Đặc Công Trọng Sinh Ở Trường Học

Quyển 1 - Chương 14: Có trộm



Làm Mạc Quân Hoa sốt ruột nói chuyện cả một buổi tối, Mạc Quân Bảo thật sự ngây ngẩn cả người.

“Anh hai, anh nói ghế dựa này nhà tôi đáng giá?” Mạc Quân Bảo hồ nghi hỏi.

“Cũng không thể nói nhất định là đáng giá, là khả năng đáng giá.” Mạc Quân Hoa chuyển đôi mắt khôn khéo của mình tới chiếc ghế dựa, lại bổ sung một câu, “Là rất có khả năng đáng giá!”

Nói chuyện giữ lại ba phần, thứ này chưa làm xem xét ông không dám khẳng định.

Dù sao gỗ Hoa lê và gỗ Hoàng hoa lê tuy rằng chỉ kém một chữ, nhưng giá lại khác xa nhiều. Ghế dựa này ông cảm thấy giống gỗ Hoàng hoa lê, ‘Mặt quỷ’ trên đó cơ hồ có thể khẳng định, nhưng vẫn là câu nói kia, tìm chuyên gia tới xem xét một chút mới được.

Mạc Quân Hoa ngẩng đầu xem, nhìn xe vận tải một bên, lại nhìn thanh niên đứng một bên vẻ mặt khó xử, trong lòng nhất thời sáng tỏ.

Hắn cười hỏi, “Cậu nhóc, ghế dựa này cháu đã tìm người làm xem xét rồi?”

Tiểu Hạ bởi vì trước đó đã nói làm xem xét, giờ phút này đành phải kiên trì gật đầu.

“Ghế dựa này, có phải gỗ Hoàng hoa lê hay không?” Mạc Quân Hoa rất trực tiếp hỏi, làm da đầu Tiểu Hạ kia run lên.

Hiển nhiên lại tới nữa một kẻ hiểu làm ăn đấy! Nếu lúc trước không có con bé kia nói chuyện, chỉ sợ ghế dựa này đã bị nó mua đi rồi!

Nếu là chung quanh không có người hiểu cái này, giờ phút này hắn thừa nhận ghế dựa này là gỗ Hoàng lê hoa thì như thế nào? Bọn họ biết gỗ Hoàng lê hoa giá trị bao nhiêu tiền sao?

“Cháu, cháu chỉ là tìm người quen biết xem, không nhìn ra được là cái gỗ gì, họ nói thủ công này không tồi.” Tiểu Hạ do dự một chút rồi trả lời như thế. Nếu hắn nói đã tìm chuyên gia xem xét, không phải là gỗ Hoàng lê hoa, vậy không phải gạt người sao?

Đến lúc đó người nhà lão Mạc thực sự tìm người xem xét ra, mặt hắn biết nhét vào chỗ nào?

“Ha ha.” Mạc Quân Hoa là người khôn khéo, liếc mắt một cái là nhìn ra thằng ranh này nói dối. Xem ra ghế dựa này là gỗ Hoàng hoa lê, tám chín phần mười rồi!

Con mắt vòng vo chuyển động, ông ta quay đầu nói với Mạc Quân Bảo: “Lão tứ, ghế dựa này không thể bán, đã nhận tiền chưa?”

Mạc Quân Bảo vội vàng lắc đầu, trong lòng kinh hỉ liên tục, xem ra nhà mình đây là ra bảo bối! Chẳng lẽ sắp phát tài một khoản? Thực mẹ nó hãnh diện!

Nghĩ vậy, Mạc Quân Bảo vừa xua tay vừa đi tới ghế dựa, miệng nói, “Không bán không bán! Quay đầu tôi mang đi phố đồ cổ xem xét một chút, nơi đó có nhiều người hiểu được!”

Nói xong một tay nâng một phen ghế dựa, tùy tiện mang trở về, không tiếp đón với Tiểu Hạ kia. Vương Phượng Anh thấy thế cũng vội vàng nhấc hai thanh khác đi theo trở về.

Tiểu Hạ đứng tại chỗ, hai đấm nắm chặt, gắt gao nhìn chằm chằm bốn thanh ghế dựa kia, trong ánh mắt hình như có lửa tóe ra bên ngoài!

Con vịt tới tay, đảo mắt đã bay mất!

Nếu dựa vào bốn vạn đồng tiền mua được bốn thanh ghế dựa này, xoay người hắn sẽ phát tài lớn! Phát tài lớn a a a!

Giờ phút này Tiểu Hạ có loại tâm tình gì? Tiêu mười đồng tiền mua cái vé số có thể trúng năm trăm vạn của người ta, mừng thầm kích động và ngầm thoải mái.

Nhưng loại tâm tình vừa mới lên tới thiên đường này, trong giây lát đã bị người ta đánh trở về địa ngục, bởi vì còn chưa kịp giao dịch, thân thích bằng hữu đối phương đánh cú điện thoại tới đây, nói cho người nọ vé số của họ trúng thưởng rồi!

“Hạ này! Này, này là thế nào hả?” Bà Vương sắc mặt lo lắng, kéo con nhà mình một phen.

Tiểu Hạ kia sắc mặt khó coi xoay người vào sân nhà mình. Trong lòng hắn có tức không có chỗ phát, một cước đá văng cổng nhà mình, hừ lạnh nói, “Về phòng!”

Bà Vương đành phải ủ rũ đi theo về sân, vào cửa còn oán hận trừng mắt nhìn cổng Mạc gia một cái. Bà không biết ghế dựa kia rốt cuộc giá trị bao nhiêu tiền, nhưng khẳng định có thể làm cho con kiếm tiền!

“Ôi chao? Anh trả tiền xe đã chứ!” Người lái xe vận tải ở ngoài cửa kêu một câu. Hô một phát này khiến cho Tiểu Hạ vừa mới bước chân vào cửa ngã lảo đảo.

Mà Mạc Quân Bảo vừa mới tiến sân, đặt chiếc ghế dựa vào một bên nâng tựa như bảo bối, như thế còn không an tâm, chạy vào trong nhà lục tung lên, lấy ra một cái thảm cũ trải trên mặt đất, thật cẩn thận đặt bốn thanh ghế dựa kia lên.

“Tiểu Hạ kia nói, trong này có hai chiếc là mô phỏng lại?” Vương Phượng Anh nhìn về phía người hiểu biết một chút Mạc Quân Hoa.

Mạc Quân Hoa tiến lên quan sát ghế dựa, chậc chậc sau một lúc lâu, “Trước kia không nói tôi cũng không chú ý, bây giờ vừa nói, thật là có khả năng.”

Mạc Quân Hoa châm chước một chút, “Lão tứ à, hay là tôi kéo ghế dựa này ra ngoài làm xem xét cho chú?”

Mạc Quân Bảo quay đầu “Nhà anh cũng chẳng có tốt lành gì! Sớm nhìn ra ghế dựa này đáng giá, không hé răng không lên tiếng, có ý tứ gì?”

“Quân Bảo!” Vương Phượng Anh tiến lên kéo ông ta một phen, nam nhân nhà mình tính tình này, cho tới bây giờ vẫn bất chấp tất cả, thích nói gì thì nói! Nói trắng ra là chính là kẻ không có tâm nhãn. Nhưng nói ông ta hoàn toàn không có tâm nhãn cũng không phải, ngày thường gặp được sự tình gì phản ứng còn nhanh hơn cả người khác, không chịu ăn mệt một chút nào.

Mạc Quân Hoa hiển nhiên cũng đã quen với cái tình tình này của Mạc Quân Bảo, giờ phút này không buồn bực, chỉ vòng vo đảo con ngươi cười nói, “Hay là thế này đi, ghế dựa này tôi không mang đi nhìn, tôi cho chú năm vạn đồng tiền, chú bán cho tôi một chiếc, nếu mua phải phỏng chế, tôi liền tự nhận xui xẻo biết không?”

Phảng phất sợ Mạc Quân Bảo không đồng ý, ông ta lại nói, “Bốn vạn đồng chú đã suýt bán cho người ta cả bốn chiếc, năm vạn đồng tiền bán cho anh em nhà mình chú còn ngại ít à!”

Nếu thật sự kiếm được một chiếc, như vậy thì lợi nhuận đại phát rồi. Đương nhiên, ông ta cũng không dám khẳng định ghế này đáng giá như vậy hay không. Nhưng mọi người chơi đồ cổ đều biết cái gọi là mua rẻ bán đắt, nếu có thể kiếm được, trong lòng so với cái gì đều thoải mái.

Làm nghề buôn đồ cổ giống như đánh bạc, làm mua bán chẳng khác nào một canh bạc lớn, cho dù chuyên gia lão làng, cũng khó tránh khỏi có lúc thua lỗ. Nếu thật sự là gỗ Hoàng lê hoa, năm vạn đồng tiền này thật sự đáng giá.

Tuy rằng năm vạn đồng tiền này đã là toàn bộ gia sản của ông, còn phải trở về thương lượng với vợ. Nhưng vị nữ nhân nhà mình kia tính cách ôn lương, ý kiến này cơ hồ bị xem nhẹ bất kể.

“Năm vạn? Một chiếc?” Mạc Quân Bảo hồ nghi nhìn ông một cái, lão nhị này làm công ở xí ngiệp, có thể bỏ ra được năm vạn đồng tiền? Mạc Quân Hoa hắn toàn thân còn sạch hơn mặt, ra cửa còn phải hỏi hiền của vợ.

Hơn nữa, lão nhị nhân vật khôn khéo như vậy còn dám dùng năm vạn đồng tiền mua, ghế dựa này giá trị nhất định rất cao!

“Không bán, Tử Hàm nhà tôi nói, nếu thật sự là gỗ Hoàng lê hoa, bốn năm vạn đồng tiền không đủ mua cái cặn gỗ đâu!” Mạc Quân Bảo bắt chước, cười hớ hớ khoát tay áo.

Nghe lời nói ấy, Mạc Quân Hoa kinh ngạc nhìn về phía Mạc Tử Hàm đang ngồi trong sân, không dám tin hỏi: “Lời này là Tử Hàm nói?”

Mạc Quân Bảo nhất thời đắc ý đứng lên, “Anh Hai, có phải anh cũng tính toán tôi không hiểu, muốn lừa tôi hả? Chúng tôi có biết đấy!”

Mạc Quân Hoa quả thật cho rằng Mạc Quân Bảo không hiểu giá trị ghế dựa này, nếu không cũng sẽ không bị bốn vạn đồng tiền thiếu chút nữa bán đi. Ông suy nghĩ, hiện tại Mạc Quân Bảo biết bốn chiếc ghế dựa này giá trị trên bốn vạn, nhưng không biết rốt cuộc giá trị bao nhiêu tiền đi?

Nếu vừa rồi Tiểu Hạ kia đã xem xét qua, bốn chiếc ghế dựa này tám phần có hai chiếc là gỗ Hoàng lê hoa, thế này ông mới đả khởi bàn tính, năm vạn đồng tiền, lại là mua một chiếc, theo lý thuyết Mạc Quân Bảo ý kiến nông cạn, cũng nên đáp ứng rồi mới phải.

Mạc Tử Hàm giờ phút này đang ngồi ở chiếc phản đứng lên, mắt mang nghiền ngẫm ý cười quan sát Mạc Quân Hoa.

Mạc Quân Hoa lại vòng vo đảo con mắt, hì hì cười nói, “Mấu chốt là ghế dựa này của chú chưa chắc là gỗ Hoàng lê hoa. Nếu xem xét xong, không đáng giá số tiền này, sau này chú có tới cầu tôi mua, tôi cũng không mua.”

“Tôi nói chú Tứ này, tôi ra giá năm vạn đồng tiền không ít đâu, chẳng phải tôi đây đang đánh cuộc một keo sao? Mặc kệ có phải thật sự hay không, chú đều được năm vạn đồng tiền! Xem xét ra là giả thì chú không thiệt, cho dù về sau xem xét ra là thật, trong tay chú còn một cái không phải đủ sống rồi sao? Nói sau ngộ nhỡ tôi chọn phải chiếc phỏng chế…”

Nghe xong lời này, Mạc Quân Bảo thực sự chút do dự. Nếu ghế dựa này thật sự là giả, chờ ông thu xếp xong lại bán cho lão nhị, lão nhị cũng không ngốc, nhất định sẽ không mua.

Nếu không bán một chiếc trước? Lấy năm vạn đồng tiền tới tay trước đã? Cho dù là thật sự, một cái khác cũng có thể bán được giá cao…

Việc này nghe qua quả thật mình như thế nào cũng không thiệt.

“Năm vạn của anh khi nào thì có thể đưa tôi?” Mạc Quân Bảo hồ nghi hỏi, vẫn có chút không tin Mạc Quân Hoa có thể lấy ra năm vạn.

“Nếu chú đồng ý, tôi bây giờ trở về nhà nói, tối nay đưa tới cho chú. Chúng ta một tay giao tiền, một tay giao hàng thế nào?” Mạc Quân Hoa nhãn tình sáng lên.

Mạc Quân Bảo vừa nghe liền gật đầu, “Vậy được, anh về nhà thu xếp tiền đi, tôi các chờ người.” Nâng cổ tay nhìn thời gian, hắn chuẩn bị chờ Mạc Quân Hoa vừa đi, đi ra phố đồ cổ tìm hiểu một chút, nếu thực đáng giá như vậy, nói gì ông cũng sẽ không bán!

Nếu giá trị không đáng tiền, hì hì, chờ lão nhị đến đây lại bán cho lão.

Mạc Quân Bảo ngốc sao? Không ngốc.

Thừa dịp Mạc Quân Hoa vừa đi, Mạc Quân Bảo ra cửa gọi xe, kéo ghế dựa đi ra ngoài xem xét .

Mạc Tử Hàm và Vương Phượng Anh đành phải tự mình ở nhà ăn cơm.

Vương Phượng Anh tự giễu cười, “Lúc này không có người nhiều như vậy, ghế dựa cũng đủ dùng.”

Mạc Tử Hàm mỉm cười, nâng chiếc đũa gắp miếng rau cho mẹ, “Mẹ, đừng nghĩ nhiều như vậy, để anh em bọn họ tự ép buộc đi.”

Vương Phượng Anh sửng sốt, lập tức nhìn Mạc Tử Hàm nói, “Tử Hàm, con nói cho mẹ biết đi, con là làm sao mà biết nhiều như vậy?”

“Đọc trong sách.” Mạc Tử Hàm con mắt sáng khinh thiểm, mỉm cười trả lời.

Vương Phượng Anh hồ nghi nhìn cô, thần thái, khí chất của con gái lúc này, rõ ràng như thay đổi thành một người khác, thật sự là bị ở trong viện một hồi, nghĩ thông suốt hơn hồi nhỏ sao? Ví dụ như vậy không phải không có, ngày thường cùng hàng xóm nói chuyện phiếm cũng có người nói chuyện như vậy.

Nhưng Vương Phượng Anh chung quy là người có chút văn hóa, tuy rằng chưa học xong đã bị sát ngàn đao Mạc Quân Bảo lừa đi rồi.

Mạc Tử Hàm mỉm cười, làm như nhìn ra tâm tư Vương Phượng Anh, mở miệng nói, “Mẹ, con gái lớn rồi, hiểu chuyện một chút còn không được ư?”

Không biết sao nghe câu này, đôi mắt Vương Phượng Anh có chút đỏ.

Buổi tối, Mạc Quân Bảo cao hứng phấn chấn kéo ghế dựa về nhà, vô cùng cao hứng trả tiền xe. Vào cửa liền vang cổ họng, “Không bán! Không bán! Lão nhị muốn hố tôi đây này!”

Vương Phượng Anh đang thu thập bát đũa, nghe vậy liền nhíu mày, “Nói thì đầu lưỡi lưu nửa câu! Đừng có cái gì cũng nói!”

Mạc Quân Bảo kéo ghế dựa vào sân, vẻ mặt đắc ý học vẹt nói, “Gỗ Hoàng lê hoa! Người ta nói, tấc gỗ tấc vàng! Đây là đồ cổ!”

“Mẹ anh coi như làm được một chuyện tốt! Cho anh thứ tốt!” Vương Phượng Anh bĩu môi, trong lòng cũng rất hưng phấn, làm sao nghĩ cái ghế dựa cũ ấy còn biến thành vật đáng giá.

Khó trách lão nhị mỗi lần đến nhà đều phải ngồi! Có hai lần muốn chuyển đi, Mạc Quân Bảo bởi vì chướng mắt hắn nên không đáp ứng.

Chờ Mạc Quân Hoa dẫn theo tiền đến, Mạc Quân Bảo quyết đoán đổi ý, ngay cả sân cũng không cho ông ta bước vào.

Mạc Tử Hàm nằm ở phòng nhỏ có thể nghe được thanh âm ồn ào nhao nhao ngoài sân.

Nửa đêm, vạn vật tĩnh lặng.

Gió mát phật qua gương mặt cô gái đang ngủ say sưa.

Đột nhiên cô mở đôi mắt, nghiêng tai lắng nghe, sau đó xinh đẹp tuyệt trần nhăn mày, sạch sẽ lưu loát xoay người xuống giường.

Trong sân, hai bóng đen nửa ngồi xổm ở cửa Mạc gia, trong tay cầm cái kìm điện, đúng là đang gạy khóa!

Hết