Đại Boss Vương Phi

Chương 6: Nổi nhớ _ Xuống núi



Lúc này,ở phủ thừa tướng

"Phu nhân ...a lão gia,tiểu...tiểu thư mất tích rôi ạ"Mai nhũ mẫu hoảng hốt

"CÁI GÌ/?" Đồng thanh

"Sáng nay,nô tỳ vào phòng không thấy tiểu thư...hic...chỉ thấy tiểu thư nói trong thư là chiều về ạ"Mai nhũ mẫu kể

"Người đâu, đi tìm tiểu thư về cho ta"phụ thân lo lắng

" Dạ"

1 tuần nữa trôi qua

" Hic...Con của thiếp,có phải nó có chuyện gì không?Sao nó nói về mà cả tuần không bề vậy?Hic"mẫu thân nức nở

"Không sao đâu,chắc mai con chúng ta về thôi mà"phụ thân an ủi mặc dù trong lòng hết sức lo lắng

" Đúng rồi mẫu thân,tiểu muội sẽ không sao đâu mà"ca ca ta cũng an ủi mẫu thân

1 năm trôi qua

"Hic...hic,con của ta,ta thề ta biết kẻ nào làm hại con ta sẽ giết sạch dòng họ nhà chúng"mâũ thân rơi nước mắt

Cũng đúng thôi,con gái cưng là ta của bà mang nặng đẻ đau làm sao không đau lòng cho được.

Khi Vương Phong trở về,nghe tin ta bị mất tích.Hắn liền điên cuồng kiếm ta suốt ba ngày ba đêm.Cuối cùng đành kiệt sức,bệnh cả tuần mới khỏi.Kể từ đó,hắn lạnh lùng càng lạnh lùng,lập chiến công vô số,nhưng hể nữ nhân nào đứng gần hắn là chết không tha ,hắn thề rằng ngoài ta ra,hắn không lấy ai khác.Thật đúng là tình yêu cuồng si mà.

Năm thứ ba ta mất tích,hoàng đế băng hà.Lập Hoàng tử Hiên Viên Vương Hạo làm vua,hắn làm vương gia.

Thấm thoát đã 5 năm trôi qua,ta bây giờ đã mười tuổi.5 năm này ta đã học hết tuyệt kĩ cua hai sư phụ,còn dư thời gian lập thêm Thiên Huyết lâu,là nơi tập hợp các sát thủ mà ta luyện tập.Thiên Huyết lâu là tổ chức sát thủ,nếu ai muốn nhờ giết người thuê,hãy đến đây vì bảo đảm người kia không nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai(tg:sao giống quảng cáo quá vậy trời).Trong lâu không ai biết mặt ta ngoại trừ 4 hộ vệ Huyết Vệ,Huyết Phụng,Huyết Liên,Huyết Ảnh,4 người này là do ta cứu khi hái thuốc.Mọi người trong lâu chỉ biết cung chủ là nữ tử mặc y phục trắng,đeo mặt nạ ánh kim và cái thứ quan trọng nhất là tiểu đao Song Uyên.Thứ đó không thể bị ăn cắp và làm giả được.Ngoài ra ta còn mở các tửu quán,nhà hát,...khắp tứ quốc.Nói túm lại là ta nắm trong tay vận mệnh kinh tế của tứ quốc đấy.Haha,ta thiệt tài giỏi mà(tg:tỷ ấy lại lên cơn tự sướng)

Cuối cùng,vì không chịu nổi tài quậy phá của ta,hai vị sư phụ đành bỏ cốc ra đi chỉ để lại bức thư:"Nha đầu,ngươi đã học hết tuyệt kĩ của chúng ta,bây giờ người đánh thắng ngươi cũng không quá 5 người,chúng ta đi đây.Không hẹn gặp lại"

Hứ!Dám bỏ ta chạy trốn àh.Nhắc mới nhớ.Lâu rồi,không biết cha mẹ ra sao,và cả ...hắn nữa.Ta chuẩn bị hành lí ra khỏi cốc.