Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học

Quyển 1 - Chương 15: Trộm mộ



Trong màn đêm tối đen, hai thân ảnh lén lút ngồi xổm trước cửa Mạc gia, một béo một gầy, đã làm nửa buổi, rốt cục cũng vang răng rắc một tiếng rồi dừng động tác.

Cổng bị nhẹ nhàng đẩy ra, bởi vì lâu năm không tu sửa, phát ra tiếng vang kẽo kẹt nho nhỏ.

Hai người vội vàng đỡ lấy cánh cổng, không dám đẩy thêm, đành phải nghiêng thân mình, từ khe hở nhỏ đã mở lắc mình vào.

“Này!” Người đàn ông dáng người mập mạp tiến vào có chút khó khăn, lại phải cố đẩy cổng hở thêm một chút.

“Hư, đừng nói, nhìn xem thứ kia có ở trong sân không!” Bóng đen béo gầy linh hoạt chợt lóe thân mình, đi xuyên qua sân tìm kiếm một vòng, hai người gom lại cùng nhau.

Mập mạp liên tục xua tay, “Không ở trong sân, anh Lý, hay là nhầm rồi?”

“Không thể, tôi theo từ phố đồ cổ tới đây, tận mắt nhìn thấy hắn mang ghế dựa vào cửa, làm dấu hiệu rồi, không sai được! Khẳng định ở trong phòng rồi!” Tên gầy cười hì hì, nhỏ giọng nói.

“Gỗ Hoàng hoa lê! Phát rồi phát rồi!” Mập mạp xoa xoa tay, nhón mũi chân đi về phía phòng ở. Đừng nhìn hắn dáng người mập mạp, bước đi lại nhẹ phiêu phiêu, đúng là không nghe được một tia thanh âm nào.

Đi tới trước cửa phòng ở, hai người nghiêng tai lắng nghe cả buổi mới động thủ bắt đầu gạy khóa.

Cửa phòng là chiếc kiểu khóa cũ, tên gầy kia gạy một phát là được!

Hai người thần sắc phấn chấn, đều trừng tròng mắt, gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa.

Chi dát một tiếng vang, cửa mở…

Cũng trong nháy mắt cửa mở ấy hai người sợ tới mức ngã lảo đảo, lui về phía sau mấy bước!

Chỉ thấy trong phòng tối đen hẹp hòi, một bóng trắng đứng yên một bên, cứ như vậy ôm ngực đứng ở trước cửa hành lang, một đôi ánh mắt thật to nhìn hai người từ trên xuống dưới.

Hai người tập trung nhìn vào, thì ra đứng ở trên hành lang là một cô gái dáng người nhỏ gầy, còn mặc áo ngủ màu trắng, bộ áo ngủ kia nhìn rất nhỏ, nhưng mặc ở trên người cô gái lại có vẻ rộng thùng thình, có thể thấy được bộ dáng người con gái gầy yếu dinh dưỡng bất lương.

Mập mạp và gầy tử liếc nhau, đều nhẹ nhàng thở ra.

Thấy cô gái kia không có ý tứ kêu lên sợ hãi, mập mạp lộ ra hành vi tươi cười, nhỏ giọng nói, “Cô bé, người lớn có ở nhà không?”

Mạc Tử Hàm nghe vậy liền nở nụ cười, “Hai người các ngươi đến trộm thứ kia ư?”

Hai người bị hỏi kiềm hãm, tinh quang trong mắt tên gầy kia bùng lên, thân mình lủi một cái lẻn đến trước mặt Mạc Tử Hàm, muốn ra tay chế trụ cô!

Mạc Tử Hàm bên trong con mắt sáng chợt lóe lãnh ý, thân mình lại linh hoạt lắc mình tránh né về phía sau. Tên gầy làm một kích thất bại, chợt nghe yết hầu mập mạp phát ra một tiếng kinh hô cực lực bị áp chế!

Ngay sau đó cổ tên gầy chợt lạnh.

Mạc Tử Hàm tay cầm một chiếc dao gọt hoa quả sáng loáng, dao kia đặt ở trên cổ tên gầy.

Tên gầy kinh hãi, cô gái này khi nào thì vọt đến phía sau mình? Hành lang này quá hẹp hòi, theo lý thuyết một cô bé bình thường không thể có loại thân thủ như thế này!

Ngay sau đó, trong mắt tên gầy hiện lên một tia ngoan sắc, xoay người! Hắn không tin cô gái dám dùng dao nhỏ làm bị thương được hắn!

Nhưng hắn không tin lại không có nghĩa là đối phương không dám.

Dao nhỏ sáng loáng nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, làn da đã bị lôi ra một lỗ hổng thật dài, máu đỏ tươi chảy xuôi mà ra, nhiễm đỏ áo của tên gầy.

Đau đớn nháy mắt đánh úp lại, tên gầy làm động tác xoay người, hắn hung tợn nhỏ giọng nói, “Buông dao ra!”

Mạc Tử Hàm nhíu mày cười, “Muốn trộm hai chiếc ghế gỗ Hoàng lê hoa kia à?”

Tên gầy nhất thời thân thể cứng đờ, mà ngay tại giờ phút này, mập mạp kia đã nhón mũi chân lặng lẽ đi tới phía sau Mạc Tử Hàm, trong tay còn cầm một côn sắt, đang định nện vào đầu cô!

Mạc Tử Hàm đưa lưng về phía mập mạp, khóe môi tươi cười vừa thu lại, nghiêng người nhấc chân, tốc độ cực kỳ mau bay ra một cước, đạp chính giữa ngực mập mạp, người sau ai u một tiếng ngã về phía sau, côn sắt rơi trên mặt đất.

Trong phòng truyền ra thanh âm cùng với tiếng la của Vương Phượng Anh “Ai đấy? Tử Hàm? Con ở bên ngoài à?”

Tên gầy kia chuyển động con mắt rụt cổ lại định chuồn đi, Mạc Tử Hàm lại một phen chế trụ bờ vai của hắn, làm cho hắn không thể động đậy, đồng thời còn nói, “Mẹ, con đi toilet, va phải cái chậu.”

“Đi ngủ sớm một chút đi, đừng làm ồn ào!” Trong phòng truyền ra thanh âm Mạc Quân Bảo mơ mơ màng màng.

Trong phòng lại yên tĩnh, Mạc Tử Hàm túm áo tên gầy ném hắn vào sân. Cùng lúc đó một tay đóng cửa phòng lại.

Hai người béo gầy đang ngửa mặt ngã ở trong sân, kinh dị không thể tin nhìn Mạc Tử Hàm. Cô nhóc này thân thủ rất cao, vừa rồi chế trụ bả vai tên gầy kia một chút, điểm huyệt ổn chuẩn, đúng là làm cho hắn không thể động đậy.

“Ai phái các ngươi đến?” Mạc Tử Hàm trên cao nhìn xuống quan sát hai người, mở miệng hỏi.

Hai người liếc nhau, mập mạp lắc đầu nói, “Không có người phái!”

Tên gầy nhất thời gõ mập mạp một cái vào trán, sau đó lăn lông lốc bò người lên, “Cô là con gái của nhà này hả? Đôi ta nhìn ba cô cầm ghế dựa Hoàng lê hoa đến phố đồ cổ xem xét, thế này mới theo tới đây.”

Mạc Tử Hàm đánh giá hai người một phen, xác định bọn họ không nói sai. Nhất thời đoán được chắc là Mạc Quân Bảo dọc đường rêu rao khắp nơi, không hề biết che đậy, thế này mới gọi trộm đến.

“Đi thôi, đừng để tôi lại nhìn thấy các người.” Mạc Tử Hàm thản nhiên nói.

Hai người lại liếc nhau, đều có chút không dám tin, “Cô thả hai chúng tôi đi?”

“Còn không đi?” Mạc Tử Hàm nhíu mày. Đối với loại trộm vặt này, cô cảm thấy không có tất yếu phải báo nguy, mặc dù vào cảnh cục, hai người nếu không vác đại bản án trên người thì rất nhanh sẽ đi ra. Đến lúc đó còn đưa tới phiền toái không cần thiết.

Cái gọi là tiểu quỷ khó chơi, Mạc Tử Hàm không muốn sinh thêm sự cố.

“Được! Cô bé có bản lĩnh đạt đến một trình độ nào đó! Hai chúng tôi cũng không phải chim non trên đường, hôm nay cam đoan với cháu, về sau không bao giờ tiến vào viện này của nhà cháu nữa!” Tên gầy kéo mập mạp đi, đúng là ôm quyền với Mạc Tử Hàm, xoay người rời đi.

Mạc Tử Hàm thấy thế liền vui vẻ, hai vị này không giống như là trộm vặt bình thường, trên tay có chút công phu, hơn nữa mập mạp kia khinh công rất cao, thật ra thú vị.

Chân chính khinh công không như trong điện ảnh diễn như vậy có võ nghệ cao cường, nhưng có thể cho người thân nhẹ như yến, mập mạp kia chính là như thế.

Đi ra sân mập mạp liền hỏi, “Anh Lý, thực sự không nhớ thương ghế dựa kia?”

“Mẹ nó, nói không nhớ thương còn có thể giả bộ à? Mày coi hai ta thật sự là kẻ trộm rồi hả? Chờ ông chủ Vương kia thanh toán xong Chiến Đỉnh Tần Triều, hai ta mau rút lui đi, ở cái địa phương nhỏ như thế này, truyền ra làm cho người ta cười đến rụng răng!” Tên gầy hầm hừ vỗ vỗ tro bụi trên người, vẻ mặt không tình nguyện.

“Cái mộ ở Tước Sơn kia cũng nên đi nghiên cứu địa hình thôi, chậm trễ một chút chính phủ khởi công rồi…” Thanh âm hai người càng phiêu càng xa.

Mạc Tử Hàm đứng ở cửa viện chọn môi cười, môi hồng khẽ mở, “Tặc trộm mộ? Thảo nào có chút nhãn lực.”

Ngày hôm sau sáng sớm, Mạc Tử Hàm chạy bộ sáng sớm như trước rèn luyện thân thể. Ngày hôm qua động thủ với hai người kia, rõ ràng cảm giác được thể lực của mình rất yếu, loại cảm giác này thật sự không tốt.

Đi vào trường học đã là 7:30, các học sinh đã tới rồi. Mạc Tử Hàm vừa ngồi xuống thì có một tờ giấy nhỏ ở trước mặt bàn của mình.

Cô quay đầu lại thấy Trương Phân đối diện cô ngồi ở dãy cuối cùng đang nháy mắt.

Mở tờ giấy, thấy mặt trên viết: sáng nay sao không ở nhà ga tập hợp?

Mạc Tử Hàm mỉm cười, nâng bút viết: tôi đã quên.

Sau đó ném tờ giấy trở về.

Trương Phân xem xong lại nâng bút viết mấy chữ, ném cho Mạc Tử Hàm.

Mở ra thấy mặt trên viết: mình quên mang thẻ cơm, giữa trưa cho mình mượn thẻ ăn cơm với.

Mạc Tử Hàm xem xong trực tiếp vò tờ giấy, nâng tay lên ném tờ giấy kia vào thùng rác phía trước. Bởi vì tờ giấy quá nhỏ, xẹt qua không trung không gây chú ý cho người khác. Trương Phân tuy rằng chú ý nhưng ngồi phía sau cô, nên không nhìn thấy tờ giấy có được quăng chuẩn vào thùng rác hay không.

Cô nhíu mày nhìn bóng dáng Mạc Tử Hàm, người đó không quay đầu nhìn cô.

Tần Tiểu Du quay đầu vừa vặn nhìn thấy Trương Phân nhìn chằm chằm bóng lưng Mạc Tử Hàm, liền bĩu môi. Trương Phân này luôn chiếm tiện nghi Tử Hàm, cô đều xem ở trong mắt, nói Tử Hàm vài lần, Tử Hàm không nghe, thậm chí còn cùng Trương Phân càng chạy càng gần, cho nên cô cũng lười làm tiểu nhân xen vào.

Thấy Tần Tiểu Du quay đầu, Mạc Tử Hàm mỉm cười với cô. Từ trong bản nhật kí của ‘Mạc Tử Hàm’ cô biết được quan hệ giữa Mạc Tử Hàm và Trương Phân, so với Tần Tiểu Du thì thân cận hơn.

Nguyên nhân là Trương Phân và cô cùng một khu nhà, điều kiện kinh tế hai nhà không sai biệt lắm. Mà gia thế Tần Tiểu Du không tệ, Mạc Tử Hàm ở cùng một chỗ với bạn ấy sẽ cảm thấy tự ti, cho nên có lúc vô tình lúc cố ý làm bất hòa với cô ấy, thậm chí lơ đãng phối hợp Trương Phân cô lập cô.

Nhưng mà khi sinh mệnh đã thay đổi một lần, cô sẽ lựa chọn như cũ sao?

Hết