Daddy, Mami Lại Bỏ Chạy Rồi

Chương 33



【】,

Tạ Trì Thành lạnh nhạt ừ một tiếng.

Lâm Tử Ngang nghĩ đến cuộc trò chuyện bản thân vừa nghe lén được kia, nhịn không được trêu chọc nói: “Ông chủ, có phải anh hơi để ý tới kẻ trộm tiền kia quá rồi hay không? Còn muốn hẹn gặp người ta.”

Tạ Trì Thành cong cong khóe môi, ngay cả nụ cười đơn giản như vậy cũng mang theo tia sát khí, “Hỏi nhiều về chuyện này làm cái gì.”

Lâm Tử Ngang yên lặng khịt mũi, nhưng thật ra cũng không dám lỗ mãng, chỉ là ở trong lòng thầm cảm thán, có lẽ chẳng bao lâu nữa, nhà họ Tạ cũng sẽ đổi chủ thôi.

Sau khi hẹn xong Tạ Trì Thành, Diệp Như Hề vẫn luôn cảm thấy không yên tâm, cô thay một bộ quần áo, vừa mới đi xuống dưới nhà, liền đụng phải Vu Bình.

Vu Bình thấy cô ăn mặc chỉnh tề, nhíu mày, nói: “Mày lại muốn đi đâu?”

“Có chút việc.”

Loading...
“Đừng đi, đợi lát nữa cùng tao ra ngoài một lát.”

Diệp Như Hề không bày ra biểu cảm gì chỉ nói: “Tôi thật sự có việc.”

“Mày hiện tại không thèm nghe lời tao nữa rồi đúng không?”

“Dì Vu à, dì có việc gì không vậy?”

Diệp Như Hề từ trước đến nay đều chưa từng gọi Vu Bình một tiếng mẹ, đều gọi bà ta là dì, loại người như Vu Bình căn bản không xứng đáng làm mẹ cô.

Vu Bình mang vẻ mặt ngạo mạn nói: “Mang mày đi gặp gỡ mấy người, đều là những đối tác thân thiết của công ty, mày vốn là con gái nhà họ Diệp, thì cũng phải đảm đương một số trách nhiệm giúp ích cho công ty mới phải.”

Chỉ sợ đây không phải là đảm đương trách nhiệm, mà là muốn đem cô bán đi mới đúng.

Dù sao bà ta cũng đã làm như thế không chỉ một lần.

Nếu là trước kia thì Diệp Như Hề sẽ còn có chút cố kỵ, nhưng từ khi chuyện bên phía chị Dương dần dần đi vào quỹ đạo, Diệp Như Hề cũng tự tin nhiều hơn vài phần, hơn nữa trên tay còn có một phần chứng cứ ghi âm nữa.

Ánh mắt Diệp Như Hề lóe lóe, nói: “Dì Vu à, chuyện ở công ty của cha không phải đều giao cho thư ký Lý xử lý sao? Làm sao lại cần đến bà tham dự vào vậy?”

Từ 6 năm trước sau khi cha cô bị tai nạn phải nằm viện, chuyện trong nhà hay ở công ty đều được giao cho người mà cha từng tin tưởng nhất là thư ký Lý chăm sóc, mỗi tháng đều sẽ rút ra một khoản hoa hồng của công ty gửi qua cho nhà này.

Nhưng Diệp Như Hề chưa từng thấy qua một xu một cắc tiền hoa hồng nào cả, Vu Bình vơ vét rất chặt.

“Làm sao mày phải hỏi nhiều như thế! Hiện tại cứ đi theo tao là được rồi.”

Dứt lời, Vu Bình liền duỗi tay muốn túm lấy Diệp Như Hề, bộ móng tay kia vừa nhọn vừa dài, thật sự muốn túm qua thì da cô cũng sẽ bị trầy xước luôn mất.

Diệp Như Hề dứt khoát lùi về phía sau một bước, Vu Bình đưa tay vào khoảng không, bởi vì trọng tâm không vững, thiếu chút nữa đã té ngã, lập tức giận muốn phát điên.

“Diệp Như Hề! Mày muốn chết à!”

Diệp Như Hề cười cười, nói: “Dì Vu à, tôi thật sự có việc, tôi đi trước.”

Dứt lời, Diệp Như Hề liền lướt qua bà ta rồi rời đi.

Vu Bình ở phía sau chua ngoa nói: “Mày cũng không thèm quan tâm đến sự sống chết của đứa bé kia soa?”

Nghe thấy bà ta lấy Nhạc Nhạc ra uy hiếp chính mình, lòng Diệp Như Hề lại lạnh hơn chút, cô nói: “Dì Vu, quên nói cho bà biết một chuyện, về sau tiền thuốc me chữa trị của Nhạc Nhạc tôi sẽ tự gánh vác được, cũng không cần bà quan tâm nữa.”

Vu Bình sửng sốt một chút, “Mày nói vậy là có ý gì?”

“Chuyện con tôi thì tôi tự lo liệu.”

“Mày có biết đó là khoản tiền lớn đến thế nào không?”

“Tôi lại chả rõ ràng hơn bà.”

Vu Bình híp mắt, nói: “Cho nên hiện tại mày đang muốn chống lại tao ư? Mày quên công ơn dạy dỗ của cha mày rồi à?”

“Cha tôi cũng không muốn bà lấy tôi ra làm lá chắn thế tội đúng không? Chuyện xảy ra năm đó sự, tôi còn chưa nói, đây cũng là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi.”

Nhìn chăm chú vào ánh mắt lạnh băng của Diệp Như Hề, Vu Bình cuối cùng cũng ý thức được, đứa con ghẻ này cũng không phải là đối tượng tùy ý để bà ta nhào nắn như 6 năm trước nữa.

Vu Bình lập tức lạnh mặt, rồi lại tỏ vẻ, mang theo ưu sầu nói: “Công ty gần đây gặp phải nguy cơ vì tài chính, lần này có một buổi tiệc xã giao rất quan trọng, đều là khách hàng quan trọng của công ty, nếu như mày cứ mặc kệ tất cả, thì bao nhiêu công sức của cha mày đều sẽ uổng phí!”

【】,