Đại Hán Phi Ca

Chương 46: Thừa tự



Mấy hôm sau, bệnh phong hàn của tôi đã không còn đáng ngại, các cung tỳ và hoàng môn trong Y Lan Điện tôi cũng nhớ gần hết, Nam Lăng chuyên phụ trách sinh hoạt hằng ngày của tôi, còn lại đều hầu hạ bên ngoài điện.

Cuộc sống trong cung buồn chán, tôi lại mới vào Vị Ương Cung nên ít khi đặt chân đến các nơi khác, phi tần trong hậu cung cấp bậc lễ nghĩa phức tạp, tôi không thể tự do thoải mái như ở phủ công chúa được.

Từ hôm đó Lưu Triệt không còn tới Y Lan Điện, nghe Nam Lăng nói, Doãn phu nhân lâm bệnh, hắn vẫn luôn ở Quế Cung cùng nàng.

Nhưng hắn dù có sủng ái bất cứ phi tần nào thì mỗi tháng luôn có vài ngày cố định lâm hạnh Tiêu Phòng Điện.

Nữ tử trong hậu cung của Lưu Triệt đông đúc nhưng người có phẩm vị lại rất ít, đến nay có phong hào chỉ có hoàng hậu, Doãn phu nhân, Trịnh mỹ nhân và tôi. Vốn tưởng rằng Bắc cung Lý cơ đã đủ khổ rồi nhưng lại có rất nhiều nữ tử nhất thời được hắn sủng hạnh một vài lần rồi lãng quên, có thể gặp mặt một lần đã là hy vọng xa vời.

Hồng nhan về già, nhàn nhã nói chuyện trên trời dưới đất, thật bi ai đau xót. Vốn tưởng rằng hậu cung ba ngàn giai lệ chỉ là lời bịa đặt của đời sau, nhưng vào đến Vị Ương Cung mới hiểu được chỉ có hơn chớ không kém, những nữ tử bất luận tầng lớp xuất thân đều là nữ nhân của Lưu Triệt.

Ngồi đánh huyền cầm, đây là đàn hắn ban cho tôi, là Phượng tê ngô quý giá nhất trong cung, dây đàn đủ căng, âm sắc mang phong vị thuần cổ.

“Mỹ nhân, những thuốc bổ này là do Hoàng hậu nương nương sai người đưa tới.” Nhã Dư bưng một hộp gỗ cẩm bước vào điện.

Nhã Dư ở Y Lan Điện đã lâu, chuyên phụ trách phụng dưỡng Lưu Triệt, tuổi lớn hơn tôi một chút lại làm việc trầm ổn, ít lời.

Tôi nhìn nữ tử khuôn mặt trái xoan này, để ý kỹ thì thấy trang sức của nàng và đám Nam Lăng khác nhau, trên cây trâm đồng có khảm một viên châu bạch ngọc.

“Đều là thuốc bổ quý báu, mang đến thiện phòng đi.” Tôi vươn người mở hộp gấm xem.

“Vâng.” Nàng khẽ gật nhưng không rời đi.

“Còn có chuyện gì?” Tôi nhướng mày nói.

“Hoàng hậu nương nương ban cho, Lý mỹ nhân nên…” Nàng nhìn tôi đầy ẩn ý nhưng nửa câu sau không nói tiếp.

Tôi chợt nghĩ, thật là một nữ tử thông minh, trách sao có bản lĩnh lọt vào mắt xanh của Lưu Triệt.

“Ngươi quay về bẩm lại đã làm phiền Hoàng hậu nương nương rồi, khi nào cơ thể khỏe hơn ta sẽ đích thân đến bái tạ.”

“Vâng.” Bước chân nàng nhanh nhẹn hẳn, dáng người thướt tha.

“Ngươi vào Vị Ương Cung khi nào?” Tôi dò hỏi.

“Bẩm mỹ nhân, nô tỳ mười hai tuổi vào cung, đã hơn bảy năm rồi.” Nàng cúi đầu nói.

“Bằng vào tướng mạo của ngươi, lại cam nguyện cả đời làm cung nữ sao?” Tôi đi đến trước mặt nàng rồi dừng lại.

Nàng vội vàng quỳ rạp xuống, “Nô tỳ không dám.”

Tôi đỡ nàng lên, đoạn nói, “Ta vào cung không lâu, rất nhiều chuyện còn cần ngươi giúp đỡ.”

Nàng nín thở cúi đầu, tôi nói tiếp, “Xưa nay ta rất thích hoa quế, không biết trong cung chỗ nào có thể tìm được?”

“Trong cung chỉ có Quế Cung là nhiều cây quế, trong Vị Ương Cung không có, Trường Nhạc Cung nô tỳ không quen thuộc.”

Tôi gật đầu, Quế Cung là tẩm cung của Doãn phu nhân, tất nhiên tôi không cách nào vào được, nhưng vừa nghĩ tới di ngôn của Vương phu nhân thì tôi lại nóng lòng, khát vọng về nhà càng mãnh liệt.

Tiếc rằng nàng chỉ để lại một chữ, Quế, rốt cuộc là chỉ cái gì? Cho tới bây giờ, chỉ có thể tra xét từng bước, những chuyện có liên quan đến quế cũng không thể bỏ qua.

Hôm sau, buổi chiều tôi mang theo Nam Lăng đến Tiêu Phòng Điện thỉnh an Vệ Tử Phu.

Khi tôi đi ngang qua Nhiễm Nhạc thì nàng cúi đầu thật thấp, không còn chút kiêu ngạo nào.

“Thái tử ca ca, đệ cũng muốn kiếm của huynh.”

“Không được, đệ đi xin phụ hoàng cho đệ cái khác đi!”

Bước vào cửa điện, tôi nhìn thấy một đứa trẻ đang ầm ỹ, Lưu Cư nắm chặt thanh kiếm gỗ, thần thái sinh động. Bên cạnh còn có hai đứa trẻ khác đang ngóng nhìn, bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo hắn năn nỉ.

Tôi thích thú nhìn chúng, chợt một bóng hồng đụng vào đùi tôi, tôi đỡ nó dậy, một cô bé với đôi mắt đen to đang sợ sệt nhìn tôi.

“Lưu Đán, đệ lại khi dễ muội muội.” Thằng bé mới rồi còn nắm áo Lưu Cư đã chạy tới hô.

“Còn không bái kiến Lý mỹ nhân.” Vệ Tử Phu từ trên tháp đi xuống.

Cô bé mặc váy hồng chạy đến bên cậu bé thì nín bặt, hai đứa liếc nhìn nhau, giọng nói non nớt cùng vang lên, “Bái kiến Lý mỹ nhân.”

Lưu Cư tiến lên trước, “Mẫu hậu, nàng sao lại là Lý mỹ nhân?”

“Cư nhi, Thái Phó giao bài về nhà đã làm xong chưa?”

“Làm xong hôm qua rồi!” Lưu Cư ngẩng đầu nói.

“Học hành chăm chỉ vào.” Vệ Tử Phu dạy bảo.

“Dạ, nhi thần cáo lui trước.” Nhiễm Nhạc đưa Lưu Cư rời đi.

Mấy đứa trẻ nãy còn tụ tập quanh Vệ Tử Phu, nàng là một nữ tử ôn nhu, bọn chúng dù không phải con nàng nhưng vẫn gần gũi như thế càng làm tôi thêm có cảm tình với nàng.

“Ngươi đã khỏe hơn chưa, nếu cần gì cứ sai người tới lấy.”

“Tạ Hoàng hậu nương nương chiếu cố, nô tỳ đã không còn đáng ngại.” Tôi ngồi xuống tháp, mắt đảo quanh, màn che màu đỏ, dưới cửa sổ đặt hai cái án thai cao hơn đầu người, bên trên phủ một lớp vải lụa, trên bức tường của Tiêu Phòng Điện quét một lớp sơn đặt biệt thoang thoảng mùi hoa tiêu, ngụ ý biểu trưng cho con thừa tự và cũng là vinh hạnh cao nhất của nữ tử hậu cung.

Vệ Tử Phu cầm tay cô bé váy hồng nói, “Đây là Thạch Ấp công chúa Lưu Lâm, giống bệ hạ nhất.”

“Hoành nhi, lại đây.” Nàng ôn nhu gọi.

Tôi quay đầu nhìn lại, một dáng người nhỏ bé áo xám đang ôm cây cột, tôi không hề phát hiện sự có mặt của thằng bé.

Lưu Hoành, thằng bé chính là con của Vương phu nhân…Tôi vỗ đầu nó, trong lòng lại đầy cảm xúc, nó bỗng ngẩng đầu để lộ con ngươi màu nâu như đang chôn giấu quá nhiều nỗi buồn.

“Con đưa Đán nhi và Tư nhi đi chuẩn bị bài học hôm nay đi.”

“Vâng.” Lưu Hoành cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào nhìn không ra hỉ giận. Thằng bé giống mẫu thân, lông mày ôn hòa, không sắc bén như Lưu Triệt.

“Mẫu phi!” Lưu Lâm duyên dáng gọi to.

Lưu Triệt tiến vào, Lưu Lâm đang ở trong lòng nữ tử phía sau, là Doãn phu nhân.

Hóa ra Lưu Lâm là con gái của nàng, nhìn Lưu Triệt cưng chiều yêu thương mà lòng tôi nhói đau, chỉ thấy người nay cười, nào ai thấy người xưa khóc bao giờ? Cùng là hoàng tử, Lưu Hoành lại giống mẫu thân, đã nhanh chóng bị lãng quên.

“Nô tì tham kiến bệ hạ và phu nhân.” Tôi cúi mình.

“Muội muội tham kiến tỷ tỷ!” Doãn phu nhân lướt qua tôi cúi đầu với Vệ Tử Phu.

“Nàng đang không khoẻ, không cần đa lễ.” Lưu Triệt đỡ nàng lên dẫn đến tháp ngồi.

Tôi bị gạt sang một bên, vẻ mặt Lưu Triệt thản nhiên, bọn họ dường như đã quên sự tồn tại của tôi.

Doãn phu nhân tính tình cởi mở thẳng thắn, từ khi nàng đến cả Tiêu Phòng Điện cũng sôi nổi hẳn lên. Lưu Triệt nói không nhiều chỉ dịu dàng ôm nàng, tiểu Lưu Lâm thì ở bên cười đùa.

Tiêu Phòng Điện vui vẻ thuận hòa, tiếng cười nói ồn ào náo nhiệt nhưng chẳng liên quan đến tôi, lòng tôi im ắng không chút động.

Người yêu tôi, tôi đã phản bội, người tôi không yêu, lại dối trá đối xử, thật là một thế giới hoang đường.

Một bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo tôi, cúi đầu thấy Lưu Hoành đang lặng lẽ dựa sát lại như một con thú nhỏ bị thương.

“Con cũng thích kiếm gỗ?” Tôi ngồi xổm xuống, dịu dàng chỉnh lại y phục cho thằng bé, mùa đông buốt giá mà nó chỉ ăn mặc đơn bạc.

“Nhưng Hoành nhi không có cậu là Đại tướng quân, không ai làm cho con.”

“Ta sẽ làm cho con một cái giống thái tử ca ca nhé?” Tôi bỗng muốn thằng bé được vui vẻ, như bản năng người mẹ.

“Thật không?” Nó cong cái miệng nhỏ nhắn đầy mong đợi.

Tôi mỉm cười gật đầu, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nó.

“Lý mỹ nhân có vẻ rất thích Nhị điện hạ.” Doãn phu nhân nghiêng người cười nói với Lưu Triệt.

Tôi không trả lời, chỉ khách sáo gật đầu, đối với oanh oanh yến yến của hậu cung tôi thật sự chẳng muốn ứng phó.

Nàng quyến rũ nói, “Lý mỹ nhân chắc chắn sẽ là mẫu thân tốt, bệ hạ nói phải không?”

“Nàng ấy? Có thể chăm sóc bản thân đã là tốt lắm rồi.” Lưu Triệt chỉ nói một câu rồi lại quay sang Vệ Tử Phu hỏi han tình hình học hành của thái tử, giọng hắn nghe xa lạ vô cùng, sớm nắng chiều mưa tôi không theo kịp tốc độ thay đổi của hắn.

Mẫu thân? Tôi sẽ không sinh con cho kẻ bạc tình như hắn, con tôi nhất định phải có cha mẹ yêu thương, có gia đình đầm ấm, bất kể giàu nghèo.

Nếu tôi làm không được, sẽ không mang nó đến thế giới này.

Quật cường ngẩng đầu, vừa khéo đối diện với cặp mắt thâm trầm kia, trong mắt hắn lúc này tôi chỉ là người không liên quan.

Nơi này có chính thê, có sủng thiếp, có con cái huyết mạch tương liên của hắn, chỉ mình tôi, một người thừa, ngoài hai đêm hoan ái thì chẳng còn gì khác.

Mặt trời sắp lặn, Lưu Triệt ngủ lại Tiêu Phòng Điện, tôi mang cõi lòng nặng trĩu trở lại Y Lan Điện.

“Vi thần bái kiến Lý mỹ nhân.” Tôi vừa mới chuẩn bị thay y phục lại nghe có người bẩm báo.

“Đại ca!” Khi nhìn thấy hắn, tôi bỗng dậy nên cảm xúc nghẹn ngào.

Bất luận như thế nào, hắn cũng là người thân duy nhất của tôi, tôi đã mất nhiều lắm rồi.

“Tiểu muội, mấy ngày nay thế nào?” Hắn ôn nhu xoa đầu tôi, tôi nhào vào lòng hắn khóc thút thít như đứa trẻ con.

“Huynh không biết muội nhớ mọi người đến mức nào đâu.”

“Nha đầu ngốc, đại ca cũng thế, bệ hạ cho phép huynh đến thăm muội, sức khỏe sao rồi?” Hắn ôm tôi ngồi xuống tháp, vỗ về lưng tôi.

“Muội không sao…Đúng rồi, Lương công tử?” Tôi hỏi nhỏ.

Đôi mắt hoa đào hơi lóe lên, yên lặng gật đầu, “Đó là quyết định của công tử.”

“Hắn vì sao lại ngốc nghếch nhảy vào biển lửa chứ?” Tôi gắt lên.

“Tiểu muội, thế sự thường đâu như ý người, duyên phận hai người đã hết, tất cả đều là thiên mệnh.”

Tôi rũ mắt không nói, Lương công tử một khi vào cung là đại biểu cho thế lực phía sau của Lý gia, với mạng lưới tin tức của hắn thì sẽ thành lực lượng hậu thuẫn cường đại.

Tâm tư Lý Duyên Niên tôi quá hiểu, nhưng quyền lực luôn không ngừng bành trướng, mầm móng một khi đã cắm rễ nẩy mầm thì không thể ức chế được.

“Tiểu muội, nay ta và muội quân thần khác biệt, gặp lại thì đại ca chỉ có thể gọi muội một tiếng Mỹ nhân.” Hắn thở dài.

“Tâm tư bệ hạ muội vốn không đoán được, chỉ sợ muội không có năng lực mang lại vinh hoa cho Lý thị.”

Bóng cây lay động, đêm tối tĩnh lặng, ngày trong Vị Ương Cung ngắn hơn bên ngoài, suy nghĩ lập lờ trong đêm tối vẫn một mảnh mờ mịt mơ hồ.

“Muội phải lưu ý một người, thái phó của thái tử, Trang Thanh Địch.” Con ngươi hắn lóe sáng.

Tôi nhíu mày nghi hoặc, “Vì sao?”

“Trang Thanh Địch là cháu trai của trọng thần Trang Bất Thức của Văn Đế, năm nhị ca muội lưu lạc tha hương đã kết bạn với hắn, trở thành môn hạ Trang thị.”

“Lý Quảng Lợi? Huynh ấy muốn vào triều làm quan?” Lòng tôi cả kinh, mấy ngày nay lại quên béng mất còn có một nhị ca, Lý Quảng Lợi vốn tài trí tầm thường, học theo Vệ – Hoắc không thành, lại không được Lưu Triệt trọng dụng nên kết cục là dấy binh tạo phản.

Nghĩ đến đây tôi toát cả mồ hôi, kết cục u ám đã định, không cách nào kháng cự đang từng bước ép sát.

“Còn chưa tới thời điểm.” Hắn như đang nghĩ tới cái gì đó.

“Đại ca, nhị ca không phù hợp với chốn quan trường trục lợi, Lý thị có muội và huynh là đủ rồi, đừng cuốn hắn vào nữa, được không?”

Hắn lắc đầu, giữ vai tôi, “Chỉ dựa vào ta và muội thì không thể tồn tại trên chốn quan trường. Bệ hạ nắm trong tay binh lực hùng hậu, Lý thị phải có người nắm quyền mới có thể củng cố thế lực.”

Một lúc lâu sau, tôi buồn bã nói, “Muội hiểu.”

Đến trước gương, tôi gỡ trâm cài tóc xuống, mái tóc đen tuyền buông xõa phủ kín bờ vai. Có lẽ khiến Lưu Triệt khó có thể quên được cũng chỉ có gương mặt này mà thôi.

Rốt cuộc đời người phải bao lần ngoái đầu và bừng tỉnh mới có thể thấu suốt? Chung quy lại, cũng chỉ là xiêm y của người khác, A Kiều như thế, Vệ thị như thế, tôi cũng như thế.

Đại ca trước khi đi, hành lễ với tôi, “Mỹ nhân tự bảo trọng.”

Tôi ngồi bên giường ngây ngốc ngắm nhìn bức tranh chim tước trên vách tường Cửu Cung, giờ khắc này chỉ có khuôn mặt rạng rỡ, khóe mắt nheo lại đang hiện lên trong đầu mới khiến tôi an tâm.

Rất muốn thấy chàng dù chỉ một lần, tôi cũng cam nguyện bị giam nhốt nơi này cho đến cuối đời.

Si niệm nảy sinh, bén rễ lan rộng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Những tập trong cung có vẻ áp lực, không ấm áp như ngoài cung, kỳ thật đời người là thế, có rất nhiều chuyện không thể không đối mặt, không thể không trưởng thành.

Thái độ của nữ chính đối với Lưu Triệt có vẻ khó diễn tả được, có những người khi xuất hiện, ta không thể quên, lại có cảm xúc chẳng liên quan đến yêu hận.

Tôi muốn biểu đạt một thứ tình cảm bất đắc dĩ và thuộc về số mệnh như vậy, không biết có quá sức không.