Đặc Quyền Của Thủ Trưởng

Chương 13



Ân, có chút khó thở a…

Chăn bông từ lúc nào mà nặng như vậy?

Giản Đông Kiều theo thói quen đá chăn, duỗi thẳng chân ra đạp qua bên cạnh.

Ô! Chăn bông vốn rất mềm mại mà, tại sao lại đè mình tới nỗi không nhúc nhích được? Khoan đã, sao lại có hơi nóng thổi vào cổ mình?

Giản Đông Kiều hơi mở mắt ra.

“A ——— “

“A ——— “

Hai người trên giường cùng giật mình ngồi thẳng dậy, mở to hai mắt khủng hoảng nhìn đối phương.

” Xảy ra chuyện gì?” Cổ Ương Thái mờ mịt.

“Anh anh anh….”

Cổ Ương Thái tại sao xuất hiện ở nhà cậu? Còn ngủ ở bên cạnh cậu nữa?

“Anh tại sao lại xuất hiện ở nhà tôi? Hơn nữa còn không mặc quần áo!” Cậu chỉ vào mũi Cổ Ương Thái, lớn tiếng hỏi.

“Em đang nói cái gì vậy a? Đây là nhà tôi mà, tôi không mặc quần áo, em cũng đâu có mặc đâu!”

Giản Đông Kiều cúi đầu nhìn.

Bản thân mình cũng trần như nhộng, ngay cả nơi tư mật cũng lộ ra trước mặt Cổ Ương Thái!

Cậu sợ đến nỗi giật lại chăn bông trên người hắn, bao bọc chặt chẽ từ đầu tới chân, chỉ lộ ra khuôn mặt cùng bàn tay.

Giản Đông Kiều tức giận đến mức muốn đứng lên, nhưng mới ưỡn eo một cái, cơn đau nhức mãnh liệt làm cậu ngã lại trên giường, Cổ Ương Thái hảo tâm muốn đỡ cậu, Giản Đông Kiều lại dùng sức đẩy hắn ra.

Đau quá! Tại sao nơi đó của cậu đau quá?.

Trong lúc kinh hãi, cậu thoáng nhìn trên giường, có một vết máu đỏ sậm bị khô lại.

“A ——” Tại sao cậu lại chảy máu?

Giản Đông Kiều sắp nổi điên rồi, chẳng trách thân thể cậu lại đau như vậy, trên giường còn có vết máu, hai người bọn họ nhất định, nhất định…

“Này…” Cổ Ương Thái khẽ gọi một tiếng.

Giản Đông Kiều ánh mắt đờ đẫn chậm rãi nhìn Cổ Ương Thái.

“Anh…”

Cổ Ương Thái vừa muốn mở miệng nói chuyện! Giản Đông Kiều lập tức đánh gãy lời hắn.

“Tối hôm qua anh thừa lúc tôi ngủ rồi đánh đập tôi có đúng hay không hả, tên khốn này?”

“A?” Cổ Ương Thái bị hỏi đến đầu óc mơ hồ.

“Tôi với anh có hận thù gì với nhau chứ? Sao anh lại đánh lén tôi như vậy? Đồ tiểu nhân hèn hạ!”

“Ha ha.” Lý giải được cái bộ óc thiên tài suy luận sâu xa của Giản Đông Kiều, Cổ Ương Thái liền bật cười.

“Anh cười cái gì! Đồ khốn nạn!” Hắn ta đúng là tên hạ lưu mà, đánh lén người ta mà còn cười vui vẻ đến như vậy.

Cổ Ương Thái sắc mặt biến đổi, tựa tiếu phi tiếu tới gần Giản Đông Kiều.

“Anh, anh không nên tới đây… A!”

Giản Đông Kiều bị đè ngã ở trên giường, mặc dù có chút e ngại khí thế của Cổ Ương Thái nhưng cậu vẫn cố gắng phản kháng.

“Đừng kêu nữa.” Cổ Ương Thái lấy ngón trỏ để trên môi Giản Đông Kiều, “Nếu em kêu nữa, tôi sợ mình sẽ không nhịn được, mà em cũng sẽ chịu không nổi…”

Giản Đông Kiều tức giận muốn cắn đứt ngón tay của hắn, nhưng Cổ Ương Thái lại nhanh chóng rút ra.

“Anh nói nhảm cái gì đó? Mau thả tôi ra!”

“Không phải em muốn biết tối hôm qua chúng ta xảy ra chuyện gì sao?” Cổ Ương Thái nhíu mày.

“Không phải anh thừa cơ đánh lén tôi hay sao, có gì tốt mà nói!”

Cổ Ương Thái đến gần bên môi Giản Đông Kiều, cố ý phả hơi vào mặt cậu: “So với đánh lén thì còn nghiêm trọng hơn a”

“Nghiêm trọng hơn?”

“Tối hôm qua chúng ta…” Chuyển qua bên cạnh lỗ tai khả ái của Đông Kiều, Cổ Ương Thái ngả ngớn mà phun khí, “Làm tình nha, chúng ta đã lên giường làm tình….”

‘Ầm’ một tiếng, trong đầu Giản Đông Kiều trống rỗng, sắc mặt trắng bệch.

“Bảo bối, không nghĩ tới hôm qua em nhiệt tình như vậy, không chỉ dùng sức kẹp lấy hông tôi, còn muốn tôi động nhanh hơn a…”

Không thể nào? Cậu còn tưởng đó chỉ là một giấc mộng xuân.

Thấy khuôn mặt phấn nộn của Giản Đông Kiều biến trắng rồi lại ửng hồng, Cổ Ương Thái thực sự yêu thích biểu cảm này của Tiểu Bát Phu, không nhịn được liền hôn cậu.

“Buông tôi ra!”

Không biết sức lực từ đâu tới, Giản Đông Kiều dùng sức đẩy Cổ Ương Thái ra, cố nhịn xuống cơn đau trên người, cậu chật vật bước xuống giường đi về phía cửa, nhưng lại không cẩn thận giẫm phải chăn, vấp chân ngã xuống, chăn bông đang bao bọc trên người bị rơi ra, thân thể trần truồng đều lộ ra ngoài.

“Ây…” Nửa người dưới cơ hồ đau đến tê dại, chất rượu còn sót lại làm cho thái dương cậu vô cùng đau, từng cơn đau như sóng lần lượt đánh úp vào người Giản Đông Kiều.

“Tiểu tử ngốc!”

Cổ Ương Thái ôm lấy Giản Đông Kiều đặt lên hai chân của mình, một tay không quy củ vòng qua mông cậu, hai ngón tay chặt chẽ chui vào rãnh mông.

“Nơi này của em cần phải rửa sạch sẽ…” Cổ Ương Thái không e dè nói.

Thân thể kề sát trên lồng ngực nam nhân, Giản Đông Kiều cảm giác mình sắp té xỉu dưới ánh mắt nóng rực của hắn rồi.

“Anh…”

Giản Đông Kiều bỗng nhiên giật mình trợn mắt lên, khuôn mặt ngày càng nóng càng hồng hơn.

Cậu cảm giác được có cái gì đó để ở mông mình, cậu cũng là đàn ông, cậu đương nhiên biết đó là…

Đông tránh một chút, Tây né một chút.

Giản Đông Kiều không biết sau này phải sống như thế nào ở Long Khắc đây, không cần nhiều lời cậu cũng biết mai mốt mình phải tránh né người nào đó. Dù thế nào đi nữa cậu cũng không nghĩ mình lại lên giường cùng nam nhân! Hơn nữa đối phương lại là…

Ai, chuyện này nếu truyền ra ngoài, cậu sau này làm sao mà trở thành một người đàn ông hoàn hảo được đây, trinh tiết gìn giữ hơn hai mươi năm lại đánh mất trong tay tên đáng ghét này, hơn nữa còn là mình tình nguyện.

Đúng là say rượu mất lý trí!

Say rượu mất lý trí thì thôi đi, nhưng cảm giác lại không được rõ ràng, tức giận hơn chính là sau khi tỉnh dậy, lại phát hiện ra mình đã bị Cổ Ương Thái ăn sạch sẽ. Thời điểm tắm rửa cậu còn đáng ghét hơn, cởi quần áo trên người xuống, toàn thân đều là dấu hôn to nhỏ chứng minh Cổ Ương Thái đã từng chiếm giữ cậu, còn nữa, ở giữa hai đùi vẫn còn mấy dấu vết rất rõ ràng, không chịu biến mất.

Trong lúc ân ái, hắn nói một câu mà Giản Đông Kiều vẫn còn nhớ rất rõ. “Em là người của Cổ Ương Thái tôi…” Cổ Ương Thái vừa hôn đùi cậu vừa nói.

Hắn xả nước lên ngực cậu, “Đầu vú của em thật dễ thương…” Cổ Ương Thái bắt đầu xoa nắn hai nụ hoa của cậu

Lúc hắn lấy xà phòng xoa xoa lên mông Giản Đông Kiều, “Tối hôm qua không phải vừa mới làm hay sao, sao hôm nay lại mẫn cảm như vậy?” Ngón tay Cổ Ương Thái chạm vào hậu huyệt của cậu.

Khi tắm xong, Giản Đông Kiều nhìn mình ở trong gương, khuôn mặt cậu thì đang u ám tức giận, còn Cổ Ương Thái thì vẻ mặt tươi cười sáng lạn.

“Em thật giỏi…”

Hỏng rồi!

Tại sao trong đầu mình chỉ nhớ tới những lời nói của Cổ Ương Thái a?