Đặc Công Tà Phi

Chương 35: Cố ý



Quạt tre trong tay Dạ Dật Phong hướng cái rương gỗ vung lên, nắp hòm trong nháy mắt được mở ra. Vô số con bươm buớm màu đỏ từ trong rương bay ra, theo gió bay lượn ở giữa không trung.

"Trời ạ, rất nhiều bươm bướm a!" Bốn phía vang lên tiếng kinh hô của chúng đại thần, nhìn qua e rằng tối thiểu cũng có ngàn con ấy chứ?

Đối mặt với đầy trời bươm bướm, chúng đại thần quả thực là đầu óc mơ hồ, Thương Nguyệt thái tử rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì? Hắn đến tột cùng là tới chúc thọ hay là tới quấy rối? Khương thái hậu cùng hoàng đế Hiên Viên Ly cũng kinh ngạc nhìn nhau, trong thời gian ngắn không tài nào suy đoán được tâm tư của Dạ Dật Phong.

"Ngoan, đừng nghịch ngợm bay loạn nữa, mau bay đến trên đoạn gấm nghỉ ngơi đi!" Dạ Dật Phong hai mắt nhiễm cười, quạt tre trong tay bỗng dưng xoay tròn, mặt quạt mang theo một luồng khí mạnh mẽ quét về giữa không trung. Bươm bướm nhất thời giống như được triệu hồi, toàn bộ bay về phía đoạn gấm.

"Hí. . ." Chúng đại thần hít sâu một hơi, không khỏi rối rít nhìn thêm vài cái, trong lòng đồng thời thầm nói: Thương Nguyệt thái tử nội lực thật thâm hậu a!

Lúc này, quạt tre trong tay Dạ Dật Phong xoay tròn cực nhanh, mặt quạt bắn ra vô số ngân châm dài nhỏ. Những ngân châm này phả ra một cỗ lạnh lẽo quỷ dị, hướng trên người bươm buớm bắn đi.

Sưu sưu sưu, toàn bộ bươm bướm bị ngân châm đính trên gấm. Trong nháy mắt, chúng đại thần trợn mắt há hốc mồm, bởi vì tất cả máu của bươm bướm dính trên gấm tạo thành hình phượng hoàng lửa.

Hai thi vệ lập tức nâng đoạn gấm lên, một hình ảnh vô cùng mỹ lệ hiện ra trước mặt mọi người. Trên bầu trời xanh, mây trắng xa xa phiêu đãng, phượng hoàng lửa giống như đang rong chơi bay lượn.

"Đẹp, thật sự rất đẹp!"

"Tuyệt, thật sự rất tuyệt!"

Mọi người đồng thời lên tiếng than thở, sau lưng cũng không khỏi chảy ra mấy giọt mồ hôi lạnh. Chỉ lợi dụng nội lực vào ngân châm, liền có thể đem bươm bướm bay loạn trong nháy mắt đính thành một con phượng hoàng lửa hoàn mỹ, nội lực của Dạ Dật Phong không khỏi cũng quá dọa người đi?

"Phượng hoàng chính là thần điểu trên trời, tượng trưng cho điềm lành. Tối nay, Thương Nguyệt quốc ta đặc biệt đem thần điểu tới chúc thọ Khương thái hậu, không biết phần thọ lễ này Khương thái hậu có thích không?" Quạt tre nhẹ nhàng đung đưa, hai mắt Dạ Dật Phong nhiễm ý cười hỏi Khương thái hậu.

"Phần thọ lễ này quả thật thế gian khó tìm, ai gia há lại có thể không thích sao?" Trên mặt khương thái hậu mặc dù hiện ra vẻ kích động vui sướng, nhưng trong đáy mắt lại ẩn giấu một tia ý lạnh. Phần thọ lễ này xác thực khéo léo tuyệt vời, nhưng là sợ rằng bà vô phúc hưởng thụ a.

Cùng lúc đó, hoàng đế Hiên Viên Ly cùng Thụy vương Hiên Viên Diễm trao đổi ánh mắt. Người khác có lẽ không biết loại bươm bướm này, nhưng là bọn hắn lại biết rất rõ ràng. Huyết Hồ Điệp, chỉ có ở Thương Nguyệt quốc. Theo mật thám tại Thương Nguyệt quốc hồi báo: bươm buớm này mặc dù bề ngoài vô hại, nhưng bên trong lại chứa kịch độc .

Hôm nay những con bướm này bị Dạ Dật Phong dùng ngân châm đính lên gấm, cho nên khẳng định đoạn gấm đã sớm nhuôm đầy nọc độc từ bươm bướm, đây là một phần thọ lễ có độc. Dạ Dật Phong rốt cuộc là muốn giở trò gì? Lấy tâm kế của hắn tuyệt sẽ không ngu đến mức ở trong thọ yến của Khương thái hậu công khai hạ độc chứ?

"Nguyệt nhi, ngươi có đoán được tâm tư của Dạ Dật Phong hay không?" Hiên Viên Diễm giơ tay trêu chọc mái tóc của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, đè thấp thanh âm hỏi. Hắn biết năng lực hiểu lòng người của Nguyệt nhi cực kỳ mạnh, có lẽ nàng có thể đoán ra ý đồ của Dạ Dật Phong.

"Không đoán được, chỉ là hắn sẽ lập tức nói cho chúng ta biết thôi." Thượng Quan Ngưng Nguyệt hừ lạnh, sau đó mở miệng nhẹ nhàng nói.

"Ngươi vì sao có thể khẳng định như thế?" Hiên Viên Diễm nhíu mày.

"Bởi vì. . . Hai người nâng đoạn gấm đã trúng độc, sẽ lập tức phát tác." Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, bốn phía nhất thời vang lên tiếng ồn ào: "Mọi người mau nhìn mặt của thị vệ Thương Nguyệt quốc?"

Chỉ thấy hai thị vệ nâng gấm, da mặt vốn trắng nõn trong nháy mắt biến thành đen kịt, hơn nữa thân thể của bọn họ cũng lắc lư. Rất rõ ràng, bọn họ đang ẩn nhẫn đau đớn vì bị kịch độc phát tác.

"Thương Nguyệt thái tử, đây là chuyện gì? Chẳng lẽ gấm này có độc?" Trên mặt Khương thái hậu là biểu tình kinh sợ giả dối, thanh âm có chút run rẩy hỏi.

"Cái gì, trên gấm có độc? Thương Nguyệt thái tử, đây không phải là thọ lễ Thương Nguyệt quốc các ngươi mang đến cho thái hậu bổn triều sao, vì sao lại có độc?"

"Thương Nguyệt thái tử, ngài nên cho Long Diệu hoàng triều một lời giải thích chứ?" Các đại thần rối rít đứng lên, ồn ào lộn xộn chất vấn Dạ Dật Phong.

"Mọi người vì sao kích động như thế, chẳng lẽ các ngươi lầm tưởng bản thái tử muốn hạ độc hại Khương thái hậu sao?" Đối mặt với sự tức giận của mọi người, Dạ Dật Phong bày ra một bộ dáng vô tội.

"Sự thật không phải đã phơi bày trước mắt sao?" Chúng đại thần siết chặt quả đấm cắn răng hỏi. Long Diệu hoàng triều, Thương Nguyệt quốc, Bắc Dực quốc ngoài mặt mặc dù chung sống hòa bình, nhưng hai nước có dã tâm muốn nuốt hết Long Diệu hoàng triều của bọn họ ai ai cũng rõ ràng.

Chỉ là căn cứ vào tình hình thiên hạ hiện nay, Long Diệu hoàng triều cùng hai nước còn lại không thích hợp chính thức giao chiến, vì vậy thái tử hai nước đến chúc thọ, bọn họ mới dùng lễ tiết cao nhất nghênh tiếp. Nhưng là Thương Nguyệt thái tử lại công khai hạ độc trong thọ yến, nếu như bọn họ còn lựa chọn im lặng không lên tiếng, chẳng phải sẽ bị cho là Long Diệu hoàng triều sợ Thương Nguyệt quốc hay sao?

"Hiện tại người trúng độc là thị vệ Thương Nguyệt quốc ta, bản thái tử nếu như cố ý hạ độc hại Khương thái hậu, cần gì phải hi sinh thị vệ bổn quốc để nhắc nhở các ngươi chứ? Long Diệu hoàng, ngài cho là thế nào?" Dạ Dật Phong khoát khoát tay, hai mắt chứa nét cười nhìn về phía Hiên Viên Ly.

"Các vị khanh gia sao có thể đối với Thương Nguyệt thái tử vô lễ như thế, trẫm nghĩ Thương Nguyệt thái tử tuyệt không có ý hạ độc hại mẫu hậu, trên gấm có độc nhất định là có nguyên nhân." Hiên Viên Ly cười nhạt một tiếng, mở miệng chậm rãi nói.

"Vẫn là Long Diệu hoàng anh minh a! Những con bướm này toàn thân đỏ tươi, chính là Huyết Hồ Điệp xinh đẹp nhất Thương Nguyệt quốc ta. Chỉ có dùng bọn chúng tới chắp ghép thành phượng hoàng lửa, mới có thể đạt tới độ hoàn mỹ giống như thật, tin tưởng các vị mới vừa rồi cũng cảm nhận được. . ."

Dạ Dật Phong kéo dài âm cuối, tiếp tục mở miệng nói: "Chỉ tiếc những con bướm này xinh đẹp, nhưng trong cơ thể của bọn chúng lại có nọc độc. Mới vừa rồi ta dùng ngân châm đem Huyết Hồ Điệp đính tại trên gấm, cơ thể bọn chúng tự nhiên sẽ rỉ ra nọc độc ở trên gấm, vì vậy hai thị vệ nâng đoạn gấm mới có thể trúng độc. Cũng bởi vì trên gấm có độc, cho nên ta mới không cho bọn thị vệ đem thọ lễ trình lên cho Khương thái hậu trước tiên. Bởi vì ta còn có một bước chưa hoàn thành, đó chính là loại bỏ nọc độc trên gấm."

"Thì ra là hiểu lầm a, mới vừa rồi đã mạo phạm Thương Nguyệt thái tử, kính xin Thương Nguyệt thái tử bỏ qua cho!" Chúng đại thần liếc mắt nhìn nhau, ngoài mặt rối rít ôm quyền thể hiện sự áy náy, nhưng trong lòng vẫn vô cùng phẫn nộ. Hắn hoàn toàn có thể nói rõ trước, nhưng hắn không có nói, đây rõ ràng là cố ý trêu chọc bọn họ, làm bọn họ lâm vào cảnh lúng túng khó xử.

"Bản thái tử đại nhân đại lượng, há có thể để ý đây?" Dạ Dật Phong nhếch môi cười, quạt tre chập chờn hướng về phía hai thị vệ bị trúng độc. Chúng đại thần nắm chặt nắm tay, đè nén lửa giận trong lòng ngồi xuống. Hắn là đại nhân đại lượng, vậy bọn họ không phải là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi sao?

"Nuốt vào." Dạ Dật Phong từ trong tay áo móc ra hai viên thuốc màu trắng đưa cho hai tên thị vệ, chỉ thấy bọn họ vừa ăn thuốc vào, sắc mặt lập tức khôi phục nguyên dạng.

"Hai người các ngươi tới đây, đem hai lọ giải dược này đổ lên trên gấm." Tiếp, Dạ Dật Phong lại móc ra hai bình ngọc đưa cho bọn họ.

"Dạ!" Hai tên thị vệ dời bước đến trước mặt Dạ Dật Phong, cung kính khom lưng hành lễ, đưa tay ra tiếp bình ngọc.

Chỉ nghe keng một tiếng vang lên, mọi người rõ ràng thấy hai thị vệ đã tiếp nhận bình ngọc, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, hai bình ngọc thế nhưng đồng thời từ trong tay bọn họ rơi xuống, vỡ nát trên đất.

"Đã nhìn thấy chưa?" Nhìn thấy một màn này, Thượng Quan Ngưng Nguyệt dùng ngón tay chọc chọc lồng ngực Hiên Viên Diễm, mở miệng khẽ hỏi.

"Thấy rồi, bọn họ là cố ý đánh rơi bình ngọc." Tròng mắt Hiên Viên Diễm trở nên thâm thuý.

"Đoán được nguyên nhân bọn họ làm như thế không?" Thượng Quan Ngưng Nguyệt giơ tay lười biếng vén tóc.

"Nếu như hiện tại còn không đoán được, vậy ta chính là ngu xuẩn đần độn như heo rồi." Hai mắt Hiên Viên Diễm lạnh lẽo bắn về phía Dạ Dật Phong. . .