Đại Giới – Ái Nô

Chương 30



Sau khi đưa Snape tới hàn huyên với Dumbledore và mấy người McGonagall cả ngày trời, Harry quyết định trở về nhà, để lại vô số lời phỏng đoán và bàn tán của đám động vật nhỏ tại Hogwarts về anh và Snape.

Vừa đặt chân lên sàn phòng khác nhà mình, Harry liền được Mimi đưa cho anh thông báo Bộ Pháp Thuật thưởng cho anh một tuần nghỉ sau khi tới công tác ở Hogwarts. Cong môi cười tợn, Harry tiện tay ném bức thư lên bàn trà, nghĩ một chút, xoay người ném bột Floo vào lò sưởi…

Sau khi báo với mấy người Hermione và Sirius về sự trở về của mình, Harry và Snape cùng thưởng thức bữa tối Mimi tỉ mỉ chuẩn bị. Xong hết, khi cùng nằm trên chiếc giường lớn màu lam nhạt, hai người không hẹn mà cùng thở dài nhẹ nhàng.

Không kinh ngạc vì Snape thở dài, Harry không hề chờ Snape ngủ được một hồi mới sáp vào ngực mình. Anh tự động ôm người vào lòng, sau khi lẩm bẩm ‘ngủ ngon’ thì thỏa mãn chìm vào giấc ngủ. Snape lẳng lặng nhìn Harry trong chốc lát, mày nhăn lại, có lúc môi mấp máy, sắc mặt hết xanh lại trắng, cuối cùng, đầu vẫn nhẹ nhàng dụi vào hõm vai Harry, nhắm hai mắt lại, mang theo một thoáng bất an và tuyệt vọng.

Ngày hôm sau vừa vặn đến cuối tuần. Harry được bạn bè thông báo sẽ đến thăm vào buổi tối, bắt đầu cao hứng phấn chấn chuẩn bị. Thế nhưng anh phát hiện sự căng thẳng và luống cuống của Snape, vì thế, anh bỏ cuộc thôi không ‘phụ giúp’ Mimi nữa, ngồi bên người Snape, “Sao thế? Sev, làm sao vậy?”

Snape nhìn đôi mắt xanh lo lắng của Harry, trầm mặc, mãi cho tới khi Harry nhẹ nhàng chạm vào má hắn, hắn mới yên lặng để mình tiến vào trong đôi tay mở ra của anh.

Căn bản không biết cái người đang chôn mặt ở hõm vai anh này nghĩ gì, Harry coi hành động Snape dựa sát vào ngực mình là tìm kiếm sự trấn an. “Thế nào? Có phải vì lâu không gặp mấy người Hermione nên thầy thấy hơi lo lắng không? Không sao đâu, Sev, ai cũng nhớ thầy hết đó ~ lúc tôi nói chuyện với chú Sirius ở Hogwarts, thầy không nghe thấy ông ấy còn bảo tôi chuyển lời hỏi thăm thầy sao?”

Harry nhắc tới cái tên Sirius khiến Snape bị đả kích mạnh. Hắn đương nhiên nghe thấy cuộc đối thoại nửa đêm hôm đó giữa Harry và con sói ngu xuẩn kia. Lúc Harry dậy, hắn vẫn còn buồn ngủ, theo bản năng cọ tới cọ lui trong lòng anh!

Hắn quả thực không thể tin nổi, con sói ngu xuẩn kia, cái tên khốn kiếp vừa thấy hắn là hận không thể cho hắn một câu ác chú, giờ lại gọi hắn là ‘Severus’!!! Được rồi, Snape thừa nhận, trong những ký ức trở về với hắn, còn có cả phản ứng của con sói ngu khi thấy hắn được chăm sóc như thế nào! Không, hiện tại không thể gọi Sirius là con sói ngu, gã đàn ông đó là cha đỡ đầu của ‘chủ nhân’ hắn, Snape biết Harry kính trọng cái kẻ đã ở Azkaban tới 12 năm kia như thế nào!

Những suy nghĩ này khiến cánh tay hắn lại leo lên cổ Harry. Snape vừa phỉ nhổ sự yếu đuối của mình khi khuất phục ‘khế ước’, vừa cường điệu hóa sự ‘bất lực’ của bản thân, cố gắng dán mình càng sát vào thân thể Harry, để hơi thở ấm áp và quen thuộc bao vây lấy mình tầng tầng lớp lớp.

Hành động của Snape khiến Harry thở dài. Sau hơn mười ngày quan sát, cùng với thấy biểu hiện của hắn khi anh đưa hắn tới Lều Hét lần thứ hai, anh hoàn toàn gạt bỏ sự suy đoán rằng Snape đã khôi phục một chút trí nhớ. Người trong lòng anh ỷ lại vào anh còn hơn trước đây, tuy ràng vẫn im lặng nghe lời, nhưng rõ ràng càng bất an khi tới gần cùng với càng nỗ lực muốn dựa sat vào anh hơn. Điều này khiến Harry vì không có manh mối mà cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ mà lại thương tiếc, nhưng chỉ như thế, hoàn toàn không có các cảm xúc gì khác…

Tới sẩm tối, bạn bè của Harry đến đúng hẹn, mà trải qua cả ngày được Harry ‘khai thông’, Snape căng thẳng đứng bên người anh với biểu tình cứng ngắc, nhìn mấy người Hermione tươi cười chào hỏi mình, “Ha ~ Buổi tối tốt lành, Severus, ở Hogwarts thế nào?” Ô, thầy Severus, sao thầy lại gầy đi vậy? Chẳng lẽ đồ ăn ở Hogwarts không nuốt nổi? Không phải thế chứ? Em…” “Cha đỡ đầu, buổi tối tốt lành!”

Snape gật đầu với Draco, người duy nhất dùng phương thức bình thường chào hỏi hắn. Sau khi do dự một chút, gật khẽ đầu, sau đó, trơ mắt nhìn Hermione tới gần, nắm lấy bím tóc của hắn. Khóe miệng hắn khẽ run rẩy khi hắn nghe nữ phù thủy ‘khen ngợi’, “Ừ, biểu hiện của thầy Severus tốt lắm đó, nhưng mà ~ Harry!”

Hermione không để ý thấy thân thể Snape cứng đơ, biểu tình có chút cổ quái, xoay đầu trách cứ Harry đứng bên người hắn, “Đã noi cậu đừng lộn xộn với tóc thầy Severus mà, thầy không phải con búp bê của cậu!”

Đoạt lại bím tóc của Snape từ trong tay Hermione, Harry rốt cuộc phát hiện ra người bên mình cứng đơ, anh liền vòng tay ôm lấy thắt lưng Snape một cách tự nhiên, không bận tâm nhiều. Anh gật đầu với Hermione, rất giống như một con sâu dập đầu, “Phải, phải ~ Mione, lần sau tớ sẽ không thế nữa ~”

Đối với kiểu trả lời theo lệ của Harry, Hermione đã nghe vô số lần, đương nhiên cũng không tin tưởng. Cô hung hăng trừng trợn nhìn Ron cười tới híp mắt, thuận tiện cử động ngón tay một chút, sau đó đoạt lấy hộp bánh ngọt trong tay ông chồng đương hùng hổ vuốt thắt lưng cho mình, “Này, Harry, đây là bánh ngọt cho thầy Severus, ừ, tớ nhớ cậu bảo thầy thích bánh pút-đinh xoài đặc sản của tiệm Công tước Mật? Vừa lúc bọn tớ có thời gian nên đi mua một ít ~”

Harry thoải mái nhận, nhét vào tay Snape, không để ý thấy người bên cạnh anh thân thể càng căng thẳng, động tác không biết phải làm sao. Anh chỉ theo bản năng buông tay Snape, chuyển tới vuốt ve nhè nhẹ sau lưng hắn, rồi cười tủm tỉm nhận quà của Draco, George và Sirius, miệng còn giả vờ nói lời khách sáo, “A? Sao cứ phải khách khí như vậy?” Nói là thế, tay không hề chậm đem một đống đồ này nọ nhét hết vào trên tay Snape, người đang chăm chú nhìn mình.

Liếc mắt nhìn gã cứu thế chủ đang trưng ra thần tình ‘dối trá’, Draco dẫn đầu đoàn người đi về phía phòng ăn, “Thế hả? Harry, tôi nghĩ cậu phải biết những thứ này là tặng cho cha đỡ đầu đó~” George cười cười với Harry, còn Sirius nhìn thấy biểu tình trong nháy mắt trở nên rối rắm của Harry, liền bật cười ha hả.

Nhìn bạn bè và cha đỡ đầu tự động tự phát đi về phía phòng ăn, Harry sờ sờ mũi, sau đó kéo Snape ra trước ngực mình, ôm lấy hắn từ phía sau lưng, tựa cằm lên bờ vai gầy yếu, ‘hâm mộ’ ngắm cả đống gì đó được hắn ôm trong lòng, ‘ca thán’, “Ôi… Sev, bây giờ bọn họ chỉ nhớ tới mỗi thầy thôi…”

“Hừ! Harry, nếu cậu không đưa thầy Severus lại đây ăn cơm nhanh nhanh lên, tớ nghĩ tớ không ngại giải quyết giúp hết cả phần bữa tối của hai người đâu!” Giọng Ron truyền đến từ phòng ăn. Harry nghe xong, cuống quít để hết mấy thứ Snape đang ôm lên bàn trà rồi kéo hắn chạy về phòng ăn, “Ơ không được! Mấy người kia! Tớ và Sev mới là chủ nhà chứ! Ron! Tớ không cho phép cậu chạm vào bánh xốp của Sev!”…

Ngồi bên người Harry, Snape chằm chằm nhìn anh đem ‘bánh xốp thuộc về Sev’, ‘súp thuộc về Sev’, ‘miếng bít-tết nhỏ thuộc về Sev’… và n thứ ‘thuộc về Sev’ khác bày ra trước mặt mình, nhìn Draco khóe miệng nhếch lên nho nhỏ, tỏ ra ‘khinh thường’ Harry, nhìn Hermione che miệng khúc khích quay tới quay lui, nhìn Ron cố gắng tranh đoạt đồ ăn với Harry, nhìn Sirius thoải mái trộm đi ‘miếng bít-tết nhỏ thuộc về Sev’ trước mặt mình…

Sự căng thẳng và luống cuống dần biến mất. Thân thể vẫn cứng ngắc dần dần thả lỏng, Snape nhìn Harry nói nói cười cười với bạn bè mình, yên lặng ăn ‘miếng bít-tết nhỏ thuộc về Sev’ mà Harry lại đoạt về từ trước mặt Sirius, sau đó, mãi tới khi tay Harry nhẹ nhàng áp lên bụng hắn, hắn mới đột nhiên thấy dạ dày hơi hơi đau. Hắn ngơ ngác để cho người ta lấy đi dao nĩa trong tay mình, nghe Harry lo lắng hỏi và trách cứ bất đắc dĩ, cố gắng đè nén ‘bản năng’ muốn dựa sát vào ngực Harry, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Ôi, Sev, sao thầy lại ăn nhiều như vậy chứ… Merlin, tôi không phải… mà là… Được rồi, cứ trách tôi đi, chết tiệt! Chỉ hy vọng lát nữa chúng ta không phải tới quấy rầy bác sĩ Wills, ối trời, thầy vẫn cảm thấy trong người khỏe đấy chứ?”…

Bữa tối ngon lành đã kết thúc, phòng khách có vẻ rất náo nhiệt. Cố gắng không mặt nặng mày nhẹ sau khi bị Harry xoa bụng trong bữa tối, Snape thấy Sirius lộ ra ý cười cổ quái khi nhìn mình, liền chuyển ánh mắt tới Harry ở bên cạnh, quan sát anh vui vẻ tán ngẫu cùng Hermione, Ron, George và con đỡ đầu của hắn. Ừ, Draco đã dần lớn thành một quý tộc chân chính, một Slytherin hoàn mỹ, hắn rất vừa lòng, điều duy nhất không thoải mái chính là vì sao con đỡ đầu của hắn lại hẹn hò cùng với một gã Weasley?! Lại còn là một trong hai anh em sinh đôi khiến người ta phải đau đầu nữa…

Đã dần ‘quen’ với thái độ hoàn toàn thay đổi của học trò cũ và ‘địch nhân’ của mình, Snape cố gắng đè nén thôi thúc của thân thể muốn dựa sát vào ngực Harry. Snape không muốn tự mình biểu hiện yếu đuối như một sủng vật nhỏ bị chủ nhân lơ là, đặc biệt trước mặt con đỡ đầu, học trò cũ và đối thủ một mất một còn của mình, cho dù hắn giờ chỉ là một người nô lệ.

Nhưng chết tiệt! Hơn một giờ sau bữa tối, Harry Potter đã cùng Ron Weasley đàm luận về môn Quidditch chết tiệt kia 20 phút! Cùng Hermione đàm luận sự vụ ở Bộ Pháp Thuật 30 phút, thậm chí còn thân thân mật mật nói chuyện với Draco và George tới 10 phút! Ở bên bàn ăn, hắn nhẫn nại đè nén bản năng muốn tới gần Harry, hắn nhẫn nại chịu đựng đám người này hứng khởi luận đàm toàn những chuyện thượng vàng hạ cám nhàm chán trước mặt mình, được rồi, kỳ thực thì cũng tàm tạm…

Rốt cuộc, ‘bản năng’ mà ‘khế ước’ mang đến hoàn toàn áp đảo lí trí và sự kháng cự của Snape. Hắn do dự, cứng ngắc tuyệt vọng vươn tay, kéo kéo góc áo Harry – chết tiệt, những kẻ này sẽ cười nhạo hắn, châm chọc hắn, được rồi, đây cũng không phải là sự tình tồi tệ nhất mà hắn từng trải qua – đây là giới hạn lớn nhất mà hắn có thể biểu đạt yêu cầu! Đừng mơ hắn có thể như trước chui vào lòng Harry Potter, tuyệt không! Cuộn mình trước ngực Harry, trong vòng tay ngay lập tức mở rộng của anh, Snape nhắm mạnh mắt lại, chờ đợi ánh mắt khinh thường bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lên người hắn…

Thế nhưng tất cả mọi người chỉ kinh ngạc nhìn hành động của Snape, Sirius kêu to, “Harry, Severus không phải đã khá hơn nhiều ư?! Sao vẫn còn như vậy?!” Ngay cả Hermione cũng kinh ngạc trợn tròn mắt trước sự chủ động của Snape.

Nghĩa là sao? Snape hơi kinh ngạc, trong dự đoán của hắn, chưa bao giờ hắn nghĩ tới việc thái độ mà những người này có chỉ là lo lắng và kinh ngạc.

Còn không phải là họa do chính mình gây ra ư? Harry thầm nguyền rủa, xấu hổ và bất đắc dĩ thẳng thắn thuật lại sự tình đã xảy ra tại Hogwarts. Sau khi nghe xong, cha đỡ đầu và bạn bè anh ngoại trừ trừng mắt tức giận với sự ‘lớn mật’ và ‘sáng tạo’ của anh, cũng chẳng biết phải làm gì. Phiền não, Sirius vò đầu bứt tóc, chết tiệt, Remus đi giao dịch gì đó, giờ vẫn chưa trở lại, hắn cần thảo luận! “Harry! Con làm tất cả mọi việc lại càng thêm không xong!”

Thấy khó hiểu, Harry nhìn bộ dáng hổn hển của cha đỡ đầu anh, “Ủa? Chú Sirius, đâu có gì khác biệt đâu? Sev trước lúc đó không phải cũng như vậy sao? A, thành thói quen là được rồi… Ít nhất giờ con đi làm cũng được, thực hiện chuyện của mình cũng được, Sev sẽ không tự làm tổn thương mình. Mà khi con ở cạnh thầy, thầy vẫn như vậy. Kỳ thật cũng chẳng phải chuyện gì lớn, thật sự đó, sau khi quen thì thấy cũng không tệ lắm ~” Harry cười tủm tỉm, nhấc bím tóc của Snape lên thưởng thức, ừ, im lặng, ngoan ngoãn, rất tốt, quả thực cách biệt một trời một vực so với ban đầu! Đương nhiên, Sev khi đó cũng tốt lắm!

Trừng mắt nhìn Harry, Sirius thở dốc, “Không, không… không phải chuyện gì lớn?! Thành thói quen là được rồi? Harry! Có đôi khi ta thật sự nghĩ giống như lời Severus, trong đầu của con chứa đầy cỏ lác hết rồi!”

Harry vừa nghe Sirius phát tiết ngọn lửa giận mà anh chẳng hiểu nổi vì sao xuất hiện, vừa lo lắng siết chặt tay đang ôm Snape, chỉ sợ sự kích động của Sirius sẽ làm người trong lòng mình hoảng sợ. Anh mở miệng, định nói gì đó, nhưng rồi thấy mấy người Hermione, kể cả Sirius đang tức giận, đều chằm chằm nhìn người trong lòng mình với thần sắc cổ quái. Anh cúi đầu nhìn, rồi há hốc miệng.

Snape nheo mắt, thẳng lưng, hai tay vẫn nắm vạt áo Harry, lạnh lùng trừng mắt nhìn Sirius, tuyệt đối chính là loại ánh mắt giết người mà họ quen thuộc! Mọi người đều nhìn Snape mở miệng, tuy rằng rất chậm, không phát thành tiếng, nhưng đủ để tất cả đọc được từ khẩu hình của hắn một câu, ‘đồ chó ngu xuẩn, cút về ổ chó của anh đi!’

Sirius nghẹn họng trân trối, mấy người Hermion hoàn toàn choáng váng, chỉ mỗi Harry vui sướng nhìn biểu tình Snape lại trở nên mờ mịt, giống như không hề biết mình vừa làm gì, “Merlin ạ! Sev! Thầy nhớ ra gì sao?!”

Tiếng kêu của Harry khiến mọi người giật mình choàng tỉnh, ngay cả Sirius đang tức giận cũng nhìn Snape đang ngây ngẩn với một thoáng hy vọng, nhưng sau đó, khi thấy cái người vừa rồi còn tràn đầy khí thế lại kinh hoảng bất an, cố gắng chui vào lòng Harry, tất cả đều thở dài sườn sượt. Rồi một câu của Draco lại khiến Sirius tức tối, “Ô… Hay đây chính là – bản năng bảo vệ ‘lãnh địa’?”

Draco đột ngột lên tiếng khiến ai cũng nhìn về phía hắn, hắn chỉ nhướn mày cực kỳ tao nhã, “Tôi chỉ nói sự thật mà thôi!” Sirius không nói nổi nên lời, hoàn toàn quên mất bản thân vừa nói cái gì với Harry, chỉ có thể nhìn ánh mắt Harry chìm ngập ân hận, ngón tay run rẩy chỉ vào Snape đang được Harry ôm chặt trước ngực cả nửa ngày, sau đó suy sụp trầm mình vào ghế sa lông. Muốn hắn cãi cọ gì đó với người chỉ có năng lực tư duy như một đứa trẻ sao? Merlin ạ! Hắn còn chưa ấu trĩ tới trình độ đó!

Trốn trong lòng Harry, cảm nhận Harry dịu dàng vuốt ve, Snape cảm thấy khiếp sợ với phản ứng không thể khống chế của mình. ‘Đồ chó ngu xuẩn chết tiệt, cho dù anh có là cha đỡ đầu của Đấng cứu thế, cũng không thể chửi mắng hắn như vậy!’ Đây là ý nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu hắn khi Sirius gào lên với Harry. Hắn giữ gìn cho cứu thế chủ, mặc dù người trách cứ Harry là cha đỡ đầu của anh, so với sự bảo vệ khi Harry gặp nguy hiểm, loại bảo vệ gần như đã trở thành bản năng suốt sáu năm đó – hoàn toàn không giống…

Hành động của Snape khiến mấy người Harry chuyển đề tài, bắt đầu thảo luận xung quanh tình trạng của Snape. Thế nhưng gần tới đêm khuya, họ cũng không tìm ra được nguyên cớ. Sirius thì đã trở về vào một tiếng sau khi bị Snape tức giận. Lupin thông báo với Harry qua hệ thống Floo rằng mình đã về, Sirius nóng lòng muốn tìm người giải tỏa buồn bực trong lòng, đương nhiên cũng đi mất.

Bạn bè đều đã về cả. Harry thấy Snape yên lặng đi sau anh, liền kéo hắn tới trước mặt, nâng cằm hắn lên, nhìn ánh mắt đen mờ mịt, thật lâu sau, mỉm cười, “Không sao, Sev, thầy rồi sẽ tốt đẹp, nhất định!” Sau đó, anh vui vẻ kéo người ta trở về phòng ngủ, trải qua một cuộc ‘chiến đấu’ kịch liệt trong phòng tắm. Đừng nghĩ xấu xa gì nhé, chẳng qua là Snape sống chết cũng không muốn bước vào bồn tắm, lại càng không muốn để Harry lau thân thể cho mình, hắn nỗ lực muốn thể hiện chỉ cần lau mặt là được rồi… Vì hắn giãy giụa, Harry cũng ướt sũng, không thể không cùng hắn tắm rửa…

Suốt một tuần nghỉ ngơi, Harry cùng Snape thu hoạch đủ loại dược liệu, đi mua sắm ở Hẻm Xéo, rồi chế tác ma dược. Chỉ là, những việc nhỏ nhặt như ngắm Snape chăm sóc dược liệu, tìm thấy hắn đang đọc sách trong thư phòng chờ hoàn thành ma dược, hoặc thỉnh thoảng đi qua chia sẻ giấc ngủ trưa với hắn trên chiếc ghế mây lớn trong nhà kính… làm Harry cảm thấy có chút thỏa mãn kỳ lạ. Mỗi lần thực hiện xong công việc đã trở thành bình thường từ sau buổi tối đầu tiên trong kỳ nghỉ, Harry ôm lấy cái kẻ vì ‘hăng hái chiến đấu gian khổ’ mà trở nên thơm ngào ngạt, thậm chí cảm thấy rằng cứ tiếp tục như thế này cũng rất tốt, đương nhiên, chỉ là nghĩ thế mà thôi…

Harry đã ngủ say, cánh tay ôm lấy Snape, để người thoải mái nép vào ngực mình. Một hồi lâu sau, Snape ngẩng đầu lên khỏi hõm vai Harry, bắt đầu công việc hàng đêm, đầu tiên là chằm chằm quan sát Harry, sau khoảng năm bảy phút, bắt đầu cố nhẹ nhàng tách mình ra khỏi vòng ôm của anh, rời khỏi sự ấm áp đó, một mình im lặng nằm bên kia giường.

Gắng không làm ảnh hưởng tới Harry, Snape kéo chăn đắp kín mình, muốn làm mình chìm vào giấc ngủ. Tuy rằng đã đem tất cả những việc mình làm đổ tội cho cái khế ước kia, cũng đồng thời chấp nhận ‘thân phận’ của mình, nhưng theo bản năng, hắn vẫn muốn thử ‘độc lập’. Hắn muốn cho mình nhiều tự do hơn, cũng cho Harry tự do… Nhưng mà, lạnh lẽo, nôn nóng, bất an, bóng tối tựa như một u hồn tuyệt vọng tản ra tử khí, cười nhạo chế giễu hắn, bao vây lấy hắn…

Ngay lúc Snape bắt đầu không kiên trì nổi nữa, hơi hơi phát run, suy nghĩ hỗn loạn, Harry sờ soạng chạm vào thân thể cứng đờ của hắn, cũng giống như mỗi đêm phía trước. Giống như người chết đuối với được cây cột cứu mạng duy nhất, Snape không thể chống lại lực đạo lôi hắn trở về của cánh tay kia, bị mạnh mẽ kéo vào sự ôm ấp dịu dàng mà ấm áp.

Sự lạnh lẽo, nôn nóng, bất an dần dần biến mất, mà tử khí và sự tuyệt vọng cũng nhanh chóng cách xa. Snape kinh ngạc nhìn khuôn mặt vẫn chìm trong giấc ngủ của Harry, cảm nhận được hơi thở phả lên trán và chóp mũi hắn, thở dài thật sâu, hoàn toàn thả lỏng, nép mình vào vòng ôm của Harry, sau đó thật cẩn thận đặt tay lên bờ vai rắn chắc của đối phương, từ từ thiếp đi.

Nhưng sau khi Snape thiếp đi, Harry mở mắt, hơi nghi hoặc và phân vân nhìn đối phương đã ngủ ngon, một lát sau mới thở dài lắc đầu trong im lặng, tạm thời lấy lý do không thể kháng cự để giải thích cho những hành vi có chút cổ quái của Snape mấy ngày nay