Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 9: Phiến lá cây thứ nhất



Vừa quay người lại tôi giật mình, boss đại nhân khôngbiết từ lúc nào đã đứng ngay đằng sau tôi. Tôi lùi lại từng bước theo bản năng,miễn cưỡng cười: “ Anh về rồi à, tôi đi lấy quần áo cho anh tắm nhé”. Tôi khôngxác định hắn có nhận ra sự phỉ báng trong câu nói của tôi hay không, bây giờchỉ muốn có thể quay đầu bỏ chạy mất dạng.

Lông mi hắn run rẩy: “ Uống rượu ?”

Tôi đành gật đầu, vội vã muốn chạy về phòng ngủ.

Hắn chợt gọi tôi lại: “ Tôi tự làm được rồi”. Lại cònvòng vo nữa, sợ mùi rượu trên người tôi ám người hắn chứ gì.

Tôi ở đằng sau nhăn mặt khinh bỉ, giống khuôn mặt củangười say mèm bất tỉnh nhân sự…

Vừa liếc mắt qua tôi liền hung hăng 囧, ởhành lang có một chiếc gương… Là ngày trước tôi mặt dày bảo người sửa kính lắpcho một cái…

Xong rồi, biểu hiện đại nghịch bất đạo của tôi chẳngphải đã thu hết vào đáy mắt của ai đó sao ?

Một giây đó, tôi có ước nguyện được có đôi cánh để bayxuống lầu, mãnh liệt đến mức ngay cả tóc cũng muốn thiêu cháy…

Hắn không nói tiếng nào lặng lẽ trở về phòng.

Tôi cũng đem trái tim thủy tinh nhỏ bé bị hù dọa sắpvỡ về phòng mình ……

Đợi bão táp buông xuống tôi lại phát hiện gió yên biểnlặng đến mức kì dị…Chẳng lẽ đại boss không thấy được biểu hiện đại bất kính củatôi ?

Tôi không khỏi mừng thầm, rốt cục tôi có thể ngủ ngonđược rồi.

Đang mơ mơ màng màng chợt nghe thấy tiếng chuông điệnthoại vang lên, trước kia tôi vẫn hay tắt máy điện thoại, nhưng sau khi kết hôntôi lại hôm tắt hôm không.

Sau cái hôm điện thoại đột nhiên mất tích rồi hôm sautìm lại được, tôi rất ngoan ngoãn mỗi tối trước khi ngủ đem đặt tiếng chuôngthành tiếng nhạc rock … = =

“ Alo?” Ánh mắt tôi còn đang mông lung vừa nhìn thấytên người gọi đã bật dậy như con cá chép bị đánh.

“ Mau làm bữa ăn khuya .“

Tôi nhìn chiếc điện thoại, hiện tại là 00:38…

Thật là không để người khác sống a, tôi một nửa khôngcam lòng một nửa chịu đựng làm bữa ăn đêm cho hắn, thức ăn tôi đã chuẩn bịxong, chỉ cần thêm ớt xanh hành tiêu gia vị là xong món mì sợi.

Mùi thức ăn khiến tôi đói bụng, liền làm thêm phần nữacho mình, rồi nghĩ đến con cú Trúc Diệp tôi lại làm thêm phần nữa.

Nhìn bát mỳ sợi tôi lại có chút hoảng hốt.

Trước kia tôi vô cùng lười, không muốn làm việc nhà,hồi học tiểu học lúc cô giáo dạy chúng tôi phải rửa chân cho cha mẹ, lúc đó tôikhông hiểu ý nghĩa của việc làm đó, còn có chút khinh thường, tan học liền quênluôn.

Đến bài tập tôi cũng lười làm khiến cô giáo không vuiđến nhà gặp phụ huynh.

Ngày hôm đó là cuối tuần, cha tôi ngượng ngùng mời côgiáo ở lại ăn cơm, cũng chính là ăn mỳ sợi.

Ba bát đầy ụ, mỹ nữ vừa mới tốt nghiệp chủ nhiệm lớpchúng tôi thiếu chút nữa thì nước mắt giàn giụa.

Khi đó tôi không biết tại sao cô ấy lại kích động nhưvậy, tôi còn tưởng, cô ấy muốn ăn thêm bát nữa. Mà hiện tại, tôi rốt cục hiểuđược, không phải nó có hương vị ngon bao nhiêu, mà là trong đó chứa bao nhiêutâm tư tình nghĩa.

Từ đó về sau cô giáo đối với tôi rất đặc biệt, thườngmang tôi đi bách thú chơi trò chơi.

Tuy nhiên cô có chút buồn bã nói cho tôi biết: “Emphải học tập tốt, về sau trưởng thành phải hiếu kính với cha nghe không”.

Những lời này tôi đã nghe đến nhàm tai, vì bà nội tôicũng thường hay nói như vậy.Mỗi lần được nghỉ đông hay nghỉ hè, ngày nào bàcũng nói thế, cứ đúng giờ y như bài tập thể dục vào lúc sáng sớm của trườngtôi.

Mà hiện tại, đã đến lúc đó rồi, nhưng người cũng đãkhông thể vui mừng, mà tôi cũng đã làm đánh mất hương vị của nó…

Trong lòng có chút xót xa, nấu mì xong lên lầu gọingười, khi đi qua phòng của Trúc Diệp tôi không có nghe thấy động tĩnh gì, nêncũng không muốn đánh thức cô ấy.

Trên bàn chỉ có tôi cùng Quan Ứng Thư không nói mộtlời vùi đầu vào ăn.

Phòng ăn chỉ bật đúng một chiếc đèn mờ nhạt ái muội,chiếu vào mi mắt của người đối diện, có vẻ nhu hòa ngoài ý liệu. Ánh sáng mờnhạt như bị phủ lên 1 tầng sương mỏng như ánh mặt trời mới mọc phá mây mà ra.Hắn hơi cúi đầu, tôi không nhìn rõ vẻ mặt bị khuất bóng. Cảm xúc hư vô mờ mịtgiống như ngọn đèn lại nổi lên, buồn bã nói không ra lời khiến cho tình huốngcàng thêm lúng túng, đương nhiên, khẳng định hắn sẽ không cảm thấy

“ Nóng ? “ Hắn đột nhiên lên tiếng, âm thanh nhu hòa,giống như nam chính hoàn mỹ trong phim.

Nhưng tôi sợ tới mức liên tục lắc đầu: “ Không khôngchỉ là muốn im lặng thôi, sợ đánh thức Trúc Diệp.”

Hắn khó có được sự hưng trí liền cãi nhau với tôi: “Xanhư vậy mà cũng bị đánh thức ? Chẳng lẽ cô ấy biến thái đến mức, mỗi lần ngủ cứcó ngọn gió thổi cỏ lay đều không ngủ lại được?”.

… …

Quả nhiên là không nên nói xấu sau lưng người khác ==

Tôi hừ một tiếng trong lòng, dùng sức hút mỳ sợi, sộtsột soạt soạt, vẻ mặt như uống phải nước nóng.

“Xin nghỉ mấy ngày?” Hắn lơ đãng hỏi.

Tôi có điểm không thích ứng được, Boss Đại Nhân nhưvậy có phải là chú ý tới tôi không? Cho cái gì chúc tết phải không…

Tôi giơ hai ngón tay: “Hai ngày rưỡi, thứ Hai tuần sauđi làm như bình thường.”

“Thứ Hai tuần sau ngày 17 tháng 10.”

Tôi có điểm không hiểu: “Anh muốn đi công tác sao?”

“ Cô không định trở về thành phố W sao?” Vẻ mặt củahắn ở trong bóng tối nên tôi không nhìn rõ, nhưng tôi nhận ra tiếng nói có sựkhông kiên nhẫn.

Bây giờ tôi mới nhớ 17 tháng 10 là ngày giỗ bà nộitôi, tâm tình lại tụt xuống đáy cốc.

Tôi mệt mỏi ăn nốt bát mì sợi: “Vậy tôi sẽ xin nghỉthêm 2 ngày.”

Cứ nghĩ đến bà quản lí tiền mãn kinh tôi lại thấy đauđầu, lần này xin phép tôi đã bày tỏ tình yêu cuồng nhiệt với toàn bộ cơ thểlạnh lẽo của bà ta đến n lần, đến cái rắm cũng phải tâng bốc lên ba cấp mớiđược đi , hiện tại lại kéo dài thời hạn…

Tôi lại nghĩ đến hình ảnh bộ dáng sư tử Hà Đông của bàta…

Hắn đứng dậy, nói một câu”Hôm nay hơi mặn” rồi bỏ đi,để lại tôi nhe răng trợn mắt, có ăn là tốt rồi, hơn nửa đêm, cẩn thận ngày maihọp không tiêu hóa được, tanh tách…

== tôi thật tà ác…