Thông tin truyện

Đại Hán Phi Ca

Đại Hán Phi Ca
Đánh giá: 9.0/10 từ 1 lượt
Duyên đến rồi duyên đi... Tựa như dòng khói sương mờ nhạt trong đêm đen... Ngọt ngào lại xen lẫn đau đớn... Nhớ nhung lưu luyến cả một đời khó quên... Hắn yêu nàng, nhưng có duyên lại không phận. Có lẽ chỉ là dòng thời gian đến rồi sẽ đi, như hoa chóng nở rồi sẽ sớm tàn, nhưng lại khiến con tim này bồi hồi không dứt.


Yêu, nhưng không thể đến, đau nhưng biết phải làm sao? Duyên trời đã định sẵn là như vậy, muốn xoay vần, có thể hay sao? Mờ nhạt trong sương, vô vọng trong bóng đêm lạnh lẽo, sự cô đơn bủa vây tâm hồn đang âm thầm đau đớn này. Mệt mỏi. Cuộc đời này thật sự chỉ là một bản nhạc vang ngân lên, đầy buồn thương, đầy đau đớn. Nàng soi sáng tâm hồn hắn, thổi bùng lên ngọn lửa nhiệt huyết trong hắn, sau đó lại như băng tuyết ngàn năm, chôn vùi hắn vào trong sự lạnh lẽo đến vô hồn.


Yêu là thương nhớ, là vạn kiếp bất phục. Trái tim này rung động vì ai, nhưng lại đau đớn vì ai? Ngọt ngào tưởng chừng như vô hạn, nhưng lại ngắn ngủi chỉ như thoáng qua. Thời gian rồi sẽ đi mau, giấc mộng dù sao cũng sẽ phải tan biến, tựa mây tan, tựa hư vô. Yêu nhau nhưng không thể đến. Khổ đau này, ai hiểu được lòng hắn? Trái tim hắn, chỉ mình hắn cảm nhận mà thôi.

Bình luận truyện