Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học

Quyển 1 - Chương 23: Trở mặt



Mạc Tử Hàm gật đầu, người kinh doanh lâu năm như ba Tần Tiểu Du, bình thường đều nhập hàng tại xưởng, có thể giảm bớt khâu kiểm nghiệm này. Lần này gặp được công ty, ít nhất biểu hiện theo như lời ba Tần Tiểu Du thì là một công ty lớn chuyên về rượu, cộng thêm ba Tần Tiểu Du uống rượu không xảy ra vấn đề gì, giá kinh tế lợi ích thực tế, thế này mới quyết định ký hợp đồng.

Kiểm định rượu, chỉ có đi tìm xưởng chân chính kiểm tra. Trừ phi là phát hiện vấn đề lớn làm cho ông sinh ra nghi ngờ, nếu không ba Tần Tiểu Du hẳn sẽ không đi kiểm nghiệm rượu.

“Tử Hàm, bạn làm sao mà vừa uống đã biết rượu đó là giả?” Tần Tiểu Du nhìn Mạc Tử Hàm nghi hoặc hỏi, đến bây giờ cô còn chưa tin Mạc Tử Hàm thật sự có thể uống một ngụm đã biết rượu giả.

Nhưng Mạc Tử Hàm biểu hiện ra ngoài trầm ổn, làm cho cô không thể cho rằng bạn ấy đang nói giỡn, cứ như vậy theo bản năng đi tin tưởng bạn ấy.

Mạc Tử Hàm không muốn nói chuyện nhiều, nói thật cô cũng không biết vì sao mình uống một ngụm đã kết luận kia là rượu giả, tựa hồ chỉ là một loại bản năng.

“Có lẽ là mình đoán sai rồi.” Cô nghiền ngẫm cười.

“Tử Hàm đã đến rồi à?” Trương Phân đi vào phòng học, lập tức đi tới gần Mạc Tử Hàm, ánh mắt sáng trưng nhỏ giọng hỏi, “Nghe nói nhà bạn xuất hiện đồ cổ?”

Mạc Tử Hàm nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau lập tức nhíu mày, “Cậu làm sao mà biết được?” Trương Phân cùng dãy sân với nhà cô, nếu Trương Phân đã biết, như vậy có phải cô có thể cho rằng chuyện này đã truyền khắp rồi hay không?

“Ba mẹ mình nói chuyện phiếm nói nha, thật sự à?” Trương Phân kinh ngạc cười nói.

Mạc Tử Hàm mỉm cười, “Lời đồn bậy thôi.”

Trương Phân hồ nghi nhìn cô, “Mọi người đều biết rồi, không giống như là giả, còn nói bởi vì chuyện này, thân thích nhà bạn đều nháo tới tận cửa.”

Mạc Tử Hàm nhăn nhíu đầu mày, thật sự là chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, một khu nhà trệt có nhiều nhân khẩu như vậy, nhà ai nháo xảy ra chuyện gì, thật đúng là không giấu giếm được. Huống chi chuyện ghế dựa bà Vương cách vách và Tiểu Hạ con bà ta đều biết, nếu không có lòng tốt truyền ra ngoài, không phải là chuyện tình đáng giá kinh ngạc.

Tần Tiểu Du cười nói, “Thật sự hả Tử Hàm? Vậy nên chúc mừng bạn rồi!” Cô không hề biết chuyện này, chỉ nghe nói nhà Mạc Tử Hàm xuất hiện đồ cổ là một chuyện vui vẻ, nhưng không biết cụ thể.

Trương Phân lại nghe nói ít nhất giá trị trăm tám mươi vạn đấy.

“Vậy thứ kia nhà bạn có bán hay không? Có thể bán được bao nhiêu tiền?” Trương Phân tò mò hỏi.

Mạc Tử Hàm cười nói, “Tôi không rõ ràng lắm, còn chưa đi xem xét, ai biết có phải đồ cổ hay không, đừng tin lời đồn nhảm này.”

Trương Phân thất vọng “à” một tiếng, ngẫm lại cũng phải, Mạc Tử Hàm ở nhà chính là cái túi trút giận, chuyện lớn như vậy nhất định là người lớn làm chủ.

Tiết thứ nhất tan học, Mạc Tử Hàm bị Trần Khả Dương gọi vào văn phòng, nguyên nhân là vì trong văn phòng máy tính của một thầy giáo xảy ra chút vấn đề, Trần Khả Dương theo bản năng nghĩ tới Mạc Tử Hàm, nên đi gọi cô tới.

Trần Khả Dương thật đúng là tìm đúng người, Mạc Tử Hàm thuần thục giúp vị thầy giáo kia một lần nữa làm hệ thống, cũng bảo lưu lại tư liệu trọng yếu vốn có, tiến hành điều chỉnh đơn giản, sau đó hoàn chỉnh việc sửa chữa.

Bởi vì sự kiện này, Mạc Tử Hàm còn chậm trễ mất nửa tiết học, dù sao trọng tố hệ thống không phải nhiệm vụ có thể hoàn thành nhanh chóng được.

Thầy giáo trong văn phòng khen Mạc Tử Hàm có tài, Trần Khả Dương càng cảm thấy cô bé này thú vị, thì ra ngoài việc học tập, Mạc Tử Hàm còn có chỗ làm người ta ngạc nhiên như vậy.

Giữa trưa, Mạc Tử Hàm, Tần Tiểu Du và Trương Phân đi căng tin ăn cơm. Về phần Trương Phân tự nhận là mình quan hệ tốt với Mạc Tử Hàm mà theo kịp, người sau cơ hồ không quan tâm tới cô ta.

Quẹt thẻ cơm, ba món ăn một món canh, ba người ngồi vào một cái bàn trống ăn cơm.

Trương Phân tự giác gắp miếng cà rốt vào bát của Mạc Tử Hàm, người sau tay mắt lanh lẹ bưng bát tránh thoát, nhíu mày hỏi, “Làm gì vậy?”

Trương Phân kinh ngạc nói, “Không phải mình không ăn thì bạn ăn sao?” Trước kia hai người đã nói rồi, Trương Phân không muốn ăn cà rốt và ớt xanh vân vân, đều cho Mạc Tử Hàm ăn.

Kỳ thật Trương Phân trước kia là gắp vứt đi, chỉ là Mạc Tử Hàm nhìn cảm thấy quá đáng tiếc.

Mạc Tử Hàm nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nói, “Đừng gắp những thứ từ bát của cậu vào bát của tôi.”

Cô không có thói quen này, thậm chí không thích người khác dùng đũa gắp rau cho cô. Huống chi cô và Trương Phân còn không thân mật đến trình độ này.

Trương Phân thì không nhịn được, nhịn xuống giận dữ nói, “Bạn hung cái gì! Trước kia đều là như vậy, chính bạn yêu cầu!”

“Về sau không có yêu cầu này.” Mạc Tử Hàm lạnh nhạt nói.

Trương Phân ba~ một tiếng ném đũa xuống bàn, đã nhiều ngày thái độ Mạc Tử Hàm với cô cô đã chịu đủ rồi!

“Bạn cho rằng bạn là ai? Tiểu thư khuê các à? Đừng nói trong bát mình, chính là trong miệng mình cũng sạch hơn bát của bạn đấy!” Trương Phân đứng lên la hét ầm ĩ. Trước kia Mạc Tử Hàm bị cô vui đùa, khinh thường, khi nào thì đối xử với cô như vậy?

Tần Tiểu Du cũng vỗ cái bàn, “Trương Phân bạn nói chuyện chú ý một chút!”

“Thật không biết bạn dùng thủ đoạn hư hỏng gì, làm cho bạn ấy mỗi ngày kề cận bạn!” Trương Phân sắc mặt không tốt nhìn về phía Tần Tiểu Du, trước kia Mạc Tử Hàm đều cùng cô cô lập Tần Tiểu Du, mấy ngày nay ngược lại cô thành đối tượng bị cô lập!

Tần Tiểu Du lộ ra vẻ giận dữ, “Bạn… Nói chuyện đừng có vặn vẹo vậy có được không!”

Còn không đợi Trương Phân nói chuyện, phía sau Mạc Tử Hàm bỗng nhiên truyền đến một thanh âm châm chọc, “A! Bạn tốt cãi nhau trở mặt rồi hả?”

Ba người đều chuyển mắt lại nhìn, là Mạc Đoan bưng khay cơm đứng ở phía sau Mạc Tử Hàm, vẻ mặt trào phúng nhìn các cô.

“Liên quan gì tới cậu!” Tần Tiểu Du cắn môi cả giận nói.

Mạc Đoan cười lạnh một tiếng, nhìn Mạc Tử Hàm nói, “Tao nói cho mày Mạc Tử Hàm, mày cẩn thận một chút cho tao! Đừng tưởng rằng bà cụ hồ đồ hướng về mày, nhà mày thực sự phát đạt! Cho dù thực sự bán ghế dựa, nhà mày cũng chỉ là cái nhà giàu mới nổi thôi, nhìn mày cái dạng nghèo kiết củ lậu, y chang ba mày!”

Hắn không quên Mạc Tử Hàm ngày đó đẩy mẹ hắn ngã đâu, càng không quên ngày hôm qua Mạc Tử Hàm cái dạng đó, nó nghĩ nó là ai? Dám uy hiếp cha mẹ hắn! Mạc Tử Hàm nghe vậy vểnh khóe môi, “Tôi còn tưởng rằng là ai đâu, thì ra là anh họ.”

“Ai là anh họ mày? Mẹ tao nói, ba mày nếu thực sự dám bán ghế dựa kia, ông ta sẽ chờ đẹp mặt đi! Cái gì vậy, cả nhà thối xin cơm, sẽ chờ mẹ mày mỗi ngày làm công cho người ta kiếm miếng cơm ăn đi.” Mạc Đoan mắt lạnh nhìn Mạc Tử Hàm, hắn từ nhỏ đã không để mắt tới người một nhà này.

Tần Tiểu Du nghe vậy nhất thời phẫn nộ sắc mặt đỏ lên.

Mà Trương Phân lại cười lạnh một chút, trở lại chỗ ngồi xem diễn.

Mạc Tử Hàm nghe vậy lộ ra vẻ tươi cười, tươi cười kia thực bình thường, cũng rất đơn giản. Nhưng ngay sau đó lưng Mạc Đoan chợt lạnh.

Bởi vì Mạc Tử Hàm đã nhảy dựng lên, phi thân đá một cái, chân quả nhiên vừa đúng trên gương mặt, đá hắn ngã xuống mặt đất.

Tuy rằng mỗi ngày buổi sáng kiên trì rèn luyện thân thể, nhưng thân thể này vẫn như trước yếu ơt, ít nhất khi sử dụng một ít động tác cảm giác dị thường khó khăn, lực đạo theo không kịp.

Lần trước đánh đuổi đám lưu manh, chủ yếu là dựa vào một ít kỹ xảo, nhưng nếu là lấy lực chạm vào lực, cô hiện tại vẫn kém lắm.

Cũng may không biết sao, từ lúc cô tỉnh lại về sau thân thể khôi phục đặc biệt mau không nói, rèn luyện hiệu suất cực kỳ cao, cô cảm thấy thân thể mình ở phương diện nào đó có chút bất thường, nhưng cụ thể như thế nào cô vẫn không biết.

Mạc Đoan ngã xuống mặt đất, còn chưa kịp đứng lên, Mạc Tử Hàm đã quỳ một gối xuống ở trước ngực hắn, nâng tay hung hăng quăng cho hắn một bàn tay, lãnh đạm nói, “Cái tát này là cho anh nói năng lỗ mãng.”

Nói xong, trong ánh mắt khiếp sợ vạn phần của đồng học ở bốn phía, lại nâng tay hung hăng quăng cho Mạc Đoan một bàn tay, lạnh giọng nói, “Cái tát này, là đánh cho ba mẹ anh, làm người mất mặt!”

Nói xong, đúng là lại nâng tay hung hăng quăng cho Mạc Đoan một bàn tay nữa, “Cái tát này… Là đánh vì Mạc Tử Hàm.”

Đứng lên, Mạc Tử Hàm không quay đầu lại xoay người rời đi.

Mà nằm trên mặt đất Mạc Đoan sớm đã hai má đỏ bừng, ẩn ẩn sưng lên một khối, chật vật không chịu nổi.

Hết