Đại Hán Phi Ca

Chương 36: Tiếng ca đêm



Quay về giường nằm, tôi nắm chặt cây trâm đồng mà khóc cả buổi tối, nước mắt đã chảy ra hết cả, từ nay về sau tôi sẽ không yếu đuối nữa.

Sớm hôm sau có cung nữ đến giục tôi, lúc ấy mới nhớ ra thời gian nghỉ ngơi của tôi đã không còn giống thường ngày nữa.

Tôi vào đến cán y phòng thì cạnh bể nước đã đầy người, các nàng thấy tôi thong thả đến muộn thì đều nhìn với vẻ dò xét, những nử tử này tuổi tác vẫn còn trẻ lắm, tôi đều khiêm tốn gật đầu mỉm cười nhưng giữa đám người lại có tiếng khinh thị, tôi mắt điếc tai ngơ ngồi vào vị trí của mình.

Các món dụng cụ đặt giữa chiếc thau gỗ hình bầu dục với đầy ngất quần áo và chăn mền, tôi múc nước từ bể ra đổ vào thau rồi vén tay áo lên bắt đầu vò.

“Nhìn cái bộ dạng yêu nghiệt của nàng ta kìa, giặt quần áo cũng không nên hồn.” Một nữ tử cao gầy bên cạnh cười khẩy nói.

“Tay chân vụng về!” Một cung nữ thấp bé đến bên cạnh đá vào thau của tôi.

Yêu nghiệt? Nữ nhân trong cung quả nhiên độc đáo, nếu là yêu nghiệt thì sẽ không rơi kết cục hôm nay rồi. Tôi không ngẩng đầu lên mà chỉ cắm cúi giặt đồ.

“Những thứ này của ngươi, hôm nay phải làm xong!” nữ tử cao gầy mang chỗ quần áo trong thau của nàng nhét hết vào của tôi, vốn đã rất nhiều quần áo rồi, nên vì chất đống mà rơi xuống đất, tôi im lặng nhìn nàng đang hếch mặt, khuôn mặt cũng thanh tú đấy nhưng điệu bộ thì kiêu ngạo quá.

“Tôi chỉ làm phần việc của tôi.” Tôi đứng thẳng người, mang đống quần áo trả lại thau của nàng.

“Đây là việc ngươi phải làm!” Giọng nàng gắt gỏng làm mọi người đều vây lại xem kịch vui.

“Vóc người không lớn mà tính tình cũng không vừa nhỉ?” Có người nhân cơ hội châm chọc.

Cung nữ cao gầy chắn trước mặt tôi, giữa hai chúng tôi là đống quần áo, ai cũng không nhường ai. Người mới thì sao, tôi không phải kẻ dễ bị bắt nạt.

“Uyển Oánh, muội dạy cho nàng ta biết thế nào là quy củ đi.” Một nữ tử nhỏ gầy đứng cạnh nàng, bĩu môi nói.

Nữ tử cao gầy tên Uyển Oánh khinh miệt cười khẩy rồi xoay người đến bể múc một chậu nước hắt hết lên tôi.

Nước tòng tòng nhỏ xuống người tôi, tôi gần như hứng trọn cả gáo nước, còn một phần bị đổ xuống thau đồ, gió thu thổi qua làm nổi lên cảm giác rét lạnh.

“Ai da, quần áo ướt cả rồi, phải mau về thay thôi!” Uyển Oánh đắc ý liếc ngang liếc dọc, người xung quanh cười cười nói nói rồi quay về làm việc.

Tôi thở dài, vén mấy sợi tóc ướt ra rồi từng bước đi về phía bể, múc một gáo nước đầy khẽ gọi, “Uyển Oánh!”

Ngay khi nàng ta quay lại tôi hắt nguyên gáo nước vào nàng rồi ném gáo đi, quay đầu trở về chỗ. Phía sau vang lên một tiếng hét thất thanh, còn tôi vẫn tiếp tục ngồi trên đất, làm như không có việc gì tiếp tục giặt quần áo, chẳng buồn để ý đến sự chỉ trỏ của họ.

Cuối cùng Tử Lan xuất hiện mới dẹp yên chuyện. Tôi nhìn Uyển Oánh đang sũng nước, còn nàng thì căm giận trừng tôi, rặt vẻ không cam lòng.

Tôi mỉm cười với nàng, vẻ mặt nàng quái dị quay ngoắt đi, miệng lẩm bẩm cái gì đó, nhưng nàng cũng không tới gây sự với tôi nữa.

Các nữ tử này thật nhàn rỗi, tôi nghĩ các nàng như vậy cũng là đang tìm niềm vui trong cuộc sống nô dịch chán đến chết này mà thôi.

Ban ngày bị lạnh, tôi bọc mình trong chăn ho lên ho xuống, cả ngày giặt đồ đã làm toàn thân tôi đau nhức. Mệt mỏi buồn ngủ, tôi tựa vào đầu giường ngủ thiếp đi.

“Minh Nguyệt trên cao sáng tỏ rọi, đêm hôm vắng lặng với tân phòng. Nhã nhạc véo von đổi thay rồi, sầu lo hoài niệm chẳng còn dài…”

Tiếng ca u oán lại khẽ khàng vọng lại, tôi tỉnh mộng, bất tri bất giác đã nửa đêm

Tôi mặc thêm áo khoác, lặng lẽ đi ra ngoài, lần theo tiếng ca, tôi bước lên đường mòn, phía trước tối như hũ nút, tiếng ca bất chợt khựng lại.

Tôi còn đang ngơ ngác thì một bàn tay đập nhẹ lên vai tôi. Tôi quay phắt đầu, tim muốn vọt cả ra ngoài!

Khuôn mặt tròn tròn ẩn ẩn hiện hiện dưới bóng trăng, con ngươi lại sáng long lanh.

“Có nhiều chỗ cô không nên tới.” Tử Lan nghiêm giọng nói.

“Tôi nghe có người đang hát.” Quay đầu nhìn những căn phòng tối hù đằng trước.

“Không có ai hát cả, về thôi.” Nàng nắm tay tôi kéo về.

“Tử Lan cô cô.” Tôi mở miệng.

“Chuyện gì?” Nàng thản nhiên nói mà không quay đầu.

“Cô cô có biết trong cung có ai hay vật gì tên Dao Quang không?” Tôi nhìn tường cung cao cao.

Nàng quay đầu, lặng lẽ nói, “Không biết.”

Tôi hít sâu, xoay đầu nhìn quanh, vì một lời tiên đoán mơ hồ mà bị cầm tù trong thâm cung này, rốt cuộc là đúng hay sai?

Những ngày ở cán y phòng đơn điệu trôi qua, thật ra tôi cảm thấy cuộc sống cũng rất phong phú, một ngày ba bữa, sáng đi làm tối về ngủ…

Những nữ tử này mới đầu còn xa lánh tôi, đến bây giờ tôi đã làm như không nghe không thấy. Vì các nàng châm chọc khiêu khích tôi cũng chẳng có tác dụng gì, người không phạm tôi, tôi không phạm người.

Ngày hôm qua một cung nữ, vì không cẩn thận làm hỏng y phục của Doãn phu nhân mà bị đánh đòn, đến khi khiêng về thì cả tiếng khóc cũng không cất nổi nữa.

Khi tôi ngẩng đầu từ đống quần áo chất cao như ngọn núi nhỏ thì chân trời đã nhuộm ráng chiều, lại một ngày nữa sắp qua. Đi trên con đường đá, tôi lặng ngắm đám mây tía bồng bềnh khi sắc trời dần chuyển tối.

Buổi tối đang định nằm xuống ngủ thì Tử Lan cô cô gõ cửa vào, căn phòng nhỏ chật chội này chưa từng có ai khác đặt chân vào.

Nàng để lên bàn một bình gốm nhỏ, “Thuốc trị phong hàn, mỗi tối uống với nước.”

“Cám ơn.” Tôi nhận lấy rồi gật đầu với nàng, dù không biết dụng ý của nàng nhưng ít nhất cũng vô hại với tôi.

Nàng thấy vẻ mặt xa cách của tôi thì bỏ ra đến cửa lại nói một câu, “Tô Lâm trước kia đưa ngươi đến đây đã dặn ta quan tâm ngươi.”

Tô Lâm? Tôi gượng cười, thật không biết Lưu Triệt đang nghĩ gì, nếu thích sắc thì tôi đã chẳng còn, lại không chịu thả tôi đi, đúng rồi, tôi kháng chỉ, hắn có thể xử tử hoặc tra tấn tôi.

Từ khi vào Vĩnh Hạng, tôi đã không còn mơ nữa, tôi nhớ chàng đến vậy nhưng lại chẳng hề mộng mị về chàng. Ở nơi biên ải xa xôi chàng có khỏe không, có giao tranh chém giết mỗi ngày không, trong quân trướng ai cùng chàng vượt qua từng ngày bất tận?

Phiêu Kỵ tướng quân Hoắc Khứ Bệnh, đó là đại nghiệp của chàng, chàng nhất định đang thỏa chí, tôi biết tôi không thể ích kỷ, bởi vì chỉ có trên chiến mã, chàng mới chân chính là chàng – nam tử tôi yêu.

Đêm lạnh như nước, chân trời lủng lẳng một vầng trăng khuyết. Đêm đã quá nửa, tiếng ca đúng giờ lại vang lên, tôi lần nữa theo tiếng ca ra khỏi cửa, có lẽ ở nơi thâm cung này, hiếu kỳ cũng không phải chuyện sáng suốt nhưng tôi vẫn muốn đi.

Những nhánh dây leo đan dệt dưới mái hiên thấp tè vì không được tu sửa lâu ngày nên cũ kỹ, cửa gỗ có khóa, tôi ghé vào cửa lắng tai nghe, giọng hát của nàng kia lúc trầm lúc bổng nhưng chỉ chốc lát rồi dừng lại giữa màn đêm tĩnh mịch.

“Đêm hôm tới đây có chuyện gì?” Nữ tử trong phòng bỗng nhiên cất tiếng, giọng rất nhỏ.

Tôi khựng lại, có nên nói gì không nhỉ?

“Là bệ hạ phái ngươi tới sao?” Nàng dường như kích động.

“Không…tôi vì tiếng ca của cô mà đến đây.” Tôi giải thích.

“Trong Vĩnh Hạng còn có người tri âm, lâu rồi không thấy.” Giọng nàng mỏng manh như chất chứa đau thương.

“Tiếng ca của cô rất đẹp.” Tôi cách cánh cửa nói, bên trong truyền ra tiếng cười của nàng mà chẳng có tiếng nói.

‘Chợt mơ một giấc mơ dài, tưởng chàng còn bên. Giật mình tỉnh lại thấy hư không, hồn chàng đã đi…’

Tôi hốt hoảng trở về phòng, tiếng ca ưu thương ngọt ngào quanh quẩn bên tai.

Hôm sau, tôi vẫn nhớ tới nữ tử thần bí kia. Buổi trưa tôi lại đi vào tòa nhà lạnh lẽo đó, thấy một cung nữ mang theo khay thức ăn đi tới.

Nghe tiếng động, ngay khi nàng mở khóa tôi vọt chạy tới, đụng phải giỏ đựng đồ ăn đầy ắp làm nó bắn tung tóe toàn thân nàng.

“Xin lỗi!” Tôi vội vàng lau cho nàng.

“Mắt mũi để đâu thế hả!” Nàng trách mắng tôi rồi xoay người nhặt cái giỏ lên, đồ ăn đã vung vãi gần hết.

“Tỷ đi lấy thêm đồ ăn đi, muội giúp tỷ mang vào trước.” Tôi thu chỗ đồ ăn còn lại vào khay rồi nhìn nàng ra vẻ lo lắng.

“Cũng được, ngươi giúp ta mang vào trước đi!” Nói xong tiểu cung nữ vội vàng chạy đi.

“Nhanh quay lại nhé!” Tôi giả bộ gọi với theo.

Tôi xoay lưng đi nhanh vào sân, đẩy cánh cửa gỗ ra, mùi bụi bặm ẩm mốc thốc tới, có lẽ lâu lắm rồi không có ai sửa sang lại. Bước trên lớp lá khô, tôi đi vào phòng.

So với Y Lan Điện, nơi này bài trí đơn sơ, không gian chật hẹp, hoàn toàn không có khí phái hoàng cung, Vĩnh Hạng quả nhiên là lãnh cung.

“Đặt lên bàn đi.” Đúng là nữ tử tối qua.

Tôi đặt hộp thức ăn lên bàn rồi chậm rãi bước vào gian trong, rất tò mò về nữ tử này.

Qua màn trướng, một nữ tử đang dựa vào tháp, váy xám tán ra trên giường, tôi tiến tới.

Nàng nhắm mắt ngồi đó, khuôn mặt trông nghiêng gầy gò, khi nàng xoay đầu lại, đập vào mắt tôi là một dung gian thanh lệ thoát tục mang theo sắc khí mệt mỏi, tôi chưa bao giờ thấy nữ tử mỹ mạo đến vậy.

Nàng cười khan, dường như thấy tôi đến cũng không kinh ngạc, “Tối qua là ngươi nói chuyện với ta.”

Tôi gật đầu, còn chưa nói nàng đã có thể đoán được, nữ tử này vừa trong sáng vừa thông tuệ mà Lưu Triệt cũng giam cầm ở Vĩnh Hạng được, tôi lạnh toát cả người. Nàng ngồi đó bất động, vẫy tay với tôi.

“Nghe giọng là biết tri âm, ngươi nhất định là rất xinh đẹp.” Tóc trên trán nàng tán loạn càng tăng thêm vẻ mềm mại đáng yêu.

“Nhã nhạc véo von đổi thay rồi, sầu lo hoài niệm chẳng còn dài…” Tôi khe khẽ hát lại bài hát của nàng rồi từ từ đến trước tháp, “Là cô sáng tác?”

Nàng cười lắc đầu, con ngươi đen thẳm sầu não, “Là Tư Mã Tương Như năm đó viết cho Trần hoàng hậu.”

Hóa ra là con cháu đời sau. Ngày xưa sau khi Trần hoàng hậu thất sủng đã vung tiền như rác thuê người sáng tác nhưng nàng ấy không biết rằng, cánh cửa có mở ra lần nữa cũng không vãn hồi được trái tim cố nhân. Lưu Triệt chỉ yêu giang sơn, A Kiều mãi mãi không hiểu được, thân phận và địa vị của nàng chắc chắn sẽ bị vứt bỏ, dù không có Vệ Tử Phu cũng sẽ có người khác.

“Nàng ấy dù có bị giam hãm cả đời cũng không phải là việc không may.” Tôi bỗng nhiên thương xót nói, Vệ Tử Phu sau khi bị thất sủng còn rơi vào tình cảnh thảm hại hơn A Kiều vạn lần.

Còn tôi thì sao? Cứ theo đà này, trong lịch sử sẽ không có Lý phu nhân, có lẽ đây chẳng qua chỉ là cổ tích được người đời sau thêu dệt nên. Nhưng tôi thật sự cam tâm chết già ở Vĩnh Hạng ư?

Lòng tôi khẽ động, “Cô ở trong cung lâu chưa?’

“Qua đông này sẽ là bảy năm.”

“Vậy, cô có nghe nói trong cung có thứ gọi là Dao Quang không?” Tôi dè dặt tìm hiểu.

Nàng quay đầu nhìn thẳng tôi, bỗng nhiên khôi phục thái độ bình thường, nhẹ nhàng vươn tay chỉ ra ngoài cửa sổ, “Ban đêm trên trời có đó.”

Nghe nói như thế tôi lại thở dài, nàng đang nói sao Dao Quang à?!

“Cô nương, ta thấy ngươi cũng không giống người khác, hôm khác nếu có thể…” Nàng đột nhiên ho sù sụ, tôi vội rót cốc nước bưng tới rồi vỗ lưng nàng, nàng đau đớn ôm chăn, khi ngẩng đầu lên thì miệng đã toàn máu.