Đại Giá Huynh Trưởng

Chương 10



“Làm sao vậy? Ngươi không muốn cùng ta một ma ốm ở nông thôn chịu khổ sao?” Quý Cẩn Du cố ý xuyên tạc ý của y, quay trở lại, đứng ở bên giường ở trên cao nhìn xuống.

Cù Diệc đương nhiên rất tức giận, người này sao có thể nghĩ y như vậy? Y sao lại ghét bỏ hắn? Y là người như thế sao?

“Ta… Ta không có!” Y lớn tiếng trả lời, nhưng âm thanh chỉ khàn khàn mềm nhẹ, thân thể vô lực cũng ảnh hưởng đến giọng điệu căn bản không có sức thuyết phục.

“Ồ? Ngươi thật không có?” Quý Cẩn Du lặng yên không một tiếng động hai tay chống lên ván giường, chậm rãi tới gần Cù Diệc, hôn trộm một cái!

Cù Diệc bụm mặt kinh ngạc nhìn hắn, phản ứng lại cũng có chút sinh khí, uổng công mình vắt hết óc nghĩ giải thích với hắn mình không có ý đó, nhưng người này đầy đầu đều là việc kia! Y thấy mắt nhìn của mình có chút không ổn.

Quý Cẩn Du cởi áo lót của y ra bắt đầu hôn lên ngực trắng như men sứ của y, dáng vẻ mới vừa được thương yêu bây giờ lại rất thích hợp thương yêu một lần nữa,

“Ngươi tốt nhất đừng ghét bỏ ta, bởi vì… Ta yêu thích ngươi nha.” Lúc hắn nói câu nói sau cùng, cái hôn kia vừa vặn rơi vào khỏa thù du còn có chút sưng tấy, có chút hàm hồ, làm cho Cù Diệc kịch liệt thở dốc.

“Ngươi… Ngươi lừa người… Ngươi chỉ là muốn cùng ta… A…” Quý Cẩn Du bất mãn cắn một cái vào núm vú mẫn cảm của y, nguyên lai kẻ ngu này nghĩ mình nói yêu thích y là muốn cùng y lên giường? Cái này thật không phải.

“Ngươi tên tự là gì?” Quý Cẩn Du không có dấu hiệu nào trả lời câu hỏi.

Cù Diệc cúi đầu, làm lộ ra phần gáy trắng trẻo bị động nhận lấy hôn môi của hắn: “Cù Diệc…”

“Tên rất hay.” Quý Cẩn Du ghé vào lỗ tai y trầm thấp nở nụ cười, lại làm Cù Diệc run rẩy một hồi, thân thể của y lại bắt đầu dâng lên một trận tình triều, nhưng Quý Cẩn Du lại ngừng lại.

“Như vậy, Cù Diệc, ngươi hãy nghe cho kỹ, ta từ đầu tới cuối đều biết, người ta muốn thú là ngươi, ta thật tâm yêu ngươi.” Quý Cẩn Du vô cùng bình tĩnh chăm chú nhìn y, Cù Diệc chưa từng gặp hắn trịnh trọng như thế.

Cù Diệc không biết tính sao, dưới ánh mắt của hắn, sững sờ mà gật đầu, tuy rằng y cái gì cũng không biết.

Quý Cẩn Du có chút bất đắc dĩ, tư vị tự mình ngây ngốc nhớ lại chuyện cũ cũng không dễ chịu, nên mới nhắc nhở: “Năm ngoái tết Nguyên Tiêu, chúng ta ở phía trước Di Hồng Lâu đã gặp qua.”

Cù Diệc càng thêm mông lung, Di Hồng Lâu? Y không đi qua chỗ đó thì phải?

Quý Cẩn Du nhìn thấy y vẫn không nhớ ra được nói tiếp: “Vậy lúc ngươi đi đến xem hội hoa đăng có phải ở trên đường gặp một con quỷ say?” Kẻ ngu si này xem ra cũng không biết Di Hồng Lâu ở đâu, có thể y chỉ vô tình đi qua mà thôi, thấy cũng không đứng nhìn một chút đâu.

Cù Diệc nhíu nhíu mày, con ma men? Hình như thật sự có. Ngày đó xem hội hoa đăng trên đường trở về phủ y đụng phải một người đầy người mùi rượu suy sụp tinh thần, không ngừng đâm đầu vào trong lồng ngực của mình, y hết cách không thể làm gì khác hơn là làm chuyện tốt đem hắn tới một khách điếm cũng tốt bụng giúp hắn thanh toán tiền.

Trời quá tối y không thấy rõ mặt của người kia, nhưng từ y phục có thể là một công tử nhà giàu có. Người kia uống say, không nói gì chỉ không ngừng dựa vào y, lúc ẩn lúc hiện lộ ra thần sắc tuyệt vọng, chắc là gặp chuyện vô cùng khổ sở.

Khi đó y không biết làm sao, bị vẻ mặt này làm cho động lòng tâm đột nhiên đau đớn, liền nói ra một câu, cũng không quản trạng thái của hắn bây giờ có nghe được hay không: “Chớ sợ, mọi việc hết thảy sẽ qua.” Ngoại trừ như vậy y cũng không biết nên an ủi gì nữa.

Cái người kia hẳn là nghe thấy lời nói của y, ở trong lồng ngực của y ngẩng đầu lên híp mắt nhìn y, sau đó thì triệt để say ngất ngây ngủ trong ngực của y luôn.

Nguyên lai là hắn! Cù Diệc lộ ra biểu tình đã hiểu.

Ngày ấy, Quý Cẩn Du tâm tình không tốt, đi Di Hồng viện mua say, vốn là dự định ở nơi đó tìm cô nương qua đêm, ngày tốt mỹ cảnh thích hợp xuân tiêu một lần, nhưng đến cuối cùng mỹ nhân trong ngực hắn lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị nên một mình lảo đảo ra cửa.

Hắn là thật sự rất say không nhận rõ đông tây nam bắc, cả người đều hoảng hoảng hốt hốt, không biết mình rốt cuộc muốn đi hướng nào. Xa xa nhìn thấy một công tử mặc áo trắng tuấn tú muốn chọc y, hắn bất chấp tất cả chơi xấu đâm sầm về phía y.

Cái người kia hoang mang hoảng loạn, muốn đẩy hắn rồi lại đẩy không ra, không thể làm gì khác hơn là ôm hắn, bộ dáng không biết làm gì cũng rất nhẹ dạ không đành lòng bỏ lại hắn. Cuối cùng không biết tại sao không hiểu ra sao nói với hắn một câu, hắn ngẩng đầu nhìn mặt của y mơ mơ hồ hồ dưới ánh đèn vàng của hội hoa đăng ôn nhu mà tuấn dật, hắn hơi động lòng, sau đó liền triệt để say ngất ngây. « Thật không phải lúc », khi mắt hắn tối sầm lại tiếc nuối nghĩ.

Lúc tỉnh lại, hắn thấy mình nằm ở một khách điếm không biết tên.

Cuối cùng, đương nhiên là gian kế của hắn được thực hiện đem người lừa gạt tới tay