lau mặt, Mộ Dung Vân Thiên nghiêng đầu nhìn thiếu chút nữa bật cười, khuôn mặt nhỏ nhắn kia đã bắt đầu như mèo hoa. Hắn mỉm cười, hạ bút vẽ, thong dong nhìn nàng, càng nhìn càng cảm thấy thú vị. Thấy nàng thật sự sắp phát điên rồi, Mộ Dung Vân Thiên lúc này mới thu hồi tâm tư xem cuộc vui, “Mài mực cũng cần phải chú ý”, nói xong hắn nâng tay nắm lấy tay nàng, “Tay cần phải đều, chậm thế này, lượn theo vòng… ừm, đúng rồi, đừng để nghiêng, ừm.” Thịnh Bảo Hoa vừa mài mực vừa trộm dò xét nhìn hắn, sau đó đột nhiên cảm thấy mông tê dần, đã bị phát một cái. “Chuyên tâm chút.” “Au.” Thịnh Bảo Hoa kêu đau, sau đó lại không phục, “Mông của hoàng hoa khuê nữ chỉ có tướng công mới có thể động vào!” “Đây cũng là Hồ Tử thúc thúc của cô nói?” Ánh mắt Mộ Dung Vân Thiên mang theo ý cười. “Đây là phụ thân ta nói!” Thịnh Bảo Hoa chu môi. Mộ Dung Vân Thiên lại vỗ xuống một cái, “Đây không phải sờ, là đánh.” “Đánh cũng là động vào a.” Thịnh Bảo Hoa tiếp tục chu môi. Mộ Dung Vân Thiên cười một chút, đưa tay cầm lấy chén trà bên cạnh, uống một ngụm. Thịnh Bảo Hoa nhãn cầu xoay xoay, cười hắc hắc, “Huynh theo ta quay về Phi Thiên trại đi, lúc đó huynh muốn sờ thế nào cũng được.” “Phụt”, Mộ Dung Vân Thiên lần thứ hai bị những lời nói kinh hãi thế tục này làm giật mình, nước trà trong miệng văng hết ra bàn, bức cung nữ đồ chưa vẽ xong trên bàn cũng bị thấm ướt. Ho một trận, Mộ Dung Vân Thiên đỏ mặt, quay đầu lại trừng mắt nhìn Thịnh Bảo Hoa, “Đường đường một tiểu cô nương, sao mở miệng ngậm miệng đều là mông, mông.” “Là huynh đánh vào mông ta trước a.” Thịnh Bảo Hoa vẻ mặt vô tội. “Xem, bức tranh đã bị làm ướt mất rồi.” Mộ Dung Vân Thiên cảm thấy đề tài này nếu còn tiếp tục dây dưa nữa thì có phần nguy hiểm, chỉ đành cả giận nói. “Đây là gì vậy.” Thịnh Bảo Hoa đưa tay ra cầm, đánh giá bức tranh ướt đẫm kia. “Cung nữ đời Đường.” “Xì ~ mặt phì phì, lông mi cũng quái lạ, miệng cũng xấu nga ~” Thịnh Bảo Hoa nhìn nhìn, vẻ mặt ghét bỏ nói. Mộ Dung Vân Thiên không nói gì. “Nếu không, ta miễn cưỡng làm mẫu cho huynh vẽ tranh nha
” Thịnh Bảo Hoa chỉ chỉ chính mình. Mộ Dung Vân Thiên hứng thú nhìn nàng, “Vẽ cô?” “Ừ, vẽ ta.” Ánh mắt Thịnh Bảo Hoa lóe sáng a lóe sáng. Cũng không biết Mộ Dung Vân Thiên uống nhầm thuốc gì, có lẽ cảm thấy lúc này quá mức nhàm chán, dù sao hện tại Bạch Hồ sơn trang đề phòng sâm nghiêm, không thể tự do ra vào được, hơn nữa tiểu gia hỏa này một khắc cũng không chịu ngồi yên, so với việc để nàng gây chuyện, không bằng bảo nàng ngồi yên cho hắn vẽ tranh. Vì thế hắn lại có thể gật đầu một cái, nói, “Được, vẽ cô.” Thịnh Bảo Hoa lập tức cao hứng trở lại. “Ngồi vào bên kia đi.” Mộ Dung Vân Thiên chỉ chỉ một cây đại thụ ngoài cửa sổ. Thịnh Bảo Hoa vui vẻ nhấc làn váy, sôi nổi chạy ra ngoài, đứng dưới tàng cây. Mộ Dung Vân Thiên cầm giấy và bút mực, cũng đi ra ngoài, trải giấy xuống chiếc bàn đá, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Bảo Hoa đang toét miệng cười dưới tàng cây, “Sao lại giống khỉ vậy chứ, đứng yên, đứng yên.” Thịnh Bảo Hoa cũng không giận, lôi kéo làn váy, theo lời quy củ đứng vững, vẫn còn toe toét miệng cười. Mộ Dung Vân Thiên thấy nàng không nhận ra gương mặt như mèo của mình lúc này, không khỏi buồn cười, ho nhẹ một tiếng, hắn che dấu ý cười, “Ta vẽ đây, không được nhúc nhích đâu đấy.” “Ừ.” Thịnh Bảo Hoa lên tiếng đáp ứng, ngay cả đầu cũng không dám gật. Khi Khúc Thanh Thương bước vào tiểu viện của Mộ Dung Vân Thiên thì liền chứng kiến một cảnh tượng như vậy: một vị công tử tú lệ thân mặc trường bào màu trắng ngà một tay cầm bút chấm mực, một tay đặt nhẹ lên bức tranh giấy, tầm mắt nhìn về phía thiếu nữ hồng y đứng dưới tàng cây ở đối diện, cẩn thận tỉ mỉ cúi đầu vẽ từng nét bút, khóe môi khẽ nhếch lên. “Không được lộn xộn.” Lúc ngẩng đầu, hắn dấu đi độ cong bên môi, lên tiếng nhắc nhở. “Người ta không phải là cố ý, chỉ là cổ mỏi quá rồi. Còn bao lâu nữa mới vẽ xong bức tranh?” Cô gái áo đỏ mím mím môi, bất mãn nói. “Là ai làm ướt bức tranh của ta, bảo là muốn bồi thường cho ta bức tranh khác?” Mộ Dung Vân Thiên cố ý nhướng mi. “Ai nha, là ta là ta.” Thịnh Bảo Hoa mỏi cứng cả cổ, lên tiếng cầu xin, “Nhưng mà Bảo Bảo mệt quá a.” “Cho phép cô hoạt động tại chỗ.” Thấy nàng bộ dạng đáng thương, Mộ Dung Vân Thiên quyết định khai ân. “Bảo Bảo đã biết Mộ Dung đại hiệp tốt nhất mà!” Thịnh Bảo Hoa nhanh chóng không bỏ lỡ thời cơ nịnh nọt. “Ừm.” Hiển nhiên, người nào đó cảm thấy thực thoải mái, vì thế bưng một chung trà lên, đi đến bên cạnh đưa cho nàng. Thịnh Bảo Hoa ngẩng đầu cười ngây ngô, nâng chung trà lên uống từng ngụm. “Uống như trâu.” Mộ Dung Vân Thiên đánh giá. Khúc Thanh Thương quả thực không tin vào hai mắt của mình, có lẽ chính bản thân Mộ Dung Vân Thiên cũng không biết vẻ mặt hắn lúc này dung túng tới mức nào, chỉ có Khúc Thanh Thương là thấy rõ ràng. Dung túng không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là… Mộ Dung Vân Thiên lúc này thập phần thả lỏng. Từ khi Khúc Thanh Thương biết Mộ Dung Vân Thiên tới giờ, hắn chính là một kẻ có tính cảnh giác tới mức hà khắc, hắn không thích những nơi quá sáng ngời, bởi lẽ sẽ làm lộ hành tung của mình, hắn không thích có người đứng ở phía sau hắn, bởi vì hắn không tín nhiệm bất luận kẻ nào, thậm chí khi ở khách điếm, hắn cũng sẽ theo quán tính ngồi xuống một góc chết nào đó, để có thể ứng phó tất cả những chuyện có thể xảy ra. Từng có một gã sai vặt không hiểu quy củ, mạo phạm đứng đằng sau hắn, kết quả là hắn còn không quay đầu nhìn đã một kiếm giết chết kẻ đó. Nhưng hiện tại, Mộ Dung Vân Thiên lại có thể cầm họa bút, lấy tư thế thả lỏng chưa bao giờ có mà vẽ tiểu nha đầu ngu ngốc kia? Khúc Thanh Thương cắn cắn môi, không tiến đến mà xoay người rời khỏi sân. Dư quang khóe mắt liếc thấy thân ảnh Khúc Thanh Thương rời đi, Mộ Dung Vân Thiên lấy lại chung trà trong tay Thịnh Bảo Hoa, “Được rồi, hết thời gian nghỉ ngơi, tiếp tục đứng vững.” “A? Nhanh như vậy sao!” Thịnh Bảo Hoa khiếu nại. “Cô đang bất mãn sao?” Mộ Dung Vân Thiên tà tà nhìn nàng một cái. “Không có.” Thịnh Bảo Hoa nhanh chóng đứng vững. Mộ Dung Vân Thiên vừa lòng xoa xoa đầu nàng, trở lại bên cạnh bàn đá tiếp tục vẽ tranh, trong nháy mắt cúi đầu, mày hơi hơi nhăn một chút, lại giãn ra. Với tính tình của Khúc Thanh Thương, chỉ sợ sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy. Đang suy nghĩ, Mộ Dung Vân Thiên ngẩng đầu, liền đối diện với một gương mặt tươi cười vô tâm vô phế, mỉm cười buồn bực, ta đang thay cô chống đỡ nguy hiểm, cô lại còn gây thêm phiền toái cho ta, vì thế lại cúi đầu vẽ thêm vài nét bút lên bức tranh đã hoàn thành, lúc này mới vừa lòng buông bút xuống. “Tranh đẹp không?” Thịnh Bảo Hoa vội bật lại, vội vàng nhìn bức họa của mình. Trong tranh là một cô gái đứng dưới tàng cây, cô gái cười toe toét miệng, cười đến thần thái bay lên, trên gương mặt ngũ quan tinh xảo lại bị vẽ vài ngấn mực, vì thế cô gái xinh đẹp lại trở thành một con mèo trong hí khúc.