Đặc Thù Không Gian

Quyển 1 - Chương 13: Không phải giấc mộng, toàn bộ đều là sự thật



<!---->

- Đồng ý, đồng ý.

Long Vũ vội vàng gật đầu.

- Tôi sẽ đem nội dung trực tiếp truyền vào trong ý thức của cậu. Nhắc cậu một câu, lát nữa cậu sẽ cảm thấy một chút thống khổ.

La Lâm vừa dứt lời, một tia sáng trắng phát ra từ mi tâm của nàng, trực tiếp bắn thẳng vào mi tâm của Long Vũ. Đột nhiên, hắn có cảm giác vô cùng đau nhức.

Cũng may, thời gian thống khổ không kéo dài, nêu không Long Vũ sẽ không có khả năng kiên trì.

Đợi sau khi cảm giác đau đớn biến mất, trong đầu Long Vũ xuất hiện nhiều động tác cực kỳ phức tạp. Đồng thời, trên trán hắn có in hình một con rắn.

- Chủ nhân, hình con rắn này chính là dấu hiệu tu luyện Ngũ Cầm Hí. Sau khi cậu tập luyện hoàn thành các động tác của Hỗn Độn Xà, nó sẽ lập tức biến mất.

La Lâm giải thích, lập tức nói thêm:

- Ngũ Cầm Hí này đồng thời cùng với tinh thần rèn luyện. Tại không gian ảo của tôi, rất tốt cho việc tập luyện của cậu. Nhưng ở thế giới thật, cậu cũng phải cố gắng. Đương nhiên, tinh thần lực trợ giúp rất lớn đối với thân thể của cậu. Tóm lại là chúng hỗ trợ cho nhau.

- Tất nhiên là tôi hiểu được.. Bây giờ bắt đầu ngay đi.

Long Vũ hơi nhắm hai mắt lại, cẩn thận nghĩ lại trong đầu từng động tác đó. Hỗn Độn Xà này chia làm bảy bộ động tác, từ dễ đến khó thành bảy cấp. Long Vũ hiện tại chỉ có khả năng tập luyện độ khó cấp một.

Lúc đầu, Long Vũ còn chưa cảm giác được cái gì. Nhưng sau một thời gian tập luyện, bộ Ngũ Cầm Hí của thế giới tương lai này không hề đơn giản như tưởng tượng.

Mới chỉ bộ động tác dễ nhất của Hỗn Độn Xà, hắn cũng đã phải cố gắng hết sức.

Giọng nói của La Lâm vẫn lạnh lùng, không mang theo một chút cảm tình nào:

- Sai rồi… Động tác chưa được chuẩn xác lắm, cậu nhắm mắt cẩn thận suy nghĩ lại đi.

Long Vũ nghe vậy, trong lòng cười khổ. Khẩu khí này đâu phải coi mình đâu phải là chủ nhân, thế này chẳng phải mình là đệ tử của người ta sao?

Nhưng mà dưới dự thúc dục mạnh mẽ, Long Vũ cũng không có so đo nhiều như thế. La Lâm cũng chỉ vì muốn tốt cho hắn. Long Vũ nhắm mắt lại nhớ từng động tác, sau đó cẩn thận làm theo. La Lâm là một máy tính, nên yêu cầu phi thường nghiêm khắc. Chỉ cho phép sai số không vượt qua một phần nghìn.

Tiêu chuẩn cao như vậy làm cho Long Vũ tập luyện vô cùng cực khổ.

Long Vũ liên tiếp bắt chước hai mươi lần, nhưng La Lâm vẫn chưa vừa lòng. Đến cuối cùng, rõ ràng La Lâm cũng phải chửi ầm lên. Nói cái gì là cho tới bây giờ chưa từng thấy một nhân loại nào ngu đần như vậy. ( Cẩn thận không cháy IC đấy em à, thế này mà bảo em nó chỉ có trạng thái lãnh khốc).

Long Vũ rất muốn giải thích. Tuy người ở kỷ nguyên vũ trụ thì cũng là người, nhưng người ở đó so với người ở đây không giống nhau. Thời đại phát triển, xã hội tiến bộ, con người cũng vì đó mà không ngừng phát triển. Dùng mông cũng biết, người ở kỷ nguyên vũ trụ so với bọn Long Vũ mạnh hơn rất nhiều. Vì vậy, những động tác này bọn họ luyện tập vô cùng đơn giản.

Sau khi luyện tập đến lần thứ một trăm, lúc này La Lâm mới miễn cưỡng gật đầu:

- Sai số là một phần nghìn, có thể tạm chấp nhận… Lúc này năng lượng của tôi đã không thể chống đỡ nổi không gian ảo. Lúc này cậu mau rời khỏi chỗ này, trở về thế giới thật. Cậu nhất định nhớ kỹ là phải tăng cường luyện tập. Tôi nhắc nhở cậu, tại thế giới thật tập luyện những động tác này còn khó hơn trong không gian ảo. Cho nên cậu phải cố gắng kiên trì, tập luyện thuần thục. Khi cậu chưa thành thạo bộ động tác thứ nhất ngàn vạn lần không được bắt chước động tác thứ hai. Nếu không hối hận cũng không kịp.

- Được.

Long Vũ trả lời một tiếng, lập tức hỏi:

- Vậy khi nào mới được coi như thành thục?

- Không còn một chút sai biệt nào nữa là thuần thục. Cậu hiện tại đã đạt được sai số là một phần nghìn. Nhưng tôi muốn nói cho cậu biết, muốn hoàn toàn thành thục, cậu cần phải còn phải nỗ lực rất nhiều.

La Lâm nói.

Dừng lại một chút, Long Vũ nghĩ tới một vấn đề:

- Xin hỏi, thể chất của tôi phải tập luyện bao lâu mới có hiệu quả.

- Nguồn năng lượng hệ thống không đủ. Bộ phận chức năng không thể truyền tải…

La Lâm lạnh lùng nói.

Long Vũ một hồi buồn bực. Muốn cho La Lâm phát huy toàn bộ chức năng, mình còn phải nỗ lực hơn rất nhiều.

…………………….

…………………….

Lúc hắn tỉnh ngủ đã là hoàng hôn. Long Vũ chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, trong đầu không ngừng tái hiện sự việc trong mơ.

Hắn theo bản năng, nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay một chút, phát hiện dòng chữ trên màn ảnh:

- Không phải là mộng, hãy cố gắng luyện tập.

Long Vũ lúc này mới thanh tỉnh, chính xác không phải là mộng. Mọi sự việc lúc nãy đều là sự thật. Ngũ Cầm Hí đến từ kỷ nguyên vũ trụ có lẽ có thể thay đổi thể chất củi mục của hắn.

Hít sâu một hơi, Long Vũ tự nói:

- Cố gắng, cố gắng ắt thành công.

Sau khi xuống giường, Long Vũ rửa mặt, hắn cảm thấy thân thể so với trước kia có điểm khác biệt. Nhưng cụ thể là chỗ nào thì hắn không có phát hiện ra.

Rõ ràng, đây chính là hiệu quả tu luyện bộ động tác thứ nhất của Hỗn Độn Xà.

Long Vũ tin tưởng, nếu mình không ngừng tập luyện, biến hóa thân thể càng ngày càng lớn.

Sau một hồi Long Vũ ăn mặc chỉnh tề, hắn đến trường tìm Tuyết Cơ. Hắn muốn nói chuyện với Tuyết Cơ về chuyện gặp quỷ tối qua.

…………………….

…………………….

Cùng lúc Long Vũ đi tìm Tuyết Cơ, nàng cũng muốn đi tìm Long Vũ. Nàng muốn hỏi chuyện gặp quỷ tối hôm qua của Long Vũ cùng Hàn Duyệt cảnh quan.

Tuyết Cơ mới ra đến cửa nhà trọ, lập tức đâm đầu vào một người nam nhân:

- Tuyết Cơ sư phụ, tôi muốn cùng cô đi ăn tối. Không biết Tuyết Cơ sư phụ có thể chấp nhận không?

Một người đàn ông trung niên dáng vẻ đứng đắn, anh tuấn, toàn thân mặc một bộ âu phục màu trắng. Giống như một vị thân sĩ hai tay cầm hoa tươi dâng lên.

Tuyết Cơ thấy thế, bộ dáng thản nhiên trả lời:

- Nạp Lan sư phụ. Thực xin lỗi, tôi không thích hoa hồng.

Người đàn ông tặng hoa tên Nạp Lan Thục Thanh, là chủ nhiệm khoa thể dục đại học Thiên Hải. Dáng người anh tuẩn, gia cảnh không tồi. Tuy không được coi là giàu có, nhưng cũng là kẻ có tiền. Nghe nói nhà hắn có mở một công ty, đối nhân xử thế rất là kiêu ngạo. Đến nay hắn vẫn chưa lập gia đình.

Hắn được rất nhiều cô gái theo đuổi, trong đó có cả nữ sinh của đại học Thiên Hải. Nhưng từ khi Tuyết Cơ về trường, hắn liền si mê nàng. Hắn bắt đầu chủ động theo đuổi Tuyết Cơ. Nhưng hoa rơi hữu tình, nước chảy vô tình. Đối với hắn, Tuyết Cơ luôn có thái độ lãnh đạm. Không có biểu hiện chán ghét hay một chút thiện cảm gì.