Đại Boss Cùng Tôi Vui Buồn

Chương 19: Cánh hoa nhỏ bé (trung) . .



Tôi có cả tình cảm thân thiết với chủ nhà lẫn phẩmchất của người hầu từ trong tận xương tủy nên vội vàng đi lên lầu, thu xếp lauchùi cái bàn trống duy nhất còn lại, bày ghế ra hộ hắn, cẩn thận theo sát hắnnhư người làm trong quán.

Rồi gọi món tủ của quán là chắn cá tẩm bột và trânchâu từ gạo nếp, lại thêm món vịt chiên giòn nổi tiếng gần xa.

Đến khi các món ăn được mang đến thì nước dãi của tôiđã gần tuôn ra thành sông.

Tôi nhìn vẻ mặt vẫn cứ tỉnh bơ của hắn, không khỏi lêntiếng giải thích: “Tuy món này về hình thức bình thường, nhưng ăn đâu chỉ cóhình thức. Lúc tôi học đại học luôn cùng ông cụ Trúc Diệp phóng xe đến đây ăn.Lần nào cũng ăn no đến mức như không thể bước ra nổi khỏi cái động hồ ly …”

Hắn từ chối cho ý kiến, cầm đũa gảy gảy mấy miếng bộtdính vào rồi chậm rãi ngẩng đầu: “Trường học của cô tên là gì?”

Tôi sốt ruột chờ hắn đánh giá nên trả lời cho có lệ:“Là một trường đại học không có dhắn tiếng lắm, cũng không tính là loại hàngđầu được.” Đột nhiên tôi lại nghĩ đến điều gì đó: “Nhưng mà hiện giờ trường củatôi hẳn là rất được, đợi ăn xong tôi sẽ đưa anh đi dạo qua.”

Tôi không thể không ăn bốc, tay trái tôi cầm món vịtchiên giòn, tay phải cầm nguyên miếng tẩm bột sung sướng ngốn hết quên cả trờiđất, chẳng còn hình tượng nữa. Mà hắn vì đi ăn nên sau khi chuẩn bị cũng mặcmột bộ thường phục, áo cặp tình nhân với tôi = = (thật không hiểu Trần láixe đã suy nghĩ sắp xếp gì nữa!), ống tay áo cũng hơihơi xắn lên. Nhìn thế nào cũng rất tao nhã thong dong, thực sự ngăn nắp như điăn cơm Tây …

Rốt cuộc là với bề ngoài được trời xanh ưu ái, cách ănuống lại tuỳ ý nên khi không hề để ý đã dẫn dắt rất nhiều ánh mắt mọi người ngósang. Ở cái bàn cách không xa đều là nữ sinh đến ăn món cá tẩm bột, tầm mắtkhông hề lệch khỏi quỹ đạo chỗ Quan Ứng Thư. Tôi có chút ít đắc ý nho nhỏ, cứnhư là tâm lý khoe khoang mình cao hơn so với người khác vậy. Thời gian đã quakhá lâu mà tình hình không hề thay đổi, để viên dạ minh châu của mình bị nhòmngó trộm thật sự là một chuyện khá khó chịu …

“Mùi vị thế nào?” Tôi khát khao nhìn hắn.

Hắn chẳng buồn quan tâm gật gật đầu: “Coi như khôngkhó ăn.”

Tôi lập tức dở khóc dở cười, món ăn mình nhớ lâu nhưvậy, vậy mà vua bếp toàn thành lại tặng cho bốn chữ “Không tính là khó ăn” thìcoi như phí phạm à?

Liệu tôi có nên chỉ mừng thầm? Phải biết rằng bìnhthường đối với tay nghề của tôi, hắn ấy cũng chỉ có một câu bình luận phớt quanhư vậy. Chẳng lẽ tay nghề nấu nướng của tôi đã dày công tôi luyện đạt tới mứcđỉnh cao, làm người bình thường khó có thể với tới? Có lẽ dựa vào kết luận nàythì chỉ sợ rằng đầu lưỡi của Quan Ứng Thư có vấn đề…

Tôi cắn miếng vịt cay rồi hít một hơi, hắn liếc mắt nhìntôi một cái ra điều, ban cho tôi một từ “khoe khoang. Lời này cứ như thể đượctứ đại soái ca thành phố M thốt lên sau khi đi ăn món cay Tứ Xuyên. Cảm giáccủa Tả San Hô tựa như trăm sông đổ ra biển, không sợ đồ chưa chín. Dạ dày củabốn người bọn họ cứ như là làm bằng sắt, từ đầu tới đuôi cũng chưa từng nói mộtcâu ghét bỏ.

Mà tôi bình quân cứ gắp đồ ăn một lần là lại phải uốngđến nửa lít nước để giảm bớt vị cay. Sau khi về còn đau cả một đêm làm tôi cũngphải hô hoán kêu loạn suốt cả một đêm. Từ đó về sau, cuối cùng không có ai dámrủ tôi đi ăn món cay Tứ Xuyên nữa …

= =

Tôi hơi khó đáp lại lời của hắn nên đành ngượng ngùng: “Em thề, tối nay nếu lại đau đến cắn chăn sẽ kiên quyết không kêu thànhtiếng!” Còn giơ ba ngón tay chỉ lên trần nhà thể hiện quyết tâm để trời đấtchứng giám …

Trong mắt hắn xẹt qua tia sáng không thể đọc được rồigật gật đầu.

Một nữ sinh to gan đi tới nhiệt tình bắt chuyện: “Anhđẹp trai à, cho xin số điện thoại được không?”

Mồ hôi chảy xuống lưng như mưa rào khiến tôi rùng mìnhmột cái, có kẻ nào đui mù không sợ chết vậy? Không nhìn thấy đại BOSS quanh nămtản ra khí lực mạnh mẽ nhắc nhở chớ ai đến gần, thậm chí người quen cũng đừngnên dây vào hay sao?

Hơn nữa, đã thấy vợ người ta ở bên cạnh mà còn đủ dũngcảm khai thác cơ may tình cờ gặp gỡ của mình sao? Quả thực là một sự coithường và sỉ nhục đối với tôi, cho dù rốt cuộc tôi có phải là vợ thực sự củahắn hay không thì ngụ ý này tôi vẫn nuốt không trôi.

Tôi đứng “vụt” lên: “Tiểu thư, đã rõ như ban ngày, vợngười ta còn đang ngồi bên cạnh mà chẳng kiêng nể cứ thế cưa kéo, còn nói tiếpđược sao?”

Cô ta rõ ràng đã bị chặn họng một chút, nhưng lập tứccó hơi khinh thường: “Cô? Là vợ anh ấy? Vậythì tôi là phu nhân của Leonardo đấy!”



Tôi hoàn toàn bị trêu đến phát cáu, lại còn lấy soáica đầu bảng Leonardo ra để làm nhục! Tôi bèn túm lấy một nhúm tóc đã nhuộmthành màu nâu: “Leonardo?

“Cô thì xứng chắc? Cứ tưởng bộ ngực to thì ghê gớmsao?” Tôi cảm thấy tức giận đến máu chảy ngược nên nói không lựa lời nữa.

Cô ta còn có vẻ đầy đắc ý hơn, hơi cúi xuống rồi ômlấy cánh tay của Quan Ứng Thư: “Anh đẹp trai à, nếu vừa lòng thì đổi chỗ uốngmột chén chứ?” Hoàn toàn không nhìn đến sự tồn tại của tôi!

Đúng lúc tôi đang tức giận đến không nghĩ ra được câuđáp trả lợi hại nào thì đại BOSS rốt cuộc cũng lên tiếng với giọng điệu dứtkhoát tuyệt đối: “Tiểu thư, xin hãy bỏ tay của cô ra, không nên trêu chọc vợtôi .”



Những lời này hiệu quả còn gấp một trăm lần câu nóicủa tôi. Cô gái bộ dạng cũng khá xinh đẹp kia cuối cùng cũng buông móng vuốtcủa mình ra, giống như bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Chà, thì ra trên thế giới này thậtsự vẫn còn có chuyện bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.”

… Đây tựa như thứ tình huống gọi là đã chết còn muốncắn người thêm một miếng sao?

Tôi tức giận đến đầu hơi choáng váng, trên thế giớinày kẻ xấu đều là loại nhanh mồm nhanh miệng!

Đành phồng mồm ngồi xuống, rầu rĩ tiếp tục cắn miếngthịt vịt chiên giòn dễ bắt nạt cho hết giận. Lơ đãng nhìn Quan Ứng Thư, nghĩđến chuyện vừa rồi hắn ta đã giải vây cho tôi thì cơn tức giận trong lòng lạiđột nhiên tiêu tan đi hơn nửa.

“Mấy nhóc bây giờ thật sự quá to gan…” Tôi không kìmđược hơi sụt sịt.

Hắn ta không thèm quan tâm đến tôi.

“Vừa rồi tại sao anh lên tiếng hộ tôi?”

Lúc này hắn mới ngẩng đầu: “Có sao? Tôi chỉ tôn trọngcông việc của nhân viên Cục Dân Chính.”

… Quả nhiên vẫn luôn vì tờ giấy đăng kí kết hôn kia. ==