Đại Ca Xã Hội Đen Cầm Thú Tinh Khiết

Chương 21: Cô ấy là phụ nữ của anh?



Ngoài cửa đã sớm ồn ào, rối loạn, người xem náo nhiệt rối rít chỉ chỉ chõ chõ Trình Thất, lời nói đều rất khó nghe, hơn nữa không người nào tiến lên giúp đỡ, Trình Thất bị đánh đến có thể nói là sưng mặt sưng mũi, chỉ bảo vệ chớ không đánh trả: "A. . . . . . Đánh đủ chưa a. . . . . . Đau quá. . . . . ." Con bà nó, con cọp không phát uy, thật coi cô là mèo bệnh rồi sao? Đáng ghét.

Quần áo của người phụ nữ lớn tuổi cũng xốc xếch, đầu bù tóc rối, đánh mệt mới đứng dậy xông vào đám người chung quanh nói: "Các người nhìn con đê tiện này xem, tức chết tôi rồi, hình người dạng chó, không làm chuyện người, con tôi, từ nhỏ đã an phận thủ thường, kính già yêu trẻ, cũng không cải lời cha mẹ, vì tên lưu manh này, hôm nay lại có thể làm cho cha nó tức giận đến phải vào bệnh viện, các người nói loại người này có đáng đánh hay không?"

"Ơ! Trung Hiền, đây chính là người bạn gái trước kia của anh?"

Còn ngồi chồm hổm ở trên đất xoa nắn da đầu, Trình Thất kinh ngạc trợn mắt, không ngẩng đầu lên nhìn cũng biết người đến là ai, nhưng không thèm để ý, sửa sang lại áo, nhe răng nhếch miệng, khóe miệng nhất định bị rách, trên mặt đau rát, xuống tay thật đúng là hung ác.

Trong đám người nhường ra một lối đi, một người phụ nữ cao quý trang nhã ôm người chồng tuấn tú lịch sự nhìn cô gái trên đất như chó rơi xuống nước, chế nhạo: "Trung Hiền, mau nhìn xem, có phải cô ta hay không?" Cô gái mừng rỡ chỉ vào Trình Thất, cũng không sợ chồng mình đồng tình, đã từng lo lắng sau khi tình địch kia xuất hiện, sẽ tạo thành uy hiếp với cô, hôm nay vừa nhìn, ông trời ơi! Cô bởi vì loại người nam không nam, nữ không nữ mà lo lắng lâu như vậy!

Người đàn ông ăn mặc danh giá, quanh thân lộ ra phong cách xã hội thượng lưu, một tay cắm vào túi, mắt nhìn chằm chằm cô gái trên đất, bộ dạng bạn gái trước thế này là sỉ nhục lớn nhất cuộc đời anh ta, hơn nữa thấy đối phương nghèo túng như thế, một chút buồn phiền trong nháy mắt không còn sót lại chút gì: "Cô không sợ mất mặt sao?"

Mặc dù trong lòng của Trình Thất rất tức giận, nhưng không thể phát tác, mặt khác biết đây là địa bàn của Lạc Viêm Hành, không phải đất để cô gây chuyện, vả lại bên cạnh không một người đi theo, thế cô sức yếu, dứt khoát mắt điếc tai ngơ, làm người nha, phải hiểu tự lượng sức mình, tốt nhất bọn họ chưa tới chia một ít, như vậy sau này làm cũng yên tâm thoải mái.

"Dì à, tôi đã nói với dì, người phụ nữ này, là tên lưu manh chính cống, cái loại cả ngày ở đầu đường ăn chùa, nhất định là coi trọng tài sản nhà các người rồi, dạy dỗ con trai của dì cho tốt, cách xa loại người này một chút, dì xem cô ta mặc cái gì vậy? Nhìn lại dì đi, thứ người như thế làm sao xứng cùng dì đứng chung một chỗ?" Thái Thủy Vân kéo chồng đi về phía người phụ nữ lớn tuổi không ngừng nói lời chỉ bảo.

Người phụ nữ lớn tuổi càng nghe càng chán ghét: "Trước kia đã đuổi một lần, cho rằng cô ta còn có chút lòng liêm sỉ, hôm nay lại đến nữa!" Trên thế giới sao có thể có loại phụ nữ chẳng biết xấu hổ như vậy ?

Mạc Trung Hiền cũng lắc đầu nói: "Ngồi tù năm năm, lại còn có dáng vẻ giống qủy!" Nói ra lời này, không khỏi có chút áy náy, nhưng anh ta cũng không còn biện pháp, nếu lựa chọn con đường hôm nay, thì không có chỗ để hối hận, có thể mượn tay người khác đuổi cô đi mới là kế sách vẹn toàn, nếu không, để cho cô xoay người, hậu hoạn vô cùng.

"Cái gì? Còn đã từng ngồi tù?" Lần này, người phụ nữ lớn tuổi thật là lửa giận ngập trời rồi, nhấc chân đạp ngã cô gái muốn đứng lên: "Cô là sao chổi, về sau còn dám quyến rũ con tôi thì nhất định sẽ chết, tôi cũng không tha cho cô!"

Trình Thất ngã xuống, lại đứng lên, lúc này mới lạnh lùng ngẩng đầu nhìn về Mạc Trung Hiền, người đàn ông đó mến nhau mười một năm, sau đó cuốn đi tất cả tiền tài bang hội của cô, mắt sáng như đuốc, thấy người đàn ông chột dạ dời đi tầm mắt, chê cười, lau chùi vết máu nơi miệng: "Mạc Trung Hiền, trước kia, tôi vẫn cảm thấy anh rất sợ chết, hôm nay mới phát hiện anh rất người đàn ông!" Cô còn chưa có đi tìm anh ta, bây giờ lại tìm tới cửa, rất tốt!

"Cô nói người nào rất sợ chết vậy?" Thái Thủy Vân vênh váo tự đắc tiến lên một bước, đôi tay chống nạnh, trợn mắt nhìn: "Chồng của tôi, còn chưa tới phiên cô tới phê bình!" Thấy người khác đều ở đây quan sát chồng mình, liền bắt đầu tán dương: "Mọi người đừng nghe cô ta nói xằng bậy, chồng tôi hiện là chủ tịch tập đoàn Quốc Hào, hai mươi ba tuổi tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa, sau tay trắng dựng nghiệp, khách sạn năm sao dưới cờ của Tam Gia, mạng lưới trải rộng cả nước, năm đó nếu không phải là nhìn người phụ nữ này đơn thuần, mới lui tới, sau lại phát hiện hành vi của cô ta không đứng đắn, làm một số chuyện không muốn người biết, nhiều lần khuyên không nghe, lúc đó mới chia tay đấy!"

"Vậy là nhất định ghi hận trong lòng!"

"Người này vừa nhìn là biết không phải thứ tốt!"

Trình Thất Liên gật đầu liên tục, bày tỏ đối phương nói không sai, là hai mươi ba tuổi tốt nghiệp Đại học Thanh Hoa, bất quá bên trong tóm tắt quá nhiều thứ.

Khâu Hạo Vũ lại nghe không hiểu ra sao, lấy ra tài liệu xem qua một lần, hướng máy truyền tin nói: "Đại ca, cái này kỳ quái, trong tài liệu rõ ràng viết Mạc Trung Hiền sinh ra ở nông thôn, thành tích quả thật tương đối nổi trội, nhưng bởi vì gia đình khó khăn, nhiều lần bị nghỉ học, sau đó vô tình gặp được Trình Thất, trở thành người yêu, có thể nói anh ta có thể thuận lợi đi học, có thể đi vào Đại học Thanh Hoa, căn bản đều là do Trình Thất ở sau lưng tài trợ, năm năm trước, anh ta học xong trở về, trước một ngày kết hôn, Trình Thất bị đi tù, anh ta vẫn phụ trách kế toán Phi Vân Bang, cho nên đem toàn bộ tiền tài trong bang cuốn đi, chắc là vì vậy mới có thân phận đổng sự hôm nay, chẳng lẽ tài liệu ghi sai?" Không thể nào, dưới cờ hiệu Long Hổ, năng lực xử lý chuyện của từng người, anh ta chưa bao giờ nghi ngờ.

Như vậy thì là Mạc Trung Hiền nói dối, nhưng vì sao Trình Thất không phản bác? Hôm nay còn gật đầu?

Lạc Viêm Hành rất hứng thú đưa tay sờ sờ cằm, nhớ lại một đêm kia, người này tuyệt đối không phải là người vì lợi ích bản thân mà làm hại người khác.

Khâu Hạo Vũ cũng sờ cằm: "Chậc, chậc, chậc, bị đánh đến rất thảm, khóe miệng chảy máu, trên mặt cũng bị cào rách da, nhưng không khóc, ngược lại bộ dạng không sao cả, anh nói có kỳ quái hay không? Theo tôi biết, bản lĩnh của cô ấy chỉ sợ rằng ngay cả tôi cũng khó có thể chế phục, nhóm người kia, cô ấy tùy tiện cũng có thể giải quyết!"

"Các người nhìn xem, cô ta còn thừa nhận, phi!" Thái Thủy Vân hả hê quên hình tượng, nhổ mấy bãi nước miếng trên đất.

Không ít người bắt đầu tiến lên xô đẩy Trình Thất, rất có tinh thần trọng nghĩa: "Loại người như cô, chúng tôi đã thấy nhiều, về sau nếu để cho chúng tôi gặp lại cô, nhất định cô chờ xem!"

Trình Thất thật oan uổng a, không muốn người không chú ý ở chỗ này đắc tội nhiều như vậy, tạm thời không thể đắ tội, nhìn ra được, tùy tiện kéo ra một người, sau lưng đều có một thế lực đủ để cô không có một ngày yên tĩnh, quả thật là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, mấy người phụ nữ hài bắt đầu vặn cánh tay của cô, nếu đánh lại, khi dễ phụ nữ tay không tấc sắt, không phải là tác phong của cô, không đánh, chạy trốn là kế sách hay nhất, vừa muốn xoay người, liền bị bao vây.

"Không thể để cho cô ta đi, nếu không dây dưa người ta nữa làm thế nào? Chú cũng bị tức giận vào bệnh viện, sau này lại nhà tan cửa nát thì sao? Nhanh báo cảnh sát, thứ người như thế thì phải bắt lại!" Thái Thủy Vân đúng là không tha người, mặc dù họ hàng chồng cùng với cô cùng chung mối thù, nhưng ngộ nhỡ ngày nào đó lại chung một chỗ thì làm thế nào? Chỉ cần vào cục cảnh sát, cô sẽ có biện pháp để cho cô ta không có cơ hội ra ngoài.

Kỳ Dịch đấu tranh tư tưởng thật lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm, đứng dậy đi theo ra ngoài, lạnh lùng nói: "Tôi là . . . . . ."

"Trời ạ, là lạc Nhị gia. . . . . ."

"Lạc Nhị gia!"

Vừa bắt đầu, bà Kỳ còn không biết người đến là ai, vừa nhìn Trần Vĩnh Bình đi theo phía sau, cùng ba chữ ‘Lạc Nhị gia’, nhanh chóng cúi đầu nhường đường, chị đã nói, bất luận kẻ nào cũng có thể chọc, duy nhất chỉ có người này.

Gần như người tới chỉ đi ngang qua, tất cả `rối rít tản ra, vẻ mặt mấy người đàn ông lấy lòng, hi vọng có thể làm quen, có thể cùng người này có lui tới, đó mới là tài giỏi.

Trình Thất thật không ngờ Lạc Viêm Hành ở đây, không sao cả, nghiêng đầu âm thầm oán giận, tại sao anh ta lại ở chỗ này? Lần này thật mất hết cả mặt mũi rồi, vội vàng đưa tay vuốt tóc ngay ngắn, nhất định rất nhếch nhác, xác định sẽ bị cười nhạo, ra cửa quên thắp hương, đụng phải một đám người đàn bà chanh chua, đi lại không thể đi, phiền chết rồi.

Lạc Viêm đi lại đến trước mặt Trình Thất, nhìn bộ dạng quẫn bách, cười nhạt, tiếp tục đi về phía trước.

Trình Thất cắn răng nghiến lợi, cứ nói đi, nhất định là đến xem chuyện cười, xem như anh không biết người đêm đó là cô, cô và anh ta đời trước cũng là kẻ địch không đội trời chung, cái loại hết sức đỏ mắt đó, hơi có cơ hội, muốn bắt không thả, không sao cả, cười nhạo mấy câu mà thôi, điểm này dễ dàng tha thứ, độ lượng cô vẫn phải có.

Thấy người không đi, bà Kỳ ngẩng đầu, không thể không lên tiếng hỏi: "Ngài có chuyện gì sao?" Mặc dù không thể chọc, nhưng bà cũng không phải là người dễ khi dễ, muốn nhúng tay vào chuyện nhà của bà, tuyệt đối không được.

Lạc Viêm Hành hai tay cắm vào túi, ngửa đầu nhìn trần nhà, hơi phách lối lạnh lùng nói: "Cũng không có chuyện gì, chẳng qua cô ấy là phụ nữ của tôi, chỉ là muốn biết người tình kia là ai!" Cuối cùng, mắt phượng bén nhọn nheo lại, lộ ra ý muốn giết người.