Đại Giới – Ái Nô

Chương 29



Bị sự không xác định trong nội tâm làm dao động, cánh tay đang định lay tỉnh Snape liền cứng đờ ra. Không biết qua bao lâu, trên ngực anh truyền đến cảm giác ngưa ngứa như bị lông chim quẹt qua, mí mắt Snape rung động. Ôi Merlin! Harry rên rỉ, hắn sắp tỉnh lại rồi!

Vừa bất an vừa chờ mong, Harry nhìn đôi mắt đen chậm rãi mở ra nhìn anh, trầm tĩnh… Sau vài giây đồng hồ, trong ánh mắt Snape dần dần hiện ra một thoáng bất an. Harry không xác định biểu hiện của Snape giống hay không giống với điều anh đoán, hạ quyết tâm, giống hệt như ra chiến trường, ấy không, chuyện này còn làm Harry căng thẳng còn hơn ra chiến trường. Ít nhất, thời điểm anh đối mặt với Tử thần Thực tử, thậm chí ngay cả Chúa tể Hắc ám, anh cũng trấn định hơn hiện tại!

Môi khẽ hôn lên trên mặt Snape, cong lên một nụ cười cứng đơ, “Buổi sớm tốt lành, Sev.” Tim đập nhanh như bật ra khỏi ngực, Harry thất thần như cây cọc gỗ chờ đợi. Một lúc lâu sau, Snape tựa hồ cũng trải qua giằng co trong lòng, giống như buổi sáng mấy tháng vừa qua, hơi hơi do dự, bất an và cẩn thận hôn rất nhanh lên mặt Harry. Thế rồi trái tim tưởng chừng đã dâng lên tới cuống họng của cứu thế chủ cuốn cùng lại trở về chỗ cũ.

Mất mác, uể oải, còn có một thoáng cảm thấy nhẹ nhõm căn bản còn chưa thể tự ý thức, Harry an ủi chính mình, “Ôi… Không sao, còn nhiều thời gian mà, rồi sẽ khôi phục…” Harry nhẹ nhàng vỗ lưng Snape, để người ta thong thả vùi mặt vào vai anh.

Xác định mình không thể ngủ tiếp, cũng không bận tâm tới cảm giác đau đớn của thân thể và cảm giác pháp lực rỗng không, Harry rời giường, duỗi thắt lưng, nhe răng trợn mắt, “Ái ái, thật sự là —— cảm giác kỳ lạ, nguyên lai cạn kiệt pháp lực chính là cảm giác này, ừ, để xem bây giờ là mấy giờ…”

Ánh mắt vừa thấy thời gian biểu hiện trong không trung, lập tức trừng trợn. Merlin ạ, họ hóa ra lại ngủ thẳng từ sẩm tối hôm qua tới chiều nay… Cũng may hôm nay là thứ bảy, mà mấy người McGonagall thì đã quen với sự ‘mất tích’ thường xuyên của Harry và Snape.

Tạm thời xác định trí nhớ của Snape còn chưa khôi phục, Harry bắt đầu tỏ ra xin lỗi vì sự ‘lỗ mãng’ ngày hôm qua, anh tự mình tới phòng bếp. Sau khi bỏ qua màn biểu diễn tập thể đập đầu vào tường của một đám gia tinh, anh bưng đồ ăn phong phú vội vã trở lại hầm.

Snape chỉ mặc một bộ áo ngủ, đờ đẫn ngồi trên ghế sa lông, không biết đang suy nghĩ điều gì. Ôm lấy hắn để ngồi trên đùi mình, Harry ân cần xúc một thìa thịt bò băm nhiều sốt, “Này, Sev, nếm thử chút xem, ngon lắm đó ~” Lời xin lỗi của anh chính là đút Snape ăn cơm… Theo ‘kinh nghiệm’, mỗi khi anh làm Snape khổ sở và tức giận, một chiêu này có thể dùng rất tốt ~

Snape cứng đơ người, trừng mắt nhìn thìa thịt bò băm thoạt nhìn hết sức ngon lành được đưa tới bên môi mình, sau vài giây tranh đấu tư tưởng, ‘mệnh lệnh’ theo bản năng và tiềm ẩn thật sâu trong ý thức đã khống chế thân thể hắn, khiến hắn há miệng nuốt vào, rồi sau đó tự nhiên đón nhận thìa tiếp theo… Đợi đến lúc hắn phát hiện mình đã làm gì, Harry đã dỗ hắn đến một miếng bánh táo…

Sự thỏa mãn truyền đến từ dạ dày khiến Snape xoay đầu, vô thức dụi vào hõm vai Harry. Giây tiếp theo hắn lập tức ý thức được mình vừa làm gì mà muốn kháng cự, nhưng đến lúc này, Harry cũng đã bắt đầu dùng bữa, sử dụng tư thế ôm hắn đầy ‘khó khăn’…

Cứng đơ người không tự nhiên dựa vào ngực Harry, Snape lặng lẽ quay đầu, nhìn Harry nhanh chóng ăn no bụng, trong đầu hồi tưởng lại một màn Harry ‘hầu hạ’ mình rửa mặt.

Bàn chải quét đầy đủ kem đánh răng đưa lên miệng hắn, chỉ còn thiếu mỗi việc thay hắn đánh răng; khăn mặt giặt sạch đưa vào tay hắn, chỉ còn thiếu mỗi việc thay hắn rửa mặt; thoa lên mặt hắn sữa rửa mặt tản mát ra hương thơm nhẹ nhàng, không làm người chán ghét, trong ký ức mơ hồ hỗn độn, hình như Hermione đưa cho Harry; giúp hắn chải đầu, tết lại mái tóc dài… mà tất cả những điều này, hắn cứ thế tiếp nhận, được một tên Potter chăm sóc…

Thầm nguyền rủa, Snape không thể khống chế càng vùi mặt vào hõm vai Harry, mãi cho tới khi bên tai truyền đến những câu hỏi lo lắng, “Sev? Làm sao vậy? Có phải cảm thấy không khỏe không? Chúng ta đi tìm Poppy thôi!”

Ngay một giây trước khi Harry nôn nóng gào thét muốn ôm Snape vẫn mặc áo ngủ bước vào lò sưởi, Snape lắc đầu trong hõm vai Harry, sau đó, cánh tay chần chờ, thong thả, cứng ngắc ôm lấy cái cổ rắn chắc kia.

Harry bị Snape ngăn cản, lo lắng để hắn ngồi xuống ghế sa lông, kiểm tra tỉ mỉ một lượt, không phát hiện ra điều gì bất thường mới yên tâm, ngồi cạnh Snape tiếp tục ngốn chỗ đồ ăn còn thừa. Mãi cho tới khi dùng bánh mì quệt hết chút súp cuối cùng cho vào miệng, Harry mới thỏa mãn sờ sờ cái bụng phồng lên, nhấn mình vào ghế sô pha, theo thói quen cầm lấy tay Snape, than thở, “Ôi chao… ních căng cả bụng…”

Snape hơi hơi cúi đầu để Harry không nhìn thấy vẻ mặt của mình. Khóe miệng run rẩy, hắn cố gắng trừng mắt nhìn tay Harry đang nắm tay mình, giống như đang nhìn một con sâu tám chân, sau đó, không thể khống chế bản thân, tựa vào Harry trên vai, cứng còng, không thể phản kháng đón nhận bàn tay vừa cầm tay hắn chuyển qua ôm thắt lưng hắn, từ từ nhắm mắt lại…

Giống như bừng tỉnh khỏi một giấc ngủ dài, Snape biết trí nhớ của mình bắt đầu khôi phục, vừa kỳ dị, vừa rõ ràng. Những đoạn ngắn mơ hồ lúc trước bắt đầu rành mạch nối liền, mãi tới trước khi tỉnh ngủ chiều qua, rất nhiều tình cảnh lóe lên trong đầu hắn, giống như xem phim đèn chiếu. Snape cảm thấy như mình đứng bên cạnh những cảnh tượng không ngừng biến hóa, hờ hững xem lại nửa đời trước của mình, thời thơ ấu cực kỳ mơ hồ, tuổi thanh thiếu niên chật vật, cuộc sống tại Hogwarts, mệnh lệnh của Dumbledore, những gì hắn đã làm, cuối cùng, hướng tới cặp mắt hắn không rõ thuộc về ai, dâng lên ký ức của chính mình, mà năm năm kia, vốn đã trở về từ sau khi chấm dứt trị liệu, ngay sau đó bị niêm phong cất giấu tại nơi sâu thẳm nhất trong tiềm thức…

Mà rõ ràng hơn cả, hơn nữa không ngừng lặp đi lặp lại trước mắt hắn, chính là từng cảnh, từng cảnh Harry chăm sóc hắn. Snape thấy rõ hắn dựa dẫm như thế nào vào đứa nhỏ mà mình đã bảo vệ suốt sáu năm trong oán hận và quan tâm… đứa nhỏ của sáu năm đó, giờ đã trở thành người đàn ông, ánh sáng mặt trời của hắn, sự nối dài sinh mệnh của Lily.

Vốn ban đầu, Snape tự cho sẽ phải nhận từ cứu thế chủ sự khinh thường, chế giễu, hoặc nhục mạ, giống như lẽ thường phải thế. Nhưng nhìn Harry cười với mình, chia sẻ sự thống khổ của mình, dựng nhà kính vì mình, sửa sang lại phòng chế tác ma dược cho mình, vì mình mà kinh sợ, bất an, đau khổ, lo lắng, vì mỗi một tiến bộ nhỏ bé của mình mà vui mừng như điên… nội tâm hắn bắt đầu dao động. Linh hồn dường như đã trở nên trống rỗng và lạnh lẽo, dần dần trở nên ấm áp. Nhưng mà, hắn nhìn cái kẻ gầy yếu được bảo vệ, cái kẻ cuộn mình trong lòng cứu thế chủ, cảm thấy – xa lạ.

Từ sau khi hắn hoàn toàn trở nên thanh tỉnh và khôi phục trí nhớ, chỉ cần vài phút, hắn lập tức nhận ra mình căn bản không thể khống chế thân thể mình. Hắn không thể ngăn cản mình không sáp lại gần Harry, nhưng không phải bởi sự thanh thản yên bình khi hắn mất trí nhớ, hoặc trí nhớ cực độ mơ hồ. Nỗi sợ hãi, ‘thói quen’ và thôi thúc ‘phục tùng’ bị trải nghiệm của năm năm ngược đãi tàn khốc in dấu tới mức khắc sâu vào linh hồn, sau khi hắn nhớ lại tất cả, trong nháy mắt chúng đã khống chế thân thể hắn cùng tất cả phản xạ của hắn.

Snape cảm thấy sợ hãi, hắn bối rối không biết phải làm sao, nhưng mà, tuy rằng lúc đó hắn chống cự hoàn toàn thất bại, điều này cũng không có nghĩa là hắn sẽ khuất phục tình hình hiện tại. Hắn không thể thừa nhận sự đối đãi này, không chấp nhận được Harry Potter chăm sóc…

Không có âm thanh, trong hầm hoàn toàn yên tĩnh. Harry trầm mặc ôm Snape ngồi trên ghế sô pha, chằm chằm nhìn ngọn lửa nhảy múa…

Mấy ngày kế tiếp, Snape bắt đầu thử cố gắng thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại. Sau khi hắn hoàn toàn thanh tỉnh, mười ngày đã trôi qua. Mỗi một ngày, hắn đều âm thầm tra xét khế ước giữa mình và Harry, cố gắng chống cự lại khát vọng được người đàn ông kia ôm ấp tựa hồ tràn ra từ nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn, lan tới toàn cơ thể.

Tuy không thể nói chuyện, nhưng hắn thử làm ánh mắt mình trở nên trống rỗng, hoặc dần dần khoác lên ý tứ hàm xúc châm chọc. Hắn bắt buộc bản thân không chủ động tới gần Harry, thậm chí sử dụng đến Bế quan Bí thuật, cực lực đè nén khát khao gần gũi của cơ thể dưới sự khống chế của ‘khế ước’. Sau khi nhận ra khoảng cách lớn nhất mà mình có thể rời xa Harry, hắn chỉ biết khẩn cầu Merlin, khế ước loạn cào cào trên người họ thực sự là một ‘sản phẩm thất bại’.

Nhưng mà, dần dần, nỗ lực áp chế bản thân tuyệt vọng tới mức khiến hắn cắn nát môi, thậm chí khiến ký ức bị cất giấu thật sâu bắt đầu trồi lên làm hắn sợ hãi, tất cả đều thất bại sau khi Harry lo lắng tới gần và chạm vào hắn. ‘thói quen’ và ‘bản năng’ phục tùng làm hắn hết lần này đến lần khác ‘chủ động’ tìm đến lồng ngực người đàn ông đó, không biết xấu hổ tìm kiếm sự trấn an.

Tới khi Harry sắp sửa chấm dứt kiếp sống huấn luyện viên của mình, sự ấm áp và an tâm sau mỗi lần được ôm lấy, cùng với ‘thói quen’ và ‘bản năng’ không thể kháng cự cuối cùng khiến Snape bất đắc dĩ và tuyệt vọng chấp nhận bỏ xuống quyền nắm giữ thân thể chính mình, do đó, đem tất cả đổ tội cho ‘khế ước’ giữa mình và Harry cùng với hậu quả của năm năm kia. Trí nhớ của hắn đã khôi phục được non nửa, không, còn nhiều hơn thế. Về phần những ký ức về năm năm kia, chúng vốn khôi phục từ sau khi kết thúc trị liệu, cũng đã bị tiềm thức của hắn niêm phong cất vào nơi sâu nhất trong tâm trí…

Về cái ‘khế ước nô lệ’ chết tiệt kia, hắn cũng nhớ lại rất nhiều về những cố gắng mà Hermione và Draco đã làm để giải quyết khế ước giữa Harry và hắn. Sau khi cẩn thận hồi tưởng, hắn uể oải nhận ra mình sẽ không làm tốt hơn được họ. Hắn càng nhớ lại nhiều hơn, chính là sự chăm sóc và bảo vệ nhận được từ Harry, mà cứ nhìn tình hình hiện tại, xem ra hiệu lực của khế ước sẽ hoàn toàn phát huy khi Harry ở bên cạnh hắn. Vì thế, hắn cam chịu, không thể cưỡng lại, tiếp tục cuộc sống bị khế ước ‘trói buộc’, dần dần trở thành thói quen, hơn nữa tuyệt vọng phát hiện cả quá trình này chỉ vẻn vẹn cần hơn mười ngày…

Không phải hắn chưa từng nghĩ tới việc ra đi, dứt bỏ sự hạn chế mà khế ước mang đến. Sau khi trải nghiệm sự đau đớn sinh ra vì hơn 7 giờ đồng hồ không tiếp xúc – Snape có thể khẳng định, cho dù cực kỳ thống khổ, hắn cũng sẽ có thể chống đỡ. Sự đau đớn đó căn bản không thể so sánh với sự đau đớn khi Chúa tể Hắc ám trừng phạt hắn. Hơn nữa, thời gian hạn định hình như có thể chậm rãi bị kéo dài ra, cách đó không lâu vốn là chỉ có 5 giờ – nhưng mà, từ sau khi thôi không ‘chống cự’, sự chiều chuộng và che chở của Harry khiến trong tâm hắn dần dần tràn ngập sự thỏa mãn và an lành, khiến hắn không thể quyết định. Đó là sự tốt đẹp mà hắn từng cơ hồ muốn dùng cả linh hồn để trao đổi, huống chi…

Không có được bao nhiêu pháp lực, thân thể tàn tạ cực độ, những loại ‘thực nghiệm’ bị cất sâu trong tiềm thức mà đám con hoang kia thực hiện trên người hắn làm hắn không chạm được tới nguồn pháp lực bị phong bế của mình. Những loại ma dược và sản phẩm luyện kim ‘thí nghiệm’ mà hắn bị ép sử dụng lại khiến hắn không thể giúp mình ‘khôi phục’ bộ dáng bình thường. Hắn không biết một khi hắn rời khỏi cái gốc ‘đại thụ’ có tên Harry này, hắn sẽ phải gặp những chuyên gì.

Hắn cơ hồ hai bàn tay trắng. Thứ duy nhất mà hắn gần như có được, chính là người đàn ông giờ đang quanh quẩn bên hắn! Có lẽ, bởi vì Harry đã mang đến cho hắn sự ấm áp nhỏ bé và sự bảo vệ chưa bao giờ có được, cho nên, thế chỗ cho sự vùng vẫy không cam lòng, nỗi sợ hãi bắt đầu tràn ngập nội tâm hắn! Hắn bắt đầu sợ hãi mất đi, hắn đã chết một lần, Severus Snape đã biến mất rồi! Nếu sống sóng chính là Severus Snape Potter, hắn sẽ không làm những hành động ngu xuẩn! Cho dù việc phải mang họ Potter khiến hắn mất đi tất cả tôn nghiêm, cho dù tâm như tro tàn, hắn cũng muốn sống sót…

Như vậy… nếu cứ như vậy, giấu diếm sự thật rằng mình đã khôi phục trí nhớ, chỉ ngoan ngoãn làm một tên nô lệ im lặng, biết nghe lời, nhu thuận… nếu vậy, có phải tất cả những gì giờ hắn có được sẽ không rời xa hắn hay không? Hắn sẽ không để mình lại rơi vào bên trong thống khổ và sợ hãi, cuộc sống của con rối đơn thuần, chỉ dùng để phát tiết lửa giận và dục vọng biến thái…

Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh. Harry kết thúc một khóa giảng dạy thực hành Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám hoàn mỹ. Sau khi trải qua nửa tháng phản ứng cổ quái mà kịch liệt của Snape, vốn cho rằng Snape đã nhớ ra gì đó, anh thất vọng thấy người đàn ông này khôi phục bộ dáng trước đó, im lặng, ngoan ngoãn, vâng lời, nhưng lại có biểu hiện vô cùng bất an.

Cân nhắc mãi trong đầu, buộc mình phải tàn nhẫn, trước khi rời khỏi Hogwarts, Harry lại đưa người tới Lều Hét, nhưng lần này Snape chỉ cố gắng nép vào ngực anh, không có phản ứng gì khác nữa. Điều này khiến Harry hoàn toàn từ bỏ ý muốn sử dụng ‘liệu pháp kích thích’ để kích Snape khôi phục trí nhớ, nhưng đồng thời anh cũng cảm thấy an tâm một chút vì Snape không có phản ứng quá mức.

Hơn mười ngày trước, Harry nhìn bộ dáng giãy dụa hỗn loạn của Snape, nhìn đôi môi ngày nào cũng toác ra sưng đỏ, nhìn sắc mặt tái nhợt tuyệt vọng, cảm nhận thân thể run lên nhè nhẹ dù đã mềm mại dựa vào anh, không khỏi cảm thấy khổ sở. Tuy nhiên nếu anh muốn thử trao đổi với hắn, anh sẽ bị tránh né hoặc cự tuyệt, mà khi anh muốn đi tìm sự giúp đỡ từ bà Poppy và những người khác, anh lại bị hắn gắt gao nép vào mình, không thể rời đi.

Cuối cùng, tất cả dường như đã trở về khởi điểm. Snape dường như không nhớ lại bao nhiêu, nhưng nhìn đôi mắt đen đôi khi sáng lên lấp lánh, Harry cho rằng người đàn ông này hẳn đã tìm về được một chút ký ức. Nhưng Snape không muốn nói cho anh biết, như vậy, anh cũng không định tiếp tục gặng hỏi. Anh có thể chờ, lời thề của anh lúc trước vẫn y nguyên, anh sẽ chăm sóc con người đã nhận không biết bao nhiêu tra tấn này, chăm sóc cho tới khi hắn không còn cần anh nữa…