Đại Đường Đạo Soái

Chương 17: Ta muốn tập võ



Chạy đến một chỗ vắng vẻ, Đỗ Hà mới thở phào nhẹ nhõm, thấy Trường Nhạc công chúa không đuổi theo, hắn lẩm bẩm nói:

- Nữ nhân kia thật là phiền toái, cha mẹ ta cũng không so đo nhiều như vậy, nàng để ý làm gì.

Hắn không hề biết, Trường Nhạc công chúa đã chú ý hắn ba năm qua, có thểnói nàng biết hắn rõ như lòng bàn tay. Nhưng chỉ trong một tháng ngắnngủi, Đỗ Hà lại có biến hóa nghiêng trời lệch đất, Trường Nhạc công chúa đương nhiên cảm thấy vô cùng khó hiểu, lại càng chú ý đến hắn. Đỗ Hànhìn Phòng Di Ái, thấy thần sắc hắn cổ quái nhìn mình, tựa hồ như đangsuy nghĩ cái gì.

- Sao vậy?

Đỗ Hà kỳ quái hỏi.

Phòng Di Ái chợt quỳ xuống, nói:

- Đại ca, ngươi hãy dạy võ công cho ta!

Đỗ Hà kinh ngạc ngây người, muốn đỡ hắn đứng dậy, nhưng lại phát hiện mình không thể dìu nổi hắn. Phòng Di Ái nhìn bề ngoài có vẻ gầy yếu, nhưngtrên người lại có một luồng lực lượng khủng bố.

- Đứng lên rồi nói, nếu ngươi không đứng dậy, ta sẽ bỏ đi!

Đỗ Hà bắt buộc uy hiếp.

Phòng Di Ái đành đứng dậy, thở dài nói:

- Đại ca, ngươi cũng biết, ta căn bản không có tố chất học văn. Kỳ thật,từ nhỏ ta đã ưa thích tập võ, ước mơ có thể giống như Ngạc Công, BaoCông, Quỳ Công, Tương Công, Dục Công, trở thành một Tướng quân, ra trậngiết địch, làm vẻ vang cho đất nước. Nhưng từ nhỏ đến lớn ta đều bị phụthân ép học văn, ép ta học cái này cái kia, nhưng ta vốn học không vào.Đại ca, ngươi có thể đánh thắng La Thông, võ nghệ đích thị không tệ.Ngươi hãy dạy ta đi.

Trong mắt hắn lộ ra thần sắc khẩn cầu hiếmthấy. Phòng Di Ái bình thường rất tùy tiện, dáng vẻ bất cần, chỉ biếtsống phóng túng, thực sự không ngờ lại có tâm tư thâm trầm như vậy.

- Ngươi đã nói chuyện này với phụ thân chưa?

Đỗ Hà cũng có lòng muốn giúp đỡ hắn, chỉ có điều Phòng Di Ái muốn họcthuật giết địch trên chiến trường, còn võ công của Đỗ Hà lại không thích hợp để khắc địch trên chiến trường. Thuật giết địch rất đơn giản, chỉlà giết địch để sống, người có thiên phú hơn người chỉ cần luyện hơn một năm là dư sức trở thành hãn tướng. Còn vũ kỹ của Đỗ Hà lại rất phứctạp, hay thay đổi, chú trọng nội công, tu vi, nếu muốn được việc, ítnhất cần tu luyện không dưới mười năm. Đỗ Hà từng có kinh nghiệm của đời trước, cho nên luyện tập rất đơn giản. Nhưng nếu truyền cho Phòng DiÁi, Phòng Di Ái làm thế nào có thể như hắn, có thể thành thạo đối mặtvới bất cứ nguy hiểm bất ngờ xảy ra? Phải biết rằng nếu luyện tập nộicông sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, Phòng Di Ái tâm tính tựcao, căn bản không thích hợp để học.

- Không có!

Phòng Di Ái thở dài, lắc đầu nói:

- Ta nào dám! Ngươi không biết tính tình của phụ thân ta, trong nhà ôngấy giống như bá vương, ngoại trừ mẫu thân ta, không ai trị được. Nếu đểông ấy biết ta không muốn học văn, không đánh chết ta mới lạ.

- Vậy thì với nói với mẫu thân ngươi!

Đỗ Hà thuận miệng nói.

- Nói rồi, vô dụng. Mẫu thân chuyện gì cũng nghe theo ta, nhưng chỉ cóviệc này là không thuận theo, bà ấy sợ ta gặp chuyện không may!

Phòng Di Ái hiểu tình cảm yêu thương của mẫu thân dành cho hắn, cũng không lộ ra bất cứ oán trách gì, chỉ là ngoài xót thương, trong lời nói cũng lộra niềm say mê với luyện võ.

Đỗ Hà nói:

- Ngươi có sức mạnh như vậy, không tập võ cũng thật sự lãng phí.

- Nói vậy là đại ca đồng ý?

Phòng Di Ái mừng rỡ như điên.

Đỗ Hà lại lắc đầu nói:

- Đại ca không gạt ngươi, võ công của ta chú trọng tâm tính khéo léo, ngươi tâm tính tự cao không học được.

Phòng Di Ái tỏ vẻ tiếc nuối.

- Đại ca cũng không thể làm cho ngươi cái gì, điều duy nhất có thể làm chính là cổ vũ ngươi.

Đỗ Hà vịn vai Phòng Di Ái, thận trọng nói:

- Dũng cảm đi nói với cha ngươi suy nghĩ của mình, có lẽ cha ngươi sẽ rất tức giận, có lẽ cha ngươi sẽ đánh ngươi một trận. Nhưng ít nhất ngươicũng có thể nói ra ý nguyện của mình, không lãng phí thời gian nữa.

Phòng Di Ái có chút tâm động, nhưng dư uy của Phòng Huyền Linh lại làm cho hắn lộ ra thần sắc sợ hãi:

- Hay đại ca cùng đi với ta!

- Nếu có thể, ta nhất định sẽ đi! Chỉ có điều nếu như ta đi, ngược lạilại giống như ngươi không thành tâm, sẽ khiến cha ngươi xem nhẹ. Chuyệnnày, quan hệ đến cả đời của ngươi, chính ngươi phải đi giải quyết.

Đỗ Hà và Phòng Di Ái đã có tình nghĩa huynh đệ, với tư cách huynh đệ, ĐỗHà không muốn trong lịch sử lại xuất hiện một Phòng Di Ái bạc nhược.Hiếm khi nghe thấy tiếng lòng của Phòng Di Ái, vì vậy nhất định phảitiếp thêm dũng khí cho hắn, bước qua cửa ải khó khăn này. Bằng không hắn sẽ trở thành một đồng chí Lục Mạo khiếp nhược, mãi mãi sống dưới sự che chở của Phòng Huyền Linh.

Đỗ Hà quát khẽ:

- Ngươi sùngbái bọn người Ngạc Công, Bao Công, Quỳ Công, Tưởng Công, Dục Công, có lẽ cũng biết tất cả bọn họ đều là dũng sĩ không sợ chết ? Ngươi muốn ratrận giết địch giống bọn họ, chắc hẳn cũng có thể can đảm đối mặt vớisinh tử. Nếu đã không sợ chết thì sợ gì phụ thân ngươi? Phụ thân ngươicó thể ăn thịt ngươi hay sao?

Phòng Di Ái hoàn toàn tỉnh ngộ, cười nói:

- Đại ca nói rất đúng, dù có phải quỳ trên bàn xát, ta cũng không sợ.

Phòng Di Ái có vẻ bi tráng, lộ ra thần thái tráng sĩ một đi không trở lại.

Đỗ Hà cười mắng:

- Ngươi có cần khoa trương như vậy không!

Giúp người phải giúp đến tận cùng. Có thể kết giao được với một bằng hữu như Đỗ Hà, không thể không nói cũng là phúc khí của Phòng Di Ái. Sau khitan học, Đỗ Hà cũng không trực tiếp xuất cung về nhà, mà từ biệt PhòngDi Ái, một mình tiến về trước Huyền Vũ môn, quanh quẩn gần đó. Hoằng Văn quán ở trong hoàng cung, mỗi ngày Đỗ Hà đều ra vào hoàng cung, trênngười có lệnh bài vào cung, có thể chứng minh thân phận, lấy lý do đứngchờ phụ thân, lính canh của Huyền Vũ môn cũng không làm khó cho hắn, chỉ kêu hắn đừng đi lại lung tung.

Chờ đợi khoảng nửa canh giờ, ĐỗHà nhìn thấy từ xa phụ thân Đỗ Như Hối đang đi cùng một người, vừa đivừa nói chuyện, rất là vui vẻ.

Người có thể nói chuyện thoải mái như vậy với Đỗ Như Hối, đương thời chỉ có Phòng Huyền Linh.

Bọn họ vừa bước ra khỏi Huyền Vũ môn, Đỗ Hà đã nghênh tiếp:

- Vị này chắc là Phòng thúc phụ, chất nhi Đỗ Hà bái kiến thúc phụ!

Người đó chính là Phòng Huyền Linh.

Phòng Huyền Linh đưa hai tay ra, vui vẻ đỡ Đỗ Hà dậy. Mặc dù khớp xương củađôi tay này rất mạnh mẽ, nhưng bàn tay vừa trắng trẻo lại vừa mềm mại,ngón tay dài nhỏ, trên ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa tay phải đều cóvết chai sần, hiển nhiên do dựa vào bàn viết tạo thành.

Chủ nhâncủa đôi tay này tuy đã có tuổi, nhưng đôi mắt vẫn rất sáng ngời, dángngười to lớn, ba túm râu dài dưới hàm, ăn mặc giản dị. Thật sự rất khótưởng tượng, nhân vật như vậy lại là danh tướng đứng đầu, đại danh lừnglẫy của Đại Đường. Trong lúc Đỗ Hà dò xét Phòng Huyền Linh thì PhòngHuyền Linh cũng đang thầm đánh giá Đỗ Hà.

- Đứa trẻ này hai mắt có thần, khí độ rộng rãi, nhất định không phải kẻ tầm thường.

Phòng Huyền Linh vê râu tán thưởng, bọn họ đã sống đến tuổi này, người nàocũng có vốn sống đầy mình, đương nhiên có bản lĩnh nhìn người.

Đỗ Như Hối bình thản nói:

- Tiểu tử này còn kém xa lắm!

Mặc dù nói như vậy, nhưng trong giọng nói của hắn vẫn mơ hồ có vẻ tự hào. Ngừng lại một chút, Đỗ Như Hối nói tiếp:

- Nhị Lang, con tìm vi phụ có chuyện gì?

Đỗ Hà nhìn Phòng Huyền Linh nói:

- Mục đích hài nhi tới đây là tìm Phòng thúc phụ, có mấy vấn đề muốn hỏi ngài.

Phòng Huyền Linh và Đỗ Như Hối đều kinh ngạc.

Đỗ Hà cười nói:

- Chất nhi biết Phòng thúc phụ sinh ra trong nhà thư hương thế gia, thuởnhỏ đã đọc các loại sách vở, từ trong sách vở mà học được cách trị thếan bang, mới có thành tựu hôm nay. Nếu Phòng thúc phụ sinh ra trong nhàvõ tướng thế gia, bị phụ thân bức bách ngày đêm tập võ, không biết cóthể có thành tựu hôm nay hay không?

- Nhị Lang?

Đỗ Như Hối thật sự không hiểu. Phòng Huyền Linh cũng không hiểu chuyện này là thếnào? Nhưng thấy Đỗ Hà không giống như đang nói đùa, Phòng Huyền Linhthoáng trầm ngâm rồi đáp:

- Không biết!

- Nếu Phòng thúcphụ bỏ văn tập võ, có thể trở thành danh tướng như Ngạc Công Uất TrìKính Đức, Bao Công Đoạn Chí Huyền, Dục Công Tần Quỳnh hay không?

Đỗ Hà lại hỏi.

- Không thể!

Người giỏi là người tự biết mình biết ta, Phòng Huyền Linh há có thể không biết mình không có thiên phú tập võ?

- Một câu sau cùng, Hán Ban Siêu xếp bút nghiên theo việc binh đao, mỹdanh cả đời, nếu Ban Siêu không làm như vậy, tiếp tục học văn, liệu cóthể có thành tựu như vậy trong lịch sử hay không?

- Cái này khó mà nói, nhưng khả năng không lớn!

Phòng Huyền Linh hoàn toàn không rõ tại sao Đỗ Hà lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời theo suy nghĩ chân thật của mình.

Đỗ Hà mỉm cười:

- Chất nhi hỏi xong rồi, về phần vì sao chất nhi lại hỏi như vậy, Phòng thúc phụ hồi phủ sẽ biết.