Đại Đế Cơ

Quyển 1 - Chương 16: Có thầy giáo



Từ xưa đến nay, giáo viên luôn là một nghề nghiệp rất tốt.

Nàng cũng không thể dựa vào Quách gia để sống cả đời. Bởi vì nếu cư xử không khéo, nàng và nhà họ Quách có thể bất hòa, thậm chí là trở thành kẻ thù của nhau. Tất nhiên nàng sẽ cố gắng hết sức để tránh xảy ra tình huống này.

Nếu nàng đã quyết định sau này sẽ vẫn giả trang nam tử để kiếm sống qua ngày, như vậy đối với những việc bán sức khỏe như khiêng vác,... chắc chắn là nàng không làm nổi rồi. nàng cũng không có khả năng tự mở tiệm ăn để kinh doanh. Như vậy chỉ có duy nhất một công việc, vừa có địa vị xã hội, vừa có thể làm về lâu về dài sau này, đó chính là làm thầy dạy học.

Đối tượng nàng dạy là những đứa trẻ nông thôn khờ khạo nên muốn dạy chúng trở thành những nhà văn, nhà thơ lớn nổi tiếng thì so ra còn khó khăn hơn nhiều với việc dạy chúng kiến thức để thi Trạng Nguyên, nàng cũng không phải người tài hoa đến vậy.

Nhưng mà cho dù nàng có thể trở thành một thầy giáo dạy trẻ đi nữa, cũng cần phải có năng lực thật sự.

Chính vì vậy, nhân cơ hội lần này nàng được trở lại tuổi thiếu niên, nàng muốn đi học, muốn cố gắng học tập thật tốt. Cho dù sau này nàng không thi đậu công danh (1) thì vẫn là một người có học thức. Cho dù sau này không thể làm thầy giáo, cũng có thể làm các nghề khác như chép sách, viết thư thuê cho người ta... để nuôi sống bản thân. Những nghề này nàng đã nhìn thấy trong mấy ngày gần đây khi đi dạo ngoài đường. Nói chung, muốn làm được mấy việc này nhất định phải lo đi học để nâng cao trình độ.

“Bây giờ người đang dạy học tại ngôi trường ở trấn chính là Thanh Hà tiên sinh. Quách Hoài Xuân nói: “Ta đã đi đến đó nói chuyện với ông ấy rồi, ông ấy cũng đồng ý để cháu đến đó học rồi.”

Đồng ý rồi?

Tiết Thanh “Ồ” lên một tiếng.

Không hề biểu hiện sự vui mừng cũng không hỏi thêm câu nào khác, lại càng không sợ sệt, lo lắng như lúc trước. Đứa nhỏ này bây giờ không khác gì một người gỗ cả.

Nhưng con bé thật sự đâu phải là người gỗ, nếu nó là người gỗ thật thì ông đã không mắc công tốn hết thời gian một ngày trời để đứng ngoài cửa chờ Thanh Hà tiên sinh.

Quách Hoài Xuân cố gắng nhẫn nại để không nổi nóng với Tiết Thanh.

“Đến lúc đó cháu nên cố gắng, hăng hái học tập một chút.” Ông nói: “Đây chính là Thanh Hà tiên sinh đó.”

Thanh Hà tiên sinh thì sao? Không biết ông ta có quan hệ gì với Thanh Hà tiên tử không nhỉ, Tiết Thanh thầm nghĩ.

“Thanh Tử, cháu không biết đấy thôi.” Quách đại phu nhân đang ngồi ở một bên chợt mỉm cười lên tiếng: “Thanh Hà tiên sinh không phải là thầy giáo dạy chữ bình thường đâu.”

Thanh Hà tiên sinh họ Lâm, tên là Việt Hào Thanh Hà...

Quách Đại phu nhân vừa mới nói xong câu đó, Tiết Thanh liền phì cười.

“Cháu cười cái gì?” Quách Hoài Xuân chau mày nói.

Quách đại phu nhân cũng khó hiểu nhìn Tiết Thanh.

Tiết Thanh vội vàng lắc đầu, ngừng cười.

“Cháu chỉ suy nghĩ linh tinh thôi ạ, bác gái cứ nói tiếp đi ạ.” Nàng nói.

Quách đại phu nhân cũng không so đo với một đứa trẻ làm gì, bà cười nói tiếp, Thanh Hà tiên sinh là thành viên trong gia tộc Lâm thị ở Trường An, ba tuổi có thể làm thơ, năm tuổi có thể làm văn, tài năng xuất chúng, nổi tiếng là thần đồng ở đường Thiểm Tây. Mười tám tuổi đã đậu Tiến sĩ, lại cùng học với Khổng đại tiên sinh, ba mươi mốt tuổi quản lý Quốc Tử Giám. Ông được mệnh danh là ông tổ văn học đời thứ nhất.

Tiểu Hoàng đế bảy tuổi - hoàng đế hiện nay của nước ta - hai năm trước đã từng cho quân lính đứng xếp hàng trước cửa để mời Thanh Hà tiên sinh về làm thầy nhưng Thanh Hà tiên sinh lấy cớ trong người mắc bệnh rồi rời khỏi kinh thành, về trường ở quê nhà - thành Trường An để chuyên tâm nghiên cứu sâu hơn về các học thuyết.

Lúc đó toàn bộ đường Thiểm Tây đều trở nên ồn ào, sôi nổi hẳn lên, có rất nhiều học sinh chạy tới nhà Thanh Hà tiên sinh để xin ông nhận làm học trò.

Hóa ra ông ấy lại là người lợi hại như vậy, Tiết Thanh đã hiểu, nếu được làm học trò của Thanh Hà tiên sinh, không nói đến sau này có học được gì hay không, chỉ cần nói một câu “Ta là học trò của Thanh Hà tiên sinh” là đủ để người ta phải ngưỡng mộ, kính trọng rồi... Sau này khi nàng muốn nhận học trò cũng có thể lấy câu này ra để chiêu sinh đó chứ.

“Dạ, cháu sẽ cố gắng nỗ lực học tập thật tốt.” Nàng nói xong lại thi lễ với vợ chồng Quách Hoài Xuân: “Cám ơn bác và bác gái đã giúp đỡ cháu.”

Quách Hoài Xuân “ừ” một tiếng, Quách đại phu nhân bây giờ nhìn Tiết Thanh cũng thấy vừa ý hơn, không còn cảm thấy chán ghét như ban đầu nữa.

“Ngày mai để Ngô quản gia đưa cháu đi.” Bà nói xong lại tiếp tục nhẹ nhàng căn dặn: “Nhớ đừng có dậy trễ đó, quần áo mới làm xong ta đã cho người đưa qua rồi...”

Vừa nói vừa nhìn về phía Quách Hoài Xuân.

“Bên chị Tiết có cần đưa thêm mấy người hầu không? Hay là để Tiết Thanh qua bên này ở, bên kia quá ồn không thích hợp cho việc học đâu.”

Tiết Thanh thi lễ rồi khéo léo từ chối, Quách Hoài Xuân cũng không tiếp tục khuyên nữa mà cho nàng lui xuống.

Quách đại phu nhân nhìn theo bóng dáng Tiết Thanh đi ra ngoài.

“Bây giờ nhạc mẫu nhìn con rể thấy vừa ý hơn rồi hả?” Quách Hoài Xuân lạnh lùng nói.

Quách đại phu nhân mỉm cười đứng dậy.

“Không phải đâu lão gia à, chúng ta cũng không nên cư xử quá khắt khe với con của người ta.” Bà nói, nếu nhờ việc này mà về sau bà có thể cắt đứt quan hệ nhạc mẫu - con rể với Tiết Thanh, bà tất nhiên sẽ không keo kiệt mà giúp đỡ và đối xử thiện ý với nàng.

Tiết Thanh cũng rất hài lòng về thái độ đối đãi của Quách đại phu nhân. Làm như vầy cả đôi bên cùng có lợi mới là điều tốt nhất, không cần phải thành kẻ thù của nhau như lúc trước.

Nhưng cũng không phải là tất cả mọi người đều lập tức thay đổi thái độ đối xử tốt với nàng.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên phía sau lưng, theo sau đó là tiếng la hét của một cô bé.

“Đồ vô liêm sỉ.”

Tiết Thanh cũng không quay đầu lại, lỗ tai khẽ động nghe âm thanh, nàng vội né người sang bên trái tránh đi.

“Xem ta làm sao đánh được ngươi, thứ vô sỉ kia.”

Tiếng la vang lên, theo đó một vật cũng bay ra, phóng tới chỗ Tiết Thanh vừa đứng.

Tên người hầu đang dẫn đường phía trước nghe tiếng động liền quay đầu, chỉ nghe một tiếng “Ai da” thật lớn, hắn đã bị vật đó chọi trúng cái trán, theo bản năng đưa tay lên lau thì thấy có chất lỏng màu đỏ, dinh dính đang chảy ra.

Bị ném bể đầu, tên người hầu liền khóc thét lên.

Tiếng cười khanh khách của cô bé cũng vang lên theo.

Bây giờ Tiết Thanh mới quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé đang đứng chống nạnh cười lớn, các tỳ nữ đi theo bên cạnh đang lo lắng, căng thẳng mà không biết nên làm gì cho đúng.

“Tiểu thư chúng ta mau trở về đi ạ.”

“Tiểu thư cẩn thận, không khéo lại làm lão gia, phu nhân tức giận nữa thì khổ.”

Các tỳ nữ cố gắng nhỏ giọng khuyên can.

Chắc đây là vị hôn thê của mình - tiểu thư Quách Bảo Nhi, Tiết Thanh cười nhìn nàng.

Quách Bảo Nhi hừ một tiếng.

“Đồ vô liêm sỉ, mau cút khỏi nhà ta.” Nàng mắng: “Cho dù hôm nay ta không có roi sắt trong tay cũng dư sức đánh chết ngươi.”

Quách Bảo Nhi vừa nói xong liền nhào tới, mấy tỳ nữ bên cạnh vội vàng cản lại, khuyên can đủ điều, cũng có người phất tay, vẻ mặt ghét bỏ bảo Tiết Thanh đi mau.

Đây đều là rắc rối do cậu ta gây nên cả.

“Tiết thiếu gia, cậu mau đi đi.” Các tỳ nữ hối thúc.

Tiết Thanh liền xoay người đi tiếp, tốc độ không nhanh không chậm như lúc trước.

“Đồ vô sỉ kia, ngươi lại tính chạy trốn đi đâu, khôn hồn thì quay lại đây ngay cho bản tiểu thư... Còn dám đi coi ta có đánh ngươi hay không...”

Tiếng mắng của Quách Bảo Nhi dần nhỏ lại, chắc là đã bị đám tỳ nữ ôm đi rồi.

Tên người hầu lấy tay che đầu vừa dẫn đường vừa khóc vì đau, Tiết Thanh nhìn hắn cảm thấy có chút buồn cười.

“Đừng khóc.” Nàng nói: “Cái này không phải máu, là son phấn.”

Tên người hầu nghe vậy liền kinh ngạc, nhìn lại vết máu ban nãy còn dính trên tay, đưa lên mũi ngửi, thật đúng là không phải máu.

“Tiểu thư thật tinh nghịch.” Vẻ mặt hắn đau khổ nói.

Tiết Thanh cười.

“Ngươi mau trở về tắm rửa đi, ta đã biết đường nên tự đi một mình cũng được rồi.” Nàng nói.

Với bộ dạng hiện tại của hắn đúng là rất khó để gặp người khác, trên mặt hắn dính nước son, trên tà áo cũng dính rất nhiều son nước, trông rất khó coi.

Tên người hầu vừa lau mặt qua loa vừa nói thầm.

“Tiết thiếu gia, cậu thực may khi tránh kịp đó.”

Nói xong câu đó lại cảm thấy kỳ lạ, Tiết thiếu gia sao có thể tránh được nhỉ, rõ ràng cậu ta đứng sau lưng mình mà, người tiểu thư muốn đánh chắc chắn cũng là cậu ta... Từ trước đến giờ nếu tiểu thư đã muốn đánh ai thì rất ít khi thất bại, lần này chắc là do Tiết Thanh gặp may thôi.

Tiết Thanh không nói gì rời đi.

............

“Đây là tiền học phí, con nhớ đưa cho tiên sinh đó.”

Tiết mẫu thân vui mừng chỉ cái bàn đầy ắp rượu thịt, đồ ăn trong nhà.

“Mấy cái này đều do đại phu nhân sai người đưa tới đây đó.”

Những thứ này được dùng làm lễ bái sư ngày mai, tất nhiên chắc chắn là Quách Hoài Xuân cũng đã đưa trước một số lễ vật quý giá hơn mấy thứ này cho Thanh Hà tiên sinh bên kia.

Tiết Thanh gật đầu, nàng bị Tiết mẫu thân thúc giục bảo đi thử đồ mới. Nghe thấy tiếng Noãn Noãn gọi tên Thiền Y, hai người liền nhìn ra cửa thì thấy Thiền Y đang đứng ngoài cửa ló đầu vào nhìn.

Tiết mẫu thân liền cười bảo nàng vào chơi, Thiền Y đi chầm chậm tới, thấy Tiết Thanh đang thử quần áo liền đỏ mặt.

“Mẫu thân cháu bảo cháu đưa cho cô miếng vải này.” Nàng nói xong liền đưa một khúc vải hoa màu xanh rồi chạy đi.

Tiết mẫu thân cảm ơn hai tiếng rồi cầm lấy khúc vải, đây không phải là một khúc vải may đồ mà là một miếng vải đã được may sẵn thành dạng hộp, dùng để gói hộp đựng bút, sách vở.

“May rất đẹp.” Bà vừa cười vừa để nó vào rổ: “Chị dâu Tống thật tốt bụng.”

Là Thiền Y tốt bụng thì đúng hơn, Tiết Thanh cười, một đêm này trôi qua thật yên bình. Đến sáng sớm ngày thứ hai, Quách Hoài Xuân đã tự mình tới cửa.

“Bác không thể đưa cháu đến trường rồi.” Ông nói, lại căn dặn đủ điều rằng khi nàng đến trường nhớ phải tôn trọng thầy giáo, nghe nhiều nhưng ít nói lại, cũng không được tranh chấp, gây gổ với người khác.

Những lời nói quan tâm như vậy, Tiết mẫu thân nghe được liền vô cùng cảm động.

Sau khi căn dặn, động viên xong xuôi, Quách Hoài Xuân tự mình đưa Tiết Thanh ra cửa, Tiết Thanh mặc bộ đồ mới, cầm giỏ xách đi tới cửa, tất cả mọi người trong tạp viện đều ra ngoài tiễn.

Tiết Thanh tính nói một câu mạnh mẽ rằng sẽ cố gắng học tập để được ghi tên trên bảng vàng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của mọi người ở đây lại thôi không nói nữa.

Đám người kia đều đang cố nhịn cười, hoặc nháy mắt ra hiệu với nhau.

“Thanh Tử ca ca cố lên nha!”

Chỉ có một đám nhóc bốn, năm tuổi đang vui mừng, đánh trống reo hò, cổ vũ Tiết Thanh.

Đây là tình nghĩa có được nhờ chơi xúc cúc đó nha.

Tiết Thanh thấy đám nhóc cũng không thể nhịn cười được nữa, liền mỉm cười vẫy tay, ngồi lên xe, rời đi trước vô số ánh mắt đưa tiễn.

Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Tiết Thanh vẫn cảm thấy rất hào hứng và kích động vì đây là bước đầu tiên để nàng bắt đầu cuộc sống ở cổ đại sau này.

(1) Công danh: Các chức vụ, địa vị trong triều đình.