Đặc Công Hoàng Phi

Chương 35: Lộ ra dung mạo?(2)



Bên cạnh, Tiểu Ngân cười ha hả, cười đến nằm lăn lộn trên mặt đất, thoạt nhìn rất cao hứng.

Lạc Vũ quay đầu lại nhìn Tiểu Ngân cao hứng như thế, Lạc Vũ chùi mồ hôi trên mặt, cực kỳ vui sướng nói: “Ngươi cái vật nhỏ này, sao lại tốt đến như vậy, sao lại đáng yêu đến như vậy nha.”

Tiểu Ngân nghe vậy, móng vuốt nhỏ bé giơ lên thật phong độ, đầu giương lên, rất không khách khí thừa nhận lời Lạc Vũ như một lẽ đương nhiên.

Lạc Vũ nhất thời cười to, tiếng cười cất cao uốn lượn bay lên chín tầng mây.

Vui sướng một lúc lâu, Lạc Vũ trừng mắt nhìn cái bớt đỏ đang nằm trong tay do nàng vừa lau xuống mồ hôi.

40 năm công lực, dùng thiên tài địa bảo này như đã được tẩy tủy[1], da thịt càng thêm mềm mại lộng lẫy, ngay cả cái bớt cũng biến mất.

“Ay, phải làm lại một cái bớt nữa, ta tìm chút dược liệu đã.” Lạc Vũ nói thầm.

Mà Tiểu Ngân vừa nhìn thấy khuôn mặt của Lạc Vũ, cái đầu ngắn ngủn của nó ngốc lăng lệch sang một bên, sau đó liền nhảy dựng lên, vọt tới trên vai Lạc Vũ, ngọt ngào duỗi miệng, chu ra hôn lên mặt Lạc Vũ một cái.

Lạc Vũ vừa thấy, nhất thời vui vẻ cười mắng: “Ngươi cái tên tiểu tử này...”

“Ầm...” Không ngờ Lạc Vũ chỉ mới cười mắng yêu một chút, cách đó không xa liền phát ra tiếng nổ vang trời, cắt ngang lời Lạc Vũ.

“Uẩn Hỏa Kim Sư?” Lúc này Lạc Vũ thẳng tắp tăng thêm 40 năm công lực, nên nàng cũng loáng thoáng cảm giác được cấp bậc và lực lượng của Uẩn Hỏa Kim Sư.

Lạc Vũ kinh ngạc quay đầu, chỉ với một mình Lý Huyền cũng có thể đối phó với Uẩn Hỏa Kim Sư lâu như vâyh sao?

Khả năng này không lớn.

Lập tức, hai mắt khẽ chớp, vẫy tay với Tiểu Ngân nói: “Đi, đi xem một chút.”

Dứt lời, thân hình chợt lóe, giống như một đám mây đỏ bay xẹt ngang hướng về phía tiếng nổ vọt tới, Tiểu Ngân theo sát sau đó.

“Ầm” Ngọn lửa bay ngang thiêu đốt một mảnh rừng cây, đem phía trung ương vây thành biển lửa.

Lạc Vũ bình tĩnh đứng trên một ngọn cây, cúi đầu nhìn xuống.

Chỉ thấy bị vây quanh trong đám lửa là Giá Hiên Mặc Viêm, Giá Hiên Ly, Liễu Dục Thần, Lý Huyền, bọn họ một thân chật vật, vết thương luy luy, đang đối kháng với Uẩn Hỏa Kim Sư.

Không biết tại sao con sư tử này lại nổi điên lên như vậy, cư nhiên đuổi theo đám người Giá Hiên Mặc Viêm không tha, có xu thế không giết chết bọn họ sẽ không bỏ qua.

Mà nhóm người Giá Hiên Mặc Viêm, cấp bậc cao nhất cũng chỉ là thanh tôn cao thủ, vốn không phải là đối thủ với 10 cấp ma thú.

Cứ tiếp tục dây dưa như vậy hoài, nên khắp cơ thể 4 người đều là vết thương, mà 3 con thú của bọn họ cũng gần như mất đi hơn phân nửa mạng.

Lạc Vũ thấy vậy không khỏi nhíu mày, giết chết Lý Huyền nàng không phản đối, nàng là người có thù tất bào, sẽ đứng ngoài vòng xem kịch vui.

Về phần Giá Hiên Mặc Viêm, Giá Hiên Ly, Liễu Dục Thần, nàng cũng không có tâm hận ba người này, Quân Lạc Vũ nàng sao lại so đo hơn thua với một tiểu tử mới lớn chứ.

Huống hồ, mặc dù Giá Hiên Mặc Viêm đáng ghét, nhưng cũng chưa hề có ý muốn giết nàng.

Ngay lúc Lạc Vũ đang cân nhắc, Uẩn Hỏa Kim Sư hí rống lên một tiếng, vươn ra móng vuốt quét ngang về hướng người đang đối diện với nó là Giá Hiên Mặc Viêm, lực đạo vô cùng mạnh mẽ.

Giá Hiên Mặc Viêm vốn đã bị thương đầy người, trong tình huống khẩn cấp này làm sao mà tránh kịp, cũng chỉ có thể di chuyển thân mình dời đi điểm yếu hại.

“Mặc Viêm...” Giá Hiên Ly hoảng hốt.

Lạc Vũ thấy vậy kéo xuống vạt áo, bịt mặt lại, phi thân nhảy xuống.

Sớm đã mất máu quá nhiều uể oải không chịu nổi, Giá Hiên Mặc Viêm thấy tình cảnh trước mắt đã biết không thể sống sót, ngay lúc hắn đang phức tạp suy nghĩ, một “đóa mây đỏ” từ trên trời bay xuống, nắm lấy cánh tay hắn, lôi ra sau.

Trong nháy mắt, Giá Hiên Mặc Viêm đã bị nắm lôi đi.

Giá Hiên Mặc Viêm nhất thời sửng sốt, quay đầu nhìn lại, đôi mắt tràn đầy màu đỏ, nữ tử vận một bộ xiêm y màu đỏ đang lạnh lùng lôi kéo tay hắn, hai mắt ngăm đen, dáng người thướt tha.

Bàn tay nắm lấy Giá Hiên Mặc Viêm, Lạc Vũ nhìn thấy Uẩn Hỏa Kim Sư vọt tới, chóp mũi hừ lạnh một tiếng, buông ra Giá Hiên Mặc Viêm, không né không tránh, ngược lại nhảy vọt về phía trước, đá một cước vào Uẩn Hỏa Kim Sư.

“Hả...” Bên cạnh, 3 người kia nhất thời kinh hãi, nàng cứ như vậy mà tiến lên...

Ngay lúc bọn họ đang kinh hãi, Lạc Vũ thật sự đá một cước vào cằm Uẩn Hỏa Kim sư, phát ra một tiếng “bịch”.

Uẩn Hỏa Kim Sư bỗng nhiên bị đá ngay tại giữa không trung, nên thế tấn công của nó đã bị ngăn cản.

Mà ngay cả dấu hiệu bị lửa thiêu cũng không có trên người Lạc Vũ.

“Da thật cứng a.” Lạc Vũ hừ lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe, đột nhiên xuất hiện trên đầu Uẩn Hỏa Kim Sư, hai chân xoay tròn, “bịch” một tiếng đã thật sự đứng trên người Uẩn Hoả Kim Sư.

Uẩn Hóa Kim Sư bất ngờ không phòng ngự, bị Lạc Vũ đứng trên người. từ giữa không trung mạnh mẽ giẫm nó xuống đất.

Đám người Giá Hiên Mặc Viêm nhất thời mở to mắt, thực lực thật mạnh mẽ nha.

“Còn không lên đây, chờ cái gì?” Một cước giẫm lên Uẩn Hỏa Kim Sư, Lạc Vũ quay đầu quát to với đám người Giá Hiên Mặc Viêm đang ngốc lăng đứng tại chỗ.

Tiếng nói cất lên, gió mát từ trong núi thổi tới, cái khăn che mặt của Lạc Vũ đột nhiên bị gió thổi phất lên, lộ ra bộ mặt thật vốn có của Lạc Vũ.

Tuyệt sắc diễm lệ, khuynh quốc khuynh thành.

Rõ ràng gió đang thổi, vạn vật không ánh sáng.

Tất cả các màu ánh sáng trong thiên hạ, phảng phất như bị dung nhan của nàng hoàn toàn che khuất. Trong thiên địa, lúc này chỉ còn lại một nhan sắc duy nhất.

Giá Hiên Mặc Viêm, Lý Huyền, Liễu Dục Thần, Giá Hiên Ly đứng phía dưới vẫn luôn dõi theo quan sát Lạc Vũ, đồng thời đều trợn mắt há hốc mồm, trong nháy mắt cơ hồ không rời tầm mắt.

Nữ nhân này thật mỹ lệ.

Bốn người đều có thân phận tôn quý, cũng đều thấy qua nhiều mỹ nhân, có thướt tha, có diễm lệ, có vui vẻ, có đáng yêu. Bọn họ cần loại nữ nhân nào cũng có, mặt hàng nào cũng đã gặp qua, cho nên cũng chưa bao giờ vì sắc đẹp mà trợn mắt há hốc mồm.

Nhưng là, bọn họ lại chưa từng thấy một dung nhan lãnh diễm túc sát, võ công tuyệt đỉnh tuyệt sắc mỹ nữ như vầy.

Phảng phất như từ trên trời rơi xuống nhân gian, diễm quang tứ xạ, trở tay một cái vốn là vân, lật tay lại vốn là vũ.

7 phần thiên tư quốc sắc, 7 phần phong hoa tuyệt đại.

14 phần nội ngoại kiêm tu[2], cho dù bốn người gặp qua nhiều lắm người đẹp, cũng không thê không động dung.

Gió mát thổi qua cái khăn che mặt của Lạc Vũ, chân mày nàng liền nhíu lại, lúc này vẫn chưa thể lộ ra khuôn mặt vốn có rồi.

Lập tức, vươn tay bắt lấy cái khăn che mặt bị gió thổi bay, sau đó che lại dung nhan.

Kế đó nâng tức giận nói: “Bị choáng váng đầu có phải hay không?”

Giá Hiên Mặc Viêm nhất thời cả kinh, là người đầu tiên tỉnh lại từ lúc chiêm ngưỡng dung mạo tuyệt sắc.

Lúc này, trong tay hắn ngưng tụ đấu khí màu xanh tạo thành trường kiếm, cắn răng một cái, tàn nhẫn vọt tới Uẩn Hỏa Kim Sư đang bị ấn trên mặt đất.

Lại lớn tiếng nói: “Nhanh, cùng tiến lên.”

Giá Hiên Ly, Lý Huyền, Liễu Dục Thần ba người phản ứng cũng nhanh, lập tức cắn răng ngưng tự lực lượng cuối cùng, hướng về phía Uẩn Hỏa Kim Sư đánh tới.

2 thanh đấu khí màu xanh, 2 thanh đấu khí màu lục, cùng với ba con ma thú mạnh mẽ tấn công.

Trong nháy mắt đã bao Vây 10 cấp Uẩn Hỏa Kim Sư bên trong.

Thanh âm va chạm, tia sáng đấu khí bắn ra bốn phía.

“Ngao...” Uẩn Hỏa Kim Sư rống giận tận trời, vận lực lao ra ngoài.

Lạc Vũ thấy vậy, lắc mình đến bên cạnh Giá Hiên Mặc Viêm, đoạt lấy trường kiếm đấu khí màu xanh trên tay Giá Hiên Mặc Viêm, vung lên trên không trung, trường kiếm được công lực trăm năm hỗ trợ, chém tới Uẩn Hỏa Kim Sư đang giãy thoát ra.

Cùng khắc Lạc Vũ quát to: “Tránh ra.”

Bọn người Lý Huyền và 3 con ma thú cảm giác được nguy hiểm, nhất thời nhảy về phía sau.

Một kiếm dựng thẳng chém xuống, hoành sơn đoạn nhạc[3].

Lá cây bay xuống, kiếm quang màu xanh giống như lốc xoáy, hướng phía Uẩn Hỏa Kim Sư vọt lên.

Uẩn Hỏa Kìm Sư phảng phất như cảm giác được rồi

lợi hại từ một kiếm này của Lạc Vũ, không dám chậm trễ, hé miệng, phun ra hộ thể chân hỏa, “ầm” một tiếng đánh về phía trường kiếm màu xanh. Trong nháy mắt, một xanh, một đó đối chọi giữa không trung.

“Ầm” Chỉ nghe một tiếng nổ vang, cơ hồ chấn nhiếp cả phạm vi 10 dặm.

Kiếm khí tung hoành, ngọn lửa bay lên không như một đóa máy đỏ bay đến trong nháy mắt, cực nóng kinh người.

Ngọn lửa văng khắp nơi bay lọạn xạ ra, cả kinh đám người Lý Huyền, ôm đầu trốn chui trốn nhủi như chuột.

Trong lúc ngọn lửa bắn rạ bốn phía, Uẩn Hỏa Kim Sư cũng bị đánh trúng đầu lệch sang một bên, đặt mông ngôi trên mặt đất.

Mà Lạc Vũ thì bị đánh trúng lui về sau mấy bước, thân hình lảo đảo.

Bên cạnh, Giá Hiên Mặc Viêm thấy vậy định vươn tay nắm lấy Lạc Vũ.

Lạc Vũ thấy vậy giơ tay lên, đem trường kiếm đấu khí ném cho Giá Hiên Mặc Viêm, đồng thời quát khẽ: “Mau cầm.”

Giá Hiên Mặc Viêm cũng là một cao thủ đồng trang lứa.

Vừa nghe Lạc Vũ lên tiếng, lập tức giơ tay lên, bắt được trường kiếm, phi thân nhảy lên, chém về hướng Uẩn Hỏa Kim Sư đang lắc lắc cái đầu.

Thừa dịp ngươi không khỏe,, lấy tánh mạng của ngươi.

Lúc này không tấn công, chờ Uẩn Hỏa Kim Sư kịp lấy lại phản ứng, bọn họ sẽ xong đời.

Bên cạnh, đám người Liễu Dục Thần cũng hiểu rõ điều này, nhât thời cũng không né tránh trận mưa lửa cực nóng. mà mạnh mẽ nhảy vọt tới Uẩn Hỏa Kim Sư.

Đấu khí bay ngang dọc, mỗi người ra một phần sức.

Lạc Vũ đứng vững thân hình, lau mồ hôi trên trán, hộ thể chân hỏa của nó thật lợi hại, 10 cấp ma thú đúng là 10 cấp ma thú, thật mạnh mẽ.

Tay đè ép Tiểu Ngân vào trong lòng vì nó đang muốn ra thử sức, nếu Tiểu Ngân nhảy ra sẽ lộ hết cả.

Hít sâu một hơi, thân hình Lạc Vũ khẽ chớp định xông lên giúp một tay.

Đang lao ra, Lạc Vũ đột nhiên dừng chân, nghiêng đầu một chút.

Phía xa xa xuất hiện 2 đạo khí tức kinh người đang bay về hướng này, tốc độ rất nhanh.

Lạc Vũ đứng tại chỗ xem xét, lúc này nàng đã có chút năng lực nhận ra năng lực của một người có khí tức tương đương với nàng rồi.

Một đạo khí tức là cửa hiệu trường Nghiêm Liệt, xem ra Nghiêm Liệt cũng cảm giác được nơi này đã xảy ra chuyện.

Một đạo khác đi cùng Nghiêm Liệt, không biết là ai.

“Rống...”

Trong khoảnh khắc Lạc Vũ phát giác có người đến, Giá Hiên Mặc Viêm đột nhiên huýt sáo dài một tiếng, tinh thần chấn động hét lớn: “Ma thú Lưu Hỏa của ta đã tới, sư phụ khẳng định cũng tới.”

“Lưu Hỏa tới, mẹ kiếp, rốt cục cũng tới.” Giá Hiên Ly phun ra một ngụm máu. tinh thần đại chấn.

“Đánh thôi, ráng giữ chân nó một lát.” Lý Huyền cùng Liễu Dục Thần đồng thời kêu to.

Lạc Vũ nghe Vậy mới biết, nguyên lai là ma thú của Giá Hiên Mặc Viêm tới đây.

Lập tức, mi mắt khẽ nhúc nhích, đột nhiên phi thân nhảy đến phía sau lưng Gíá Hiên Mặc Viêm, một bàn tay áp lên trên lưng hắn.

Giá Hiên Mặc Viêm nhất thời cảm giác được một cỗ lực lượng cường hãn, từng chút từng chút một chảy vào trong cơ thể hẳn, làm khí tức hắn bình tĩnh trở lại.

“Bằng hữu, ngươi...”

Chỉ mới kinh ngạc mở miệng, thân hình Lạc Vũ chợt lóe, giẫm lên lá cây giữa không trung, bay nhanh rời đi, chẳng bao lâu đã đi xa.

Cư nhiên đến như kinh hồng, đi như du long[4], cứ như vậy đã đi rồi.

“Chờ một lát, xin lưu lạị một cái tên...” Giá Hiên Mặc Viêm nhất thời khẩn trương, nhưng khổ nỗi không cách nào thoát thân.

Mà Lạc Vũ đi như bay, cũng không quay đầu lại.

Chỉ lưu lại bóng lưng về phía bốn người, như một áng máy đó.

Sau một lát, hai tiếng kêu nhò tận trời mà đến, Nghiêm Liệt cùng ma thú của Giá Hiên Mặc Viêm chạy tới.

Ánh lửa bay tận trời, tình cảnh đã không còn là một bên rồi.

Ánh mặt trời lóe ra, một chút ánh sáng bay múa, nhè nhẹ chiếu xuống.

Gió qua ngọn cây, tươi mát ôn nhuận.

Sau khi bỏ lại đám người Giá Hiên Mặc Viêm, Lạc Vũ đi đến dòng suối nhỏ, nàng lại dán lên cái bớt đỏ lên mặt một lần nữa.

Nàng chỉ là không muốn 3 người Giá Hiên Mặc Viêm, Giá Hiên Ly, Liễu Dục Thần chết mà thôi, nếu Nghiêm Liệt đã tới, như vậy nàng tự nhiên phải lui đi rồi.

Không cần phải tìm cách thân thiết với bọn họ.

Trong lúc dán cái bớt lên mặt. Lạc Vũ nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Tiểu Ngân, nhất thời cười nói: “Tiểu tử kia, ngươi cũng thích đẹp?”

Tiểu Ngân nghe vậy ngoe nguẩy cái đuôi màu ngân bạch, như là đang nói, bản tính nó vốn thích đẹp, nó rất thích những gì đẹp mắt.

“Vậy sao lúc đầu ngươi lại đi theo ta?” Lạc Vũ cười mắng.

Tiểu Ngân lập tức chớp chớp mi mắt, móng vuốt duỗi ra, làm một động tác gặm thịt nướng, bộ dáng nó như vậy như muốn nói nhìn thịt nướng là đẹp mắt nhất.

Lạc Vũ nhất thời bị nghẹn cười không nói gì.

Nếu biết đám người Giá Hiên Mặc Viêm sẽ không chết, Lạc Vũ cũng sẽ không quan tâm tới chuyện của bọn họ rồi.

Về phần dung mạo thật bị lộ ra ngoài trong thời gian ngắn, nàng rất tự tin, không ai sẽ nghĩ đến cái bớt sẽ biến mất trong nháy mắt được, cho dù có hoài nghi, cũng không làm được cái gì.

“Đi, chúng ta đi tìm Vân Thí Thiên đi.” Nói với cái bản mặt say mê đắc ý vì thịt nướng của Tiểu Ngân một tiếng, tâm tình Lạc Vũ rất tốt, chạy về phương hướng Vân Thí Thiên.

Gió qua ngọn cây, ma thú rừng rậm thật là thanh lương.

Trở lại nơi vừa rời đi lúc nãy, Lạc Vũ đứng tại chỗ tìm một hồi Iâu, cũng không thấy bóng dáng Vân Thí Thiên và Yến Trần.

Hai người kia chạy đi đến nơi nào rồi không biết?

Lạc Vũ nhướng nhướng mi suy nghĩ.

Cẩn thận quan sát một chút, quanh đây không có dấu vết đánh nhau, cũng không có khí độc chết người, hoàn toàn không có động tĩnh gì dị thường cả.

Hẳn là không có xảy ra tình huống đánh nhau hoặc tình huống đặc biệt gì.

Lạc Vũ ngẩng đầu nhìn trời, sắc trời thay đổi cũng không lớn.

Nàng cũng có chút không rõ ràng lẳm, rốt cuộc sau khi uống vào chung nhũ nàng đã mất thời gian tu luyện bao lâu.

Có phải là chỉ mất có 2 giờ không?

Hay là đã qua rồi một ngày một đêm?

Bây giờ cũng không có người để hỏi, bởi vì chờ mà nàng không tới nên Vân Thí Thiên đã đi tìm nàng rồi sao? Hay là như thế nào rồi?

Lạc Vũ có chút rối rắm.

Bất quá rối rắm chỉ xảy ra trong chốc lát. Lạc Vũ đã vỗ vỗ cái mông, mang theo Tiểu Ngân đi về hướng Hạo Tàng quốc.

Vân Thí Thiên biết nàng muốn đi Hạo Tàng quốc mà.

Nếu hắn tìm không thấy nàng ở chỗ này, tất nhiên sẽ đi Hạo Tàng quốc tìm nàng.

Mà nàng, nếu cứ đứng ở tại chỗ này, vừa chậm trễ thời gian, vừa không có tác dụng gì khác, Vân Thí Thiên đi rồi, nàng biết tìm hắn ở chỗ nào mà tìm?

Bởi vậy, Lạc Vũ quyết định thật nhanh, đi về hướng Hạo Tàng quốc.

Thời gian tiến hành tỷ thí trao đổi giữa các học viện trong ba nước cũng không còn nhiều, nếu đã đáp ứng với hiệu trường tham gia, như vậy nàng sẽ không làm chậm trễ.

Ánh mặt trời chói sáng, ma thú rừng rậm im ắng.

Ma thú rừng rậm rất lớn, tốc độ Lạc Vũ đi không nhanh không chậm, nàng mất ít nhất 10 ngày mới ra khỏi khu rừng.

Dọc theo đường cũng gặp không ít ma thú cấp thấp, nhưng Lạc Vũ còn chưa tới gần. Chúng đã lẫn đi mất vô tung vô ảnh.

Về phần ma thú cấp cao, cũng không biết có phải bị sự xuất hiện của Uẩn Hỏa Kim Sư dọa sợ hay không, một con cũng không thấy trên đường đi.

Cả đoạn đường đi, Lạc Vũ rất thoải mái từ tốn.

Hạo Tàng quốc không thể so với Phi Vũ quốc về nét phong tình nồng nặc như thời La Mã cổ đại của Italia, mà nơi đây mang nét sang trọng của Hà Lan.

Nét đẹp mang chút uyển chuyển duyên dáng, lại tràn đầy nhiệt liệt.

Là một thủ đô mang sự dung hợp giữa nhiệt tình và duyên dáng.

Những ống khói vươn lên từ các tòa kjến trúc, làm cho Lạc Vũ hoảng hốt như bị lạc vào Âu Châu thời Trung Cổ.

Những nữ tử mặc bồng bồng sa la quần, những nam nhân trong trang phục ky sỹ, đó là một loại rung động chính thức xuyên qua thời không.Tại kinh thành Hạo Tàng quốc.

Lạc Vũ thành thảnh thơi thơi đi tham quạn hơn 10 ngày nữa, mới không hài lòng đi đến điểm hẹn, là phân hội[5] của học viện đế quốc tại kinh thành Hạo Tàng quốc.

“Sao bây giờ mới đến?” Vừa đến trước cửa phân hội đế quốc học viện, Nghiêm Liệt đang ngồi trong đại sảnh liền ngẩng đầu lên, thấy rõ người tới là Lạc Vũ, không khỏi nhíu nhíu mày.

Lạc Vũ quét mắt nhìn một vòng bên trong đại sảnh.

Lúc này bên trong không có dấu vết người đến người đi, chỉ có một người đang bận rộn lau chùi qua lại như con thoi, hình như đem toàn bộ đại sảnh giao cho Nghiêm Liệt.

Liếc mắt một cái xem tình huống, sau đó Lạc Vũ đi đến trước mặt Nghiêm Liệt hành lễ trả lời: “Không biết đường, cho nên đi chậm chút.”

Nghiêm Liệt nghe vậy cau mày nói: “Lần đầu tiên ra ngoài, đã không nghe lời đội trưởng, thật là không có tinh thần đồng đội, Lạc Vũ, ta đây rất tức giận.”

“Đúng Vậy, Lạc Vũ biết việc này vốn là Lạc Vũ không đúng, xin mời hiệu trường xử trí.” Lạc Vũ trực tiếp nhận lỗi, cũng không tìm có tránh thoát.

Nghiêm Liệt thấy Lạc Vũ hiểu chuyện, lập tức có chút thu liễm lửa giận.

Trầm giọng nói: “Trước tiên cứ để đó đi, sau khi kết thúc đại hội mới tính với ngươi.”

Lạc Vũ nghe Nghiêm Liệt cũng không có định truy cứu lúc này, lập tức mỉm cười đi tới, ngồi bên cạnh Nghiêm Liệt, gật đâu nói: “Vâng”

Nghiêm Liệt thấy bộ dạng Lạc Vũ lười nhác như vậy, cũng không biết trách cứ thêm cái gì nữa, không thể làm gì khác hơn là trầm giọng nói: “Trên đường đi ngươi không gặp tình huống đặc biệt gì đi?”

“Không có.”

Lạc Vũ lắc đầu, dời tầm mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt có chút uể oải của đám người Giá Hiên Mặc Viêm.

Sau đó lại nói tiếp: “Nhưng thật ra học trò có vào một sơn động không có ma thú canh giữ, nhặt được thứ tốt.”

Dứt lời, từ trong lòng lấy ra một khối diễm tinh khác mà Vân Thí Thiên đã đưa cho nàng, sau đó đặt khối diễm tinh kích cỡ bằng một đồng tiền nhỏ đó lên bàn.

“Là diễm tinh của Uẩn Hỏa Kim Sư?” Nghiêm Liệt đảo mắt qua liếc một cái, nhất thời kinh hỉ cơ hồ muốn nhảy dựng lên.

Mà bên cạnh, đám 4 người Giá Hiên Mặc Viêm đang uể oải, cũng nhướng lên hai tròng mắt, đột nhiên trừng lớn lên.

“Không biết, nhìn khí tức của nó cũng được, tiện tay nhặt về” Lạc Vũ giả bộ hồ đồ.

Nghiêm Liệt kích động ôm khối diễm tinh nho nhỏ đó cơ hồ mừng đến trên mặt cũng biến sắc: “Thật tốt quá, thật tốt quá, ta đang lo thì ngươi lại đưa đến bảo bối này rồi.

Lạc Vũ, ngươi đưa diễm tinh này cho hiệu trưởng dùng đi, lần này ta ghi cho ngươi lập được một công, ngươi đã lập được một công.”

Nghiêm Liệt mừng đến cơ hồ muốn điên cuồng cười ra tiếng.

Lạc Vũ thấy vậy, trên mặt liền hiện lên một tia khó hiểu kinh ngạc.

Bất quá trong thâm tâm nàng biết rõ, 4 người Giá Hiên Mặc Viêm bị Uẩn Hỏa Kim Sư đánh bị thương, cũng không dễ dàng gì tìm được dược trị liệu hết cho bọn họ.

Cần phải có diễm tinh được luyện chế từ hộ thể chân hỏa của Uẩn Hỏa Kim Sư, mới có thể hoàn toàn chữa khỏi.

Đại hội trao đổi giữa ba nước còn chưa bắt đầu mà 2 đại tướng ra tham gia của đế quốc học viện lại bị thương, hỏi sao Nghiêm Liệt không lo, bây giờ làm sao khống chế được tâm tình mà không mừng rỡ như điên cơ chứ.

Nét mặt Lạc Vũ khó hiểu, nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ, ba nước tỷ thí, nàng cũng không muốn chỉ dựa vào mình nàng chống đỡ, sẽ mệt chết người à nha.

Bên cạnh, Lý Huyền thấy vậy nói thầm: “Vận khí cứt chó.”

Thanh âm rất nhỏ cũng không sắc bén.

Lạc Vũ nghe thấy, liền quay đầu nhìn lại, lúc nào mà Lý Huyền lại cho nàng mặt mũi như vậy, ngay cả chút hận ý cũng không có?

Ánh mắt lại chuyển sang chỗ khác, Lạc Vũ mới phát hiện, không chỉ có Lý Huyền nhìn chằm chằm nàng.

Bên cạnh. 3 người Giá Hiên Mặc Viêm, Giá Hiên Ly, Liễu Dục Thần, cũng không hề nhúc nhích, gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt nàng.

Đặc biệt là Giá Hiên Mặc Viêm, mặt nhân mày nhíu, thật sâu nhìn nàng.

Ánh mắt hắn sắc bén như muốn nhìn xuyên thấu qua mặt nàng vậy, nét mặt rất rối rắm, rất thâm trầm.

Lạc Vũ thấy vậy, không chỉ không tránh né kiêng kị, ngược lại nhướng mày nói: “Như thế nào? Trên mặt ta có gì sao?”

4 người Giá Hiên Mặc Viêm không ai mở miệng, chỉ càng thêm gắt gao nhìn Lạc Vũ.

Lạc Vũ thấy vậy quay đầu nhìn về phía Nghiêm Liệt vẫn đang mừng như điên, nói: “Hiệu trưởng, bọn họ nhiễm bệnh rồi?”

4 người Giá Hiên Mặc Viêm lập tức nhướng mày, nhưng không ngờ họ lại không có tức giận.

Lúc này Nghiêm Liệt cũng thấy 4 người bọn họ khác thường.

[1] Tẩy tủy: Thoát thai hoán cối => đổi mới toàn bộ

[2] Nội ngoại kiêm tu: vừa có sắc vừa có tài

[3] Họành sơn đoạn nhạc: chém vỡ núi

[4] Đến như kinh hồng, đi như du long: bất ngờ đến và đi nhanh chóng

[5] Phân hội: chi nhánh