Đại Công Tử Cùng Tiểu Thiếu Gia

Chương 3



Trình Quán năm thứ sáu, Lạc Dương

“Sơn tặc lớn mật! Ban ngày ban mặt dám ngăn đường ta!” Kính Quân An ngồi trên lưng ngựa, lớn tiếng quát tháo bọn sơn tặc.

“Này! Tên kia, bớt sàm ngôn đi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao ngânlượng ra đây, đại gia ta liền tha cho ngươi một mạng.” Một nam tử tobéo, một cước dẫm nát tảng đá lớn bên đường, mở miệng nói yêu sách.

“Hừ! Sơn tặc lớn mật! Hôm nay gặp được Kính mỗ ta là tận thế của cácngươi, đừng nghĩ ta sẽ nghe các ngươi.” Kính Quân An một bên vỗ về conngựa bị kinh hách, một bên tức giận quát.

“Nhị ca, bộ dáng tên tiểu tử này xem ra không biết nhận ý tốt củachúng ta, chúng ta đây sao có thể thả hắn đi đâu?” Một tên tiểu hỏa tửmặt mũi nhem nhuốc vừa nói vừa tà nghễ nhìn Kính Quân An.

“Tiểu đệ, đừng nói như vậy, ngươi quên chuyện chúng ta hứa với đạinương sao, chỉ cần đối phương đồng ý để lại tiền tài, chúng ta sẽ khôngđả thương người ta.” Một nam tử thân hình cao lớn vỗ nhẹ bả vai hắn nói.

“Nhưng mà hắn không muốn nha. Hơn nữa không chừng hắn còn đang tínhtoán bắt chúng ta giao cho quan phủ đâu.” Tiểu hỏa tử kia trừng mắt nhìn Kính Quân An.

“Không tồi, vị tiểu huynh đệ này nói rất đúng, đại gia ta hôm nayphải đem các ngươi một lưới bắt hết, hơn nữa còn mang về Trường An địnhtội.” Kính Quân An trầm giọng nói.

“Hừ! Ai bắt ai cũng khó nói lắm! Cũng không ngẫm lại chính mình mộtngười, bằng một mình ngươi có thể một lưới bắt hết chúng ta sao?” Giọngtên tiểu hỏa tử tràn đầy khinh thường.

“Nhị ca, ta xem hắn là không có khả năng ngoan ngoãn giao ngân lượngra đây, không bằng chúng ta ra tay trước, đừng nghe hắn nói nhiều.” Mộtnam tử dáng người không cao không thấp, tướng mạo bình phàm tiến lên mấy bước, tựa vào nam tử nhỏ bé, thì thầm nói vào tai.

Nhưng cho dù hắn có nói nhỏ thế nào chăng nữa, cũng không thoát khỏilỗ tai Kính Quân An. “Đúng vậy, ra tay sớm chút nào kết thúc sớm chútấy, hôm nay ta còn muốn chạy về Trường An, không có thời gian dây dưavới đám sơn tặc các ngươi.”

Nam tử nhỏ con hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, đám sơn tặc lập tức động thủ.

Có câu nói: “Mãnh hổ nan địch quần hồ ” (1), võ công của Kính QuânAn tuy cao cường vẫn khó có thể địch lại thế vây của sơn tặc, chính mình dần dần đã thấm mệt, mà bọn hắn vẫn không ngừng tiến lên

“Dừng tay!” Một thanh âm đột ngột vang lên.

Chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặc áo xanh thẫm đứng đó, một tay cầmtúi tiền, một tay giữ dây cương, cất cao giọng nói: “Các vị, ngân lượngcủa ta trong túi này cho các ngươi, mong các vị buông tha cho vị đạigia này đi!”

“Này, hắn là gì của ngươi ?”Nam tử thấp bé mở miệng hỏi.

“Không phải người thân cũng không là bạn bè.” Người trẻ tuổi trả lờikhông nhanh không chậm, đồng thời xuống ngựa đi đến chỗ sơn tặc.

“Không phải người thân cũng không là bạn bè …” Tiểu hỏa tử không tin, lặp lại lời người trẻ tuổi. “Nếu không phải bạn, không phải thân thíchvì sao ngươi lại cứu hắn?”

Người trẻ tuổi nghe vậy, khóe miệng nhếch lên, “Vì hắn cần ta cứu, nên ta cứu hắn.”

“Này… Đây là lí do kiểu gì vậy?”Nam tử thấp bé khó hiểu.

“Mấy vị đại ca, vì sao phải cướp của vị đại gia này?” Người trẻ tuổi không đáp hỏi lại.

“A… Bởi vì…”

“Bởi vì ta cần cướp, cho nên ta cướp.” Tiểu hỏa tử trả lời y câu nam tử trẻ tuổi vừa nói.

“Ha, vậy lý do ta đây cứu hắn không phải càng theo lý thường sao?” Người trẻ tuổi cười với hắn.

Trời ạ! Hắn cười với ta! Tiểu hỏa tử hưng phấn nghĩ, bất giác cũng cười lại với người trẻ tuổi.

Bỗng nhiên “bốp” một tiếng, tiểu hỏa tử ôm đầu đau đớn, “Ạ da! Ai dám can đảm đánh…” Khi hắn thấy rõ ràng ai vừa đánh vào đầu hắn, lập tứcbiết điều ngậm miệng.

Người trẻ tuổi không để ý tới bọn hắn, lịch sự nói: “Các vị đại ca,ta có một ngàn hai trăm hai, không biết số lượng như vậy có đủ để vị đại gia này rời đi không?”

“Cái gì?! Ngươi có một ngàn hai trăm hai?”Nam tử thấp bé không tinhỏi lại: “Này! Tiểu tử, vì sao ngươi có nhiều ngân lượng như vậy?”

Nam tử trẻ tuổi cười nói: “Này không phải trọng điểm chúng ta đang thương lượng đúng không?”

“Nếu ngươi có thể xuất ra một vạn hai, chúng ta lập tức thả hắn.”Tiểu hỏa tử kia mở miệng. Hắn nhìn người trẻ tuổi lại mỉm cười với hắn,nhưng ngay sau đó, thân mình hắn cũng cứng đờ.

“Cô nương, ” Người trẻ tuổi đứng sau tiểu hỏa tử, nhẹ giọng nói thầmvào tai hắn, tiếp đó lại lớn tiếng nói: ” Đánh kẻ chạy đi không ai đánhngười chạy lại (2).Vị đại gia này đã làm các ngươi bị thương như vậy ,mà các ngươi muốn ngân lượng ta cũng đã lấy ra, vị tất các ngươi phảilàm ta cùng vị đại gia này khó xử?”

Mọi người nghe người trẻ tuổi nói xong, mới kinh ngạc nhận ra tiểu đệ của bọn hắn đã bị hắn chế trụ.

“Ngươi muốn làm gì?”Nam tử tướng mạo bình phàm mở miệng.

“Ngươi nói đi?” Người trẻ tuổi thản nhiên hỏi lại, liếc nhìn sắc mặtkhông còn hột máu của Kính Quân An một cái, “Đổi hay không đổi, mộtcâu.”

“Không đổi! Có ngu mới…” Mới nói được một nửa, nam tử tướng mạo bìnhthường bỗng ngưng bặt, thì ra hắn bị người trẻ tuổi điểm huyệt, nhấtthời không thể động đậy.

Người trẻ tuổi đi đến chỗ Kính Quân An, lấy một bình ngọc từ trongngực, đổ ra một viên thuốc màu đỏ, đưa cho hắn, thấp giọng nói: “QuânAn, nuốt viên thuốc này vào, có thể cầm máu, ngừng đau.”

Kính Quân An cảm kích nhìn người trẻ tuổi, không do dự nuốt viênthuốc. Một lát sau, hắn cảm thấy miệng vết thương không còn đau đớn nhưlúc trước.

“Tiểu tử, mau thả huynh đệ chúng ta ra, ta còn cho ngươi một đườngsống, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.” Một nam tử màyrậm mắt to quát lên.

“Ta có thể thả bọn hắn, nhưng các ngươi cũng phải cho hắn rời đi chữa thương, thế nào?” Người trẻ tuổi không hề lo lắng cho an nguy của mình, sự thật, bằng võ công của hắn, thừa sức đối phó đám sơn tặc này, nếukhông phải ngày thường đám sơn tặc này hành hiệp trượng nghĩa với ngườinghèo khó trong vùng, hắn đã sớm động thủ.

Nam nhân mày rậm mắt to há mồm định nói, lại bị nam tử thấp bé ngănlại. “Tiểu tử, ngươi có thể mang hắn đi, chúng ta cũng không cần ngânlượng, chỉ cần ngươi thả hai vị huynh đệ kia ra.”

“Được!” Người trẻ tuổi vung tay lên, gọi con ngựa chạy đến, “Đưa hắn về Vũ Huyền môn trong thành Trường An.”

Nói xong, hắn không để ý đến Kính Quân An kháng nghị, đem Kính QuânAn lên lưng ngựa, sau đó vỗ vỗ bụng ngựa, con ngựa lập tức chở Kính Quân An rời đi.

“Tốt lắm! Người đã rời đi, có thể thả huynh đệ chúng ta chưa?”Nam tử thấp bé hỏi.

“Đương nhiên.” Thân mình người trẻ tuổi nhoáng lên một cái, lập tức giải huyệt cho hai người kia.

Mọi người căn bản không kịp thấy thủ pháp của hắn, tiện thấy hắnkhoanh tay lại, đứng tiêu sái trước mắt bọn họ, sau đó nói với nam tửthân mình cao lớn: “Ngươi, lại đây.”

Bọn sơn tặc vẫn cảm thấy bất mãn với khẩu khí cuồng vọng của nam tửtrẻ tuổi. Tiểu hỏa tử vừa bị gọi là “Cô nương” trừng lớn hai mắt, tứctối hỏi: “Này! Ngươi bảo Tam ca ta làm gì?”

Người trẻ tuổi lơ đễnh đáp lại: “Ta không gọi hắn, chẵng lẽ ta gọi ngươi sao? Cô nương.”

Bọn sơn tặc nghe xong lời người trẻ tuổi mà cả kinh, tiểu hỏa tử kia lập tức chối bay: “Ai nói ta là cô nương?”

“Ngươi không phải là cô nương, ta cũng không tranh cãi thêm vớingươi. Nhưng Tam ca nhà ngươi mà không tới đây cho ta nhìn xem , chỉ sợhai ngày sau, ngươi sẽ không thể gọi tiếp hắn Tam ca.”

“Cái gì?” Mọi người nghe vậy kinh hô ra tiếng.

Nam tử thân hình cao lớn trầm giọng hỏi: “Vì sao ngươi nói như vậy?”

“Chẳng lẽ ngươi trúng độc là giả?”

Bọn sơn tặc bị lời người trẻ tuổi dọa lùi lại mấy bước, không hẹn mà cùng nghĩ : “Hắn đến tột cùng là ai?”

“Ngươi biết ta trúng độc?”Nam tử cao lớn lại hỏi.

“Ta nhìn sắc mặt ngươi xanh mét, ra chưởng vô lực, lòng bàn tay đenmà cứng, trên người phát ra hàn khí, này không phải trúng độc thì là gì? Hơn nữa nếu ta đoán không lầm, ngươi trúng độc đã được mấy ngày, đúngkhông?”

Nam tử cao lớn nghe xong lời người trẻ tuổi nói, chỉ gật đầu, cũng không nói thêm gì.

Nhưng nam tử nhỏ bé đứng ở một bên đột nhiên vọt tới trước mặt ngườitrẻ tuổi, quỳ xuống: “Cầu xin ngươi, cứu cứu Tam ca nhà ta đi!”

“Nhị ca, đây là ngươi…”

“Ngươi im miệng!”Nam tử tướng mạo bình phàm lên tiếng ngăn bọn tiểu đệ.

Thân hình người trẻ tuổi nhoáng lên, tiếp theo thân mình đã ở xa xa.

Hắn giương giọng nói: “Nếu lệnh đệ nguyện ý chữa thương, mời hắn đếnVũ Huyền môn thành Trường An, chỉ cần nói ra tên của ta tự nhiên sẽ cóngười chữa thương giải độc cho hắn.”

“Này, ngươi tên là gì?”Nam tử thấp bé thấy người trẻ tuổi thoắt đến thoắt đi, lập tức đứng dậy lớn tiếng hỏi.

Bọn sơn tặc nhìn theo thân ảnh biến mất trong núi, theo một tràng tiếng cười truyền đến ba chữ…

“Bùi Cảnh Duệ.”

~~~oOo~~~

.

.

.

(1) Nguyên văn: Cô chưởng nan địch hầu đàn quyền, mãnh hổ nan địch tiểu khuyển đàn.

(2) Nguyên văn: Đắc nhiêu nhân chỗ thả nhiêu nhân.

Bùi Cảnh Duệ trở lại Trường An đã mấy ngày, hai năm nay hắn một mựcvì Hoàng thượng mà truy tìm dư đảng của giặc Phù Phong (1), nhưng gầnnhất cũng không có tung tích của bọn chúng, ngược lại kinh thành lạitruyền ra tin tức bọn hắn hạ cổ, bởi thế hắn vội vàng từ Thành Đô chạyvề Trường An tìm hiểu tình hình.

Bởi vì nhiều năm hắn không ở nhà, mỗi ngày Bùi vương phi đều gọi hắn đến, nói là mẹ con phải trò chuyện nuôi dưỡng cảm tình, trên thực tếhắn phải nghe mẹ mình nói chuyện thành gia thất.

“Đại công tử, Kính tướng quân bái kiến.” Tổng quản Bùi Phúc tiến vào thông báo.

“Mời vào.” Nói xong, Bùi Cảnh Duệ đi đến cửa phòng.

Bùi vương phi thấy con có khách, tiện nói: “Duệ nhi, nếu ngươi cóviệc, nương trở về phòng trước, ngày sau nếu có chút thời gian, mẹ conchúng ta nói chuyện tiếp.”

“Dạ, nương đi thong thả.” Bùi Cảnh Duệ cung kính tiễn Bùi vương phi. Lát sau, đã thấy Kính Quân An tiến vào đại sảnh.

“Cảnh Duệ, mấy ngày không thấy.” Kính Quân An vừa bước vào đại sảnh, lập tức chắp tay chào hỏi Bùi Cảnh Duệ.

“Đúng a. Không biết thương thế của ngươi đã đỡ chưa? Ta còn chưa đithăm ngươi, ngươi đã tự mình tới trước.” Bùi Cảnh Duệ tiếp đón Kính Quân An, cũng nhìn nha hoàn một bên, ý bảo dâng trà.

“Ngày ấy thực cảm tạ ngươi đã tương trợ, trở lại Trường An, gặp lệnhđệ ở Huyền Vũ môn, vì thế lệnh đệ lập tức chữa thương cho ta, cũng nhờtài năng của lệnh đệ hồi xuân, nên vết thương của ta đại khái đã hồiphục không sai biệt lắm.”

“Vậy được, nhưng mà ngày ấy ngươi sao lại nảy sinh xung đột lớn nhưvậy với bọn chúng?” Bùi Cảnh Duệ hỏi nguyên nhân xung đột của Kính QuânAn với đám sơn tặc.

“Nói chuyện này làm ta thật sự cảm thấy xấu hổ, đường đường một đạitướng quân của đất nước, lại cố tình đo mồm mép anh hùng với đám sơntặc, mới chọc bọn hắn tức giận, làm cho mình bị thương khắp người, nếukhông phải ngươi xuất hiện đúng lúc, đại khái ta đã đi gặp Diêm vương.”Kính Quân An vừa nói vừa lắc đầu.

Hai ngươi nhìn nhau cười, lúc sau mới nói đến chuyện liên quan đến giặc Phù Phong.

“Đại công tử, tiểu thiếu gia đã trở lại.” Một gã gia phó ở ngoài cửa vội vàng hô to.

Từ sau khi Bùi Cảnh Duệ trở lại phủ, tiện muốn hỏi Diệp Hàm chuyệnsơn tặc ở Hoa Sơn trúng độc, nhưng vì hắn bề bộn nhiều việc, vẫn khôngcó cơ hội gặp Diệp Hàm, vừa may hôm nay hắn có chuyện khác muốn hỏi Diệp Hàm, nên đã phái người đi Huyền Vũ môn tìm Diệp Hàm đến.

Bùi Cảnh Duệ nghe vậy, tiện đứng dậy chờ đợi.

Hắn nhìn Diệp Hàm dần tiến vào đại môn, hai năm không thấy, Diệp Hàmđã trưởng thành đầy tuấn mĩ. Diệp Hàm chào hỏi gia phó, một chút phongcách của chủ nhân cũng không có, nhìn hắn cùng người hầu thân thiết tựnhiê , nói nói cười cười như thế, Bùi Cảnh Duệ vừa kinh ngạc vừa hơighen tỵ.

“Công tử.” Diệp Hàm cung kính gọi Bùi Cảnh Duệ, lại nhìn thấy KÍnhQuân An, vì thế hắn vội vàng sửa miệng nói: “Hàm nhi trở về muộn, làmđại ca đợi lâu.”

“Trở về là tốt rồi, nghe Phúc thúc nói ngươi đi ra ngoài tuần traPhượng Tường các, đã dùng qua đồ ăn sáng chưa?” Bùi Cảnh Duệ đi cùng hắn vào đại sảnh.

“Dùng qua, cám ơn công… đại ca quan tâm.” Diệp Hàm khó khăn sửamiệng. Sau đó hắn nhìn về phía Kính Quân An, dò hỏi: “Thương thế củaKính tướng quân đã tốt hơn?”

“Tốt lắm, đa tạ ngươi cẩn thận chữa trị, hơn nữa cũng nghỉ ngơi nhiều ngày, thân mình đã khôi phục phần lớn.” Kính Quân An cảm tạ Diệp Hàm.

“Vậy được rồi.”

Sau một lúc trầm mặc, Kính Quân An nói: “Nghe Cảnh Duệ nói hắn chưagặp ngươi đã hai năm, nói vậy huynh đệ các ngươi cứ nói chuyện, ta ở lại cũng thật ngại. Không bằng như vậy đi, ngày khác ta thiết yến tiệc ởhàn xá, mời hai vị qua phủ một chuyến tụ họp, gần nhất để thể hiện ý cảm tạ của ta, thứ hai là hai năm trước xá muội từng được thưởng thức tàinghệ đánh đàn của ngươi, vẫn hy vọng có cơ hội chính mắt thấy phong thái của ngươi.”

Bùi Cảnh Duệ nhìn về phía Diệp Hàm, thấy hắn gật đầu, mới nói vớiKính Quân An: “Kính huynh có thịnh tình như vậy, ba ngày sau ta cùng Hàm nhi vào phủ quấy rầy một chút, như thế nào?”

“Được! Ba ngày sau, Kính mỗ chờ hai huynh đệ các ngươi đại giá quang lâm.” Nói xong, Kính Quân An đứng dậy chặp tay rời đi.

Diệp Hàm chờ Kính Quân An đi hẳn mới nói: “Nghe gia phó nói, công tử có việc hỏi ta, không biết công tử phải hỏi chuyện gì?”

Bùi Cảnh Duệ ý bảo Diệp Hàm ngồi xuống, “Kỳ thực cũng không phải làchuyện quan trọng gì. Ta muốn hỏi gần đây có thể có vị kiếm sĩ nào đếnVũ Huyền môn cầu chẩn không?”

“Công tử hỏi về “Thất nhật đoạn hồn tán” trong người vị đại hiệpkia?” Diệp Hàm nhớ đến kẻ đến Vũ Huyền môn ba ngày trước, nếu hắn đếncầu chẩn muộn thêm một ngày, cho dù là thần tiên cũng không thể cứu mạng hắn.

“Nói như vậy hắn vẫn đến đây, vậy tốt rồi.” Bùi Cảnh Duệ gật gật đầu, “Đúng rồi, thương thế của hắn có khó giải quyết không?”

“May mắn là hắn đến chữa trong vòng bảy ngày khi trúng độc, bằngkhông, cho dù là thần y, chỉ sợ cũng không cứu được.” Công tử đặc biệthỏi hắn, hay là cùng hắn có quen biết.

“Không, hai người chúng ta bèo nước gặp nhau. Ngày ấy gặp hắn, pháthiện người hắn có độc, nhưng lúc ấy ta vội vào cung tham kiến Hoàngthượng, vì thế bảo hắn đến Vũ Huyền môn.” Nói tới đây,m hắn liếc nhìnDiệp Hàm một cái, còn nói: “Có lẽ mệnh hắn không dứt, nếu không phải vừa lúc ngươi trở lại Trường An, cho dù hắn đến Vũ Huyền môn, thấy thuốc ởđó đối Thất nhật đoạn hồn tán chỉ sợ là cũng bó tay.”

Diệp Hàm nghe Bùi Cảnh Duệ khen ngợi chỉ lạnh nhạt nói: ” Tuy thầythuốc của Vũ Huyền môn không có cách nào lập tức giải độc cho hắn, nhưng bọn họ cũng có thể dùng thuốc tạm hoãn độc tính phát tác trong cơ thểhắn. Nhưng mà không biết vì sao hắn lại trúng loại độc này vậy?”

“Đại ca cũng không biết, ngày ấy cũng không có cơ hội hỏi hắn, ngàysau nếu có cơ hội gặp lại, phải hỏi lại hắn.” Bùi Cảnh Duệ nói.

Diệp Hàm nghe Bùi Cảnh Duệ nói vậy, hiển nhiên cố ý nói sang chuyệnkhác, vì thế hắn liền báo cáo với Bùi Cảnh Duệ tình hình kinh doanh,buôn bán của Bùi gia tứ môn trong năm qua.

“Trước mắt mỗi chỗ Hổ Diệu quán chia đều một tháng có bốn lần vậnchuyển đường bộ, hai lần vận chuyển đường thủy, chiêu thu môn đồ từ mộttrăm đến ba trăm người. Nếu có ý vào Bùi môn, các môn chủ đều phải traxét đối phương, sau đó truyền về tổng quán ở Trường An, để Nguyên thúcđịnh đoạt.”

“Ừ, tốt.” Tuy chỉ là báo cáo đơn giản, trong lòng Bùi Cảnh Duệ vôcùng rõ ràng thật ra có rất nhiều chuyện đều do Diệp Hàm lo lắng, chẳngqua Diệp Hàm nhất định đẩy công lao cho Nguyên Lệnh, chính mình chỉ gánh vác sai sót, cũng yêu cầu phân xử hoặc trách phạt.

Bốn năm qua, hắn thỉnh thoảng nhân lúc nhàn hạ đến Tứ môn nhìn qua,biết mọi người đối Diệp hàm từ phê bình thành khen ngợi, hơn nữa, Trường An cùng Lạc Dương hai chỗ này, lòng yêu mến cùng ủng hộ với Diệp Hàmđều phải vượt qua chủ nhân là hắn. Hắn biết tất cả đều do Diệp Hàm cốgắng, nên hắn cũng rất cao hứng, lúc trước hắn đã quyết định đúng, DiệpHàm quả nhiên thông minh hơn người, năng lực hơn người.

Bùi Cảnh Duệ nhìn người ngồi đối diện, đối với một nam hài mười bảytuổi mà nói, bộ dạng Diệp Hàm thật sự quá mức gầy yếu, thân thể ănkhông béo cùng luyện không tráng, làm cha mẹ hắn đối hắn nén giận khôngthôi, hai năm nay, ngay cả Nguyên Lệnh cũng bắt đầu nói mấy câu oán hậnvới hắn. Có lẽ hắn nên giảm bớt trách nhiệm cho Diệp Hàm, để Diệp Hàm có cơ hội đi đến nhiều nơi, mở mang tầm nhìn cùng phát triển trí tuệ mớiđúng.

“Hàm nhi, năm nay ngươi mười bảy đi!” Bùi Cảnh Duệ đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy công tử.”

“Ừ, tuổi cũng không nhỏ, có thể có ý trung nhân? Có cần đại ca tác chủ cho ngươi, hoặc là…”

“Công tử,” Diệp Hàm cắt ngang lời Bùi Cảnh Duệ, ngượng ngùng đỏ mặt,ngập ngừng nói: “Diệp Hàm còn trẻ, hiện tại thành gia còn quá sớm.”

Bùi Cảnh Duệ nhìn Diệp Hàm đỏ mặt, có ý muốn trêu đùa, Diệp Hàm ngàythường, trừ bỏ cung kính với hắn, biểu cảm khác trên mặt rất ít, khôngngờ đề tài thành thân này lại làm hắn đỏ mặt, thật sự thú vị.

“Sao lại quá sớm đâu? Nghĩ năm đó ta vào tuổi này, nương cũng thúc giục ta phải nhanh chóng kiếm một người vợ, hiện giờ…”

“Hiện giờ công tử vẫn là người chưa lập gia đình, đủ thấy năm đó công tử cũng cho như thế, không phải sao?” Diệp Hàm lại chen ngang. Hắn biết hành vi như vậy là bất kính, nhưng kiếp này hắn không tính đến việccưới vợ, hơn nữa hắn cũng không thể lấy.

Lúc ban đầu hắn cũng không cố ý giấu diếm mọi người chuyện này, nhưng thời gian ngày một dài, làm hắn không biết phải mở miệng như thế nào.

Ai! Việc lấy vợ có thể hoãn lại lúc nào hay lúc ấy đi! Đến lúc ấy hẵng hay.

Bùi Cảnh Duệ có chút khó hiểu, Diệp Hàm lại cắt ngang lời mình, vìDiệp Hàm đối hắn luôn luôn là duy mệnh là theo, cung kính có thêm, hiệngiờ hắn lại làm ngược lại quy tắc nhiều năm, có thể thấy mấy câu kia đãđánh sâu vào lòng hắn.

Diệp Hàm thấy Bùi Cảnh Duệ nhìn thẳng vào mình, biết là hắn vô lễ, vì thế cúi đầu, áy náy nói :”Công tử, mong tha thứ lời vô lễ của DiệpHàm.”

Bùi Cảnh Duệ phát hiện Diệp Hàm thực sợ hắn, không! Phải nói Diệp Hàm kính sợ hắn, nhưng hắn không biết chính mình đã làm chuyện gì để DiệpHàm kính sợ hắn như thế?

Thấy Diệp Hàm tự trách mình, Bùi Cảnh Duệ không đành lòng, “Hàm nhi,kỳ thực đại ca năm đó cũng nghĩ như thế, cho nên mới dời đến ngày nayvẫn chưa cươí vợ. Nhưng mà, đại ca hoãn nhiều năm như vậy, cũng khôngthể hoãn tiếp thêm mấy năm nữa, nhưng thật ra ngươi, cần phải thừa dịptuổi còn trẻ mới đúng.”

” Chuyện này chúng ta bàn sau, được không?” Diệp Hàm hy vọng có thểchuyển sự chú ý của Bùi Cảnh Duệ sang việc khác, “Nghe Nguyên thúc nói,gần đây công tử sai thầy thuốc của Vũ Huyền môn việc có liên quan đến‘Vô tâm cổ’, không biết việc này thế nào?”

“Ngươi không nói ta thật quên.” Bùi Cảnh Duệ vỗ vỗ trán, sau đó quaysang cười nói với Diệp Hàm: “Việc này điều tra thế nào? Lát nữa ta phảivào hoàng cung bẩm tấu với Hoàng thượng, nên vội vã bảo ngươi trở về, là định cùng bàn chuyện này với ngươi.”

“Công tử, trước mắt, chuyện này cũng không tra được gì, thầy thuốckhông gặp qua loại cổ độc này, nên không thể nào tra ra. Diệp Hàm muốnbàn với công tử, hay nhờ các huynh đệ Hổ Diệu quán tra hỏi người trêngiang hồ, hoặc trực tiếp phái thám tử đến vùng xuất hiện đầu tiên, có lẽ có thể phát hiện gì đó.

Bùi Cảnh Duệ đồng ý gật đầu, “Hàm nhi, ngươi nói rất đúng. Gần đâyđại ca phải truy tìm giặc Phù Phong, đem chính mình thành mê mang, không chú ý đến chi tiết. Khó trách Nguyên Lệnh khen ngươi không dứt, thậmchí hắn còn nói với đại ca, nếu ngươi là con của hắn, hiện tại hắn cóthể hưởng phúc.”

“Đây là vì Nguyên thúc yêu mến Diệp Hàm, công tử đừng tin quá. Nóithật, tuổi của Nguyên thúc cũng đã cao, thật không nên cùng Diệp Hàmchạy đông chạy tây.” Diệp Hàm nói.

“Hàm nhi, ngươi nói lời này vì oán hận đại ca?” Bùi Cảnh Duệ bỗng nhiên nhẹ nói, nhìn chằm chằm Diệp Hàm.

Diệp Hàm nghe vậy lập tức đứng dậy, áy náy cúi đầu nói: “Diệp Hàmkhông dám, cũng không có ý này, công tử không cần tức giận, chỉ là…”

Bùi Cảnh Duệ ngắt lời hắn, “Tốt lắm, có chuyện ngươi ngồi xuống rồinói, ngươi ta hai người là huynh đệ, không phải cha con, lại càng khôngphải chủ tớ, đừng có áy náy bất an với đại ca.”

Hắn phi thường không duyệt việc Diệp Hàm hơi chút đã kinh hách, hắntự nhận mình là người không câu nệ tiểu tiết, nhưng không biết vì sao,những người bên cạnh, đều là mấy kẻ cá tính nghiêm khắc, cẩn thận.

Lúc trước cứu được Nguyên Lệnh, Nghuyên Lệnh luôn câu nệ, trầm mặc,tuy hắn cảm thấy có chút buồn, nhưng Nguyên Lệnh hơn hắn nhiều tuổi, xem như trưởng bối, hắn cũng không biết nói sao để Nguyên Lệnh thay đổi,huống chi mỗi người đều có quyền riêng của mình, hắn không thể bắt buộcngười khác thay đổi. Nhưng mấy năm nay, hắn để Nguyên Lệnh dạy dỗ DiệpHàm, mà hình như Nguyên Lệnh cũng đem Diệp Hàm dạy thành cùng một bộdáng. Có lẽ sau khi chuyện giặc ở Phù Phong chấm dứt, hắn nên trở lạivương phủ, một mặt chuyên tâm kinh doanh Bùi gia tứ môn, một mặt dạyDiệp Hàm lần nữa, cũng để Diệp Hàm nghỉ ngơi.

Suy nghĩ hồi lâu, Bùi Cảnh Duệ mới phát hiện Diệp Hàm vẫn đứng trướcmặt hắn, hắn thật không biết nên tức Diệp Hàm quá thành thật hay làchính mình sơ ý.

“Hàm nhi, tạm thời nói tới đây đi, đại ca cũng phải tiến cung gặpHoàng thưnợng. Về chuyện ngươi nói, đại ca cũng lo lắng. Đúng rồi, tanghe nương nói, từ khi ngươi trở lại Trường An, mỗi ngày đều bận bịukhông rảnh cùng nương, ngày mai không ngại nghỉ ngơi đi, ở lại phủ giúpđại ca ở cùng với nương.”

“Dạ, Diệp hàm sẽ xử lý mọi việc ngay, ngày mai ở lại phủ cùng Vương phi.” Diệp Hàm cung kính nói.

“Còn có, chuyện vừa đáp ứng Kính tướng quân ngươi cũng đừng quên, nhớ đến đúng giờ.”

“Dạ, Diệp Hàm sẽ nhớ kĩ.”

Bùi Cảnh Duệ nhìn Diệp Hàm cung kính với mình, cảm thấy vô cùng bấtđắc dĩ,cũng làm hắn hạ quyết tâm, xử lý xong chuyện giặc cỏ ở Phù Phong, không giữ chức mật sử (2) nữa, quan tâm tới cha mẹ cùng Diệp Hàm hơn.

“Tốt lắm, ngươi đi làm chuyện của ngươi đi, đại ca cũng phải tiến cung.” Bùi Cảnh Duệ vừa nói vừa đứng lên.

Diệp Hàm tiễn Bùi Cảnh Duệ ra cửa xong, mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại bị Bùi Cảnh Duệ nhìn thấy một màn.

Bùi Cảnh Duệ vốn định trở về công đạo chuyện khác với Diệp Hàm, nhưng hắn lại bắt gặp Diệp Hàm, nhân lúc không người chú ý, lộ ra vẻ thoảimái cùng tự tại, làm hắn không thể dời tầm mắt, đây là chuyện hắn trướckia tới bây giờ chưa từng phát hiện.

Đến lúc Diệp Hàm rời đi, hắn mới đột nhiên nhớ tới việc tiến cungdiện kiến thánh thượng, lập tức thi triển khinh công hướng hoàng cung mà đi.

~~~oOo~~~

Bốn ngày trước Diệp Hàm theo lời mời của Kính Quân An, cùng Bùi CảnhDuệ đến phủ tướng quân làm khách; hôm nay hắn lại tới lần nữa, cũngkhông phải được tướng quân mời mà do Kính Quân Văn mời đến.

Sáng nay hắn đang cùng Bùi vương phi dùng bữa, Kính phủ phái ngườiđưa tới một phong thư, hắn mở ra, phát hiện không phải thư của Kính Quân An, mà là Kính Quân Văn mời hắn đến phủ dùng cơm trưa, Diệp Hàm vốnđịnh từ chối, nhưng Bùi vương phi nghe thấy tiểu thư của phủ tướng quânmời, tiện miệng thay hắn đồng ý rồi.

Vì Bùi vương phi đã đồng ý, Diệp Hàm cũng không tiện mở miệng từchối, đành phải gật đầu đáp ứng. Trước khi xuất môn hắn định mời Nguyênthúc cùng đi, sau mới biết Nguyên đã sớm xuất môn cùng Bùi Cảnh Duệ, hắn đành phải đi một mình.

“Bùi thiếu gia.” Một nha hoàn xinh xắn cúi mình bái kiến Diệp Hàm.

Dân chúng ở Trường An cùng Lạc Dương, không ai không biết “Bùi côngtử” ở Bùi gia gọi là Bùi Cảnh, mà “Bùi thiếu gia” còn lại gọi là BùiHàm, về phần vì sao lại có cách xưng hô khác biệt như vậy, nếu đi hỏibọn gia phó ở Bùi gia, nghe được đáp án cũng đều giống nhau – vì như thế mới dễ phân biệt a!

Diệp Hàm mỉm cười hơi gật đầu.

“Tiểu thư nhà chúng ta đã ở Hinh Lan đình thiết yến, vẫn chờ ngươi đến.”

“Vậy phiền toái ngươi dẫn đường.” Diệp Hàm khách khí đề nghị nha hoàn dẫn đường.

Tiểu San hiếm khi nhìn thấy vị công tử nào có lễ như vậy, càng thêmhy vọng kế hoạch hôm nay của tiểu thư có thể thành công, như thế nàng sẽ có một vị cô gia ôn văn có lễ, phong nghĩa phiên phiên lại thần tháituấn dật.

Nàng dẫn Diệp Hàm tới Hinh Lan đính, dọc đường đi không ngừng liếcmắt nhìn hắn mà cười trộm, làm Diệp Hàm đi sau có cảm giác điềm xấu.

Lát sau, Diệp Hàm đi vào Hinh Lan đình, thấy Kính Quân Văn thịnhtrang thiết yến, hắn mới bỏ qua ưu lự vừa rồi, vui vẻ cùng nàng dùng ngọ thiện[ăn trưa]

Ngọ thiện qua đi, Kính Quân Văn nhắc tới việc hai năm trước từng ởtiệc ngắm trăng nghe hắn đạn cầm, liền vẫn nhớ mong tiếng đàn kia, hyvọng hôm nay hắn có thể đàn tấu một khúc tặng nàng. Vì đáp ứng lời mờicủa Kính Quân Văn, Diệp Hàm không tiện cự tuyệt, vì thế hai người bọn họ một bên gảy đàn một bên thưởng thức khúc nhạc.

Diệp Hàm nghe Kính Quân Văn luôn miệng thỉnh cầu, đạn tấu ba khúc nhạc, đồng thời cũng uống trà người khác mang lên.

Ngay lập tức đầu óc trở nên mê mang, Diệp Hàm biết nước trà có điềukhác thường, nhưng hắn không lên tiếng, sau lại nhìn thấy chủ tớ KínhQuân Văn hai người trao đổi ánh mắt mới biết. Nhưng mục đích là gì? Hắnkhó hiểu.

Diệp Hàm vận công đem áp chế khí nóng trong cơ thể, đáng chết! Cácnàng dám hạ loại mê dược “Đãng hồn” này, đều tự trách mình quá sơ ý.

Lần thứ ba Diệp Hàm áp chế khí nóng từ bụng bốc lên, hắn biết chính mình còn không đi, hậu quả chỉ sợ không dám tưởng tượng.

Vì thế hắn giả đứng dậy, cố ý đem tách trà đánh nghiêng. “A! Thực xin lỗi, tại hạ thất lễ, thất lễ!” Hắn trả lời mang theo kích động.

“Bùi thiếu gia, ngươi có bị bỏng không? Có cảm thấy khó chịu sao?” Kính Quân Văn thử thăm dò.

Diệp Hàm cố nặn ra tươi cười nói: “Không sao, không sao, chỉ là quần áo bị ướt, tại hạ về phủ đổi lại là được.”

“Bùi thiếu gia không bằng ta bảo người chuẩn bị cho ngươi một bộ quần áo khác cho ngươi đổi mới.”

“Không cần, Kính cô nương. Tại hạ còn có hẹn với khách ở Phượng Tường các, vậy cáo từ.” Nói xong, Diệp Hàm hướng nàng chắp tay, không đợingười hầu dẫn đi liền xoay người rời đi.

“Tiểu San, ngươi nói vì sao hắn không có chút cảm giác nào?” Kính Quân Văn nhíu mày nhìn Diệp Hàm dời đi, hỏi nha hoàn bên cạnh.

“Có lẽ vì dược hiệu không đủ đi.”

“Không có khả năng, ta đã sai người đem toàn bộ thuốc bỏ vào trà, hơn nữa hắn còn uống liên tiếp ba chén, sao lại có thể không có việc gì?”Kính Quân Văn khó hiểu nói.

Đồng thời nghĩ thầm trong lòng: Chỉ tiếc tách trà còn lại bị Diệp Hàm đánh đổ, nếu không, nàng thật có thể uống một ngụm thử xem, như vậynàng có thể biết, nguyên nhân, vì sao Diệp Hàm đã uống ba chén, một chút phản ứng cũng không có.

“Tiểu thư, có thể hay không hắn là thầy thuốc, bình thường tiếp xúcvới thảo dược nhiều, nên loại mê dược này mới không có hiệu quả vớihắn?” Tiểu San nhìn tiểu thư không cam lòng, lập tức mở miệng an ủi.

“Hẳn là không có khả năng mới đúng. Năm đó ta từng nghe lén một tênlính nói với ca ca, loại mê dược này không giống các loại mê dược bìnhthường, một khi bị hạ dược, nếu không làm chuyện kia, dược tính sẽ không được giải, nhưng nếu người bị hạ dược vẫn cố nén, cuối cùng chỉ cóđường chết.”

“Tiểu thư, nếu đúng như lời ngươi nói, vậy Bùi thiếu gia không phải…”

“Cho nên ta mới kì quái a! Loại dược tính này chậm nhất cũng nhấtđịnh phát tác trong vòng uống một chén trà nhỏ, nhưng rõ ràng hắn đàncho ta ba khúc, vì sao vẫn như cũ?” Kính Quân Văn nghi hoặc nói.

“Tiểu thư, ta nghĩ nhất định vì ngày thường Bùi thiếu gia dùng mộtít linh chi dị thảo, nên loại dược này không hề có tác dụng với hắn.”

“Tiểu San, nếu đúng như vậy, không phải ta không có chút hy vọng nào sao?” Kính Quân Văn ảo não mở miệng.

“Tiểu thư, trước đừng bận tâm, chúng ta còn biện pháp khác.” Tiểu San an ủi nói.