Đại Hào Môn

Chương 45: Cuối cùng có phải là người hay không?



Lý Trường Quý dừng lại tại một giải đất có thể tránh gió, tương đối khô ráo. Hắn ngồi xuống một tảng đá, hai tay ôm ngũ lục thức bộ thương, hai mắt khép hờ nghỉ ngơi. Đi bốn canh giờ, thể lực của Lý Trường Quý đã bắt đầu xuống thấp, cần phải nghỉ ngơi một chút.

Xung quanh rải rác mấy túi ny lon và một số rác thải khác, còn có thể trông thấy một đống tro tàn. Từ đó có thể đoán được chỗ này chính là nơi mà những người thợ săn dừng lại nghỉ ngơi trên đường lên núi.

Tiêu Phàm cùng Tân Lâm vẫn đứng, nhìn dáng vẻ của hai người vẫn rất thong dong, tựa như là bốn tiếng bôn ba đường núi chưa hề tạo thành bất cứ gánh nặng với hai người. Áo khoác lông chồn trắng như tuyết của Tiêu Phàm vẫn sạch sẽ chỉnh tề như mới, Tân Lâm chìa bàn tay trắng mịn chỉnh lại đám lông hồ ly bị gió thổi loạn trên áo của Tiêu Phàm, động tác rất dịu dàng.

Hai con chó săn nằm dưới chân Lý Trường Quý, thỉnh thoảng liếc nhìn Tiêu Phàm một cái, trong ánh mắt chúng vẫn tràn đầy ý tứ cảnh giác. Ai nhìn kỹ thì có thể phát hiện thật ra thì ánh mắt của chúng nó rơi vào con mèo mun lớn, không phải là hướng về Tiêu Phàm. Mèo mun lớn lười để ý đến hai con chó săn đang cảnh giác và khẩn trương kia.

Tô Như Thành và Trương Đồng Hoa thở hồng hộc theo sau, liên tục lau mồ hôi. Bọn họ đều cảm thấy cây súng săn hai nòng cùng với cây phục hợp cung đều trở nên vô cùng nặng nề, là một gánh nặng không nhỏ, giày dã chiến cũng tựa như là chìm trong nước vậy.

Cảm giác không khác bao nhiêu so với chạy việt dã mười km với võ trang đầy đủ.

- Sao... Sao không đi tiếp?

Trương Đồng Hoa vẫn mạnh miệng, vừa thở hổn hển vừa hỏi một câu.

Lý Trường Quý cũng thèm để ý đến hắn.

Người này là loại người vô cùng ghét tán dóc, thậm chí so với Tiêu Phàm càng tích chữ như vàng hơn.

Tiêu Phàm thấy tầm mắt Tô Như Thành cũng nhìn sang mình thì cậu ta chỉ mỉm cười, nhẹ giọng nói:

- Đi về phía trước nữa sẽ đụng phải gấu đen. Chờ tất cả mọi người hội hợp đầy đủ rồi cùng đi sẽ an toàn hơn.

Lý Trường Quý đang nhắm mắt nghỉ ngơi chợt mở mắt ra, quét mắt qua Tiêu Phàm, gương mặt như khắc trên đá của hắn cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.

- Làm sao ngươi biết?

Trương Đồng Hoa nhịn không được hỏi một câu, ngữ khí ôn hòa hơn nhiều. Từ dáng vẻ Tiêu Phàm và Tân Lâm vẫn trấn định, nhàn nhã hơn nhiều so với Lý Trường Quý, thì Trương Đồng Hoa đoán biết được tình hình có chút không bình thường, đương nhiên thái độ của hắn sẽ thay đổi như vậy.

Tiêu Phàm mỉm cười.

Tiêu Phàm cũng không phải là thợ săn, nhưng trước khi lên núi, cậu ta đã tiện tay bói một quẻ, liền biết được lộ trình hôm nay sẽ rất thuận lợi. Đã lên núi bốn canh giờ rồi, nếu không trở về thì hôm nay nhất định phải qua đêm ở trên núi.

- Đoàn người nghỉ một lát, phục hôi tinh thần và thể lực thật tốt, phía trước chính là nơi mà gấu đen hay lui tới...

Chỉ chốc lát sau, Lý Cẩu Đản dẫn đầu "Đại đội" theo sau, hai cô gái luôn miệng kêu khổ, bất chấp tất cả mà đặt mông ngồi xuống ngay trên tảng đá ven đường, liên tục đấm hai chân.

- Thành ca à! Khi nào thì chúng ta trở về? Mệt chết đi được...

Cô gái bé nhỏ yêu kiều chu miệng rên rỉ, bất kể lúc nào cũng mang theo giọng điệu nũng nịu.

Mới lên núi không bao lâu đã bắt được một con thỏ rừng khiến cho đoàn người cảm thấy hứng thú tăng vọt, sau đó lại bắt được một con sóc mới khiến cho "Đại đội" kiên trì được cho đến bây giờ. Tuy lấy hai tính mạng của động vật nhỏ đổi lấy sự khích lệ rất lớn, nhưng rốt cuộc quá trình lặn lội đường xá xa xôi đã làm tiêu hao hầu như là không còn một mảnh.

Tất cả mọi người đều tóc tai bù xù, nhếch nhác đến không chịu nổi, mồ hôi tuông ra như tắm. Chẳng qua là ngại làm phiền đến hai nhân vật con ông cháo cha như Tô Như Thành và Trương Đồng Hoa, nên hai cô gái nhỏ chỉ lẩm bẩm trong miệng thôi.

Tô Như Thành lườm cô gái bé nhỏ kiều diễm một cái, ánh mắt có chút lạnh lùng.

Tô thiếu cũng không có ngồi mà cố gắng đứng thẳng người.

Hắn cũng không muốn bị cái tên ma ốm đó qua mặt, nhưng mà hai cô gái mà Thành Ca mang đến qua thực là kém rất xa so với Tân Lâm, không giữ lại cho Thành ca một chút mặt mũi nào hết.

Cô gái bé nhỏ yêu kiều bị dọa sợ đến rụt cổ một cái, cũng không dám nói nữa, hốc mắt đã chuyển hồng, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể khóc lên.

- Uống nước không?

Lý Cẩu Đản lấy một bình nước quân dụng kiều cũ ra, uống ừng ực hai ngụm, sau đó mới đem bình nước đưa cho Tiêu Phàm. Hắn không dám đưa cho Tân Lâm, hắn cảm thấy làm như thế là không tôn trọng vị thần tiên tỷ tỷ này.

Tiêu Phàm mỉm cười lắc đầu.

Lý Cẩu Đản hạ giọng nói:

- Phía trước chính là nơi gấu đen thường lui tới, phải giữ lại chút tinh thần... Gấu đen chuẩn bị ngủ đông, bây giờ đang đi khắp nơi tìm thức ăn nên tính tình rất xấu.

Loại thú dữ như gấu đen, trước khi ngủ đông luôn phải tận lực tích trữ lớp mỡ thật dày, nhằm dựa vào lượng thức ăn ít ỏi mà sống qua mùa đông giá rét.

Tiêu Phàm cười vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Nghỉ ngơi gần mười phút, Lý Trường Quý không nói tiếng nào đã đứng lên, cất bước về phía trước, hai con chó săn cũng đi theo cạnh chân của hắn.

- Trời ơi! Nghỉ thêm một chút nữa đi mà...

Cô gái bé nhỏ yêu kiều bắt đầu năn nỉ, nước mắt lưng tròng. Nhưng không ai để ý đến cô cả. Cả đoàn người đều đi theo Lý Trường Quý.

Cũng không có ai muốn bị lạc ở trong rừng sâu núi thẳm này, hơn nữa cái câu mà vừa rồi Lý Cẩu Đản nhắc nhở khiến cho người ta càng nghe càng sợ.

Không đến một giờ đồng hồ thì đoàn người lại bắt đầu như "Quân lính mất chỉ huy".

Vẫn là Lý Trường Quý đi phía trước, Tiêu Phàm và Tân Lâm theo sát phía sau, Tô Như Thành và Trương Đồng Hoa rớt lại phía sau chừng mười thước và sau đó là một chuỗi chia năm xẻ bảy. Điểm khác biệt duy nhất chính là lúc này, Lý Cẩu Đản không có đi ở phía sau để trông chừng đội ngũ nữa, mà theo sát phía sau Tô Như Thành và Trương Đồng Hoa. Khu vực phía trước chính là nơi mà gấu đen thường lui tới nhất, hắn không yên lòng để cho cha một mình.

Nhìn qua Tô Như Thành và Trương Đồng Hoa còn chút sức chiến đấu, nhưng suy cho cùng cũng không phải là người của mình. Đến thời khắc mấu chốt dám chắc không thể trông cậy vào bọn họ.

Đả hổ thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh!

Về phần Tiêu Phàm và Tân Lâm, thì Lý Cẩu Đản hoàn toàn nhìn không thấu. Tuy rằng đầu óc của hắn rất nhạy bén, vô cùng thông minh, nhưng hai người này đã hoàn toàn vượt khỏi phạm vi hiểu biết của hắn.

Thoạt nhìn rất gầy yếu nhưng đi đường núi hơn bốn tiếng đồng hồ còn ung dung hơn so với hắn, trước mắt lại im hơi lặng tiếng tựa như một cành cây khô cũng không đạp gãy.

Bất chợt xảy ra vấn đề.

Vốn là hai con chó săn chạy ở phía trước cách Lý Trường Quý không xa, bỗng nhiên cúi người sủa vang, không hẹn mà cùng nhảy vọt về phía trước. Bóng đen chợt lóe lên, mèo mun lớn vẫn luôn lười biếng nằm ở trong lòng Tiêu Phàm bỗng nhàn nhã nhảy lên một cái, vọt về phía trước với tốc độ nhanh như tia chớp, vậy mà cũng không có rớt lại phía sau hai con thủ sơn khuyển kia.

Sau một khắc, ngũ lục thức bộ thương mà Lý Trường Quý đang đeo bên vai đã nằm ở trong tay, sau đó hắn hơi khom lưng để lấy đà chạy về phía trước.

Tiêu Phàm cùng Tân Lâm vẫn theo sát phía sau Lý Trường Quý như hình với bóng.

Ngay sau đó, ở một nơi cách đó không xa truyền đến tiếng sủa của hai con chó săn.

Trên đường núi, vừa xuất hiện một con gấu đen to hơn con người, nó đang đứng thẳng người, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ ghê sợ.

Hai con thủ sơn khuyển chia nhau đứng hai bên trái và phải giằng co với con gấu.

Nhưng rõ ràng là sự chú ý của gấu đen không hoàn toàn đặt trên người hai con chó săn, mà nó đang ngẩng đầu lên, nhìn về một khối đá lớn cách đó không xa. Hai lỗ mũi bắn ra hơi thở ầm ĩ, giơ ra hai cái răng nanh sắc bén.

Trên Khối đá lớn đó có một con mèo mun lớn đang căng người đứng dậy, lông mao dựng đứng cả lên, hai đôi mắt lóe lên ánh sáng màu lục nhìn chằm chằm vào con gấu đen to lớn.

Mặc dù là Lý Trường Quý có hiểu biết sâu rộng, nhưng khi chứng kiến tình hình đó cũng sững sờ, ngẩn người ra.

Ngay sau đó, Lý Cẩu Đản cũng chạy đến, ánh mắt vừa đảo qua chiến trường cũng bắt đầu ngây dại.

Con mèo yêu quái!

Một dòng không khí lạnh bay đến Lý Cẩu Đản, chạy dọc sóng lưng, khiến cho hắn không tự chủ được mà toàn thân nổi da gà.

Cố lão tương truyền, mèo có yêu khí

Nhất là mèo đen!

Ở Tây Phương cũng có truyền thuyết như vậy, mèo có thể câu dẫn linh hồn, có thể câu thông hai giới âm dương, có thể thấy được những thứ mà con người không thấy được.

Còn đầu gấu đen kia lại là một tồn tại ngược lại.

Không hề nghi ngờ, đây chính là một con gấu vô cùng to, chiều cao khoảng chừng một mét tám, thân thể phì nhiêu, ít nhất cũng nặng hơn bốn trăm cân. E rằng ngay cả Lý Trường Quý có kinh nghiệm săn bắn trong núi hơn hai mươi năm cũng rất hiếm gặp con gấu to lớn như vậy.

Chúa tể lợn rừng, hoàng tử gấu và hổ đông bắc là ba loại mảnh thú của rừng rậm nguyên thủy khiến người ta sợ nhất.

Thông thường nếu như một mình Lý Trường Quý đụng phải loại gấu đen hoang dã này thì chắc chắn là hắn sẽ không đi trêu chọc. Mặc dù lực sát thương của ngũ lục thức bộ thương rất lớn nhưng cũng không đảm bảo an toàn.

Sinh mạng cùng với lực bọc phát của gấu to hoang dã đều vượt xa khỏi sự tưởng tượng của người bình thường. Nếu như một phát súng không thể giết chết được nó thì chắc chắn không có cơ hội để nổ phát súng thứ hai.

Nhưng bây giờ, Lý Trường Quý không chậm trễ chút nào mà giơ súng lên, nhắm ngay vị trí trái tim của con gấu đen.

- Không cần nổ súng.

Tiêu Phàm đột nhiên mở miệng nói, giọng nói rất dịu dàng, nhưng dường như lại mang theo ý tứ ra lệnh không thể nghi ngờ.

- Bây giờ gấu đen còn chưa có nổi giận, dịch mật không đủ.

Thực ra thì Tiêu Phàm cũng không tình nguyện đích thân đến rừng rậm nguyên thủy này để săn gấu đen, nhưng vì luyện chế Càn Khôn Đại Hoàn Đan nhất định phải cần mật gấu tươi sống làm thuốc dẫn, mà mật bán ở thành phố đều được lấy từ gấu đen thuần dưỡng, phẩm chất quá kém.

Lý Trường Quý kinh ngạc liếc nhìn Tiêu Phàm một cái, chậm rãi dời ngón tay đang đặt trên nòng súng đi.

Lý Cẩu Đản có thể nhận ra được tổ hợp hai người một mèo này rất kỳ lạ, thì đương nhiên là Lý Trường Quý lại càng cảm nhận rõ ràng hơn. Vừa lên núi chưa đến một canh giờ thì hắn đã không dám xem Tiêu Phàm và Tân Lâm là người điên nữa.

Bởi vì hắn chưa bao giờ thấy qua người bệnh nào lại có thể lực tốt như thế.

- Con mẹ nó! Tại sao lại không nổ súng?

Trương Đồng Hoa và Tô Như Thành cũng chạy tới, vừa nhìn thấy con gấu to hung hãn thì đều ngạc nhiên đến giật nảy người.

Trương Đồng Hoa lập tức giơ súng săn lôi minh hai nòng lên.

Một ngón tay trắng bệch từ bên cạnh đưa đến, đặt nhẹ nhàng trên nòng súng săn. Trương Đồng Hoa chỉ cảm thấy hai cánh tay chợt trở nên rất nặng, như là có sức mạnh khổng lồ đè nòng súng lại, nòng súng bỗng nhiên hướng xuống mặt đất.

Trương Đồng Hoa hoảng hốt, vội vàng quay đầu lại nhìn.

Tiêu Phàm nhẹ nhàng lắc đầu với hắn một cái, ngón trỏ trái đang đặt trên nòng súng của hắn.

Trương Đồng Hoa cố gắng cử động hai cánh tay, muốn dùng sức nhấc hai cánh tay lên. Thời gian làm lính trinh sát, hắn chưa bao giờ ngừng luyện tập thể lực, ngay cả loại dùng hai tay hít xà đơn rất khó mà Trương Đồng Hoa có thể làm một mạch sáu mươi đến bảy mươi cái, thậm chí quả tạ hơn hai trăm cân mà hắn cũng có thể nhấc khỏi vai được. Nhưng lúc này, dù hắn có gắng sức cỡ nào thì nòng súng vẫn chỉa xuống đất, tựa như là chuồn chuồn lay chuyển cột đá, không tài nào làm cho súng săn rung động dù chỉ là một chút.

Trong nháy mắt thì gương mặt của Trương Đồng Hoa đã đỏ bừng, vì cố gắng nhấc nòng súng lên mà ngay cả sức lực bú sữa mẹ cũng xuất ra.

Nhưng súng săn lại không có mảy may dao động.

Ngón tay thon dài trắng bệch đặt lên nòng súng tựa như mang theo ma lực đáng sợ nào đó, tuyệt đối không phải là thứ mà hắn có năng lực đối kháng.

- Không cần nổ súng, trước hết phải chọc nó nổi giận mới được.

Tiêu Phàm nhẹ giọng nói, ngữ khí ôn hòa, ánh mắt cũng rất dịu dàng.

Tân Lâm đã chậm rãi đi về phía gấu đen to lớn, gương mặt cô lại vô cùng bình tĩnh.

- Cô...

Trương Đồng Hoa ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng sợ hãi. Vốn gương mặt hắn đang đỏ bừng bỗng chốc trở nên tái nhợt không còn chút máu, còn muốn trắng hơn so với sắc mặt của Tiêu Phàm.

Rất rõ ràng là vị Trương đại thiếu này bị dọa đến vô cùng khiếp sợ.

Đó là người nào vậy?

Hay phải nói là rốt cuộc thì cô ấy có phải là người không?