Đại Giới – Ái Nô

Chương 35



Anna đã ra về, Hermione và Sirius chia tay bên ngoài nhà hàng, tuy nhiên họ đã tiếp thu kinh nghiệm thất bại lần này, quyết tâm lên kế hoạch thật tỉ mỉ cho lần ‘xem mặt’ tiếp theo của Harry…

Đặt Snape lên giường, vừa lòng sử dụng phép thuật để cởi quần áo trên người Snape mà không quấy rầy giấc ngủ của hắn, Harry rất nhanh cởi đồ tới chỉ còn một cái quần lót, sau đó tiến vào trong chăn. Thấy Snape theo bản năng nhích sát vào anh, anh cực kỳ tự nhiên ôm lấy hắn, thỏa mãn thở ra, a ~ hôm nay anh có thêm được một người bạn tốt, rất tốt! Siết chặt vòng ôm, anh mỉm cười chìm vào giấc mộng…

Lại vài ngày nữa trôi qua. Harry đang làm việc thì nhận được tin báo của Hermione, bảo anh sau khi tan tầm hôm đó hãy tới quán Đầu Heo, ừ, vào thứ năm, quán cũng không ồn ào lắm, tại đây Harry sẽ tiếp đón đối tượng ‘xem mặt’ lần thứ hai của mình!

Nhíu mày, Harry có chút kháng cự, nhưng nghĩ ngợi một hồi, anh thở dài. Anh không thể cự tuyệt ý tốt của cha đỡ đầu và bạn thân, anh dám khẳng định Sirius sẽ xuất hiện! Cào cào tóc, anh đứng dậy, nói một tiếng với đồng nghiệp, sau đó về nhà!

Snape kinh ngạc khi thấy anh về nhà sớm. Anh không nói gì, kéo hắn trở về phòng ngủ, lặp lại một quá trình y như vậy, tắm rửa gấp gáp, thay quần áo, lựa chọn ‘cách ăn mặc’ cho Snape, chỉ là lần này họ sử dụng lò sưởi mà đi…

Bước ra từ lò sưởi ở sảnh trước của quán rượu, phóng ra lời chú làm sạch cho mình và Snape, Harry đẩy cửa quán rượu, rất dễ dàng tìm tới một góc yên tĩnh, sáng sủa dưới ánh nến. Sirius và – Ron đang ngồi ở đây, xung quanh không có nhiều khách. Dù cảm thấy hơi ngạc nhiên vì Ron cũng bị lôi tới, Harry vẫn kéo Snape đi nhanh tới phía họ, nhìn Ron giật mình và Sirius trương ra bộ mặt ‘ôi trời, đừng tới đây nữa’, đúng lý hợp tình nói, “Con đã đáp ứng Sev rằng hết giờ làm con sẽ trở về nhà với thầy! Ron có thể chứng minh!”

Khóe miệng run rẩy, Sirius hỏi mà không ôm nhiều hy vọng, “Thề trước Merlin???” Lần này, hai người cùng gật đầu, Harry – cực kỳ tự nhiên và Ron – biểu tình cứng ngắc…

Bị đả kích tới không nâng nổi đầu dậy, Sirius nằm bò ra bàn, bi phẫn thì thào, “Merlin chết tiệt! Lời thề chết tiệt! Chết tiệt, vì sao Harry phải lập nhiều lời thề như thế cơ chứ!” Sau đó, ánh mắt nhìn thẳng ra phía cửa quán rượu, Merlin phù hộ, Hermione thấy Harry lại mang Snape đi ‘xem mặt’, sẽ không lồng lên chứ…

Nhưng ngay khi Harry kéo Snape vừa mới ngồi xuống, cửa quán rượu mở ra, hai cô gái đi tới. Sirius thề, hắn thấy Hermione thân thể lung lay! Cố gắng làm ra vẻ ‘bình thường’, Sirius đi tới trước họ, động tác cứng đơ như người máy của Muggle, chào hỏi Hermione và đối tượng hẹn hò của Harry, “Xin chào, buổi tối tốt lành… Hermione…”

Cô gái lần này rất được, lại còn cực kỳ hoạt bát, hoạt bát đến mức khiến Harry nhíu mày. Anh thậm chí đã quên cái tên được Hermione giới thiệu 20 phút trước. Từ sau khi họ được giới thiệu cho nhau, cô gái này bắt đầu lải nhải, mà sau khi trả lời vài vấn đề có thể coi là dễ thương dí dỏm của cô, anh bắt đầu mất kiên nhẫn với những chủ đề xoay quanh cái gì tốt nhất, mới nhất của giới phù thủy và những tin nóng hổi của thế giới Muggle. Merline ạ! Anh thà ở nhà, cùng ngồi trên ghế sa lông, hoặc nằm trên giường đọc sách với Snape!

Rốt cuộc, cô gái ngừng lời, cầm ly nước trái cây lên uống hai hớp. Harry trộm giật giật khuy áo trên cổ, nhìn đôi môi đỏ hồng khẽ nhấp nước trái cây, tò mò muốn biết những câu dài dằng dặc kia làm sao có thể nối liền thoát ra khỏi cái miệng xinh xắn mà không thấy hô hấp.

Nhìn Snape rũ mi mắt ở bên cạnh, mặt không biểu cảm, Harry có chút nôn nóng. Không biết vì sao, anh không thể vui vẻ trước sự bình tĩnh vốn thường ngày khiến anh mừng rỡ ở Snape. Lẽ ra anh nên cao hứng vì Snape không có phản ứng gì đặc biệt khi ở trong hoàn cảnh ồn ã ở quán rượu, cho dù hiện tại đúng là không có nhiều khách lắm.

Sau khi cô gái buông cốc xuống, Harry cảm thấy lỗ tai của anh bắt đầu kháng nghị. Tuy rằng giọng nói kia thanh thúy dễ nghe, nhưng nghe thêm nữa, chỉ nghe ra âm thanh huyên náo khiến thái dương anh bắt đầu nhưng nhức…

Ở dưới mặt bàn, Harry cầm lấy bàn tay đặt trên đầu gối của Snape, Harry hơi hơi bình tĩnh lại. Anh vừa mỉm cười gượng gạo, vừa vuốn ve ngón tay Snape, không nhận thấy người bên cạnh cứng đờ thân thể, khóe miệng hơi hơi run rẩy, chỉ vô thức nắm càng chặt những ngón tay đang muốn rút khỏi tay mình.

Hermione, Sirius và Ron cùng nhau uống rượu. Họ ban đầu còn cười tủm tỉm nhìn Harry và cô gái kia nói chuyện, đến cuối cùng mang biểu tình cứng ngắc nghe màn ‘diễn thuyết cá nhân’ của cô ta. Ron trộm thì thầm với Hermione, “Ối! Em yêu, em tìm đâu ra một người như vậy, rất… ôi chao…”

Sirius nhìn Hermione với vẻ mặt buồn bực, nữ phù thủy lau trán, cũng hạ thấp thanh âm, “Ôi trời, chết tiệt… là do Linda giới thiệu đó… em nghĩ cô ấy có chút ‘hoạt bát’…”

Bất đắc dĩ con đỡ đầu cứng ngắc khóe miệng, Sirius thở dài, “Quá hoạt bát… Được rồi, không cần chờ Harry có thái độ, Hermione, chú nghĩ chúng ta có thể bắt đầu chuẩn bị chọn người kế tiếp rồi…”

Ba người Sirius ghé vào cùng nhau, lờ đi những lời huyên thuyên khó hiểu của cô gái kia, bắt đầu thảo luận về lần ‘xem mặt’ tiếp theo, chợt nghe cô ta bắt đầu bình luận về Snape. Họ đồng loạt quay đầu, nhìn vẻ mặt đương nhiên của cô và biểu cảm ẩn ẩn tức giận của Harry.

“A, anh Potter, em cho rằng anh nên buông lỏng một chút với ông ấy! Cho mình một ít không gian. À, ý em là ông ấy không phải trẻ nhỏ, anh không cần đi đâu cũng đưa ông ấy theo. Anh nên có thời gian giải trí cho riêng mình, nên có cuộc sống của thanh niên 25 tuổi chứ không phải giống mụ hầu gái già lúc nào cũng xoay quanh ông ấy!” Cô gái nhìn Snape, đôi mày thanh mảnh nhăn lại, không thấy mặt Harry đã tối sầm, tiếp tục, “Em từng xem tin tức về ông ấy, tuy rằng đúng là làm người ta phải cảm thông, nhưng em không cho là ông ấy nên bị trói buộc cạnh anh! À, ông ấy là một đại sư ma dược nhỉ? Cho dù từng là đi nữa, ông ấy có thể tự tiếp tục cuộc sống của mình, ông ấy nên #¥%….”

Nhẫn nại đã tới cực hạn, Harry kéo Snape, tận lực nhẹ nhàng đứng lên, cứng ngắc và lạnh lùng gật đầu với mấy người Sirius và cô gái đang nhìn anh kinh ngạc, “Tuy rằng tôi không ngại cô đánh giá tôi là ‘mụ hầu gái già’, thưa cô, tôi thật sự bực mình với việc cô bình luận về Sev không hề có căn cứ! Thầy ấy nên như thế nào, không phải cô có thể quyết định. Đương nhiên, cũng không phải tôi. Vài từ phiến diện trên báo có thể cho cô hiểu được cái gì?”

Kiểm soát cảm xúc kích động chính mình không hiểu rõ, Harry hít sâu hai hơi, “Thật xin lỗi, ngày mai tôi còn phải đi làm, vậy giờ xin hẹn gặp lại!” Ngừng lời, Harry thở phì phì kéo Snape rời đi, không liếc mắt lại nhìn cô gái kia và bạn bè anh. Đến lúc bóng dáng của anh biến mất ngoài cửa quán rượu, cô mới giật mình nhìn Hermione, “Tôi nói gì sai sao?”

Hermione, Ron và Sirius nhìn cái người vẫn còn chưa nhận ra điều gì không đúng này, đương nhiên, cô ta cũng không phải nói gì mang tính công kích hay vũ nhục, thậm chí là đang đề xuất về việc cho Snape thêm tự do, nhưng kiểu nói này họ nghe xong, cũng vui vẻ không nổi nữa, “… À… Không có gì đâu… Được rồi, tôi nghĩ chúng ta cũng nên về thôi…”

Về đến nhà, Harry bảo Mimi chuẩn bị bữa tối. Chết tiệt, phí mất hơn tiếng đồng hồ, mà Snape vẫn còn đói bụng nữa chứ!”  Hầm hầm ôm lấy người đang đứng bên cạnh anh, Harry để mình và Snape cùng ngả xuống ghế sô pha mềm mại, cởi ra thêm cúc áo trong, nhân tiện cũng giúp Snape tháo lỏng hai cúc.

Snape về đến nhà, đã hoàn toàn thả lỏng. Tựa như ôm một con búp bê siêu lớn, Harry ôm thắt lưng hắn, để hắn dựa vào ngực mình, ngửi ngửi trên mái tóc dài hơi toán loạn, lẩm bẩm cảm nhận hương vị quen thuộc – mùi hương quýt ngọt ngào vương thêm hương thảo dược thoang thoảng, “Ôi… Sev, chẳng hiểu phụ nữ bây giờ nghĩ cái gì nữa. Anna rất được, ờ, hôm qua cô ấy gửi một ít sách cho thầy, rất tốt đó. Nhưng mà cô bé ngày hôm nay… Chẳng lẽ tôi rời khỏi giới phù thủy lâu quá rồi? Merlin ạ!”

Snape yên lặng để Harry ôm, thực hiện chức trách làm ‘gối ôm hình người’ của mình. Đối với người con gái đêm nay, thực ra hắn không có phản cảm gì. A, đương nhiên, giọng nói lải nhải đó cũng làm cho hắn có chút không chịu nổi, nhưng đối với cơn giận chẳng biết tại sao lại đến của Harry, hắn cảm thấy hơi kinh ngạc và tò mò. Cô bé kia hình như cũng đâu có nói gì đâu, chỉ nhắc tới Harry và hắn thôi mà. Ngoài bảo Harry giống ‘mụ hầu gái già’ ra, ngay cả một từ xấu cũng không xuất hiện…

Đêm khuya, Snape nằm trong lòng Harry, nhìn người ngủ thỏa mãn, khóe miệng còn lộ ra cái gì đó lấp lánh khả nghi… Bàn tay đặt trên lưng hắn vô thức nhẹ nhàng vuốt ve. Snape nhớ lại hành động ‘điên rồ’ đêm trước của Harry: thân thể hơi hơi ma xát, dù cách một lần vải quần lót, mặt trong đùi cũng cảm nhận được sự đụng chạm nhẹ nhàng của một vật nóng rực và cương cứng, sau đó, người đang ôm hắn rên rỉ một tiếng rồi mở mắn, giây tiếp theo, hoang mang rối loạn bật dậy, vừa biện giải với mình, vừa vọt vào phòng tắm.

Snape hoàn toàn biết Harry vừa nằm mơ. Đây là một thân thể khỏe mạnh, gần 25 tuổi, lại đã cấm dục vài năm. Những phản ứng như thế này cũng là chuyện bình thường, dù vậy, chúng vẫn khiến Snape cảm thấy phiền não và áy náy không sao tả xiết. Harry chỉ bắt đầu có loại biến hóa này từ sau khi bị Sirius kéo đi ‘xem mặt’.

Mà hai năm qua, người được vô số nam nữ phù thủy sùng bái mê luyến, người lẽ ra nên hưởng thụ tình yêu ngọt ngào, trải qua cuộc sống phấn khích thuộc về ‘Đấng cứu thế’, người ấy lại ở bên cạnh hắn, cùng hắn ở trong căn phòng này gần hai năm! Lấy thân phận ‘chủ nhân’ vốn hoàn toàn có thể muốn làm gì hắn thì làm để chăm sóc người ‘nô lệ’ đầu óc mụ mị, giờ đây đã thanh tỉnh nhưng lại muốn lén dấu diếm như hắn!

Tay trên lưng hơi dùng sức và trượt đi, khiến Snape choàng tỉnh khỏi trạng thái phân vân, cứng ngắc và căng thẳng cảm giác được tay Harry lướt tới nơi không nên tới, nhẹ nhàng xoa nắn. Cảm giác kỳ dị mà xa lạ lan tràn dọc theo xương sống, khiến Snape cắn chặt môi, tâm trí hỗn loạn!

Chết tiệt! Hắn nên làm gì bây giờ? Đẩy Harry tỉnh dậy? Ôi không! Đừng đụng vào nơi đó! Run rẩy, Snape chặn tay lên bàn tay đang muốn trượt xuống theo đường cong của mông mình, chết tiệt! Hắn không nghĩ tới điều này! Nhưng một ý tưởng đột nhiên xuất hiện, khiến Snape có chút do dự, ‘Hắn đang yêu cầu ngươi! Ngươi là nô lệ của hắn, hắn hoàn toàn có thể làm bất cứ chuyện gì với ngươi! Tuy rằng hắn không tự giác! Nếu hắn làm vậy, hắn sẽ thấy không có lý do để đem ngươi cho người khác! Hắn là người đàn ông rất có trách nhiệm, không phải sao?’

Bị ý tưởng này kích thích, Snape hơi hơi thả lỏng sự kiềm chế trên tay Harry, tuy rằng lực đạo hắn cũng chỉ vừa đủ đển ngăn cản người đang ngủ. Tới lúc ngón tay của Harry, cách một lần áo ngủ mỏng manh, chạm tới khe hở giữa hai mông hắn, một ý nghĩ lại khiến Snape run rẩy đè bàn tay rục rịch xuống, ‘Không, hắn hiện tại không biết mình đang làm gì. Đương nhiên, hắn sẽ chịu trách nhiệm, hắn đã chịu trách nhiệm hai năm nay rồi, không phải sao? Chỉ cần ngươi một ngày không nói cho hắn biết ngươi đã thanh tỉnh và khôi phục trí nhớ, hắn sẽ một ngày không bỏ rơi ngươi. Nhưng nếu giờ ngươi làm vậy, sau này hắn nhất định sẽ tự trách và hối hận!’