Đại Đường Tửu Đồ

Quyển 1 - Chương 3: Văn Hương thức tửu (2)



Tiêu Duệ buông chén rượu trong tay, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, tiện thể cũng vặn mình cho đỡ mỏi người. Ở góc tây bắc của tửu quán, một lão già đầu vấn khăn, mặc áo bào màu xanh, vẻ mặt sáng sủa đang ngồi đó, tay cầm chén rượu, vẻ mặt không vui nhìn hắn.

Tiêu Duệ cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên, chỉ vội vàng thu hồi ánh mắt, tự uống rượu của mình. Không ngờ lão già kia đứng dậy đi về phía hắn, chắp tay, đôi mắt sáng lên:

- Lão phu là Mạnh Sưởng, rất muốn thỉnh giáo tiểu ca, Ngọc Hồ Xuân này kém độ ở chỗ nào?

- Mạnh Sưởng?!

- Mạnh Ngọc Hồ?

Những tửu khách xung quanh kinh ngạc hô lên, Dương Hoa cũng khiếp sợ quay lại đánh giá lão già.

Mạnh Sưởng là ông chủ của tửu phường Ngọc Hồ Xuân ở Lạc Dương này. Nghe nói Ngọc Hồ Xuân chính là do lão ủ. Người này tuy rất nổi tiếng nhưng cách làm việc lại phi thường quái dị, thường ngày chỉ ru rú trong phường để làm rượu, cũng không kết giao với người ngoài. Rượu lão làm ra do cháu họ là Mạnh Chất kinh doanh, không biết như thế nào hôm nay lại tới tửu quán nhà Dương Hoa để lặng lẽ uống rượu.

Nếu lão không tự nói ra thân phận, sẽ chẳng ai có thể nghĩ lão già trông giống như một văn sĩ lạnh lùng này lại liên quan tới “Mạnh Ngọc Hồ” đỉnh đỉnh đại danh.

Nghe mọi người kinh ngạc và khe khẽ thì thào, Tiêu Duệ tự nhiên tỉnh ngộ, không ngờ đây chính là người ủ ra loại rượu Ngọc Hồ Xuân nổi tiếng của Lạc Dương. Hắn tò mò đánh giá Mạnh Sưởng, thầm nghĩ một chuyên gia làm rượu sao lại ăn mặc như thế này, trông chẳng có vẻ gì là một tửu công mà như một lão tú tài thi rớt nhiều năm vậy.

Dương Hoa vội vàng chạy tới thi lễ thật sâu:

- Mạnh tiên sinh giá lâm tiểu điếm, thật vẻ vang cho tiểu điếm của kẻ hèn này. Gã bị thịt kia chỉ nói lung tung, xin tiên sinh đừng để ý.

- Đúng đấy, đúng đấy.

Vài tửu khách cũng phụ họa.

Xét về thân phận, Dương Huyền, cha của Dương Hoa, đã từng làm quan, mà bản thân Dương Hoa cũng là sĩ tử có học, Mạnh Sưởng chỉ là một tửu công phố phường, lẽ ra Dương Hoa không cần phải thi lễ như vậy. Nhưng Mạnh Sưởng làm việc quái dị, làm ra Ngọc Hồ Xuân với số lượng rất ít, chỉ cung cấp cho một vài tửu quán và cửa hàng, còn tửu quán của Dương gia này đúng là dựa vào chuyên doanh Ngọc Hồ Xuân mới có nhiều lợi nhuận như vậy, cho nên Mạnh Sưởng tương đương với thần tài của Dương gia, không thể đắc tội. Thấy Mạnh Sưởng ăn mặc như văn nhân, Dương Hoa liền thuận thế hô một tiếng tiên sinh.

Nhưng Mạnh Sưởng thật đúng là một quái nhân, không chút động tâm với việc thi lễ của Dương Hoa, thậm chí còn không thèm liếc hắn một cái, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Duệ:

- Tiểu ca, lão phu đã mất công phu mười năm, tập hợp tinh hoa hơn mười tửu phường mới làm ra được Ngọc Hồ Xuân này... Bất cứ ai uống vào đều khen ngợi, nhưng nói nó nhạt như tiểu ca thì đúng là lão phu chưa từng nghe ai nói bao giờ.

Vẻ tự tin và ngạo nghễ của Mạnh Sưởng khiến Tiêu Duệ không khỏi nhếch miệng. Hắn chậm rãi bưng chén rượu đứng dậy, thản nhiên nói

- Mạnh tiên sinh! Rượu này có màu lục nhạt nhưng vẫn có vẩn đục, có những vật nhỏ lơ lửng trong đó, mùi hương tản mà không ngưng, nói lên rằng thời gian lên men quá ngắn ngủi. Nếu thời gian lên men đủ, rượu sẽ ánh lên màu lục tinh khiết không tạp chất, mùi hương ngưng lại như tơ, cho nên ta nói không đủ độ chính là không sai.

Mạnh Sưởng thần sắc cả kinh, đánh giá thật kỹ thiếu niên thanh tú, anh tuấn trước mặt này, chậm rãi nói

- Nghe giọng điệu của Tiểu ca, dường như có đọc qua về làm rượu…

Phẩm rượu chính là nghề nghiệp, lúc này Tiêu Duệ hồn nhiên quên mất đây là mình đã xuyên qua tới thời Đại Đường, mắt nhìn thật sâu vào giữa chén rượu, tiếp tục nói:

- Nghiêm khắc mà nói, Ngọc Hồ Xuân chính là loại rượu trung phẩm. Nếu ta đoán không sai, Ngọc Hồ Xuân này của Mạnh tiên sinh chính là rượu mạch chứ không phải dùng ngô để làm. Còn men rượu hẳn là dùng bạch khúc sao chế, thời gian lên men vào khoảng 8 ngày vào mùa xuân hạ, 12 ngày vào mùa thu đông, ngắn hơn so với thời gian làm rượu bình thường.

Hai tay đang để sau lưng của Mạnh Sưởng chợt run rẩy, đôi mắt lóe lên, thất kinh nói:

- Ngươi rốt cuộc là ai? Sao ngươi biết bí phương độc nhất vô nhị của lão phu?

Mới chỉ hơi nhấm nháp mà đã có thể phán đoán ra nguyên liệu và loại men dùng để làm rượu, thậm chí còn suy tính ra được cả thời gian lên men, quả thực Mạnh Sưởng không thể nào tin nổi. Lão vẫn luôn tự hào về công thức sáng tạo độc đáo của Ngọc Hồ Xuân của bản thân. Mạnh Sưởng vốn chỉ làm rượu để tự tiêu khiển và uống cho vui, không vì mục đích buôn bán, cho nên tiểu nhị trong tửu phường của lão rất ít, rất nhiều việc đều là do lão tự làm lấy, cho nên sản lượng cực kỳ thấp. Nếu không phải vì nuôi sống cả đại gia đình, lão nhất định sẽ không chịu bán Ngọc Hồ Xuân ra ngoài. Phương pháp làm loại rượu này tuyệt đối không thể bị tiết lộ, nhưng người thiếu niên này làm sao biết được? chẳng lẽ…

Ánh mắt Mạnh Sưởng càng ngày càng cuồng nhiệt, càng ngày càng khiếp sợ. Lão là kẻ trời sinh yêu rượu, yêu thích nghiên cứu về rượu, mặc dù tài hoa đầy bụng nhưng lại không cầu công danh, toàn bộ thời gian đều dồn hết vào phẩm rượu. Cả đời nghiền ngẫm về rượu nhưng dù có thể nhận ra ưu khuyết của rượu, lão cũng tuyệt đối không có khả năng chỉ nếm mà đã tìm ra được nguyên liệu và phối phương.

Từ trong mắt Mạnh Sưởng, Tiêu Duệ đọc được cái gì đó của một người “cùng sở thích”, liền sinh ra chút cảm tình đối với lão. Bất chợt hưng phấn, hắn hơi tiến lên một bước, thì thầm bên tai Mạnh Sưởng:

- Nếu Mạnh tiên sinh điều chỉnh lại phối phương một chút, chất lượng rượu sẽ càng gần tới mức thượng phẩm. Chia gạo mạch làm 3 phần, phần đầu tiên nấu thành cháo, sau đó cho vào bình ủ lên men. Mười ngày sau, mở bình ra cho phần cháo mạch thứ hai vào… theo thứ tự như vậy với cả ba phần, tổng cộng hơn một tháng mới đủ độ.

Đối với Tiêu Duệ, mấy ngàn năm văn hóa uống rượu Trung Hoa lưu truyền tới nay có vô số kinh điển về rượu, trong đó rất nhiều phương pháp làm rượu cổ truyền đều khắc sâu trong đầu hắn. Hiện giờ hắn chỉ thoáng động tâm, đã truyền luôn Linh Tử Tửu Kinh của một người vô danh thời Nguyên mạt để sửa đổi phương pháp ủ Ngọc Hồ Xuân. Vừa há mồm nói xong, hắn liền hơi có chút hối hận.

Thần sắc biến đổi liên tục, Mạnh Sưởng trầm ngâm, đột nhiên nói:

- Ngọc Hồ Xuân đặc biệt ở chỗ mùi thơm ngát, cho vào miệng vẫn lưu hương, nếu như lên men quá dài, sẽ làm hương khí này quá mức nồng đậm thế tục, không ổn, không ổn!

Tiêu Duệ dở khóc dở cười địa lắc lắc đầu

- Mạnh tiên sinh, ai bảo là càng lên men lâu thì hương khí càng nồng? Nhầm, nhầm to. Từ hương nhẹ tới hương nồng rồi đến ngưng hương, tất cả hương rượu này đều theo trình tự lên men đầy đủ mà chiết xuất ra, từ nhạt chuyển thành đậm rồi tới nồng…

Mạnh Sưởng nghe vậy sắc mặt dần dần đỏ lên. Bỗng nhiên lão nắm lấy tay Tiêu Duệ, nhìn hắn thật sâu, rồi lại buông tay ra, cung kính cúi người thi lễ:

- Mỗ bị rập khuôn theo phương pháp cổ hủ, một lời của lão đệ đã khiến mỗ hiểu ra. Xin thụ giáo!

... ....

Nếu nói “phẩm rượu” lúc trước có thể bịa được, nhưng phán đoán chuẩn xác lúc sau của Tiêu Duệ đối với Ngọc Hồ Xuân, hơn nữa còn nói ra phương pháp cực kỳ tuyệt diệu kia và cả chiết xuất hương rượu nữa, Mạnh Sưởng đã kết luận thiếu niên trẻ tuổi anh tuấn trước mặt này chính là “người đồng đạo”. Không phải cứ người bình thường nào xem các điển tịch về rượu là có thể bắt chước được những “thuật ngữ” nguyên môn này.

Lão cũng không biết tiếng xấu của Tiêu Duệ, nhưng đương nhiên dù có biết cũng không cần quan tâm. Lão say đắm về rượu đã hơn mười năm, luôn bị người ta coi là kẻ khác người, giờ gặp được một “đồng đạo” nên vừa ngạc nhiên vừa vui sướng, lập tức lôi kéo tay Tiêu Duệ về chỗ mình ngồi. Hai người vừa nhấm rượu vừa đàm luận thật vui vẻ. Kỳ thật, cảm giác của Tiêu Duệ cũng không khác là mấy, xuyên qua tới Đại Đường, có thể gặp một cổ nhân cũng yêu rượu và hiểu biết về rượu như vậy, trong lòng hắn cũng dậy lên một tia hưng phấn.

Chén chú chén anh một hồi, ánh mắt Mạnh Sưởng nhìn Tiêu Duệ càng thêm cuồng nhiệt: một tiểu tử còn ít tuổi như vậy không ngờ lại hiểu biết sâu về rượu tới mức đó, các phương pháp làm rượu và phẩm rượu đều thuộc như lòng bàn tay. Những gì hắn nói về rượu khi lọt vào trong tai Mạnh lão, một kẻ si mê về rượu, quả thực giống như tiếng trời.

Hai người bởi vì rượu mà đều hứng lên, không ngờ bắt đầu nương cảm giác say xưng huynh gọi đệ, điều này làm cho những tửu khách nhìn thấy đều ngây người như phỗng. Dương Hoa căn bản không thể tin được hai mắt của mình. Hắn không nghĩ ra cũng không có cách nào khác để nghĩ thông suốt, danh nhân Mạnh Ngọc Hồ này nổi tiếng thanh cao, kiêu ngạo khắp Lạc Dương, vì sao lại ái mộ tương giao với kẻ bị thịt, ăn chơi như Tiêu Duệ vậy?

Hai người nói chuyện với nhau càng lúc càng lớn tiếng. Tiêu Duệ khoa tay múa chân thần thái bừa bãi, mà Mạnh Sưởng không ngờ lại trịnh trọng lắng nghe, khiến đám người Dương Hoa mắt tròn mắt dẹt.