Dã Vương Phi Từ Trên Trời Rơi Xuống

Chương 6



Bầu trời lộ ra ánh mặt trời, những nụ hoa còn phun đầy giọt sương đêm quachờ đợi nở rộ vào sáng sớm không đành lòng bốc hơi đi quá sớm.Cẩn thậnquan sát, không khó phát hiện tầng sương mù kia như có như không, dõimắt nhìn lại, cảnh đẹp sân vườn đều là một mảnh mơ hồ mông lung.

Thân của Đinh Kiếm Thư khoác một cái áo mỏng ngồi dựa vào phía trước cửa sổ, ngẩng người nhìn khoảng không.

"Aiz......" Đinh Kiếm Thư thở dài.

"Làm sao vậy? Sáng sớm đã ngồi một mình ở phía trước cửa sổ buồn bã thanthở?" Chẳng biết lúc nào thì Mạc Kế Nghêu đã xuất hiện ở phía sau củaĐinh Kiếm Thư, còn khoác thêm một chiếc áo cho nàng.

Vừa nhìnthấy Mạc Kế Nghêu xuất hiện dưới tình huống nàng không chút nào phòngbị, cũng rất tự nhiên mà ôm lấy nàng, làm cho Đinh Kiếm Thư không tự chủ được mà nhớ lại đêm qua, mặt không khỏi đỏ bừng, không dám nhìn thẳngvào hắn.

"Không...... Không có gì......"

Trái lại ánh mắtcủa Mạc Kế Nghêu thoáng qua một chút thâm trầm, cho dù Đinh Kiếm Thưkhông nói, hắn cũng đoán được tâm tư của nàng—— không phải là nhớ nhàchứ.

Mạc Kế Nghêu quay khuông mặt của Đinh Kiếm Thư qua, bắt buộc tầm mắt của nàng nghênh hướng về phía của hắn và nói: "Tiểu thư, ngươilà thê tử của ta, ngươi thuộc về ta, biết không? Cái ta muốn không phảilà thân thể của ngươi mà thôi, quan trọng nhất là lòng của ngươi! Ngươibiết không? Biết không?"

Aiz! Ngươi nói không ít lần, làm sao ta có thể không biết chứ? Đinh Kiếm Thư gật gật đầu.

"Chỉ có điều là ngươi giữ lại có đúng không? Ta có thể cảm giác được, tronglòng của ngươi nhất định là có ta tồn tại, nhưng, ngươi lại không chịutiếp nhận ta, bởi vì ngươi nhớ nhà, muốn trở về, vậy cũng chẳng khác nào muốn rời khỏi ta...... Tại sao?

Ta không thể sánh được với người nhà của ngươi sao? Tình yêu của ta không thể hoàn toàn mà tiến vào lòng của ngươi sao?" Mạc Kế Nghêu bùi ngùi nói, nghĩ đến hắn - một đại quânvương làm việc gì cũng luôn luôn thuận buồm xuôi gió, nhưng hôm nay lạikhông thể có được trái tim của thê tử a!

"Đến tột cùng thì ta tốt ở chổ nào? Có đáng để ngươi dùng tình cảm chân thành đến quyến luyếnchứ?" Đinh Kiếm Thư cười khổ, trong nụ cười pha lẫn vừa vui vừa mừng còn có một tia bất đắc dĩ.

"Chổ nào của Ngươi cũng tốt! Yêu mộtngười là không cần lý do, chỉ có cảm giác là không thể giải thích bằnglời nói, cái loại cảm giác này đến chắc là sẽ không thông báo mộttiếng."

Đinh Kiếm Thư cười thầm. Lúc này đây nàng lại lo lắng,trái tim ở nơi này có phải là đã quá muộn? Thực ra cũng không quan trọng rồi, bây giờ nàng đã là thê tử danh xứng với thực của hắn a! Đối mặtvới tình cảm chân thành của trượng phu như vậy, bảo nàng làm sao có thểcoi như không nhìn thấy, mà ngoảnh mặt làm ngơ chứ? Ý trời cũng đã địnhnhư vậy, tội gì nàng phải nghịch hướng mà đi chứ? Thuận theo tự nhiên mà phát triển đi tiếp! Một mực mà lo lắng ly biệt thống khổ thì sao? Nênnắm chắc không phải là quá khứ của lịch sử, cũng không phải biến đổitương lai, mà là dùng tánh mạng đi cảm thụ hiện tại a!

"Mạc KếNghêu, ta không thể quên tất cả mọi người của ta ở thế kỷ 20, sự tình,hoàn cảnh, hơn nữa, ở lại cũng không phải là ta có thể tự biết trước,lúc trước ta đã không nói một tiếng mà xuất hiện, cũng có thể lần nữakhông hề báo động trước mà biến mất, ngươi không sợ nổ lực của ngươikhông được hồi báo sao?"

Mạc Kế Nghêu cái hiểu cái không, nhưng, ý nghĩa lời của nàng hắn rất rõ. "Không sợ, cho dù ngươi đến chân trờihay góc bể, bay lên trời hay trốn vào đất, ta cũng sẽ đem ngươi về bêncạnh ta." Bộ dáng của Mạc Kế Nghêu thật sự nghiêm túc, như thể cho ĐinhKiếm Thư một cái hứa hẹn vô cùng kiên định.

Đinh Kiếm Thư cảmđộng đến hốc mắt chứa đầy nước mắt, lớn như vậy, chưa từng có rung độngqua như thế, sống ở nơi xa xôi thần bí thời cổ xưa trong thời không mộtnam nhân mà lại vì nàng chấp nhận hứa hẹn hết sức thâm tình. Cũng khótrách có quá nhiều mầm móng si tình tin tưởng với những cái "Thiêntrường địa cửu, sông cạn đá mòn......" Lời thề hấp dẫn chết người a! Bất quá, từ lúc đầu, nếu không phải người trong cuộc, là không thể hiểuđược cái loại tâm tình mãnh liệt này, hơn nữa, đối mặt với trượng phucủa nàng, thực là không thể vượt qua khoảng cách thời không a!

"Ngươi không cần khổ cực như vậy, nếu chúng ta cũng đã gạo nấu thành cơm rồi,ta còn có thể đi chạy chốn ở đâu a? Chỉ cần ngươi cầu nguyện đừng phátsinh cái dị biến mà mang ta đi lần nữa là đủ rồi." Đinh Kiếm Thư nghẹnngào nói.

Một mình nàng lo lắng phải chết đi sống lại, rõ ràngyêu người ta lại không dám bỏ ra toàn bộ lợi thế toàn bộ mọi thứ, để cho nàng vì tình mà đau lòng, vì yêu mà khốn khổ thương tâm, một người gánh không bằng hai người gánh, tìm người gia nhập vào "Liên minh trận tuyết Kỷ Nhân Ưu Thiên", mọi người cùng nhau mới không cô đơn mệt mỏi nha!

"Nó sẽ không phát sinh! Ta cũng không cấm ngươi nhớ nhà, nhưng mà khôngđược có ý nghĩ rời khỏi ta." Mạc Kế Nghêu độc đoán nói. "Sớm hay muộn,ta sẽ nhận được tất cả tình yêu của ngươi và không chia trái tim cho bất kỳ ai......"

"Ngươi——"

Tiếng kháng nghị của Đinh Kiếm Thư chưa có thốt ra, Mạc Kế Nghêu đã không khách khí mà hôn lên môi củanàng, thừa dịp mà thâm nhập vào "Làm mưa làm gió".

Thật vất vả,bởi vì nàng không cách nào để thở mà hít thở không thông thì Mạc KếNghêu mới chịu kéo khoảng cách giữa hai người ra, nàng đỏ mặt, thở hổnhển nói:

"Thực, thực sự không thể tưởng tượng được...... Ngàythường thoạt nhìn ngươi giống như người tảng băng....... Nhưnglại....... lại....... Nhiệt tình như thế......" Khác biệt lớn như thếthật là làm Đinh Kiếm Thư khó mà chống đỡ, nàng là người mới trong tìnhtrường nha.

"Nếu như ngươi nghĩ rằng ta chỉ có chút bản lĩnh này, vậy sai hoàn toàn rồi, nghĩ rằng đêm qua là ta có chỗ 'ngại ngùng' màgiữ lại quá nhiều thực lực, làm cho ái thê đánh giá thấp trượng phu tađây làm......"

Mạc Kế Nghêu bế ngang Đinh Kiếm Thư lên, trong mắt lóe lên ánh sáng dị thường, còn treo một nụ cười xấu xa, không chút dodự mà sải bước, bước đi thẳng đến trên giường.

"Này...... Này! Ngươi làm gì thế?"

"Ngươi cứ nói đi?"

"Trời đã sáng...... Giữa ban ngày ban mặt......"

"Có liên quan sao?"

"Nhưng......"

Tất cả đối thoại đều lặng lẽ dừng lại sau khi rèm phù dung rơi xuống, bêntrong tẩm cung vắng lạnh, nhưng sau rèm phù dung thì lại náo nhiệt!

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Mặc dù nói mỗi ngày trải qua cuộc sống cẩm y ngọc thực, nhưng, đối với cuộc sống ở thế kỷ 20 mà nói, đây thực sự là một cuộc sống vô cùng khô khantẻ nhạt, một chút hưng phấn cũng không có, mỗi ngày không phải là ăn norồi ngủ, chính là ngủ rồi ăn, lúc rãnh rỗi thì đi tản bộ trong hoa viên, đi dạo, đi dạo bên trong hoàng thành đều là các cung điện cao lớn xấpxỉ nhau, lại cổ kính, tráng lệ, làm cho nàng càng xem càng thông thạo,đã sớm không hề vì thế mà cảm động không thôi.

Lão công cao quýlà vua của một nước lớn đúng là rất lớn, chẳng những muốn nhật lý vạnky, thỉnh thoảng còn muốn giao tiếp xã giao;

Mạc Kế Nghêu là mộtquân vương rất cần chính yêu dân, tuy rằng tính tình nóng nảy, tính cách cũng rất 'tàn khốc', nhưng, mấy ngày nay ở chung với nhau, Đinh KiếmThư cũng có thể gián tiếp mà cảm nhận được Mạc Kế Nghêu rất được thầndân yêu quý. Người nam nhân này quả nhiên là có đầy đủ tư chất ngạo thịthiên hạ, tự cho mình siêu phàm, khó trách hắn tự phụ. Thế nhưng, thờigian Mạc Kế Nghêu có thể bồi nàng bây giờ thật sự thật là ít ỏi!

"Nhàm chán! Nhàm chán! Nhàm chán cực độ rồi——" Đinh Kiếm Thư bắt đầu hoàinghi gân cốt của mình có cái gì đó không đúng, mà lại cam chịu ngâm mình ở trong cái 'Lồng chim lớn' này. Thời tiết càng ngày càng nóng, tínhtoán thời gian, thời tiết bây giờ đã là cuối mùa xuân đầu mùa hạ. Vừađến mùa hạ, tất cả khắp nơi sẽ náo nhiệt lên, không thể thiếu tiếnghuyên náo của ve sầu cùng tiếng kêu của con ếch, nhưng, nếu như thiếu đi chúng nó, vậy hưởng an nhàn của mùa hạ cũng sẽ biến sắc không ít a.

Nhưng, đối với tâm tình đang trong thời kỳ bất thường của Ưng Phi mà nói, cóthể lại càng làm cho nàng tâm phù kính đáo (không ổn định, thiếu kiênnhẫn); nếu không tìm chút chuyện đến tiêu khiển, có thể là nàng sẽ chịukhông nổi.

Mặc dù Đinh Kiếm Thư không phải là đi ở thời đại đỉnhcao mới con người mới, nhưng, cũng là dũng cảm thể hiện mình là ngườiphụ nữ mới a, nào là nén giận, nhẫn nhục chịu đựng, ép dạ cầutoàn......v..v.. mất đi bản năng làm người tự làm khổ mình là không thểnào xuất hiện ở trên người của nàng! Nhớ ngày đó, Hoa Lạc Vân khi dễnàng, nàng cũng không chịu thua mà phản kích lại sao? Con gái ở thế kỷ20 ai chẳng biết đạo lý "Con gái là tự mình cố gắng vươn lên"?

Vì vậy, Đinh Kiếm Thư quyết định tự mình "Tạo ra khoái hoạt, làm cuộc sống phong phú"!

Ánh mắt của nàng xoay xoay xảo quyệt, trong đầu bắt đầu tìm kiếm trò vuimới mẻ thì chợt nàng nhìn chết vào một vật thể màu đỏ không rõ hiện ratrên bầu trời xanh thẳm.

Cái vật thể màu đỏ không rõ kia bay lượn ở trên bầu trời một hồi lâu, cuối cùng, phát ra một tiếng kêu hùngtráng to rõ, bay vào hoa viên, đậu ở trên nóc đình nghỉ mát, thật là oai mà nhìn chằm chằm Đinh Kiếm Thư và một ít? Nữ hầu đuổi không đi.

"A! Được oa! Nguyên lai kia chỉ là 'con gà con màu đỏ'." Bộ dáng của Đinh Kiếm Thư giống như là thấy kẻ thù.

"Con gà con? Con gà con đâu?" Thúy Hương tin là thật mà vội vàng dùng 'Redamắt' tìm kiếm trên mặt đất, tìm kiếm chỉ có thể trông thấy được tơnhện?.

"Ở trên đỉnh a!" Đinh Kiếm Thư chỉ chỉ trên nóc đỉnh nghỉmát trong hoa viên. Chỗ vị trí của nàng là ở Bách Hoa Điện, là cunghoàng thất nghĩ ngơi, ngắm hoa, dùng phẩm trà cung điện, là một trongnhững trung tâm tiêu biểu của cả ngự hoa viên.

Thúy Hương ngẩng đầu nhìn lên, vội vàng nhắc nhở nói: "Vương Phi nha! Đây chính là 'xích ưng' nha!"

"Ta biết." Đinh Kiếm Thư uống vào ngụm trà của thị nữ dâng lên.

"Xích Ưng chính là con vật cưng của Ưng Vương, lại là bá chủ của bầu trời a!Mà nó cùng Ưng Vương của chúng ta cũng như là vua trong các vị vua,không thể xúc phạm, hơn nữa xích ưng là đại diện của Vương thượng a! Cho nên không thể gọi bậy."

Nghe vậy, thiếu chút nữa Đinh Kiếm Thư đem trà nuốt xuống miệng mà phun ra ngoài, làm cho nàng bị sặc. "Khụ! Khụ! Khụ......"

"Vương Phi! Người không sao chứ?" Thúy Hương thấy cảnh, vội vàng tiến đến đỡ Đinh Kiếm Thư sặc đến ngồi cũng không yên.

"Khụ! Làm ơn, vậy......Khụ...... Cái lão ưng kia bất quá là đặc biệt chút màthôi, nhìn ngươi đem nó thổi phòng thành gì rồi...... Khó trách, tên kia cùng Mạc Kế Nghêu cũng ra vẻ như Ba Lạp, một bộ dáng cao cao tạithượng." Bất quá nó chỉ là con chim quý mà thôi! Thiệt là.

"Vương Phi!" Thúy Hương kinh hô: "Ở trong triều Thiên Ưng Vương, chim ưng làloài vật thiêng liêng, người mạnh nhất mới có tư cách lãnh đạo chim diều chúng nó! Cũng chỉ có chim diều xuất sắc nhất mới có tư cách hóa thântrở thành Ưng Vương qua các triều đại.

Thúy Hương nghiêm túc nói.

"Hóa thân? Nói đùa? Mê tín." Vậy cùng Trung Quốc năm ngàn năm qua đời đờitrong lưu truyền nói "Long đại diện chân mệnh thiên tử", là một khúcđiệu khác nhau mà diễn hay như nhau thôi sao! Đều là dùng để đánh lừanhững dân chúng lương thiện và đơn thuần.

"Là thật a! Toàn bộ dân chúng ở Đức Quốc đều tin tưởng chim ưng là sứ giả của thần—— nhất làxích ưng đại diện cho Ưng Vương, lại càng thiên liêng không thể xúcphạm." Vẻ mặt của Thúy Hương nghiêm túc nói.

"Phải không?" Đinh Kiếm Thư hoài nghi hỏi, thậm chí có người sùng bái như vậy.

"Dạ!" Thúy Hương gật đầu chắc chắn.

Wow! Những người cổ nhân này thật đúng là không phải là cố chấp bình thường mà thôi.

Lại liếc nhìn con xích ưng được "Vạn dân kính ngưỡng" kia, bộ dáng phụcphịch ra vẻ vênh vang giống như Ba Lạp, nó kiêu ngạo như vậy, Đinh KiếmThư chính là nhìn không được.

Hắc hắc hắc! Dù sao cũng nhàn rỗi vô vị, không bằng liền......

Thấy bộ dáng một mặt mừng thầm của Đinh Kiếm Thư, Thúy Hương hỏi:

"Vương Phi chính là nghĩ đến chuyện vui hả?"

"Đúng vậy a!" Đinh Kiếm Thư cười đến mức rực rỡ như hoa.

Dáng vẻ của xích ưng luôn luôn bình tĩnh, đột nhiên cảm thấy một hồi run rẩy......

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Khi Mạc Kế Nghêu nhìn thấy thê tử chật vật không chịu nổi thì làm hắn vừa bực mình vừa buồn cười!

"Tiểu thư, bây giờ không phải mùa chơi nước." Vẻ mặt của Mạc Kế Nghêu khôngđồng ý nói. Nhìn nàng bị 3,4 thị nữ ba chân bốn cẳng mà vớt lên từ aosen.

"Ngươi nghĩ rằng ta thích hả?" Đinh Kiếm Thư quyết định cùng xích ưng kia thề không lưỡng tập! "Đều là xích ưng đáng ghét kia củangươi làm hại."

"Ta thấy là ngươi muốn bắt nạt nó chứ?" Mạc KếNghêu vuốt ve xích ưng đứng ở trên vai phải, người này thật đúng là kiêu ngạo, thái độ kia biểu lộ người thắng làm vua.

"Ngươi không thấy nó vẫn bình yên vô sự sao, mà toàn thân ta chật vật? Rõ ràng là nó ứchiếp ta!" Tại sao nam nhân này lại không nói một tiếng mà xuất hiện?

"Không phải đâu. 'Dường như' là ngươi dùng cục đá quăng nó không trúng, sau đó dùng cây cung đánh lại đánh không trúng, cuối cùng dứt khoát dùng khinh công muốn nhảy lên trên nóc đình nghỉ mát, tự mình không cẩn thận ngãxuống ao sen chứ?"

Đối với thê tử ngỗ ngược rất nặng này, nếukhông phải biết nàng có chút công phu quyền cước, mặc dù thân thể gầyyếu, lại rất khỏe mạnh có sức sống, lá gan cũng không phải nhỏ mà nóibình thường thế thôi, đối với bộ dáng ướt sũng như chuột lột của ĐinhKiếm Thư, Mạc Kế Nghêu lại thập phần lo lắng nàng có thể bị thương, bịcảm rồi hay không, nhưng, biết tài nghệ bản lĩnh của nàng, hắn cũng yêntâm hơn nhiều.

Đinh Kiếm Thư giật mình mà trợn mắt há hốc mồmkhông thôi, làm sao Mạc Kế Nghêu biết được rõ ràng như vậy? Thúy Hươngcùng bọn thị nữ hoàn toàn không có khả năng ở trong thời gian ngắn nhưvậy đi đâm thọc nha? Huống chi họ chỉ lo lắng nàng rơi xuống nước, mọingười đã tái mặt rồi!

"Ngươi ngươi ngươi...... Làm sao ngươi biết?"

Mạc Kế Nghêu tự hào lại thần bí nói: "Chỉ cần ta muốn biết, bất cứ chuyện gì cũng khó thoát khỏi pháp nhãn của ta."

Đinh Kiếm Thư hết sức hoài nghi ngước nhìn Mạc Kế Nghêu. "Hừ, ai biết ngươi lén lút bày ra bao nhiêu tai mắt?"

Mạc Kế Nghêu thờ ơ nhún nhún vai, ngoài Đinh Kiếm Thư ra thì chỉ có thị nữ, thị vệ, hầu như Mạc Kế Nghêu và thiên ưng thập nhị kiệt như hình vớibóng a—— tất cả đoán được vì sao Ưng Vương lại thần thông quản đại nhưthế. Có lẽ là không có ai nói đến cái chuyện bản lĩnh thần kỳ của vươngtộc với Vương Phi? Đây là một bí mật, thế nhưng hoặc ít hoặc nhiều mọingười cũng biết một chút truyền thuyết kia.

Trong tuyền thuyết,phàm là nam tử có dòng dõi huyết thống của Vương tộc, đều có thể tự mình tu luyện bí kỹ và có năng lực thần kỳ có thể tâm linh tương thông vớixích ưng. Có chút giống như nhập vào thân thuyết pháp, dựa vào bí kỹ này có thể nhanh chóng xuyên thấu qua hành động của xích ưng, nhìn đôi mắtưng thăm dò cùng một nơi, hơn nữa dễ dàng điều khiển xích ưng giám sátmột số nhiệm vụ.

Nhớ ngày đó Đinh Kiếm Thư trộm đi ra ngoài cungkhông phải là bị xích ưng theo dõi sao? Bằng không thì Mạc Kế Nghêu làmsao có thể biết chính xác hướng đi của nàng?

Nếu như Đinh Kiếm Thư biết mình thua ở một con chim bay trên người, nhất định nàng sẽ tức giận đến sôi máu.

"Coi như là ta muốn bắt nạt xích ưng thì sao? Ngươi cần phải đứng về phía của ta nha!"

"Không được, đương nhiên là ta đứng về bên có lý mới không có không công bằng, bằng không thì mất uy tín Ưng Vương của ta."

"Ngươi...... Uy cái đầu của ngươi! Ta là thê tử của ngươi, mà con hồng mao lão ưngkia bất quá chỉ là vật sủng của ngươi, ngươi nói đi, là ta quan trọnghơn, hay là nó quan trọng hơn?" Trong lòng của Đinh Kiếm Thư thật đúnglà không phải là tư vị, nàng lại không bằng một con ưng.

Mạc KếNghêu thấy Đinh Kiếm Thư thân là Ưng Phi mà nói chuyện lại thô tục bấtnhã như vậy, không khỏi nhíu mày. Hắn yêu nàng cũng không có nghĩa lànàng có thể không chút uy nghi nào như thế, vậy truyền đi ra ngoài chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ!

"Chú ý khẩu khí của ngươi một chút! Tiểu thư, thân là Ưng Phi, cần phải có phong thái của nhất quốcchi hậu, mỗi tiếng nói cử động của ngươi thần dân đều nhìn ở trong mắt."

"Ngươi......" Đinh Kiếm Thư nghe xong lại càng giận dữ hơn, Thúy Hương rất sợ hànhđộng to lớn của nàng mà đánh mất lòng người, vội vàng lén lút kéo kéoống tay áo của Đinh Kiếm Thư, nàng mới miễn cưỡng khắc chế nóng nảy sắpbộc phát, nhưng, có mấy lời nàng không thể không hỏi rõ.

"Dù sao nhất định ngươi cũng phải cho ta một cái công đạo, làm sao ta có thể uổng phí bị cái lão ưng kiêu ngạo kia ức hiếp!"

? Thị nữ, thị vệ mở to mắt còn lớn hơn so với chuông đồng, sắc mặt chuyển sang tái nhợt. Từ lúc bọn họ tiến cung đến bây giờ, chưa từng thấy aidám nói chuyện với Ưng Vương như thế, càng khỏi phải nói là bộ dạng chỉtrích, nhất là kỷ luật rất nặng Ưng Vương, cũng không cho phép có ngườicuồng vọng như thế với hắn, chọc Ưng Vương tức giận giá phải trả khôngai chịu được nổi, huống chi nghịch hắn a?

Trên mặt của Mạc KếNghêu là một vẻ mặt bí hiểm, đoán không ra là hắn vui hay là giận, hắnkhông mở miệng, Đinh Kiếm Thư cũng ngậm miệng, những người khác chỉ làthân phận hạ nhân, tất nhiên là không ai dám lên tiếng; đột nhiên, cáisự im lặng này rất mất tự nhiên, quả thực là một sự chịu đựng đáng sợgiày vò người.

Kể cả trong đó có thiên ưng thập nhị kiệt, cùngvới thị nữ, thị vệ khác, trong thâm tâm không khỏi suy đoán kết cuộc của lòng dũng cảm là như thế nào, mà dám chống lại Ưng Vương, Ưng Phi nhậnsai? Hay là Ưng Vương càng ngày càng khác thường thuận theo ý của ƯngPhi mà giơ cờ hàng?

"Nói thế nào là bị xích ưng bắt nạt chứ?" Bất thình lình Mạc Kế Nghêu bắn ra một câu này.

"Nếu không là nó, ta cũng không bị rơi vào trong hồ nước."

"Là tự ngươi không cẩn thận."

"Muốn trách là trách con ưng kia quá xem thường người, ‘mắt thấy điểu thấp người’ một bộ dáng phục phịch cười nhạo ta."

"Không thể nào? Nó chịu xuất hiện bay vào bên trong hậu hoa viên, chứng tỏ nórất thích ngươi nên mới hiện thân, bằng không, trừ ta ra, cơ hội muốnnhìn thấy xích ưng oai hùng đúng là rất khó."

"A! Nghe ý tứ củangươi, có phải là ta nên cảm ơn sự xuất hiện của nó hay không?" ĐinhKiếm Thư châm chọc nói. Khinh thường mà liếc nhìn xích ưng đứng ở trênvai trái của Mạc Kế Nghêu, tên kia lại quay đầu ra bỏ mặc nàng. Nàng cực kỳ giận dữ nói: "Ngươi xem, ngươi xem, vậy cái dáng vẻ kia của nó làgì? Còn ra vẻ so với ta."

Đối với tính cách của xích ưng, Mạc KếNghêu rõ như lòng bàn tay, chắc chắn tính cách cũng mạnh mẽ giống nhưhắn, trừ phi chính nó chịu chủ động bày tỏ gần gũi thân cận—— bất quá,rất khó! Bằng không mà ngay cả Mạc Kế Nghêu muốn nó cúi đầu khuất phục,cũng phải cần phí không ít tâm tư, nhưng, đối với tâm tình của xích ưng, Mạc Kế Nghêu vốn là nhìn thấy rõ ràng.

"Nó là đùa với ngươi, đừng hiểu lầm!" Mạc Kế Nghêu cười cười.

"Lừa ai nha?" Đinh Kiếm Thư nhíu nhíu lông mày không phục, nàng là càng xemcàng không vừa mắt con xích ưng bá chủ ở trên vai của trượng phu, khóhiểu, nàng luôn luôn là người nói chuyện rất tốt, tính tình tới cũngnhanh, đi cũng nhanh, sao hôm nay lại bị một lão ưng gây khó dễ? "Tạisao lão yêu bá chủ lại ở trên vai của ngươi? Nó không phải là mẹ a?" Bộdáng của Đinh Kiếm Thư chợt bừng tỉnh hiểu ra.

"Sao hỏi như vậy?" Thiếu chút nữa Mạc Kế Nghêu bật cười, sao thê tử của hắn lại hỏi cái câu hỏi ngu ngốc như vậy...?

"Không phải sao?"

"Tất nhiên không phải, xích ưng chỉ chịu đứng ở trên vai của ta, bởi vì talà chủ của nó, ngươi quan tâm giới tính của xích ưng như thế, không phải là—— đang ghen chứ?"

"Ai...... ai nói!" Chẳng biết tại sao màĐinh Kiếm Thư lại thấp thỏm không yên, sao nàng có thể ghen với một conchim? Vậy chẳng phải là làm người ta cười đến rụng răng sao? Nhưng, tạisao nàng vì một câu nói của Mạc Kế Nghêu mà đứng ngồi không yên?

Một bên thấy Ưng Vương với Ưng Phi đùa giỡn thú vị? Thị nữ, thị vệ, thậtkhông tin Ưng Vương lại có vẻ mặt này, có lẽ Vương Phi không có pháthiện, nhưng, bọn họ cũng nhìn thấy tính cách nghiêm túc và vẻ mặt lạnhlùng ngày trước của chủ tử phong phú hơn nhiều.

"Được rồi, nếungươi không đi thay y phục ướt đẫm này, có thể sẽ bị cảm lạnh." Mạc KếNghêu đi về phía của Đinh Kiếm Thư, ôm lấy nàng đi về phía tẩm cung,những người khác không có nhiệm vụ cũng dần dần tản đi, bằng không thìđi theo phía sau hai phu thê bọn họ tự động mà giữ một khoảng cách antoàn ước chừng ba mươi bước.

Chỉ thấy Đinh Kiếm Thư liên tiếphướng về phía của xích ưng mà thè lưỡi a, đưa nó vệ sinh mắt a, làm tưthế đánh nó a, hướng về phía Mạc Kế Nghêu tố cáo a......v..v.., thờigian qua hiếm thấy Mạc Kế Nghêu cười cười mà chỉ có thể nhíu mày cườikhổ, dứt khoác điều động xích ưng đi, để ngừa thê tử càng lúc càng không có hình tượng—— chỉ sợ Đinh Kiếm Thư đã không có hình tượng có thể nóinữa!

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

"Phụ thân—— tại sao đến bây giờ ngườicũng không động thủ diệt trừ Ưng Phi? Chẳng lẽ người không biết hậu cung truyền đến tin tức? Bây giờ cái nha đầu kia được sủng rồi!" Chi nữ củaquan đại thần không có kiềm chế mà tức giận tới mức giậm chân.

"Nữ nhi ngoan a! Kiềm chế, kiềm chế, phải giữ hình tượng thục nữ."

"Ta đã rất kiềm chế, hình tượng rất thục nữ rồi!" Chi nữ của quan đại thần kháng nghị nói.

"Được được được, y theo ngươi, y theo ngươi, ít nhất ngươi cũng bình tĩnh lại một chút a!" Nữ nhi của quan đại thần quả thực có chút bướng bỉnh không thể kiểm soát được.

"Vậy người phải mau mau giải quyết nha đầukia của Ưng Vương đi a! Chính người nói Kiều Kiều nhất định có thể ngồitrên ngai vàng Ưng Phi, chẳng những bây giờ đi theo phụ thân bị trụcxuất đến thiên tháp tự, còn bị hạ lệnh cấm không cho quay về Ưng Cốc, ởnơi biên quan này quá ngột ngạt làm ta ngạt thở rồi, trước đây ai thấychúng ta không phải là phải kính sợ ba phần sao? Đi đến đây thì oaiphong đến nơi nào rồi, bao nhiêu vương công quý tộc xoay quanh bên người nữ nhi lấy lòng? Ở chỗ này, ngoại trừ chúng ta quản quản hạ nhân, nộivụ, thì cái gì cũng không có nha! Kiều Kiều không phục, không cam lòng!

"Không thể như vậy, ta là phụ thân ngươi lại càng nội giận trong bụng! Nhớ năm đó tiên đế đang trị vì thì phụ thân chính là được trọng dụng bội lần,một câu nói của phụ thân rất có sức ảnh hưởng với tiên đế, nói có baonhiêu oai thì có bấy nhiêu oai, ai ngờ sinh ra một người không tin quỷthần như vậy, đặt tên Mạc Kế Nghêu, đem lời nói của phụ thân coi là quái gở loạn thần, mê hoặc thiên hạ? Người, có một thân thâm tàng bất lộtuyệt thế võ công không nói, còn cực kỳ gan dạ sáng suốt trong các triều đại Ưng Vương, một quân vương khôn ngoan, mà còn nổi danh trí dũng song toàn, một nhân vật vô cùng khó chơi, muốn đầu thắng hắn cũng không phải là chuyện dễ a! Kiều Kiều." Quân đại thần cũng hết sức phiền não.

Chẳng lẽ chúng ta phải im lìm không lên tiếng mà ru rú ở nơi này chịu nhụcsao?" Kiều Kiều nâng cao giọng hết sức sắc nhọn chói tai.

"Vậycũng không, dĩ nhiên chúng ta phải phản kích, phụ thân đã mua chuộc thịnữ ở hậu cung chú ý đến nha đầu kia, có cơ hội, liền âm thầm thông báochờ sát thủ đến trong ứng ngoại hợp, cho nên, chỉ cần chúng ta nhẫn nạichờ đợi cơ hội là được."

"Được không?" Kiều Kiều hết sức hoài nghi kế hoạch ngây thơ của phụ thân.

"Nhất định được! Chúng ta phải có lòng tin mới được.

"Được rồi! Ta tin tưởng phụ thân, tốt nhất kế này thành công, bằng không Kiều Kiều sẽ bỏ phụ thân ở chổ này không quan tâm, thoát đi cái nơi quỷ quái này, đi một mình hưởng lạc!"

"Phải phải phải! Nữ nhi ngoan." Aiz! Sao hắn có thể có một nữ nhi xấu xa như vậy? Quan đại thần thật muốn khóc.

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Kể từ lần trước Đinh Kiếm Thư trêu chọc xích ưng bất thành bị nó chỉnh,bây giờ nàng tóm được cơ hội liền vắt hết óc phải phản công trở lại,nhưng lại gây ra không ít trò cười. Do Mạc Kế Nghêu biết rõ Đinh KiếmThư ghét không khí trầm lặng trong cung lại vô cùng nhàm chán, sợ nàngnghĩ ngợi lung tung hoặc thừa dịp hắn không chú ý lại chuồn đi ra ngoàicung, đối với trò bịp bợm của nàng nhiều lần muốn chỉnh xích ưng cũngkhông ngăn lại hành động, dù sao hắn cũng biết xích ưng chịu không nổi,đành phải ngầm đồng ý cho nàng hoành hành làm càn chỉ huy thị vệ khắpnơi.

Cũng vì vậy, nhờ phúc của Đinh Kiếm Thư, cả hoàng thành cũng theo đó náo nhiệt lên, tất cả mọi người không còn phải đối mặt với sựlạnh lùng và khắc khe của Ưng Vương nữa, mỗi ngày mọi người đều có đềtài mới, "Trò đùa mới" để nói, cả tòa hoàng thành tràn ngập bầu khôngkhí sôi động, làm Mạc Kế Nghêu cũng không nhẫn tâm cưỡng bách Đinh KiếmThư giữ "Hình tượng thục nữ" nữa, vì vậy mà cuộc sống của mọi người cũng không tồi!

Mạc Kế Nghêu đắm mình trong những niềm vui của cuộcsống vui vẻ này thì tất cả mọi người cũng nhận thấy được rằng Ưng Vươngcũng đã thay đổi, hóa ra ngoại trừ Ưng Vương cười lạnh ra, cũng có thểcười đến mức rất tình cảm, rất ôn nhu a! Ngoại trừ đôi mắt có khí thếbức người ra, còn có thể "phóng điện" khuôn mặt cũng đưa tình nha! Cônglao này đều thuộc về Ưng Phi do thiên thần ban tặng a!

Đến từthiên giới chính là không giống với con người, quan trọng là cái gì cũng ngạc nhiên kỳ lạ, luôn luôn biết nhiều chuyện hơn so với dân chúng phàm trần bọn họ, mặc dù, thỉnh thoảng Ưng Phi không biết gì cả gần như làngười ngu ngốc, nhưng, cũng không thể trách nàng, Ưng Phi sinh trưởng ởthiên giới đương nhiên là không biết cuộc sống ở trần gian a! Đây là lýdo mọi người nhận định không để ý phản đối Ưng Phi, dĩ nhiên bản thânƯng Phi không đồng ý rồi!

Trên cơ bản, Đinh Kiếm Thư đã bỏ cuộcnhiều lần lặp đi lặp lại giải thích nàng không phải là chi nữ của thiênthần gì đó, đến từ thiên giới là luận điệu hoang đường.

Ý đồ củanàng là nói cho những người vừa ngây thơ vừa mê tín này, nàng không phải là đến từ thiên giới, thế nhưng, cho dù nàng nói đến vỡ miệng, bọn họvẫn tin chắc rằng thế kỷ 20 là 'một cái chỗ nào đấy' của thiên giới,nàng thật sự đã bị bọn họ đánh bại rồi! Hướng về phía Mạc Kế Nghêu đòicứu viện, mỗi lần nhắc đến chủ đề nhạy cảm này, sắc mặt của hắn liền hết sức khó coi mà giữ im lặng, cho nên, nàng suy nghĩ quyết định vui vẻcùng với mọi người, để tránh nàng phiền muộn.

Mạc Kế Nghêu ngầmđồng ý, Đinh Kiếm Thư bắt đầu "Lộ ra nguyên hình" đứng đầu một vùnggiương oai khắp nơi, suốt ngày giống như một con chim hoang dã chạy ởtrong hoàng thành, dạy cho mọi người một số trò vui mới mẻ và kíchthích, trước đây ở thề kỷ 20 thì phần lớn nàng chưa có thử qua dựa vàokiến thức ít ỏi tự tiêu khiển đám người ngu xuẩn này, bây giờ nàng lạilàm không biết chán.

Đinh Kiếm Thư vất vả mà đi khắp nơi tác động "tuyên truyền", bốn phía bên trong thành lưu hành những thứ như bóngđá, bóng chày, bóng rổ, chỉ có điều đánh tới đánh lui, đá tới đá lui đều là các quả bóng màu của các kích cỡ khác nhau mà thôi, hắc hắc! Vĩ đạimột chút, thậm chí còn có loại siêu cao cấp "Golf" ! Tại sao nói là loại siếu cao cấp? Ai kêu Đinh Kiếm Thư đem Dạ Minh Châu giá trị liên thànhlấy ra dùng làm Golf? Không cần Mạc Kế Nghêu bày ra sắc mặt cũng khôngcòn người có can đảm đi chơi, nhưng, lại không có ai phát hiện Mạc KếNghêu lại "Lấy bản thân làm một kẻ trộm" mà cùng Đinh Kiếm Thư hai người ở trong tẩm cung chơi mấy cục nhỏ.

Nói về việc dưới sự tích cực"giáo dục lại" của Đinh Kiếm Thư, trò chơi giải trí bên trong hoàngthành thật sự là lớn mạnh vượt bậc, tiến triển cực nhanh, xem ra lưu vào dân gian cũng là chuyện sớm hay muộn.

Gần đây, Đinh Kiếm Thư lại cao hứng vạch kế hoạch lớn lao "Gây cảm giác hài hước", mà dạy mọingười kể chuyện cười, còn chơi trò đố vui chơi câu đố, dạy tư tưởng cũkỹ, trói buộc bên trong "người xưa" mọi người ngoài ngẹn họng nhìn trăntrói còn tràn đầy hiếu kỳ về trò mới này. Mới vừa tiếp xúc, mọi ngườinhư là con vịt nghe sấm có nghe không có hiểu, nhưng, mấy lần đối trậnnhau, từ quản gia cho tới người hầu quét dọn đều càng chơi càng mê, dầndần mà dấy lên một luồng sóng, thịnh hành cả tòa hoàng thành a!

Mạc Kế Nghêu đã từng hỏi Đinh Kiếm Thư, nói: "Tại sao ngươi phải dạy mấytrò chơi chưa từng có cho bọn hạ nhân? Nhìn ngươi dạy bọn họ chơi đùabắt đồ vật đến không rãnh."

"Này có thật nhiều có ly a!"

"Nga? Nói nghe một chút."

"Thứ nhất, ta đang chán a không có việc gì làm a; thứ hai, trách ngươi làmngười thất bại, làm cho bên trong hoàng thành không khí trầm lặng, mộtchút sức sống, thú vị cũng không có, ta giúp người kéo một chút khôngkhí trong lành nha, ngươi xem, bây giờ thật tốt oa! Tất cả mọi người rất vui a; thứ ba nha, chính là sự khác biệt tư tưởng quá sâu, cuộc sốngcủa thời cổ đại quá hà khắc một chút lạc thú cũng không có, hoặc ít hoặc nhiều ta làm cho mọi người hoạt động bộ não, huấn luyện một chút trítuệ, sẽ trở nên thông minh cơ trí chút a!" Đinh Kiếm Thư bày ra cái bộdáng thật vĩ đại của nàng, trên thực tế, nàng sớm đã đem mình xem như vị cứu tinh mà tự mình bái lạy a!

"Sự khác biệt?"

"Ai nha!Ngươi 'lạc hậu' a! Thúy Hương người ta cũng biết 'sự khác biệt' là ý gìrồi đó! Ngươi là lão công của ta nha! Không thể hỏi gì cũng không biết."

Cái gì cùng cái gì? Chê hắn "lạc hậu" ? Nàng mở miệng ngậm miệng đều lànhững từ ngữ gì đó đến từ thiên giới của thế kỷ 20, những gì hắn hiểuđược ít hơn so với những người khác? Cũng không ngẫm lại là người đángthương chỗ nào, hàng đêm nghe nàng lải nhải "Dạy ngôn ngữ" ?

Người kia không phải là hắn uy nghiêm dần dần mất đi—— Mạc Kế Nghêu sao? Mạc Kế Nghêu nhíu mày mà nhìn chằm chằm Đinh Kiếm Thư.

"Tiểu thư, thật sự là ngươi càng ngày càng coi trời bằng vung rồi, ta sẽ thận trọng suy nghĩ có nên hạ lệnh cấm hết thảy mọi thứ không thuộc về hiệntại hay không, bao gồm ngôn ngữ không có chút ý nghĩa nào."

"Gì mà? Không thể nào! Hãy nhớ rằng ngươi cũng chơi golf."

"Còn dám nói, ngươi đã đánh vỡ chừng mười viên dạ minh châu rồi, không phảilà ta muốn nói ngươi, tuy là ta có đủ khả năng, nhưng đó cũng là một sựlãng phí nghiêm trọng và quá mức xa xỉ, ngươi cảm thấy thế nào?"

"...... Đúng, ta rất xin lỗi...... thật xin lỗi...... Ta không nên...... Ta sai rồi..... Lần sau ta sẽ không......

Không, ta sẽ không chơi đồ vật có giá trị nữa, ngươi nhắc tới, ta thực nênkiểm điểm rồi, ta...... Ta biết mình đắc ý vênh váo." Đinh Kiếm Thư thật đúng là vô cùng hồi hận mình không biết nặng nhẹ.

"Tiểu thư, chỉ cần ngươi không chơi đùa với lửa, làm trái lễ giáo, ta sẽ không ngăncản ngươi, giống như những thứ vận động thân thể này bản thân ta khôngphản đối, chẳng qua là, ở quan niệm trên đã có thể không thể tùy theongươi, Thúy Hương họ không thể so với ngươi là người thiên giới của thếkỷ 20, rất nhiều quan niệm không thích hợp với họ, dù sao họ sống ở phàm trần, phải tuân thủ quy tắc sinh tồn và lễ giáo trong cuộc sống, biếtquá nhiều không nên biết đến, chưa chắc là chuyện tốt, ngươi biết không? Huống chi nơi này là trong cung hoàng thành, không thể bớt quy tắc kỷluật, thoải mái hơn rất nhiều vẫn là theo quy củ."

Ra sao khi Mạc Kế Nghêu bắt đầu chấp nhận sự tồn tại của thiên giới chứ? Thời gian qua hắn không tin quỷ thần, cuối cùng đối mặt với Đinh Kiếm Thư từ trêntrời giáng xuống thỉnh thoảng cảm thấy nghi ngờ, một mực không hề phảnđối nói đến quỷ thần, là hắn thay đổi mê tín rồi sao? Không thể nào?

Đinh Kiếm Thư một bộ dáng sám hối nói:

"Không nghĩ tới giải thích của ngươi tỉ mỉ như thế, ta chỉ biết nghĩ đến vuivẻ mà dạy hư bọn họ, chưa từng chú ý tới chuyện nghiêm trọng......" Nàng áy náy sắp phải khóc ra rồi. Mạc Kế Nghêu không nghĩ tới thê tử lại vìvậy mà tự trách mình không thôi, nhìn nàng sắp khóc, hắn cũng rất đaulòng! Vội vàng an ủi: "Không nghiêm trọng như vậy nha! Đâu phải dạy hưbọn họ đâu? Đừng buồn, ân?" Mặc dù, những điều được hắn nói dường như là rất nghiêm trọng.

Nói chưa dứt lời, sau lời nói đó nước mắt củaĐinh Kiếm Thư bắt đầu tràn ra, lần đầu tiên Mạc Kế Nghêu thấy nàng "Khóc lóc nức nở" như vậy, làm hắn vừa đau lòng không dứt vừa lúng ta lúngtúng mà dỗ nàng, hắn cũng phát hiện mình lơ đễnh ái thê, hóa ra cũng cómột trái tim mãnh khảnh a!

Từ cuộc đối thoại lần trước, Đinh Kiếm Thư liền không tái thực hiện "Gây cảm giác hài hước" gì đó, không códạy chọc cười, sau đó ngẫm lại, có lẽ tư tưởng thuần chân của bọn ngườihầu là tốt hơn nhiều, cái loại người này ở thế kỷ 20 là tìm không đượca! Ngược lại chính nàng bắt đầu hăng hái tìm hiểu hoàn cảnh của triềuThiên Ưng Vương, cuộc sống như thế cũng là hết sức thú vị, nàng cònthường oán trách mình không có sớm phát hiện ra nó!

Mặc dù tìnhhuống đại nghịch chuyển, mỗi ngày vẫn là có truyện cười mới nhất ra lò,đều là mấy chuyện ô long của Ưng Phi cành vàng lá ngọc càng giúp càng bề bộn?, Bằng không chính là Ưng Phi dường như vĩnh viễn không có chừngmực, gần giống như không biết chuyện, làm mọi người cười bể cả bụng,khiến Ưng Vương lắc đầu thở dài, hết lần này tới lần khác thỉnh thoảngthì Ưng Phi lại quấn lấy Ưng Vương hỏi, nói nàng làm tốt lắm không, làmcho Ưng Vương lắc đầu cũng không phải, gật không cũng không phải, chỉ sợ không cẩn thận lại đã thương người vậy cũng thương xót nàng liên tiếpbị thương lòng tự trọng.

Thời gian cứ như vậy từ từ mà trôi qua,thoáng cái mà đã chuyển đổi mùa, trong nháy mắt đã là giữa mùa hạ nóngrực, ve sầu, ếch, bắt đầu tiếng huyên náo sôi nổi thường xuyên, ao senđã sớm là một mảnh hoa sen đua nở......