Đặc Công Hàn Phi

Chương 38-2: Tương kế tựu kế (2)



Bên ngoài truyền đến tiếng gọi khiến hai người trong phòng không khỏi buồn bực, ôn hương nhuyễn ngọc ở bên dưới mà Bạch Vân Hoài hắn lại không thể làm gì, thật sự là tức chết hắn mà! Bạch Vân Hoài lần đầu tiên cảm thấy thất bại dưới tay nữ nhi của mình, mặc dù tức giận nhưng cũng không thể làm gì khác ngoài việc rời nữ nhân bên dưới, đi đến bên bàn rót trà uống để giải nhiệt trong người!

“Vào đi…” Lâm Quế Chi chỉnh lại quần áo, đi đến bên bàn rồi mở miệng nói. Giọng nói không nhận ra điều khác thường, mặt dù cười dịu dàng như tâm lại buồn bực không kém, không biết nữ nhi lại muốn làm gì, nửa đêm canh ba rảnh rỗi không có việc gì lại đến làmphiền nàng, lại còn phá hư chuyện tốt của nàng nữa chứ?! Những thứ nàng dạy dỗ nó bay đi đâu hết rồi, một chút cũng không học hỏi được thì làm sao có phong phạm của tiểu thư khuê các cơ chứ?!

“Thỉnh an phụ thân, di nương…” Lâm Tâm Lan cùng nha hoàn Tiểu Nghi đi vào, lễ phép cung kính thỉnh an hai người, Bạch Vân Hoài vốn đang buồn bực nữ nhi nhưng thấy tình cảnh này cơn giận cũng nguôi đi vài phần.

“Lan Nhi ngoan lắm, con đến tìm nương con à?”

Lâm Tâm Lan nghe vậy liền cười dịu dàng, đi đến bên bàn ngồi xuống, mở miệng nói: “Lan Nhi đến thăm phụ thân cùng nương… Lan Nhi rất nhớ phụ thân!”

Nghe nữ nhi nói vậy Bạch Vân Hoài không khỏi cảm thấy có lỗi, dù sao nữ nhi của hắn ở bên ngoài chịu khổ nhiều năm như vậy, hắn làm sao nỡ để nữ nhi chịu ủy khuất. Cũng tại hắn làm Thừa tướng,côngviệc quá nhiều khiến nữ nhi một mình cô đơn, điều này khiến người làm phụ thân như hắn cảm thấy hổ thẹn!

Dường như Bạch Vân Hoài không ý thức được bản thân quá thiên vị Lâm Tâm Lan, kể từ ngày hai mẹ con Lâm Tâm Lan chuyển đến Thừa tướng phủ thì sủng ái của hắn dành cho họ không ngớt, ngay cả Tứ phu nhân là người sinh cho hắn nhi tử hắn cũng không bận tâm, mỗi ngày tan triều đều đi đến Chiêu Lan Viện khiến trong phủ không có được một phút yên bình.

Tất nhiên là một người cha, sủng ái nữ nhi là chuyện thường tình nhưng vì quá sủng ái mà khiến Lâm Tâm Lan được nước lấn tới, ngay cả BạchPhiNhược là đích nữ cũng không để vào trong mắt, khiến nàng ta phải sống một đời vạn kiếp bất phục, không thể cứu vãn được nữa, tuy nhiên đó là chuyện sau này.

“Cũng tại phụ thân bận quá nhiều việc, để Lan Nhi chịu ủy khuất rồi…”

“Không sao, phụ thân bận trămcôngnghìn việc lại còn lo lắng cho gia đình này, có một người phụ thân như ngươi Lan Nhi cũng không còn cầu gì hơn…” Ánh mắt rơm rớm, Lâm Tâm Lan lắc đầu khiến người làm phụ thân như Bạch Vân Hoài hết sức vui vẻ, địa vị càng cao thì con người càng có nhiều tham vọng, mặc dù trên triều Bạch Vân Hoài làm Thừa tướng cao cao tại thượng nhưng là nam nhân thì đều mang dục vọng của bản thân, tựa như một nam nhân quyền cao chức rộng như hắn, trên triều có thể hô mưa gọi gió, về đến nhà thì phải có thê thiếp hiểu lòng người, hơn nữa lại có một đứa con xem phụ thân như hắn là anh hùng, bất kì người đàn ông nào cũng đều thỏa mãn!

Nhìn một màn phụ tử tình thâm Lâm Quế Chi bên cạnh cũng không biết nên nói gì, nhưng ít nhiều nàng cũng hiểu rõ, nữ nhi hôm nay đến đây chắc không phải chuyện tốt lành gì, dù sao tính tình của nó, mẫu thân như nàng cũng hết cách.

“Ha ha, hảo hảo hảo, Quế Chi nàng dạy dỗ con gái rất tốt!” Bạch Vân Hoài nói ba chữ ‘tốt’, tâm tình buồn bực nháy mắt bay mất, có một nữ nhi hiểu lòng người như vậy thật khiến hắn cảm thấy vui vẻ không thôi. Ánh mắt nhìn Lâm Quế Chi càng thêm thâm tình, dù sao ngày nào cũng phải đối mặt với dáng vẻ yêu nghiệt của Tố Vân, Bạch Vân Hoài ít nhiều cũng cảm thấy chán, hiện tại ở bên cạnh Lâm Quế Chi khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, một thê tử dịu dàng như vậy, một nữ nhi biết lấy lòng người, đến Chiêu Lan Viện tất nhiên không cảm thấy chán.

Lâm Quế Chi nghe vậy chỉ biết cười dịu dàng: “Là bổn phận của thiếp…”

“Phụ thân, lần trước Lan Nhi cùng mẫu thân đi dạo đã mua một cây trâm của Thương Bỏa Trai, rất quý giá, hôm nay Lan Nhi đặc biệt mang đến cho phụ thân xem…” Lâm Tâm Lan phân phó Tiểu Nghi đặt chiếc hộp lên bàn, ánh mắt nàng lóe lên tia vui vẻ không thoát khỏi ánh mắt Lâm Quế Chi.

“Hảo, để phụ thân xem xem…” Bạch Vân Hoài tâm trạng tốt, cũng không để ý đến những chuyện nhỏ nhặt mà nhận lấy chiếc hộp được chạm khắc tinh xảo mở ra. Thời khắc mở chiếc hộp ra Bạch Vân Hoài cũng háo hức muốn xem xem nữ nhi đã mua bảo vật gì nhưng khi mở ra chiếc hộp lại trống rỗng khiến Bạch Vân Hoài nhíu mày không vui.

“Tại sao lại nhưu vậy?” Lâm Tâm Lan kêu lên ngạc nhiên, ánh mắt hiện lên tia sợ hãi, nàng vội vàng giải thích: “Rõ ràng ngày hôm qua Lan Nhi đã đặt Phỉ Thúy Hòa Minh vào đây…”

Ánh mắt Lâm Quế Chi hiểu rõ nhìn nữ nhi, hiểu con không ai bằng mẹ, sao nàng lại không biết ý nghĩa của việc này cơ chứ, nếu không phải có chuẩn bị trước sẽ diễn một màn kịch này thì tại sao nữ nhi lại đến trong lúc trùng hợp như thế, rõ ràng là muốn mượn tay lão gia để diệt trừ người khác. Nghĩ vậy sắc mặt Lâm Quế Chi nháy mắt trở nên tái nhợt, nếu lão gia biết chuyện này… Lão gia mặc dù tin tưởng nàng nhưng cũng không phải loại người ngu ngốc, hành động của nữ nhi rõ ràng như thế, làm sao lão gia có thể không biết?!

Bạch Vân Hoài nheo mắt lại, ánh mắt nhìn nữ nhi có chút lạnh lùng nhưng vẫn mở miệng nói: “Hôm qua có ai đến phòng con?”

“… Hôm qua… Nha hoàn của Tam tiểu thư có đến ạ…” Lâm Tâm Lan có chút suy nghĩ, ngập ngừng mở miệng.

Bạch Vân Hoài như có điều suy nghĩ, hắn không phải người ngu, tất nhiên trong lòng hiểu rõ ý đồ của nữ nhi, nàng muốn mượn tay hắn để đổ lỗi cho Bạch Tử Linh...

“Vậy ý con là nha hoàn đó trộm ư?!”

“Con cũng không biết…” Lâm Tâm Lan ngập ngừng cúi đầu, giọng nói ngày càng nhỏ như thể sợ hãi bản thân mình đổ oan cho người khác.

Nha hoàn Tiểu Nghi bên cạnh mở miệng nói: “Thưa lão gia, ngày hôm qua chỉ có Thanh Nhi tỷ là đến phòng của tiểu thư nên…”

“Con muốn thế nào?”

Nghe Bạch Vân Hoài hỏi vậy, Lâm Tâm Lan ngập ngừng, không biết trả lời làm sao cho được.

“Phỉ Thúy Hòa Minh là bảo vật khó khăn lắm con mới tìm được, con không thể mất nó…”

“Vậy ý của con là muốn lục soát?!” Bạch Vân Hoài nheo mắt, vốn hắn không quan tâm ai trộm Phỉ Thúy Hòa Minh nhưng về phần Bạch Tử Linh... Nếu sau chuyện này có thể đuổi nàng ra khỏi phủ, như vậy sau này hắn không cần phải lo lắng nữa. Mặc dù vậy nhưng nhớ đến nữ nhân đó tâm tình Bạch vân Hoài không khỏi phức tạp, một phần muốn Bạch Tử Linh phải đi, một phần lại không thể...

“Con... Ý con…” Lâm Tâm Lan đạt được kết quả như mong muốn liền nhịn không được mà vui vẻ nhưng bề ngoài vẫn phải đóng kịch cho Bạch Vân Hoài xem.

“Đi thôi…” Không đợi nữ nhi nói hết lời, Bạch Vân Hoài liền đi ra khỏi phòng, Lâm Tâm Lan vội vàng đuổi theo, để lại Lâm Quế Chi ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng của hai người!

Bên này Bạch Tử Linh sau khi dùng bữa tối liền ngồi đợi Lâm Tâm Lan, từ xa nhìn thấy bóng dáng của đám người bước vào Linh Viên thì nàng liền đứng dậy, không uổngcôngnàng ngồi đây đợi nàng ta a!

Nhìn Bạch Tử Linh ánh mắt Bạch Vân Hoài không khỏi phưc stapj khiến Bạch Tử Linh đối diện nhíu mày nghi ngờ, tại sao mỗi lần nhìn thấy nàng hắn lại nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp như thế, dường như muốn xuyên qua nàng nhìn một người nào đó?!

“Không biết các người đến đây là có chuyện gì?” Lời của nàng khiến Bạch Vân Hoài không vui, dù sao hắn cũng là phụ thân của nàng, sao nàng có thể ăn nói với hắn như vậy, thật là không có lễ phép!

“Tam tỷ tỷ, dù sao người cũng là phụ thân của tỷ, sao tỷ…” Lâm Tâm Lan bên cạnh đóng vai một nữ nhi ngoan, không vui với sự không lễ phép của Bạch Tử Linh, vốn đang muốn nói nữa nhưng lại bị Bạch Tử Linh chặn lại: “Ta hỏi mục đích của các người đến đây, đừng nói nhiều! Hơn nữa ta cũng không phải tỷ tỷ ngươi, đừng nhận bừa.” Gọi nàng là tỷ tỷ?! Bạch Tử Linh khinh thường cười, nàng ta xem lại bản thân là ai đi đã, tùy tiện đến nhận tỷ tỷ, thật không biết xấu hổ!

“Nàng là muội muội ngươi ngươi…”

“Có gì nói nhanh, ta không có kiên nhẫn với các người…” Vừa ăn cướp vừa la làng mà còn ở đây diễn một màn phụ tử tình thâm cho ai nhìn chứ? Nếu không phải vì có kịch hay để xem, nàng có ở đây nhiều lời với bọn họ hay không?!

Bạch Vân Hoài mặc dù không vui nhưng là trưởng bối ở đây nên hắn phải mở miệng: “Ta đến đây là để lục soát!”