Đại Đế Cơ

Quyển 1 - Chương 44: Đổi người



Quả bóng bằng cao su như một ngôi sao băng bay lướt qua khe hở ở giữa hai thiếu niên xã Ngũ Lăng.

Trương Song Đồng đã lấy được bóng, bên cạnh cậu chợt có một thiếu niên áo trắng đá qua, xung quanh liền vang lên tiếng hô đầy kinh ngạc. Thế nhưng Trương Song Đồng không bị đụng ngã, mà còn có thể giữ được bóng... Ngay lúc thiếu niên kia giành bóng, cậu ta liền tâng bóng bay lên, tiếp theo xoay người, quả bóng bay lên trên đỉnh đầu Trương Song Đồng, sau đó tiếp tục rơi xuống chân cậu ta.

“Hay!”

Bốn phía xung quanh đều vang lên tiếng khen đầy vui vẻ.

Thật ra động tác này cũng không có gì đặc biệt lắm. Bởi vì trong xúc cúc ngày xưa, bóng không rời chân luôn là kỹ thuật cơ bản nhất. Tuy nhiên trong tình huống bị nhiều người bao vây, chặn đánh như thế này mà còn có thể làm ra được động tác đó thì quả thật đã rất giỏi rồi. Vì vậy mọi người mới vỗ tay khen hay.

Tiếng khen chưa kịp dứt thì trong đám người chợt vang lên những tiếng kêu đầy khiếp sợ.

“Cẩn thận!”

Bên trong lều của các cô gái, có người hồi hộp cắn cây quạt, trừng mắt nhìn, cũng có người sợ hãi giơ tay che mặt.

Tình hình trong sân cũng không bởi vì việc mọi người có xem trận đấu này hay không mà dừng lại. Hai thiếu niên ở đội xã Ngũ Lăng đã xông tới gần Trương Song Đồng, lần này vì khoảng cách giữa họ quá gần nên Trương Song Đồng không kịp tránh đi. Do đó cậu lảo đảo vài cái, cũng may đến phút cuối, cậu đã tâng bóng lên cao và đá nó ra ngoài.

Một thiếu niên khác ở xã Trường Lạc vội xông lên dùng ngực cản bóng, mặc dù đang chạy trốn đối thủ nhưng cậu ta vẫn luôn tìm cơ hội, chờ được chuyền bóng. Sau khi tiếp được bóng, cậu nhanh chóng dẫn bóng chạy về phía trước. Các thiếu niên xã Ngũ Lăng thấy vậy cũng vội vã đuổi theo phía sau.

Ngoài sân tiếng cổ vũ và tiếng la hét vang lớn như tiếng sấm.

“Chạy mau! Chạy nhanh lên!”

“Lần này nhất định phải đá được bóng vào khung thành đối phương đấy! Tôi đã đặt cược cho đội mấy cậu thắng rồi đó.”

Vẫn giống như cũ là dẫn bóng rồi cố chạy thật nhanh đến khung thành để đá bóng vào, thế nhưng những người vây xem lại cảm thấy hồi hộp và gây cấn hơn nhiều so với lúc trước. Có lẽ là do trận này các thiếu niên không chỉ căng thẳng chạy theo ngăn cản, mà còn có những hành động tàn nhẫn khác để giành bóng.

Một thiếu niên đang chạy bên cạnh bỗng nhiên xông tới, sau đó ngã xuống đất, giơ chân ra ngáng đường. Xung quanh vang lên tiếng kêu đầy kinh ngạc nhưng vì bây giờ có quá nhiều tiếng kêu nên cũng không biết được đó là tiếng kêu của quần chúng vây xem hay của đồng đội mình nữa. Thiếu niên đang dẫn bóng ở xã Trường Lạc cũng hơi hoang mang... Bởi vì cậu chưa bao giờ chơi xúc cúc trong hoàn cảnh thế này cả.

“Nhảy lên...” Có người chợt hô lớn bên tai cậu.

Thiếu niên đang dẫn bóng của xã Trường Lạc theo bản năng nhảy cẫng lên, do đó thiếu niên xã Ngũ Lăng ngáng chân hụt. Hai người chợt va vào nhau, thiếu niên xã Trường Lạc bị ngã xuống đất, lăn một cái... Mặc dù cậu thiếu niên ở xã Trường Lạc bị té ngã nhưng bởi vì tránh được “cái chân ngáng đường” của đối thủ nên cậu cũng không bị thương.

Xung quanh lại vang lên tiếng la hét ầm ĩ thêm lần nữa, thậm chí còn có mấy người đánh trống cổ vũ khen hay hoặc quát lên những tiếng chửi đầy thô tục.

Mấy thiếu nữ đang ở trong lều cũng nhíu mày, mặc dù hơi sợ nhưng bọn họ cũng rất hưng phấn... Đây là lần đầu tiên các nàng được xem trận đấu hấp dẫn thế này, vì vậy nhịn không được cũng bắt chước mấy người kia vẫy tay cỗ vũ.

Mặc dù có hai người đã ngã xuống đất nhưng bóng vẫn tiếp tục lăn trong sân. Có một thiếu niên đang dẫn bóng chạy đi thật nhanh. Mọi người nhìn lại bên kia, hai thiếu niên bị té ngã cũng không bị thương gì nặng, do đó trận đấu không dừng lại như lúc trước. Tất cả mọi người cũng nhanh chóng chạy đuổi theo người đang dẫn bóng.

“Lại là tên nhóc này!” Liễu Xuân Dương giận dữ hô: “Xử nó đi!”

Không biết bắt đầu từ lúc nào, có một người luôn luôn đột nhiên xuất hiện, phá hủy các thế tiến công của xã Ngũ Lăng. Ngay từ đầu mọi người cũng chưa để ý lắm, dù sao đây cũng là trận đấu, mấy chuyện đó cũng rất bình thường. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, người cản trở bọn họ luôn là cậu nhóc gầy yếu kia. Giờ phút này mà bọn họ còn chưa nhận ra vấn đề ở đâu thì đúng là đồ ngu.

“Tam Lang... Bên này nè...”

Có người kêu to.

Theo tiếng kêu to ban nãy, quả bóng cao su bị đá cao lên, vượt qua đỉnh đầu của hai thiếu niên xã Ngũ Lăng đang đứng ngăn cản, rơi xuống chân của một thiếu niên cao to của xã Trường Lạc.

Liễu Xuân Dương nhận ra, thiếu niên cao to kia chính là Sở Minh Huy, một người chơi lâu năm ở xã Trường Lạc. Bọn họ đã đấu với nhau ba năm rồi nên cũng đã quen mặt, chỉ là người mới này... Tam Lang ư? Đây là tên kiểu gì vậy chứ? Bộ cậu ta là người Tây Lương sao?

Mà lúc này trong sân đấu, tiếng la hét vang lên khắp nơi. Sở Minh Huy cố gắng chạy nhanh hết sức mình nhưng có lẽ bởi vì bị cản trở nhiều lần, cậu trở nên hung hăng hơn lúc trước rất nhiều. Giống như một chú nghé con đang nổi điên, Sở Minh Huy mạnh mẽ đụng vào những thiếu niên đang ngăn cản mình. Sau khi phá vỡ được sự bao vây của ba người đội xã Ngũ Lăng, cậu liền giơ chân đá mạnh quả bóng vào khung thành.

Tiếng hoan hô lại vang lên như sấm.

Bị ảnh hưởng bởi bầu không khí đầy phấn khởi thế này, Sở Minh Huy cũng giơ tay, hét lớn đáp lại những khán giả đang vây xem.

Âm thanh ủng hộ vang lên dữ dội hơn nữa.

Vài vị lão gia đang ngồi trong lều cũng không nhịn được mà nắm chặt tay kêu hay. Sau khi kêu xong lại cảm thấy hơi xấu hổ. Đây đâu phải là sòng bạc hay nơi coi hát kịch đâu mà khen hay, đó chỉ là một lần đá được bóng vào khung thành thôi mà, có gì mới lạ đâu chứ. Khung thành cũng không đẹp như chỗ hát kịch, mà kỹ thuật xúc cúc của các thiếu niên cũng chẳng cao siêu bằng bàn tay điêu luyện của những người trong sòng bạc. Vậy vì cái gì mà bọn họ lại cảm thấy kích động đến thế?

Tấm bảng ghi tỉ số trong sân đang dần thay đổi, tỉ số giữa hai bên đã sắp ngang bằng.

Quách Bảo Nhi vỗ tay.

“Ha ha ha.” Nàng nhìn Liễu Ngũ Nhi nói: “Xem ra chuyện tốt của Liễu tiểu thư cũng sắp đến rồi đấy.”

Liễu Ngũ Nhi cười, phe phẩy cây quạt, bình tĩnh đáp lại: “Còn sớm mà.”

Quách Bảo Nhi bĩu môi, nhìn về phía giữa sân. Trong tiếng hoan hô nồng nhiệt của khán giả, trận tranh tài trong sân lại tiếp tục bắt đầu.

Liễu Xuân Dương xì miệng, đứng nhìn những thiếu niên của đội xã Trường Lạc đang vẫy tay cười giỡn với nhau. Ánh mắt hắn lại nhanh chóng nhìn sang nơi khác, đến chỗ cậu thiếu niên đang im lặng đứng tại vạch giới hạn... Cũng không phải do cậu ta cố tình đứng ở đó, mà vì nơi đó chính là vị trí của cậu ta.

“Xử lý cái người kia... cái tên nhóc Tam Lang đó.” Liễu Xuân Dương nói với đồng đội.

Mấy thiếu niên xã Ngũ Lăng nghe xong liền gật đầu tản ra.

.............

“A... a... a, Tử Thanh lấy được bóng, ha ha...”

Đứng ngoài sân, Trương Niễn nắm chặt tay, mặt đỏ lên vì vui mừng, cậu đứng giậm chân hô lớn, khiến cho mấy người bạn bên cạnh cảm thấy phiền chán.

Có người vỗ vai cậu ta nói: “Chỉ cần là người ở trên sân đấu đều có thể giành được bóng. Bạn ngươi, cái cậu Tử Thanh gì đó cũng không có gì đặc biệt cả.”

Trương Niễn không thèm để ý đến cậu ta.

“Có thể được ra sân thi đấu đều là người đặc biệt cả.” Cậu kích động nhìn chằm chằm Tiết Thanh, sau đó lại đột nhiên há to mồm la lên một tiếng rất lớn khiến người xung quanh giật mình.

“Cẩn thận!” Trương Niễn nắm chặt tay hô lớn.

Bên trong sân đấu, cả phía trước lẫn phía sau Tiết Thanh đều có những thiếu niên áo trắng quần xanh đang vây quanh, mà thiếu niên đang đứng sau nàng lại đang hung ác giơ chân...

Những người đang vây xem đều thấy rõ tình huống trong sân, vì vậy vội vàng kêu la.

“Phịch” một tiếng.

Một người bị ngã xuống, phát ra tiếng kêu đau.

Mấy cô gái nhát gan che mặt lại nhưng vẫn không nén được tò mò mà nhìn qua kẽ tay. Thiếu niên bị vây quanh khi nãy vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, mà cái người đang giơ chân ra của xã Ngũ Lăng lại đang té ngã trên mặt đất... Chân của hắn đá trúng quả bóng, chứ không phải là chân của Tiết Thanh.

Quả bóng cũng bị đá bay ra ngoài, Trương Song Đồng thấy vậy liền nhanh chóng chạy qua tiếp bóng, bóng bay về phía trước sau đó rơi xuống chân Trương Song Đồng.

“Mẹ nó, đã không khiến chúng bị thương mà ngược lại còn tạo cơ hội cho chúng nó dẫn bóng chạy đi...” Liễu Xuân Dương khó thở mắng.

Trương Song Đồng chạy rất nhanh, đối phương cũng cố gắng theo sát phía sau. Bên này không có bóng thế nên không có ai thèm chú ý nữa, chỉ một lát sau mọi người đều chạy đi, chỉ còn lại thiếu niên bị té ngã trên mặt đất đang ôm chân kêu rên.

Liễu Xuân Dương không còn cách nào khác, đành phải ra lệnh cho đồng đội chạy theo ngăn cản. Lúc đi ngang qua thiếu niên bị té ngã kia, hắn còn giận dữ mắng.

“Mắt ngươi bị mù hay sao mà đá lung tung thế hả...”

Thiếu niên kia ôm chân, sắc mặt trắng bệch. Thật là kỳ lạ! Rõ ràng hắn tính đá chân tên nhóc kia nhưng không biết tại sao mà nó lại biến thành quả bóng thế này. Với lại quả bóng này sao lại mạnh như vậy chứ, suýt chút nữa là chân hắn bị đụng gãy luôn rồi...

Người bên cạnh đều chạy đi hết chỉ còn mình hắn ở đây một mình, tạm thời cũng chưa có ai để ý đến hắn, cũng may vào phút cuối cùng Trương Song Đồng bị ngăn cản nên không đá bóng vào khung thành được... Hết một hiệp, thiếu niên này mới được khiêng xuống. Đại phu tiến lên xem xét một lát, sau đó ra hiệu bảo xã Ngũ Lăng nên đổi người.

Việc này khiến Liễu Xuân Dương không nhịn được mà lại mắng “mẹ nó” thêm lần nữa. Thật không ngờ lại có thêm một thành viên nữa bị thương, chẳng lẽ là do lúc trước hắn đã nói câu nói kia nên bị xui xẻo sao?

Hắn đã từng nói: “So về số lượng, chúng ta có rất nhiều, nếu ai bị thương thì để người khác lên thay, đến cuối cùng người thắng vẫn là chúng ta...”

Nhưng điều quan trọng đó là thành viên của đội hắn thì bị loại, trong khi số lượng thành viên bên đội đối thủ vẫn không thay đổi.

Mấy lần té ngã này thật sự rất khó hiểu.

“Nhóc Tam Lang kia có vấn đề.” Một thiếu niên chợt nói.

Liễu Xuân Dương chớp mắt, đúng rồi, ba người bị thương té ngã kia đều là những người đi ngáng chân Tam Lang... Sao lại trùng hợp như vậy chứ?

Tên nhóc này...

Liễu Xuân Dương nhìn về phía các thiếu niên của xã Trường Lạc, nhóc Tam Lang kia đứng trong đám người cao lớn khiến hắn không nhìn thấy rõ được.

“Đổi người.” Hắn oán hận phất tay ra hiệu: “Chúng ta nhất định phải thắng trận này.”

Đội của hắn có nhiều người bị thương như vậy, nếu không thắng được thì chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho người khác, hơn nữa còn có Tri phủ đại nhân đang xem trận đấu của bọn họ.

Các thiếu niên xã Ngũ Lăng nghe vậy cũng hiểu được, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm túc, sau khi gật đầu đồng ý, bọn họ cũng nhanh chân ra sân.

Liễu Xuân Dương ngừng lại một lát, sau đó dặn dò.

“Cẩn thận cậu nhóc Tam Lang kia.”

Chỉ sau một thời gian ngắn, Liễu Xuân Dương đã đổi lời nói từ “xử lý” Tam Lang thành “cẩn thận” cậu ta... Thay đổi này cũng quá lớn rồi, các thiếu niên nhìn nhau, bọn họ cảm thấy hơi căng thẳng.

Mà ở một bên khác, nhìn thấy vẻ mặt kích động của đối thủ, Trương Liên Đường cũng nghiêm túc nói.

“Chúng ta nhất định phải thắng trận này.”

Lần này thế tiến công của xã Ngũ Lăng nhất định sẽ còn hung ác hơn lần trước. Nếu như trận này không thắng được thì khí thế của các thành viên xã Trường Lạc sẽ bị giảm sút, mà như vậy về sau muốn tranh đấu với xã Ngũ Lăng cũng sẽ khó khăn hơn rất nhiều.

Vẻ mặt của các thiếu niên lúc này đã không còn bình tĩnh như trước nữa rồi. Mặc dù không có người bị thương nhưng chơi xúc cúc kiểu này cũng quá cực khổ, nếu tiếp tục như vậy bọn họ còn có thể giành chiến thắng được nữa sao?

“Ta muốn đổi người.” Trương Liên Đường nói tiếp.

Quách Tử An cùng với hai người đứng bên cạnh đều bước lên trên một bước.

“Ta không sao...” Quách Tử An nói.

Nhưng Trương Liên Đường lại nhìn Tiết Thanh.

“Tam Lang.” Hắn nói: “Từ giờ trở đi, cậu đến thay vị trí của ta đi.”

Hả... Mấy người đang đứng ở đây đều kinh ngạc đứng ngây người, sau một lúc bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn Tiết Thanh đang đứng phía sau.

Tiết Thanh nghe vậy liền đáp: “Được.”